Du Linh hiểu, đây là cái giá cho việc cô lựa chọn tình yêu, mẹ Chu Khoái Khoái, vẫn luôn như Du Linh và anh trai đi nước ngoài du học, chính là mạ được một lớp vàng* sẽ trở về nước, nhưng lại không biết, Du Linh đã dự định sống lâu dài ở nước ngoài.
*Một phép ẩn dụ để chỉ con người đến một môi trường nhất định để học tập và rèn luyện chỉ để đạt được danh tiếng.
Trở về, thì nhất định vẫn sẽ trở về, nhưng từ đây về sau, cũng không thể sống lâu dài ở đất nước này nữa, mỗi lần trở về, cũng giống như khách du lịch quá cảnh vậy, đến rồi chắc chắn vẫn phải đi.
Cho nên trong lòng Du Linh rất khó chịu.
Một người, rời khỏi mảnh đất mình sinh ra và lớn lên, để đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, người xung quanh nói thứ ngôn ngữ khác nhau, có thái độ sống hoàn toàn không giống với mình, tất cả thói quen tập tục, nhân trị, văn hóa đều không giống nhau.
Cô không nghĩ mình kiên cường và dũng cảm như vậy, bây giờ trong lòng cô ngoài trống rỗng, còn có hoang mang, mà thứ duy nhất chống đỡ cô, cũng chỉ có tình yêu của cô và anh trai.
Kỳ Lạc nhìn Du Linh, thở dài, cánh tay dài khoác qua, vòng lấy cổ của Du Linh, kéo cô qua, nghiêng người hôn lên môi cô, mút lấy nhẹ nhàng, tựa như muốn xoa dịu cảm giác bất an và căng thẳng của cô.
Giữa lúc môi lưỡi đan cuộn vào nhau, Du Linh hơi rũ mắt, chậm rãi thả lỏng bản thân, cô đưa tay, tháo dây an toàn của mình ra, cơ thể nghiêng một chút về phía anh trai, hai cánh tay ôm lấy cổ anh trai, chủ động hôn trả lại anh trai.
Điện thoại reo lên ngay lúc này.
Kỳ Lạc thở hổn hển, một tay vuốt ve sau cổ Du Linh, tràn đầy ham muốn trong lòng, rời khỏi môi cô, nhận điện thoại.
Là Chu Khai Khai gọi đến.
Bà nổi giận nói trong điện thoại:
“Kỳ Lạc, rốt cuộc con muốn làm gì? Vừa mới về nước thì con lại xin điều đi nước ngoài, có phải con bảo Du Linh nghỉ học không? Rốt cuộc con muốn làm gì?”
“Con muốn làm gì, không phải mẹ biết từ lâu rồi sao?”
Kỳ Lạc rất thản nhiên nói tiếp
“Con không cảm thấy cái này rất khó hiểu, mẹ, kết quả này là tất nhiên, không phải sao?”
Anh vẫn không che đậy ý đồ của mình với Du Linh ở trước mặt Chu Khai Khai, cho nên dẫn Du Linh ra nước ngoài, kết quả này căn bản không khó đoán.
Chu Khai Khai tức đến hoàn toàn không biết nói gì cho được, bà tức giận trong điện thoại:
“Rốt cuộc con còn có lễ nghĩa liêm sỉ hay không, Kỳ Lạc, mẹ đã nói mẹ không phản đối con và Du Linh ở bên nhau, con còn muốn dẫn nó ra nước ngoài, con để Kỳ gia ở đâu hả? Kỳ Lạc, có phải con muốn mẹ tức chết mới chịu?”
“Người không có lễ nghĩa liêm sỉ là mẹ đó.”
Kỳ Lạc không chịu thua kém, chậm rãi nói:
“Yêu thương nhau có gì sai? Mọi người lúc nào cũng lo lắng cho thể diện của mình, lo lắng mọi người làm người tốt hay không, nhưng những thứ đó liên quan gì đến tụi con? Tụi con chẳng qua chỉ là yêu nhau, tại sao muốn tụi con hy sinh lẫn nhau, tác thành cho thể diện của mọi người?”
Nói mãi nói mãi, Kỳ Lạc đã bắt đầu cãi nhau với Chu Khai Khai.
Chu Khai Khai sắp bị Kỳ Lạc chọc tức đến choáng váng, bắt đầu tức giận mắng chửi trong điện thoại như mất đi lý trí, phẫn nộ đổ ập xuống, xuyên qua chiếc điện thoại nhỏ nhỏ kia, xông thẳng đến Kỳ Lạc.
Du Linh trong buồng xe nghe đến mức tim đều đau đớn, cô chảy xuống hai dòng nước mắt, nghiêng đầu nhìn Kỳ Lạc, mặt anh thản nhiên vứt đặt điện thoại sang một bên, nghiêng đầu nhìn Du Linh.
Tiếp đó, Kỳ Lạc đưa tay, ra dấu đừng lên tiếng với Du Linh.
Mưa to gió lớn, tức giận ngút trời, anh chịu đựng hết, sau đó yêu Du Linh như trước đây, yêu cô, một đời một kiếp.
Du Linh lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay của Kỳ Lạc, khóc đến khàn giọng:
“Anh, em sợ.”
“Đừng sợ, ra nước ngoài, không ai cản trở được chúng ta.”
Kỳ Lạc nghiêng người, tựa đầu lên vai Du Linh, một tay vuốt ve cái cổ mảnh khảnh của cô, anh nói nhẹ nhàng bên tai cô, trong tiếng mắng chửi của Chu Khai Khai:
“Chúng ta chẳng sai gì cả, chúng ta chỉ yêu thương nhau.”