Tô Hạ thực sự tức muốn chết.
Lên máy bay trực tiếp đeo đồ bịt mắt, nhét tai nghe vào ngồi trên ghế, không thèm để ý Kiều Việt.
Anh nói cô được đáp ứng tâm nguyện, cười đến mức muố nắm chắc đã 7 phần.
Mà nếu ngay từ đầu nói rõ ràng, chính cô cũng sẽ cảm thấy rất vui mừng.
Hiện tại lại chứa một bụng đầy oán khí, cảm giác giống như mình bị xoay vòng, Kiều Việt đứng bên ngoài, cô ở bên trong, cố gắng lấy lòng anh.
Thật ra cô không biết, lần này Kiều Việt có thể mang cô đi theo, quả thật tốn không ít công sức.
Anh chuẩn bị hai phương án, thứ nhất chính là để cô lấy thân phận nhà báo đi công tác, nếu không thể đi cùng nhau, anh sẽ gửi hồ sơ của cô đến tổ chức bên Hồng Kông, xin cho cô lấy thân phận nhân viên sang bên đó.
Dựa theo trước đây, hồ sơ của Tô Hạ sẽ không được chọn, nhưng lần này do chính anh giới thiệu, bên kia cũng sẽ không từ chối.
Thật tốt, cuối cùng chọn ra hai người.
Từ thành phố D không có chuyến bay thẳng, máy bay A380 của Qatar Airways bay ngang qua Ấn Độ Dương, vững vàng đáp xuống Doha, quá cảnh ở đây 3 giờ, sau đó chuyển máy bay khác đi sân bay quốc tế Khartoum.
*Khartoum: Thủ đô của Sudan"
Tô Hạ chưa từng bay chuyến dài như vậy, có chút mệt mỏi, hơn nữa chênh lệch tới 6 tiếng, rõ ràng 10 giờ sáng đã từ bên kia xuất phát, mà đến đây lại mới chỉ hơn 12 giờ trưa, có ảo giác như thời gian đang dừng lại.
"Có muốn ăn chút gì không?" Đi qua hành lang thật dài, luồng gió khô nóng từ kẽ hở thổi vào, trời giữa trưa tháng hai ở Qatar, nhiệt độ mặt đất bây giờ đang là 26 độ.
Tô Hạ không có cảm giác thèm ăn, cơm trên máy bay không khó nuốt, có điều ngoài cơm ra còn có cá, cộng thêm bánh mì pho mát, bay 7 tiếng ăn 3 lần, cô thực sự không đói nữa.
Chỉ có điều cô mặc đồ hơi dày, bắt đầu cảm thấy nóng.
"Phòng thay quần áo ở bên kia."
Có lẽ do các tai nạn rơi máy bay liên tiếp gần đây, kiểm tra an ninh ở đây cực kỳ chặt chẽ.
Mọi người cởi giày, áo khoác ra, nam giới cởi bỏ thắt lưng, nữ giới thì được đưa sang một hành lang khác, bị một người phụ nữ Ả Rập trùm đầu kiểm tra từ đầu đến chân, ngực cũng không bỏ qua.
Tô Hạ bị kiểm tra thế này có chút không tự nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy một chị gái tóc vàng ngực lớn còn bị kiểm tra kỹ như vậy, lần đầu tiên cô cảm thấy may mắn vì mình ngực nhỏ.
Qua cửa kiểm tra an ninh quá cảnh, Kiều Việt chỉ vào một đống chữ nhìn như giun: "Đi thay quần áo đi, anh ở đây chờ em."
Anh đã tính toán trước, bên trong chỉ mặc một chiếc áo sơ mi xuân thu, sau khi cởϊ áσ khoác ra đứng ở đó, càng làm nổi bật dáng vẻ cao lớn chân thon dài, đường cong cũng rất hoàn hảo.
Tô Hạ chẹp miệng, cuối cùng cũng trả lời anh một câu: "Em không có quần áo."
Kiều Việt đưa vali cho cô: "Bên trong có quần áo thay."
Cô tức giận kéo vali vào phòng thay quần áo.
Mỗi người một gian phòng hình vuông, Tô Hạ mở vali ra, phát hiện bên trong toàn là những bộ mình thích mặc.
Ở góc vali còn có camera bảo bối của cô, còn có cả bút ghi âm nữa.
Cô lần mò một lúc, cuối cùng mới lấy tay ra, có chút nhớ mẹ.
Ngẩn ngơ một hồi, Tô Hạ thở dài, bắt đầu hoạt động ngón tay, cuối cùng lấy ra một cái váy trắng thắt eo.
Thay váy vào, cảm giác cả người nhẹ đi mấy cân.
Một khoảng thời gian dài không mặc váy có eo, Tô Hạ có chút không quen.
Hình như...cô hơi béo lên.
Cô nhéo nhéo chỗ thịt trên bụng, lúc trước mặc còn hơi rộng, giờ mặc lại hơi chật, cũng may là vẫn còn chịu đựng được.
Mở vòi nước rửa mặt, cào cào lại tóc, sao đó đơn giản cột lên.
Một sợi tóc nhỏ rơi xuống mặt, Tô Hạ tron gương sửng sốt vài giây, sau đó thích thú thổi thổi sợi tóc.
Kéo vali đi ra, liếc mắt một cái đã thấy Kiều Việt.
Anh đang chỉnh lại thời gian trên đồng hồ, từ góc độ này nhìn sang, cánh tay anh rắn chắc, trông hết sức đàn ông.
Kiều Việt như có cảm giác, ngầng đầu lên.
Tô Hạ có chút chờ mong, khân trưởng siết chặt nắm tay.
Anh hơi sửng sốt, sau đó khóe miệng giương lên, đi tới gần, đưa tay qua người cô, đỡ lấy vali trong bàn tay đang nắm chặt: "Anh giúp em."
Tô Hạ lý sự, không buông tay: "Thôi để em kéo."
Kiều Việt cười khẽ, ngược lại kéo bàn tay Tô Hạ: "Ở đây người đến người đi, em không hiểu tiếng Ả Rập, đi đứng phải cẩn thận.
Nếu không muốn ăn cơm, anh đưa em đi dạo lòng vòng xem."
Hắc hắc.
Tô Hạ tuy rằng không cao, nhưng tỷ lệ dáng người rất tốt.
Mặc váy thắt eo tay ngắn màu trắng, lộ ra cánh tay cùng hai chân thon dài.
Cô gái nho nhỏ, mà bàn tay cô ở trong tay mình, cũng nho nhỏ.
Anh đi phía trước, có đôi khi bước hơi dài, Tô Hạ liền hụt một bước, anh cũng kiên nhẫn, phối hợp với cô, thả chậm bước chân.
Tô Hạ liếc anh một cái, cảm giác hôm nay Kiều Việt nghe lời một cách bất thường, hừ nhẹ một tiếng: "Em muốn đến cửa hàng miễn thuế."
Chuyện đơn giản, muốn đi thì đi thôi.
Cửa hàng miễn thuế nằm ngay dưới chân thang máy, phóng mắt nhìn cũng không thấy đâu là điểm cuối, giống như một quảng trường trong nhà.
Ở giữa quảng trường có một chú gấu to màu vàng, trên đầu có trang trí dây đèn, Tô Hạ nhìn không chớp mắt một lúc lâu vẫn không biết vì sao, cuối cùng kéo tay Kiều Việt chụp cho mình một tấm ảnh ngốc nghếch.
Tô Hạ đi dạo một vòng, vào wifi của sân bay gửi cho ba mẹ, ý nói đã đến trạm đầu tiên an toàn.
Đây xem như là cửa hàng miễn thuế lớn nhất mà cô từng thấy.
Ở đất nước dầu mỏ giàu có này, trong các cửa hàng miễn thuế đều là triển lãm siêu xe.
Người ở đây vóc sáng cao lớn, ngũ quan sắc nét, một quầy đều có nhân viên, trông giống như nam nữ người mẫu bước ra từ tạp chí.
Bởi vì lúc trước không nghĩ là mình sẽ có cơ hội đi, Tô Hạ chưa kịp nghiên cứu gì cả, ngay cả tỷ giá giữa tiền Qatar và nhân dân tệ cũng không biết, toàn bộ hành trình cô chỉ ngắm, cuối cùng tới siêu thị rồi mới mua mấy tuýp kem chống nắng.
Cô hỏi Kiều Việt có cần không.
Anh lắc đầu: "Anh phơi nắng nhiều cũng không bị ảnh hưởng lắm."
Tô Hạ buồn bực mua cho mình thêm hai chai lô hội.
"Mua thế này thôi?"
Cô hé môi nhìn anh, cuối cùng lại mua cho mình thêm thanh socola.
Kiều Việt đảo mắt qua vòng tay Pandora tinh xao trên cổ tay cô, cuối cùng kéo cô đến cửa hàng đồng hồ.
Thương hiệu đồng hồ nổi tiếng thế giới Tô Hạ mù tịt, nhưng cô nhìn thấy những thứ này đắt đến dọa người.
Vốn cô không có thói quen đeo đồng hồ, Tô hạ liên tiếp lui lại không chịu đi: 'Em không cần cái này."
"Nghe anh, em sẽ cần." Kiều Việt đảo ánh mắt qua quầy trưng bày, đủ loại đồng hồ rực rỡ, thật sự muốn chọn giúp cô: "Bên kia không như ở đây, không phải lúc nào cũng có điện, em cần có đồng hồ."
Không có điện đầy đủ, quả thật rất cần đồng hồ.
Tô Hạ đi theo anh vào xem, rất nhanh nhìn thấy một một cái đồng hồ nữ màu bạc trong quầy thủy tinh.
Mặt đồng hồ là vỏ sò, bốn điểm giờ được khảm kim cương rất nhỏ, có cảm giác vừa nhỏ vừa tinh xảo, không quá khoa trương, rất hợp với ý mình.
Kiều Việt cũng chỉ vào cái đó: "Thích không?"
Trên mặt không để giá, lại được trưng bày riêng.
Tô hạ tuy rằng không biết, nhưng cũng phát hiện ra nó mắc hơn so với những loại nằm trong tủ kính kia.
Dù sao nhân viên trong quầy cũng không hiểu tiếng Trung, da mặt cô cũng dày hơn: "Anh hỏi trước giá bao nhiêu, nếu đắt thì thôi không mua."
Kiều Việt bất đắc dĩ, quay đầu hạ giọng nói chuyện với nhân viên trong quầy, giọng nói mang theo sức hút mê người.
Thì ra anh biết tiếng Ả Rập, nói còn hay như vậy.
Anh nói xong, đối phương liền cẩn thận gỡ đồng hồ xuống, ý bảo cô đeo thử.
Tính cách tiểu tư sản lại trỗi dậy, Tô hạ lúc thử đồng hồ vẫn cứ dặn đi dặn lại: "Bao nhiêu tiền? Nếu đắt quá thì em không thích đâu, không mua."
Kiều Viêt cười: "Giá rẻ đặc biệt."
Tô Hạ nhất thời mặt mày hớn hở.
Đồng hồ rất đẹp, phối cùng vòng tay của cô cực kỳ hòa hợp, như là cùng một đôi.
Hơn nữa làn da cô nhẵn nhụi, cổ tay nhỏ nhắn, đeo lên xong nhìn rất thuận mắt.
Cô nhịn không được sờ sờ, xoay xoay, ánh mắt lấp lánh.
Anh trai bán hàng sau khi giúp cô đeo xong nhịn không được vỗ tay, thì thầm chỉ vào vòng tay của cô, rồi lại chỉ vào đồng hồ, sau đó làm ngón tay xếp hình hoa lan với Kiều Việt.
Tô Hạ: "..."
Kiều Việt tìm thẻ.
Biên lai đóng dấu xong, Tô Hạ thuận mắt nhìn xuống, giống như bị sét đánh.
21.731,6 USD?
Nhân dân tệ.
Hơn hai mươi nghìn đô, tính ra...
Tô Hạ không quay đầu bước lùi lại, Kiều Việt kéo cô lại: "Làm gì thế?"
"Trả lại."
"Tin anh, đồng hồ ở chỗ này, đây coi như là giá rẻ đặc biệt rồi."
Còn giá rẻ đặc biệt?
...Giá này ở bên kia có thể mua được một căn phòng nhỏ.
Tô Hạ cảm thấy sức nặng ngàn cân trên cổ tay mình.
Sau đó tiếp tục bay thêm 5 giờ nữa, lúc tới Khartoum đã là 16 giờ.
Mặt trời gay gắt, sau khi thay quần áo cảm thấy nhiệt độ cũng không cao như trong tưởng tượng.
Mà sân bay ở thủ đô này có chút xập xệ, một tòa nhà cũ màu trắng hai lầu, người chen chúc trên xe vận chuyển, Tô Hạ đứng sau mấy người phụ nữ trùm đầu, nhưng mà ở đây không giống Doha.
Khăn trùm đầu của các cô ấy không có màu sắc sặc sỡ, mà có vẻ cũ hơn.
Xe chuyển bánh, Tô Hạ đứng không vững, Kiều Việt đưa tay đỡ lưng cô, che cô vào một góc giữa mình và cửa kính xe,.
Đáy lòng dâng lên cảm giác ấm áp, khuôn mặt cả đường đi cuối cùng không còn căng thẳng nữa.
Kế tiếp xe cứ chạy, chạy mãi.
Trong tưởng tượng của Tô Hạ, hẳn là sẽ có người đến đón Kiều Việt.
Nhưng mà không có.
Theo như lời anh nói, tổ chức này không có hình thức như vậy, xách balo đến, xách balo đi, làm chuyện mình nên làm.
Lúc đến trạm báo cáo, Tô Hạ tưởng đã đến nơi rồi, kết quả đối phương lại lái ra một chiếc xe việt dã, ý bảo vẫn còn phải đi tiếp.
Đại khái phải ngồi xe 5 tiếng mới đến được chỗ cần chữa bệnh.
Tô Hạ sắp phát điên rồi, Kiều Việt hỏi ý kiến của cô, ở lại nghỉ ngơi hay là tiếp tục đi.
Cô suy nghĩ, cắn răng quyết định tiếp tục, mệt dài không bằng mệt ngắn.
Anh xoa xoa đầu cô, lặng lẽ trấn an.
Trên chiếc xe chở bọn họ phía bên phải có vẽ hình một người nhỏ đang chạy, một chuỗi chữ tiếng Pháp, có ba chữ cái tiếng Anh.
MSF.
Tổ chức bác sĩ không biên giới.
Không biết vì lý do gì, lúc bước lên chiếc xe đó, đáy lòng Tô Hạ bỗng dâng lên cảm giác rung động nho nhỏ.
Rung động do chính mình sặp được tiếp xục trực tiếp với những con người trong đội ngũ này.
Rung động do chính mình sắp vén màn một cuộc sống mới, mở mang tầm mắt khác với trước đây.
Rung động do...chính mình sắp được trải nghiệm cuộc sống mấy năm nay của Kiều Việt.