Đúng vậy, họ chẳng sai gì cả, chỉ là đã yêu người không nên yêu.
Trong buồng xe nhỏ, Du Linh khóc lóc, Kỳ Lạc hôn lên nước mắt trên mặt cô, chiếc xe dừng bên ngoài khu chung cư của Chu Khoái Khoái, trên đường không một bóng người, đèn đường yên tĩnh, xung quanh không tiếng động.
Kỳ Lạc kéo Du Linh đến ghế lái của anh, trong tiếng mắng của Chu Khai Khai, ôm hôn Du Linh, liều mình triền miên.
Thoáng chốc, anh đã cứng rồi.
Du Linh vắt ngang ngồi trên đùi anh trai, cảm giác cứng chắc áp sát chỗ đùi của cô, vội vàng lùi lại, vẫn là muốn trở lại ghế phụ, đồng thời rụt về sau, né tránh môi của anh trai, chỉ sợ làm cho anh nổi hứng lúc gọi điện thoại.
Nhưng sau ót lại bị Kỳ Lạc một tay giữ chặt, không để cô lùi nữa, trong đêm tối, anh từ từ ngước mắt, đôi tròng mắt màu đen lóe lên tia sáng không để cho cô lùi bước.
“Anh, dì cả còn đang mắng.”
Du Linh nói nhỏ, cũng không dám phóng to âm lượng, rất sợ Chu Khai Khai ở đầu bên kia nghe ra gì đó.
Nhưng lá gan của Kỳ Lạc trời sinh đã to, anh đưa tay, bịt kín miệng Du Linh, dựa đầu qua, nói bên tai cô:
“Để bà ấy mắng, lát nữa bà ấy mắng mệt rồi, tự mình cúp điện thoại.”
Nói rồi, Kỳ Lạc kéo khóa quần xuống, lấy gậy thịt thô lớn tỏa hơi nóng của mình ra, cọ xát bên trong đùi của Du Linh, cách một lớp vải quần lót mỏng của cô, ma sát vào chỗ nhạy cảm của cô.
Du Linh ngọ ngoạy, thật sự là không muốn phơi bày tồn tại cảm giác với anh trai trong tiếng mắng của Chu Khai Khai, nếu cô lỡ phát ra tiếng thì làm sao?
Nhưng cơ thể lại bị ôm xoay qua, đè lên ghế lái, không đợi Du Linh điều chỉnh tư thế ngồi, Kỳ Lạc đã vén lớp vải mỏng trước âm hộ của cô lên, đem gật thịt to lớn của mình cưỡng ép chen vào miệng huyệt của Du Linh.
Cô mở rộng đùi, giữa hai chân chèn ép eo cường tráng của anh trai, lui về phía sau một chút, Kỳ Lạc liền tiến về trước một bước, đưa tay, bàn tay lại đặt lên môi cô lần nữa, không để cho cô phát ra tiếng, sau đó sau lưng dùng sức, ra sức đẩy một cái vào trong cơ thể Du Linh.
Du Linh muốn kêu nhưng lại kêu không ra tiếng, chân mày nhíu lại trong đau đớn mang theo sự hớn hở, trong lúc ngực phập phồng, cùng với cái cổ mảnh khảnh nổi lên xương mềm, rồi lại bị anh trai hung hãn đẩy một cái.
Tiếng mắng của Chu Khai Khai đang tiếp tục, có lẽ là bên phía Kỳ Lạc cứ không trả lời bà, bà liền hét lên trong đầu bên kia điện thoại:
“Kỳ Lạc, Kỳ Lạc con có đang nghe không? Rốt cuộc con có thái độ gì với mẹ hả? Kỳ Lạc! ! !”
“Nghe đây, mẹ cứ mắng tiếp đi ạ!”
Kỳ Lạc đè trên người Du Linh, vừa dùng lực đẩy Du Linh một cái, để ghế ngồi hơi nằm ngang, chỉ đảm bảo cho Du Linh tựa lưng vào ghế ngồi, nửa thân trên nghiêng về sau, hông đưa về phía anh.
Du Linh muốn dùng sức đẩy Kỳ Lạc, nhưng lại đẩy không đẩy anh ra được, chỉ có thể nén giọt nước mắt sợ hãi trong mắt, mặc cho anh trai cái này đến cái khác, chậm rãi và đi sâu đâm vào cô.
Thoáng chốc đã ướt đến mức không thể ướt thêm rồi, chất lỏng bị gậy thịt của anh trai mang ra khỏi âm đạo, xuôi theo đùi cô chảy xuống trên ghế da của xe anh trai, cô thuận theo từng cái đẩy của anh trai, cô liền cảm giác được mông của mình dính trên ghế ngồi bằng da từng chút từng chút, trong chốc lát, Du Linh cảm thấy toàn bộ mông của mình, giống như bị chất lỏng nhớp nhúa làm ướt đẫm.
Trong không gian u tối kín đáo, tràn ngập mùi vị ngọt ngấy mập mờ, khiến cho Du Linh không nhịn được nhắm mắt lại, đôi môi bị anh trai che lại, ngẩng đầu, khoái cảm bắt đầu dâng lên, đâm rút như co giật, cưỡng ép bị đưa tới cao trào.