Ba Du mặc áo sơ mi trắng tay lỡ, ngồi trong phòng họp nhỏ đầy đủ điều hòa, cả người nhã nhặn, nhưng hơi thở lại cứng nhắc.
Ông tận mắt nhìn Kỳ Lạc từ lễ độ khách sáo ban đầu, thái độ dần dần trở nên gàn dở, cho người khác một loại cảm giác không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Ba Du cúi đầu, thở dài, ngón tay co thành quả đấm đặt trên bàn, nói với Kỳ Lạc:
“Trước đây chỉ là suy đoán, bây giờ đã xác nhận rồi.”
Ông cũng là người lớn tuổi như vậy rồi, những chuyện này không thể nào không nhìn ra đầu mối, nhất là tuổi của Kỳ Lạc và Du Linh ngày càng lớn, hai người vẫn thân mật như lúc nhỏ, ba Du không thể nào không lo lắng.
Vì thế bốn năm trước, Du Linh kiên quyết không chịu ra nước ngoài với Kỳ Lạc, một phần ba Du xuất phát từ mục đích tôn trọng lựa chọn của bản thân Du Linh, mặt khác, quả thật cũng là cảm thấy, người đứa trẻ này lớn rồi, nên có cuộc sống của riêng mỗi người rồi.
Nhưng sau khi biết Kỳ Lạc về nước, ba Du liền cảm thấy chuyện này có thể đã không khống chế được nữa, hôm nay ông đến chẳng qua chỉ với mục đích thăm dò, kết quả chỉ bâng quơ mấy câu, Kỳ Lạc đã thừa nhận rồi.
Lại nhìn sang Kỳ Lạc, trên gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của anh, trái lại có nụ cười không sợ hãi, nhìn ba Du rồi nói:
“Nếu dượng ba đã biết rồi, cháu chịu đánh chịu mắng, chỉ một chuyện, Linh Linh cháu sẽ không buông tay, cho dù mọi người phản đối thế nào, cháu cũng sẽ không.”
“Mấy đứa…”
Nghe vậy, ba Du tức giận đập bàn, hỏi:
“Mấy đứa thật là gan lớn tày trời, loại chuyện này, loại chuyện này, còn thẳng thắn chẳng sợ như vậy, tại sao còn có thể thẳng thắn chẳng sợ như vậy chứ?”
“Có lẽ bởi vì chuyện này với mọi người mà nói rất mất mặt, nhưng bọn cháu chỉ đang theo đuổi tình yêu của con cháu.”
“Cách theo đuổi tình yêu của mấy đứa, chính là ra nước ngoài trốn tránh ư?”
Mặt ba Du đầy thất vọng, hơi nghiêng đầu nhìn Kỳ Lạc, lại hỏi:
“Cách cháu yêu Linh Linh, chính là để con bé từ bỏ lý tưởng của mình, từ bỏ chuyên ngành mà mình thích, cùng cháu ra nước ngoài sao? Kỳ Lạc, rốt cuộc cháu đang yêu con bé, hay là vì muốn ở cùng con bé, đủ thỏa mãn sự phản nghịch của cháu, cháu xem Linh Linh là một cách để cháu đối đầu với thế tục với ba mẹ sao?”
Trên mặt Kỳ Lạc vốn dĩ là một biểu cảm không sợ hãi, theo lời nói của ba Du, mặt anh dần dần đen lại, nhìn đôi mắt của ba Du dần hung hãn, nói từng câu từng chữ:
“Cho nên dượng ba vẫn là giống những người kia, không hiểu gì cả, chỉ một mực phản đối là được rồi, phải không?”
Anh không quan tâm người khác nói anh biến thái thế nào, nói anh hư hỏng không nghe dạy dỗ, nhưng trước nay anh chưa từng nghĩ muốn lấy Du Linh để thỏa mãn sự phản nghịch của mình, anh với Du Linh là tình yêu, bắt đầu từ khi tình cảm của anh vừa chớm nở, đã là tình yêu không thể từ bỏ.
“Không cần nói những thứ này, sự thật chứng minh cách cháu yêu một người, chính là muốn con bé hi sinh ước mơ của mình.”
Ba Du xòe bàn tay ra, cố hết sức dùng một thái độ bình tĩnh, hỏi Kỳ Lạc:
“Kỳ Lạc, cháu có biết, thứ Du Linh thật sự thích là gì không? Sau này con bé muốn trở thành một người như thế nào không? Cháu từng hỏi con bé chưa? Không phải cháu muốn sau này con bé là gì, sau này sẽ trở thành một người thế nào, sẽ sống những ngày tháng thế nào, mà thứ bản thân con bé thích, muốn làm, cháu từng thấy ước mơ thật sự của con bé chưa? Cháu biết tại sao con bé lại lựa chọn đến đại học Băng Thành không?”
Vừa nói, ba Du lắc đầu, nhìn sắc mặt Kỳ Lạc nặng nề không nói lời nào, thất vọng nói:
“Cho nên cháu xem, vấn đề dượng hỏi, cháu cũng không trả lời được, cháu ở cùng Du Linh, trước nay đều là cháu trói Du Linh, con bé vẫn luôn bị cháu ảnh hưởng, cháu từng hỏi con bé, con bé có vui không?”