Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Kỳ gia mãi mãi là nơi náo nhiệt, không thiếu họ hàng thường đi đi lại lại, vừa nghe nói Kỳ Lạc muốn ra nước ngoài phát triển đế quốc thương mại của Kỳ gia, mấy ngày nay, các họ hàng đều thường xuyên lui tới Kỳ gia.
 
Nhất là Chu Tâm Tâm của Chu gia, gần như là ở lại Kỳ gia, từ sáng đến tối, cứ luôn mồm muốn Kỳ Lạc đưa Hoàn Mộng Nguyệt ra nước ngoài.
 
Nhưng Chu Khai Khai đã rất lâu không nhìn thấy Hoàn Mộng Nguyệt, luôn cảm thấy đứa trẻ này từ sau khi Kỳ Lạc và Du Linh dọn ra ở riêng, Hoàn Mộng Nguyệt liền giống như thành một người khác.
 
Cô ta… Hình như có hơi sợ đến Kỳ gia.
 
Lúc này ba Kỳ đang ở phòng sách, nói chuyện với các lãnh đạo nòng cốt của Kỳ gia, bọn họ đang trù tính bản đồ thương mại ở nước ngoài của Kỳ gia.
 

Chu Khai Khai đau đầu ngồi trên sô pha, căn bản không biết có nên nói ra sự thật với chồng ba hay không.
 
Rất rõ ràng, tất cả Kỳ Lạc đã sắp xếp xong rồi, mọi người đều cho rằng anh ra nước ngoài vì việc kinh doanh của Kỳ gia, ngay cả ba Kỳ cũng khen người tâm chí mạnh mẽ của Kỳ Lạc, đánh giá cao trách nhiệm lớn lao này của Kỳ Lạc.
 
Chu Khai Khai ban đầu cũng cho rằng Kỳ Lạc là vì việc kinh doanh trong nhà, kết quả bà lại phát hiện Du Linh tạm ngừng học bạ từ đại học Băng Thành, muốn cùng Kỳ Lạc ra nước ngoài.
 
Bà đã biết không hay rồi, cục diện của hai đứa này đã không thể khống chế nữa.
 
Nếu muốn ngăn cản Kỳ Lạc và Du Linh, buộc phải nhân lúc trước khi hai người ra nước ngoài, sau khi ra nước ngoài rồi, hai người họ sẽ phát sinh những gì, ai cũng không quản được, thật sự để hai người này kết hôn hợp pháp ở nước ngoài, ở trong nước Kỳ gia mất người thì là mất trắng rồi.
 
Nhưng, Kỳ Lạc kiên quyết như vậy, nếu nói ý đồ của anh với người của Kỳ gia, Chu Khai Khai rất khó tưởng tượng, Kỳ Lạc sẽ quậy Kỳ gia thành bộ dạng gì nữa.
 
Đứa con trai này, căn bản không sợ làm lớn chuyện, thậm chí, anh còn mong được công khai chuyện này, có chút cảm giác đập trước xây sau.
 
Ở Kỳ gia còn có một đám họ hàng, bảo Chu Khai Khai làm thế nào đứng trước mặt những họ hàng trong nước chứ?
 
Đang lúc bà rơi vào cảnh khó cả đôi đường, thì điện thoại vang lên.

 
Chu Khai Khai cầm qua xem, là ba của Du Linh gọi đến.
 
Bà lập tức sững sờ, đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, ấn vào điện thoại, bên trong truyền đến giọng của ba Du.
 
Ông gọi đến hỏi bà, chuyện liên quan đến Du Linh nghỉ học ở đại học Băng Thành.
 
Chu Khai Khai cẩn thận trả lời, mặc dù trong lòng cũng không đồng ý chuyện Kỳ Lạc đưa Du Linh ra nước ngoài, nhưng khi đối mặt với ba Du, lại không thể không che giấu thay Kỳ Lạc và Du Linh.
 
Nhưng cho dù Chu Khai Khai nói trong điện thoại thế nào, ba Du lại ngày càng tức giận, ông hỏi thẳng:
 
“Kỳ nghỉ hè này tôi thường họp ở bên ngoài, vì thế giao đứa trẻ Du Linh này cho mẹ nó quản, bây giờ mấy người biết nó nghỉ học muốn ra nước ngoài, thân làm ba, tôi lại là người biết cuối cùng, chị cả à, tôi thật sự rất muốn hỏi chị, có phải Kỳ gia ngang ngược quen rồi không, chuyện lớn như vậy, mấy người cứ để bọn nó ra ngoài dễ dàng như vậy à? Mấy người có từng tôn trọng ý kiến của tôi không?”
 

“Dượng ba à, chuyện này tôi cũng hết cách, thật ra chúng nó…”
 
Không đợi Chu Khai Khai nói xong, ba Du đã trực tiếp cúp điện thoại của Chu Khai Khai, nói đi nói lại, rốt cuộc Kỳ Lạc vẫn là con trai ruột của bà, bà mắng Kỳ Lạc thế nào đi nữa, người ngoài cũng không thể nói Kỳ Lạc nửa câu.
 
Bây giờ ba Du tuyên bố chính là đến tìm Chu Khai Khai khởi binh hỏi tội, vì thế Chu Khai Khai chỉ đành bênh vực Kỳ Lạc, nhất trí một lòng.
 
Cho nên ba Du cảm thấy mình có nói tiếp với Chu Khai Khai đi nữa, cũng chẳng giúp gì với sự thật được sắp đặt trước của hiện tại, ông quyết định, trực tiếp tìm Kỳ Lạc, nói chuyện với Kỳ Lạc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận