Triệu Cảnh Hàn có biết thân thế thật sự của Hứa Bảo Bảo hay không, chuyện này Kiều Nhan cũng không có tâm tư đi chú ý, bởi vì lão phu nhân kích động quá độ mà rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Vốn dĩ tuổi bà ấy đã lớn, thân thể cũng không thể nào quá tốt.
Lần này đoán được đứa con trai đã mất đi nhiều năm có khả năng vẫn còn sống, cảm xúc dâng trào, không chịu nổi liền bất tỉnh, làm hai người còn lại hoảng sợ.
May mắn Triệu Quân Khiêm đứng ở bên cạnh, kịp thời đem người đỡ lấy, nếu không bà ấy đã bị ngã xuống giá bên cạnh giường bệnh, đoán chừng vết thương còn nặng hơn.
Kiều Nhan lập tức đi ra gọi nhóm người giúp việc đứng ở ngoài cửa, bảo bọn họ nhanh chóng đi gọi bác sĩ, mà Triệu Quân Khiêm ở bên trong cẩn thận bế lão phu nhân nằm tạm lên ghế sô pha trong phòng khách, không dám cử động mạnh.
Bác sĩ trưởng rất nhanh đã chạy đến, cấp cứu cho lão phu nhân một chút, chỉ một lát sau người đã dần dần tỉnh lại.
Lão phu nhân tỉnh lại nhìn có người ngoài ở đây, hơn nữa cảm xúc cũng dần bình ổn, giờ phút này tỉnh táo, lý trí nhanh chóng trở về.
Thân thể của bà, bà hiểu rõ, cho dù có chút bệnh của tuổi già nhưng cũng xem như khỏe mạnh, chỉ là lần này quá kích động, bình tĩnh trở lại liền không sao.
Bác sĩ kiểm tra xong một lượt, cũng xác định thân thể lão phu nhân không có vấn đề gì lớn, Triệu Quân Khiêm mới yên tâm cho người rời đi.
Lão phu nhân phất tay cho hết đám vệ sĩ giúp việc đi ra ngoài, quay đầu tiếp tục trao đổi cùng Triệu Quân Khiêm về đề tài dang dở lúc nãy.
“Chuyện của anh trai, con điều tra một chút, lỡ như…” Lỡ như người còn sống.
Lời nói còn lại lão phu nhân không có nói ra khỏi miệng, lỡ như người còn sống, vậy nhà bọn họ vất vả đau khổ mấy năm nay vì cái gì.
Nếu người còn sống tại sao không biết trở về, đứa trẻ kia làm sao mà có , phải chăng nó cùng người phụ nữ kia sống chung với nhau… Rất nhiều vấn đề xuất hiện trong đầu của mẹ Triệu khiến tâm trạng vừa bình tĩnh lại bắt đầu phức tạp khó tả.
Triệu Quân Khiêm nhíu mày, gật đầu đáp ứng.
So với lão phu nhân ấp ủ ôm hi vọng, anh biểu hiện vô cùng trầm ổn bình tĩnh, đối với chuyện anh trai còn sống không đưa ra ý kiến.
Bởi vì năm đó sau khi xảy ra sự cố, thân thể hai người bị đốt cháy vô cùng thê thảm, anh tự mình đến hiện trường xác nhận thi thể, người phụ nữ kia trực tiếp được giao cho cơ quan có thẩm quyền giải quyết, còn anh trai được mang về nhà hỏa táng.
Lúc ấy, lão phu nhân chỉ còn nhìn thấy tro cốt của con trai, cho nên sau khi biết được thân thế của Hứa Bảo Bảo liền nảy sinh chút tâm lý may mắn, hy vọng con trai còn sống ở một nơi nào đó trên đời.
Triệu Quân Khiêm biết, anh trai đã sớm chết ở sự cố năm đó, mà đầu sỏ gây nên cũng gặp báo ứng bị chôn cùng, không có khả năng sau vài thập niên lại sinh ra một đứa trẻ.
Nhưng là Hứa Bảo Bảo tồn tại rõ ràng là sự thật, tờ giấy xét nghiệm kia rõ ràng nhắc nhở anh, bên trong tuyệt đối còn có chuyện mờ ám, có lẽ người thiết kế hãm hại năm đó còn bị bỏ sót.
Nghĩ đến đây, Triệu Quân Khiêm híp lại mắt phượng, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Trải qua một vòng suy nghĩ luẩn quẩn, thể xác và tinh thần của lão phu nhân đều mệt mỏi, cũng xác nhận cháu nội nằm trên giường bệnh không có chuyện gì liền muốn rời đi, bà nghĩ bà cần trở về nhà liếm láp lại vết sẹo bị vạch trần, ổn định lại tâm trạng.
Triệu Quân Khiêm không yên lòng, mang theo Kiều Nhan cùng nhau đưa bà ấy trở về.
Về phần Triệu Cảnh Hàn vẫn còn hôn mê ngủ say, ở bệnh viện vẫn còn có trợ lý, bác sĩ cùng phần đông y tá ở đó quan tâm chăm sóc, có chuyện sẽ trực tiếp gọi điện thoại báo cáo cho anh, cũng không có gì cần lo lắng.
Hơn nữa dù là thế nào, trong người Triệu Cảnh Hàn có chảy một nửa dòng máu của người phụ nữ kia, lão phu nhân nhìn thấy nó liền nhớ đến hung thủ hãm hại con trai ngày đó, trong lòng sẽ không dễ chịu, cho nên dứt khoát không thấy tâm sẽ không phiền.
Lúc trở về ba người cùng ngồi trên một chiếc xe, như vậy Triệu Quân Khiêm có thể đồng thời chăm sóc cả mẹ lẫn vợ mình, chỉ là lão phu nhân cảm xúc không tốt, trong khoang xe không khí có chút nặng nề.
Triệu Quân Khiêm nhăn mày trầm tư, nhớ lại chuyện ngày xưa, tính toán bắt đầu điều tra từ điểm nào.
Kiều Nhan cũng không lên tiếng quấy rầy, im lặng ngồi bên cạnh anh, chính mình cũng suy nghĩ đêm nay sẽ được nghe đến “Bí mật” động trời nào, không thể khống chế được suy nghĩ, những ý tưởng cẩu huyết chắp cánh bay xa.
Có lẽ cô quá nhập tâm, hoặc do cả ngày bôn ba chạy khắp nơi dẫn đến mệt mỏi, chỉ nghĩ một lát đã chậm chậm tựa vào bên người Triệu Quân Khiêm ngủ say.
Xe tới tứ hợp viện, lão phu nhân đi xuống xua xua tay, bộ dáng không để anh xuống xe, trực tiếp lái trở về được, đừng làm con bé tỉnh.
Triệu Quân Khiêm cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mỏi mệt ngủ say, nhìn sang lão phu nhân gật gật đầu, nhìn bà cùng nhóm người vây quanh đi vào, đóng cửa vẫy tay chào anh.
“Đi, về trang viên.
” Triệu Quân Khiêm nhẹ giọng phân phó.
Xe chậm rãi khởi động, quay đầu chạy về hướng ngoại ô Kinh thị.
Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng báo hiệu cho một ngày dài mệt mỏi đã chấm dứt, cuộc sống kích thích nhộn nhịp về đêm của Kinh Thị chính thức bắt đầu.
Maybach trải qua một đoạn đường phồn hoa, âm thanh nhộn nhịp ồn ào khắp nơi chen vào khe cửa kính.
Kiều Nhan trong cơn ngủ mê bị tiếng ồn quấy rầy, không khỏi cau mày lại, dường như muốn tỉnh lại.
Triệu Quân Khiêm vươn tay đóng kín cửa xe, đem không khí trở lại yên tĩnh ngăn trở tất cả các tạp âm bên ngoài.
Qua một lát, khuôn mặt Kiều Nhan giãn ra, hô hấp nhẹ nhàng, trong lúc ngủ vẫn như cũ không quên hai tay bảo vệ bụng lớn của mình, giống như vừa trải qua một giấc mơ đẹp, từ từ nhắm mắt chậm rãi lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
Triệu Quân Khiêm dừng lại, yên lặng cúi đầu ngắm nhìn, lúc Kiều Nhan vô thức cười rộ lên cũng cong môi cười.
Một lúc sau, anh đưa tay lớn lặng lẽ gỡ xuống búi tóc của cô, chậm rãi mát xa da đầu bị buộc chặt, khiến cho Kiều Nhan ngủ càng thêm say.
Bảo bảo trong bụng có chút không ngoan, lúc này khoa tay múa chân thể hiện cảm giác tồn tại.
Hai tay Kiều Nhan theo bản năng vuốt ve bụng trấn an, người vẫn không có tỉnh lại, hiển nhiên trong quá trình dưỡng thai cô đã có thói quen này, đứa bé trong bụng làm khổ cô không ít.
Triệu Quân Khiêm nheo mắt, tay lớn xoa lên chỗ bụng hai tay Kiều Nhan đặt lên, chậm rãi vuốt nhẹ, bảo bối dần dần cũng yên tĩnh lại.
Đây cũng không phải lần đầu hai cha con tương tác với nhau, lúc trước trong màn đem, anh vẫn thường đưa tay lớn đặt lên nơi đó dạy dỗ bảo bảo một chút, cho tiểu tử kia đừng quấy rầy đến giấc ngủ của mẹ.
Bảo bảo tuy rằng làm khổ Kiều Nhan không ít, nhưng không biết do tình cha con thiêng liêng hay một lý do nào khác mà cậu bé đối với lời nói cùng hành động của ba mình vô cùng hưởng thụ, rất nhanh lại trở nên ngoan ngoãn, khiến cho người ba nào đó vô cùng hài lòng.
Việc này chính là bí mật nhỏ giữa hai cha con, Kiều Nhan tạm thời vẫn chưa biết, chờ đến lúc cô ngủ đủ giấc tỉnh lại đã phát hiện chính mình được anh bế công chúa mang vào nhà.
Bọn họ đã trở lại trang viên, đang đi vào biệt thự.
“Tê ——” Kiều Nhan chịu đựng không nổi thay đổi trên cơ thể, đè nén hô ra chút biểu cảm, nháy mắt khiến người đàn ông chú ý.
“Sao vậy? Chúng ta đến nhà rồi.
” Triệu Quân Khiêm cúi đầu quan tâm nói, đồng thời bước chân không ngừng.
Anh đi nhanh vào phòng khách, đem người đặt lên sô pha cẩn thận xem xét.
Kiều Nhan bất đắc dĩ bị anh sờ soạng kiểm tra, sắc mặt dần dần đỏ lên.
Nói thật phụ nữ mang thai, hoocmon nữ tính phân bổ khắp nơi, bình thường cô mang thai đã tương đối mẫn cảm, còn có vài người ham muốn so với bình thường còn hơn rất nhiều.
Tuy rằng Kiều Nhan không bị biến thành kiểu người không có liêm sỉ kia, nhưng cũng không chịu nổi chọc ghẹo, cho dù anh chỉ vô ý đụng chạm trêu chọc, nhưng cũng khiến cho mặt cô đỏ lên.
“Em không sao, chỉ là chân có hơi tê.
” Kiều Nhan chịu đựng phản ứng của cơ thể, giọng nói ẩn ẩn phát run.
Nhưng mà tay anh vẫn không dừng lại, trực tiếp sờ khắp toàn thân, rồi lại tìm đến cái chân kia, dịu dàng xoa bóp, thẳng đến lúc cảm giác tê biến mất mới thu tay lại.
Kiều Nhan đã sớm nhẫn nại không được, trong lòng thầm than từng tiếng, hai tay bụm mặt sống chết không nguyện ý buông ra.
Thật mất thể diện, cô lại có thể biến thành người đói khát thế sao? Cô thật không có mặt mũi để đối diện!
Triệu Quân Khiêm cười nhẹ một tiếng, tuy rằng không phải anh cố ý, nhưng kết quả lại làm anh vô cùng vui mừng, vì thế tùy theo động tác thẹn thùng của bà xã, xoay người đem người ôm lên tầng hai.
“Dừng một chút, em còn chưa rửa mặt đâu.
” Kiều Nhan dưới nụ hôn như mưa của anh tránh né kiếm cớ.
Ai ngờ anh vẫn không có ý định dừng lại, tay lớn giữ lấy đầu cô, môi mỏng liền dính vào, tùy ý dây dưa, giọng nói tùy tiện lại khàn khàn.
“Trước làm một lần, đợi lát nữa anh giúp em rửa.
”
Kiều Nhan “…” Bây giờ cô không khác gì bánh bao đâu, muốn cũng không cần vội vã vậy chứ.
Trên thực tế, đêm nay anh giống như bị kích thích, động tác so với bình thường vội vàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ chú ý đến cơ thể cô, rong ruổi nhưng tận lực khắc chế lực đạo, không muốn làm cô bị thương.
Kiều Nhan vô lực nắm lấy ga giường, chấp nhận cho anh ở phía sau thong thả mà kiên định tiến lên, trong đầu ong ong từng trận, cuối cùng nổ tung một mảnh màu sắc rực rỡ.
“Có ổn không?” Triệu Quân Khiêm thở hổn hển hỏi, trong dư vị kích tình vẫn dán chặt không muốn đi ra ngoài.
Kiều Nhan im lặng gật đầu, cô đã không còn bao nhiêu sức lực, cuối cùng lại bị anh ăn đậu hũ ôm cô đi vào phòng tắm.
Giống như hứa hẹn trước đó, anh giúp cô rửa, tắm rất sạch sẽ, chỉ là quá trình khiến cô thiếu chút nữa xấu hổ không dám ra ngoài, bắt được người liền cắn vài ngụm.
Đợi đến khi bọn họ thu dọn xong xuôi nằm lên giường, trong hơi ấm của chăn nệm ôm nhau, Triệu Quân Khiêm đột nhiên kể về những bí mật của Triệu gia năm đó.
Anh nói, anh có một tuổi thơ sung sướng vô lo vô nghĩ, cũng từng là một thiếu niên ngây thơ sáng sủa, nhưng vì gánh nặng của gia tộc dần dần phải học cách lớn lên, bắt đầu trưởng thành thì càng trở nên lạnh lùng đạm bạc, cuối cùng trong vô vàn kỳ tích gặp được cô.
Kiều Nhan im lặng nằm trong vòng ngực an toàn của anh, dưới tia sáng ánh trăng ít ỏi chiếu vào lẳng lặng ngẩng đầu, yên lặng lắng nghe câu chuyện về cuộc đời anh.
Đối phương bình tĩnh kể rõ ràng, cô biết người anh trai đã qua đời này chính là ba của Triệu Cảnh Hàn, cũng biết đóa bạch liên hoa lòng dạ tham lam độc ác kia, vì thế lý giải không ít nghi hoặc cùng khó hiểu.
Kiều Nhan âm thầm nghĩ, trách không được Triệu Quân Khiêm đối với tên đầu heo kia lại chướng mắt như vậy, thì ra không phải không có nguyên nhân.
Cho dù tên kia là con cháu Triệu gia nhưng cũng không thể chối bỏ chuyện người mẹ sinh ra đã làm bao nhiêu chuyện ác, ai cũng không phải Thánh Nhân, rất khó sẽ không hận, giận chó đánh mèo trên người anh ta.
Triệu Quân Khiêm cũng vậy, anh không phải Thánh Nhân, tính tình theo năm tháng càng ngày càng lạnh bạc, đối với thân thế đứa con trai này cũng chỉ có chướng mắt.
“Vậy còn Hứa Bảo Bảo thì sao?” Kiều Nhan sau đó nghi ngờ hỏi chuyện này.
Nếu Triệu Quân Khiêm xác định anh trai đã cùng đóa bạch liên hoa kia đồng quy vu tận , vậy làm sao nhiều năm sau lại xuất hiện một đứa nhỏ, lại chạy đến trong tay Hứa Nhã Nhã, một lần nữa có thể bỏ qua chuyện năm đó gương vỡ lại lành?
“Bất kể vì cái gì, sớm muộn gì anh cũng đem tất cả đào ra.
”
Triệu Quân Khiêm mắt sắc thay đổi, vuốt ve mái tóc mềm mại của Kiều Nhan, giọng điệu trịnh trọng mà kiên định.
------oOo------