Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Kỳ Lạc đi thẳng đến bàn của Du Linh, gọi Chu Khoái Khoái một tiếng “dì ba”, rồi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Du Linh, nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên bàn, nghiêng đầu hỏi:
 
“Không phải mỗi tháng mấy ngày đó sắp tới sao? Còn uống nước lạnh như vậy, em xem tay em lạnh chưa này.”
 
Trên mặt bàn, Du Linh nhanh chóng rút tay mình khỏi tay Kỳ Lạc, đặt tay dưới bàn, nhìn sang Chu Khoái Khoái một, rồi lại nhìn Kỳ lạc, nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo.
 
Kỳ Lạc thờ ơ cầm ly nước ép chanh tắc vàng trước mặt Du Linh đi, giơ tay gọi phục vụ, nói: 
 
“Lấy một ly nước ấm.”
 
Từ nhỏ anh đã biết thời gian mấy ngày đó của cô, thậm chí biết trước khi kỳ kinh nguyệt của cô đến, đầu vú của cô sẽ trở nên cứng hơn, cô bé sẽ càng khít chặt hơn bình thường.
 
Vì vậy mấy ngày này khi làm tình với Du Linh, Kỳ Lạc thường bị cô kẹp đến mức bắn liên tục, anh biết kinh nguyệt của cô sắp tới. 
 
Du Linh kinh hồn bạt vía trừng mắt nhìn Kỳ Lạc, không ngừng ám chỉ anh, đừng nói nữa đừng nói nữa, mẹ cô đang ngồi đối diện hai người kìa.
 
Sau đó, Du Linh lại nhìn sang Chu Khoái Khoái, chỉ thấy Chu Khoái Khoái không nghi ngờ gì, thậm chí còn hơi vui vẻ nhìn thấy Kỳ Lạc chăm sóc Du Linh như vậy. 

 
Bà đã chọn một bàn đồ ăn Tây, dặn dò Kỳ Lạc:
 
“A Lạc, sau này em gái theo cháu ra nước ngoài, ở nước ngoài cháu phải chăm sóc nó thật tốt, đừng để nó bị người xấu bên ngoài bắt nạt nha.”
 
“Dì ba, cháu sẽ làm.”

 
Kỳ Lạc giơ tay, rồi lại nắm lấy tay Du Linh để dưới bàn, âu phục thẳng thớm, trẻ trung có triển vọng, lúc ngồi xuống, cơ thể luôn nghiêng về phía Du Linh một cách vô thức, cái cảm giác gần gũi vô hình kia, nhẹ nhàng mà tự nhiên. 
 
Chu Khoái Khoái đối diện, nhìn toàn bộ, mặc dù cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng hai anh em này thân nhau từ nhỏ, lúc nhỏ ngủ cùng một giường đến lớn, sau khi trưởng thành, ngay cả ngồi trên ghế sô pha, cũng ôm nhau, còn thân hơn so với anh em ruột. 
 
Vì vậy Chu Khoái Khoái cũng không thấy làm lạ nữa, chỉ ăn cơm với Du Linh và Kỳ Lạc, ba người từ nhà hàng đi ra, xuống tầng hầm của trung tâm mua sắm lấy xe. 
 
Trong thang máy, Kỳ Lạc đưa tay ôm eo Du Linh, cô nghiêng người né tránh, liếc nhìn Chu Khoái Khoái đang đứng trước mặt hai người, thấy tay Kỳ Lạc lại sờ mông cô, liền để tay ra sau, hung hăng véo cánh tay của Kỳ Lạc. 
 
Kỳ Lạc cũng không chịu yếu thế, túm lấy mông Du Linh, qua lớp váy của cô, bóp mông cô một cái.
 
“A!”

 
Cái bóp này anh hơi dùng sức, khiến Du Linh kêu lên một tiếng vì đau. 
 
Chu Khoái Khoái đứng trước mặt hai người quay đầu lại, liếc nhìn Du Linh, cô đang uốn éo lưng, được Kỳ Lạc ôm lấy, Chu Khoái Khoái liền cau mày hỏi:
 
“Sao thế?”
 
“Con, con, con đau bụng.”
 
Du linh được anh trai ôm trong lòng, sợ mẹ nhìn ra sự bất thường, liền vội ôm bụng. 
 
“Anh con bảo đừng uống nước lạnh rồi mà, con tự nhìn xem.”
 
Trừng mắt nhìn Du Linh, Chu Khoái Khoái lắc đầu, cho rằng kiểu đau bụng mà Du Linh, là đau vì kinh nguyệt đến.
 
Dẫu sau Kỳ Lạc cũng mới nói, mấy ngày này kinh nguyệt của Du Linh sắp tới rồi. 

 
Chu khoái Khoái quay đầu đi, có Kỳ Lạc chăm sóc cho Du Linh, bà không có gì lo lắng, có khi Kỳ Lạc đối xử Du Linh, còn chăm sóc chu đáo dễ chịu hơn là người làm mẹ như bà.

 
Kỳ Lạc kiềm không được bật cười, thản nhiên ôm chặt lấy eo Du Linh, đúng lúc thang máy vừa mở, anh cứ ôm Du Linh như vậy đi ra khỏi cửa thang máy, tìm được xe mình rồi, liền dìu Du Linh vào ghế phụ. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui