Trong tầng hầm tối om, Du linh ngồi ở ghế phụ, sợ hãi đẩy Kỳ Lạc, anh lại đè xuống, hôn lên môi cô, lại liếc nhìn Chu Khoái Khoái.
Chu Khoái Khoái đã mở cửa xe, ngồi vào ghế sau, căn bản không thấy Kỳ Lạc đang đè Du Linh trên ghế phụ rồi lại chặn lên lên môi cô trong tầng hầm ánh sáng u ám này.
Đầu lưỡi ươn ướt liếm môi Du Linh, cô bất giác khẽ hé môi, để lưỡi của Kỳ Lạc đi vào, rồi lập tức nhận thức được mình và anh trang ở trong tầm mắt của mẹ, liền vội đẩy anh trai ra.
Kỳ Lạc cũng không vướng bận gì, nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe đi tới ghế lái.
Chiếc Merc-Benz này bây giờ lúc bình thường đều là Du Linh lái, lúc Kỳ Lạc muốn dùng xe, cũng đều là Du Linh lái xe, đưa anh đi đi về về, nhưng hôm nay Du Linh đã nói bụng mình không khoẻ, đương nhiên không thể để Du Linh lái.
Trên đường, Kỳ Lạc lái xe, Chu Khoái Khoái ngồi ở phía sau nói chuyện phiếm câu được câu không, chớp mắt đã đưa Chu Khoái Khoái đến nơi.
“Con đó, nếu đau quá thì nên đi khám bác sĩ, bảo anh trai đưa con đi.”
Trước khi Chu Khoái Khoái xuống xe, vẫn không an tâm Du Linh, thấy Du Linh nghiêng đầu qua cười với bà, Chu Khoái Khoái liền nói:
“Cũng may con cùng anh con ra nước ngoài, nếu con một mình ở nước ngoài, mẹ thật sự lo lắng cho con.”
“Mẹ, vừa nãy con đau chút vậy thôi, bây giờ đỡ nhiều rồi.”
Vốn dĩ Du Linh không phải đau vì kinh nguyệt, nếu cô không giả vờ dáng vẻ đau đớn khó chịu được, chỉ có thể luống cuống nói mình đã hết đau rồi, cho mẹ cô yên tâm.
Chu Khoái Khoái đã đặt một chân xuống đất, dường như nhớ ra điều gì đó, lại hỏi:
“Linh Linh, chuyện con ra nước ngoài du học với anh con, đã nói với ba con chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Du Linh nghiêng người ngồi trên ghế phụ, cụp mắt, không dám ngước mắt nhìn mẹ, cô vẫn chưa biết nói chuyện này với ba cô thế nào.
Dù gì năm đó tất cả mọi người đều phản đối cô học đại học Băng Thành, là ba Du đã chống lại tất cả áp lực từ Kỳ gia và Chu gia, kiên trì để Du Linh chọn con đường mình muốn đi.
Bây giờ Du Linh lại nói muốn cùng anh trai ra nước ngoài, cô cảm thấy người cô có lỗi nhất, chính là ba của cô.
“Cứ nói rõ với ba con, cái ông già cổ hủ như ba con mặc dù có hơi cố chấp, nhưng ông ấy thương con, con cứ nói rõ, vì tiền đồ của con, ông ấy sẽ đồng ý.”
Ngừng một lúc, Chu Khoái Khoái lại bổ sung thêm một câu,
“Nếu ông ấy không đồng ý, mẹ đi nói với ông ấy.”
Nói tới nói lui thật ra chính là cãi nhau, chẳng qua Chu Khoái Khoái cũng không sợ, dù sao đã cãi nhau nhiều năm như vậy, không có gì ghê gớm.
Chu Khoái Khoái đang dặn dò Du Linh, đã suy nghĩ trong lòng, làm thế nào để ‘trò chuyện’ với ba của Du Linh về lợi ích sau khi Du Linh ra nước ngoài lấy tiếng.
Một ngôi trường nát như đại học Băng Thành, làm gì tốt bằng đại học nước ngoài, cũng không biết năm đó đầu óc ba của Du Linh bị vấn đề làm sao, một mực ủng hộ Du Linh đi tìm chính mình gì đó, đúng bệnh!
Chu Khoái Khoái xuống xe, giẫm giày cao gót, đi vào chung cư chỗ căn nhà bà mới mua, để lại Du Linh ngồi trong xe với Kỳ Lạc, không khí nhất thời có chút trầm tĩnh.
“Sao thế?”
Trong xe, Kỳ Lạc ngồi ở ghế lái, nắm chặt lấy tay Du Linh, hỏi:
“Có phải không biết nói với dượng ba thế nào không? Để anh nói cho.”
Du Linh lắc đầu, rũ mắt, lật tay chặn tay Kỳ Lạc lại, kìm nén sự trống rỗng trong lòng, cười nói:
“Không cần anh trai nói, em tự nói, đây là lời giải thích của em, phải để em tự nói.”