Như một quyền đánh vào miếng băng mỏng, rốt cuộc mạch nước ngầm này không cách nào giấu được nữa.
Mọi người xung quanh như bị hóa đá, đến hít thở cũng thật khẽ khàng, giống như đang giả chết.
Đầu óc Tô Hạ lại bắt đầu mông lung.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy được cả cơ thể vẫn đang ngẩn ngơ.
Mà bàn tay đang đặt trên vai mình kia lại có cảm giác siết chặt hơn, thay đổi rất nhỏ thôi, sắc bén như dao cứa vào tim.
Hứa An Nhiên hét một tiếng chói tai: "Tần Mộ anh có ý gì?"
"Anh có ý gì?" Tần Mộ buông ly, chậm rãi chuyển động cổ tay trong ngọn đèn mờ không rõ ánh mắt anh ta thế nào, nhưng giọng cười trào phúng lại làm người ta cảm giác có ý sâu xa: "Hai năm nay anh vẫn nhớ kỹ, còn nhớ rất rõ ràng."
Anh ta vừa nói vừa xoa xoa huyệt thái dương: "Kiều Việt, hai chúng ta là anh em tốt.
Nhưng cậu lại xem tôi là cái gì, là đồ ngốc à? Hả?"
Tiếng nhạc im bặt, tiếng Phương Vũ Hoành vang lên rõ ràng: "Không phân biệt rõ phải trái, lại đứng đây la hét, không phải đồ ngốc thì là cái gì?"
Vốn Tần Mộ muốn bình tĩnh nói chuyện, bỗng nhiên giương nắm đấm đánh về phái Phương Vũ Hoành, vẻ mặt rất tức giận la hét: "Cậu câm miệng cho tôi."
Một quyền này của Tần Mộ bất ngờ đánh tới, Phương Vũ Hoành trở tay không kịp, lúc anh ngã trên mặt đất còn kéo theo bàn rượu bên cạnh, bao nhiêu loại rượu xa xỉ nổi tiếng đều đổ hết.
Tất cả mọi người sững sờ.
"Đừng đánh nữa...Đang tết nhất, bạn bè lại đã lâu rồi không gặp mặt, anh em gặp nhau phải vui vẻ, chứ sao lại..."
Hà Quân Tường đứng một bên đã ý thức được tình huống hiện tại đã phát triển theo hướng không thể khống chế được, đang muốn đi đỡ Phương Vũ Hoành dậy, đối phương lại mạnh tay đẩy anh ta ra.
Phương Vũ Hoành lau mặt, ánh mắt đỏ bừng, vẻ mặt đùa cợt: "Bạn thân? Anh em? Ra tay đánh người trước mà còn coi là anh em?"
Giọng anh càng lúc càng lớn, đến cuối nghe như đang rống lên.
Trong lúc mọi người đang yên lặng thế này, Tô hạ bị bộ dáng của anh ta dọa cho sợ.
Hét lên xong Phương Vũ Hoành tiến lên muốn đá Tần Mộ, Hà Quân Tường vội vàng chạy lại che chắn trước mặt người kia, bị một cước này đạp trúng.
Mọi người xung quanh vội vàng chạy lại kéo hai người muốn đánh nhau này tách ra, Tần Mộ lại bất ngờ vươn tay ra.
Tô Hạ cảm giác bàn tay trên vai buông mình ra, một thân ánh chắn trước người Phương Vũ Hoành, vững vàng đón được tay của đối phương.
Ánh mắt Kiều Việt đảo một vòng chung quanh, ánh mắt của mọi người lại có vẻ trốn tránh.
Anh nhìn Tần Mộ đang trợn hai mắt đỏ bừng, lạnh lùng nói: "Đúng sai đều muốn tôi nói sự thật ra, anh mới thừa nhận?"
"Chân tướng không phải tôi chưa từng thấy?" Tần Mộ dùng sức: "Tôi có mắt."
"Nhưng anh chỉ thấy những gì anh muốn thấy thôi."
Kiều Việt cao giọng, làm cho động tác của Tần Mộ khựng lại.
"Đừng nói nữa!" Hứa An Nhiên hét lên, hai tay che lỗ tai: "Các người đừng nói nữa."
"Phải đem chuyện này ra nói trước mặt mọi người thì mới cảm thấy an tâm à?" Tần Mộ, tôi là vợ anh, anh thật sự muốn đối xử với tôi như thế à?" Cô ta vừa nói vừa khóc, lớp trang điểm trên mặt cũng bị trôi đi, có chút cuồng loạn gào thét: "Còn anh nữa! Anh đồng ý với em là không bao giờ trở lại nữa! Tại sao bây giờ lại về, lại còn quấy nhiễu cuộc sống của em, quấy nhiễu gia đình em!"
Kiều Việt thở ra, theo bản năng nhìn về phía Tô Hạ không hé răng nói lời nào đang ngồi ở phía góc sáng kia.
Rõ ràng là cô có hơi say, nhưng giờ phút này lại đang im lặng ngồi trên sô pha, mở to đôi mắt nhìn anh.
Chỉ nhìn anh.
Đôi mắt kia có chút trống rỗng, còn như có áp lực vô hình.
Ở trong phòng này ai cũng có thể bùng nổ, ai cũng đều có thể chất vấn anh, nhưng người có quyền hỏi anh nhất là Tô Hạ thì chỉ im lặng ngồi đó, trong đôi mắt cô còn có vẻ ẩn nhẫn.
Có đôi khi người đàn ông có thể tỉnh ngộ trong nháy mắt.
Có đôi khi chỉ cần một cái liếc mắt cũng thể xúc động.
Kiều Việt đã từng cảm thấy, anh lấy Tô Hạ là vì cô rất an tĩnh, rất nhu thuận.
Bởi vì anh chưa bao giờ quan tâm đến cuộc sống của chính mình, bởi vì trước giờ anh chưa hề có yêu cầu gì cả.
Là lúc hẹn hò cô là lựa chọn tốt nhất của anh.
Nhưng tới bây giờ mới phát hiện, lúc trước nguyện ý lấy cô gái nhỏ này, hẳn không phải đơn giải chỉ là thích hợp.
""Xin lỗi." Kiều Việt bỗng buông tay Tần Mộ ra, tiếng nói trầm thấp cả phòng có thể nghe thấy: "An Nhiên, anh có trở về hay không là tự do của anh, việc quấy nhiễu gia đình em anh không có hứng thú.
Lúc trước anh xem em như em gái, quan tâm lo lắng cho em, nhưng bây giờ anh đã có người quan trọng hơn, có một số việc anh phải giải thích rõ ràng."
Tô Hạ ngây ngẩn, trong đôi mắt trống rỗng cuối cùng cũng chút thần thái.
Lời vẫn nghẹn ở cổ họng, rõ ràng rất muốn biết lời kế tiếp sẽ là gì, nhưng lại cố dùng sức giữ biểu cảm vô tình trên mặt nghe tiếp.
"Nhưng lời giải thích này," anh hơi nghiêng đầu, dưới ánh sáng của ngọn đèn đang quay vòng, dáng người cao ngất của anh lúc sáng lúc tối.
Anh nói rất chậm, dường như đang đắn đo điều gì đó, cuối cùng lại thở dài: "Thôi bỏ đi, về nhà anh nói em nghe."
Tô Hạ nhấp một ngụm nước, nghe vậy xì một tiếng, phun ra.
Cô tức giận rồi.
Bánh bao cũng có khi tức giận nóng nảy, Tô hạ buông mạnh bình nước trong tay.
Cô nhìn về phía Kiều Việt: "Có giải thích gì mà không thể nói trước mặt mọi người được?"
Anh trầm mặc: "...Anh chưa từng làm qua."
"Nói 'chưa làm qua' là xong rồi à?" Tần Mộ cười lạnh: "Tôi đi gϊếŧ người, nói một câu 'tôi chưa từng làm', cảnh sát sẽ thả tôi ra chắc?"
Tô Hạ chậm rãi đứng lên, cắn môi dưới: "Em hỏi anh một lần nữa, có cái gì giải thích mà không thể nói trước mặt mọi người?"
Kiều Việt trầm mặt, ấn đường nhíu chặt, cũng không nói gì nữa.
"Được rồi."
Trái tim lơ lững nãy giờ cuối cùng cũng rơi trở lại lồng ngực.
Trong phút chốc đó, Tô Hạ cảm giác mình không thể cảm nhận thêm điều gì nữa.
Âm thanh từ bốn phía xung quanh trở nên xa xăm mờ ảo, cô bắt đầu không nghe được gì, thậm chí - không cảm giác được hai tay hai chân của mình nữa, chỉ có thể nhìn Kiều Việt, cứ nhìn như vậy.
Mại đến khi mắt đầy nước, thấm ướt mi, rơi xuống.
Cô khóc thành tiếng, nhưng không ai cảm thấy cô như thế là mất mặt.
Im lặng đứng đó khóc, cảm giác bi thương nhưng cũng thật cuốn hút người khác.
Đáy lòng cô nhủ thầm, đây là cái thứ hai.
Tô Hạ cảm thấy mình không phải thánh nhân, thật sự khi Kiều Việt đã làm cô mất đi hai cơ hội của chính mình rồi, cô không nghĩ mình có thể chờ được nữa.
Cô cũng sợ kỳ vọng của mình cũng dần mất đi, cuối cùng một chút mong muốn của mình cũng không còn nữa.
"Ngại quá, tôi không thoải mái, đi trước đây."
Qua loa nói một câu, cũng không biết đã nói ra khỏi miệng chưa.
Giọng cô run rẩy đến dọa người, Tô Hạ buồn bã cầm lấy túi xách của mình đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Kiều Việt, cánh tay bị anh giữ lại.
Tô Hạ vừa khóc vừa giãy ra: "Làm gì?"
"...Cùng nhau đi."
Nước mắt lại càng tuôn ra, Tô Hạ tùy tiện lấy tay quẹt đi: "Không."
Kiều Việt nhìn cô khóc đến thương tâm, đáy lòng run rẩy, nhịn không được mở miệng: "Đừng khóc."
"...Anh vì sao phải lôi kéo cô ấy?"
Nhẹ nhàng buông một câu, mang theo tia khác thường, Tô Hạ đang khóc thút thít cũng cảm thấy được sống lưng như có một cơn gió lạnh thổi qua.
Quay đầu lại, cô phát hiện Hứa An Nhiên đang đứng sau lưng mình.
Ánh sáng không đủ chiếu sáng căn phòng, một chùm đèn từ trên đầu cô chiếu xuống.
Cô ta không để lộ vẻ mặt gì, tóc nâu quăn thả hai bên, cả người mặc váy trắng, đứng dưới ngọn đèn mờ trông có chút quái dị.
Mà kỳ quái nhất chính là, cô ta cứ nhìn Kiều Việt chăm chăm.
Tay nắm chặt, lúc Tô Hạ hồi phục tinh thần thì phát hiện, cả người mình đã được che chắn phía sau lưng Kiều Việt.
Tấm lưng rộng lớn của anh ngăn chặn tầm nhìn của Hứa An Nhiên, cô không nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo của cô ta, chỉ có thể nghe tiếng.
"Kiều Việt, tại sao anh lại lôi kéo người phụ nữ khác?"
Cô ta bỗng nhiên bịt tai la hét: "Hai năm trước trên tháp truyền hình.
Anh đốt pháo hoa cho em xem, anh ôm em, hôn em, nói muốn kết hôn với em.
Vậy sao bây giờ lại lôi kéo người phụ nữ khác?"
Hứa An Nhiên vừa nói xong, vẻ mặt của mọi người đều trở nên quái dị.
Mặt của Tần Mộ lại dần trắng bệch.
Anh ta như mất hết khí lực, ngồi dưới đất, cánh tay khoác lên ghế bên cạnh làm điểm tựa, giọng nói lộ rõ vẻ mỏi mệt: "Nhiên Nhiên, người đốt pháo hoa cho em...là anh, người nói muốn cùng em kết hôn, cũng là anh."
Hứa An Nhiên cao giọng, ánh mắt vẫn đăm đăm: "Không thể nào."
CÔ ta hoảng hốt lui về phái sau, cảm giác tuyệt vọng như bị cả thế giới lừa dối: "Tôi và Kiều Việt cùng nhau lớn lên, chúng em là thanh mai trúc mã.
Sao lại có thể là anh làm, tất cả đều là anh ấy làm.
Anh ấy nói muốn kết hôn với tôi, đêm đó ôm tôi triền miên, cái gì tôi cũng đều cho anh ấy, làm sao lại có thể là anh! Tôi gả cho anh chỉ vì muốn anh ấy tức giận, nhưng mà, Kiều Việt...Sao anh lại kết hôn, sao anh lại kết hôn?"
Tần Mộ đứng mạnh lên, kéo tay Hứa An Nhiên: "Em và Kiều Việt cùng nhau lớn lên, nhưng người nói muốn kết hôn với em là anh.
Cùng em triền miên một đêm cũng là Tần Mộ anh.
Nhiên Nhiên em mở to mắt ra, mấy năm nay trong mắt em...trong lòng em, rốt cục anh là gì?"
Một người đàn ông, khi nói những lời này gần như có chút nghẹn ngào.
Tô Hạ không phát giác ra được mình đang nắm áo Kiều Việt.
Hứa An Nhiên tưởng Tần Mộ là Kiều Việt?
Nhưng người bình thường làm sao lại nhầm người ở chung sớm tối bên mình thành người khác được, lại còn chắc chắn cho rằng người đó là Kiều Việt.
Cô ta...là do quá yêu Kiều Việt, yêu đến mức sẵn sàng tự lừa dối mình? Hay là...thần kinh cô ta, thực ra có vấn đề?
Tô Hạ nghĩ đến khả năng Hứa An Nhiên có vấn đề về thần kinh, bắt đầu cảm thấy mọi việc thông suốt.
Khó trách Kiều Việt nhẫn nhịn không nói, cũng khó trách anh sẵn sàng để người ta hiểu lầm, không chịu làm sáng tỏ.
Bởi vì không biết câu nói kia có thể trở thành giọt nước tràn ly, kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến chỗ yếu ớt nhất của Hứa An Nhiên.
Cô nhịn không được cố gắng thăm dò từ sau lưng Kiều Việt, muốn xác định lại phỏng đoán của mình.
Nhưng vừa mới định dò la, lại thấy Hứa An Nhiên đột nhiên xoay qua nhìn mình.
Ánh mắt kia không hề có thiện ý, mắt mở rất lớn, đồng tử nhỏ mà tròng trắng lại nhiều...
Bộ dáng xinh đẹp lúc đầu giờ lại có chút đáng sợ.
Đáy lòng Tô Hạ rơi lộp bộp, đây rõ ràng không phải ánh mắt của người bình thường.
Thì ra vì vậy cho nên Kiều Việt mới không muốn giải thích nhiều, mọi người cung quanh cũng không dám nói gì.
Thần kinh Hứa An Nhiên có vấn đề, không chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Cô bị ánh mắt của Hứa An Nhiên dọa sợ nổi da gà, theo bản năng suy nghĩ, tiêu rồi tiêu rồi, cô ta muốn làm gì vậy?
Hứa An Nhiên vung tay ném chai rượu về phía này.
Tô Hạ sững sờ, chân như dính vào nền nhà, đầu rụt mạnh lại, áp sát vào lưng Kiều Việt.
"An Nhiên."
Đáy mắt Kiều Việt tối sầm, tay lại giơ ra che cho Tô Hạ, theo bản năng bảo vệ cô.
Chai rượu đập mạnh vào trước ngực anh, va chạm mạnh với da thịt.