Cái gì là giấy thông hành?
Đương nhiên là nói liền làm liền.
Ghế dài dưới căn tin bị chất vào trong góc, trong nháy mắt dư ra một khoảng trống lớn.
Mọi người thay phiên quét sàn, sau đó trải chiếu tre lên, mơ hồ có cảm giác quay về thời đại ngày xưa ngủ giường chung.
Ba người phụ nữ nằm ở một gian sau tấm vải ngăn giản dị, lúc nằm xuống Tô Hạ có cảm giác mệt mỏi đến nỗi chân như muốn nhũn ra.
Bên ngoài màn đã truyền đến tiếng ngáy, dường như có quạt là có tất cả, mọi người ngủ ngon hơn bao giờ hết.
Khác loài giống nhau.
Tô Hạ cong khóe miệng, cảm thấy sau này nếu có nhớ lại ngày hôm nay, sẽ có nhiều kỷ niệm vui hơn là oán giận.
Hơn nữa hôm nay...
Tô Hạ cắn chăn, lăn qua lộn lại trên chiếu, chỗ bị Kiều Việt sờ qua có chút nóng lên, mặt cũng đỏ bừng.
Cô cũng có chút phấn khởi, cuối cùng Tả Vi nửa đêm tỉnh dậy hung hăng trợn mắt nhìn cô, cuối cùng cô đành ép mình nhắm mắt đi ngủ.
Lần thứ hai mở mắt ra, đã gần 5 giờ sáng, nên đi làm điểm tâm rồi.
Tô Hạ cẩn thận bò qua người Nina, đi về phía phòng bếp.
Nhưng trong phòng bếp không phải chỉ có một mình cô.
Có người đang đứng đưa lưng về phía cô trước chỗ rửa chén, nghe tiếng quay đầu lại, trong tay còn cầm cái chén đang nhỏ nước, ánh mắt đảo qua phía bếp lò, nồi niêu chén dĩa dọn vội vàng hôm qua đã được sắp xếp ngăn nắp.
Rõ ràng vẫn đang ở chung một cái sân, nhưng Tô Hạ lại cảm giác như đã lâu lắm rồi không gặp anh ta.
Cô thấp giọng ho khan, Mok xoay người cười: "Mấy ngày nay cô vất vả rồi."
"Mấy chuyện này thì tính là gì, nhưng còn anh...cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"
Từ sau ngày hôm đó, anh ta cũng không ở cùng người trong đội nữa.
Mok cúi đầu: "Tôi phải đi."
Tô Hạ định qua giúp một tay, nghe được lời này liền sửng sốt: "Tại sao? Vì cãi nhau mấy câu với Lev sao?"
"Không phải." Khóe miệng anh ta cười chua xót: "Thật ra lần này đã muốn từ chối, nhưng không ngờ ở đây thiếu người, tôi không thể không đi.
Nhưng mà...mấy ngày hôm trước bạn gái tôi đã ra tối hậu thư, nếu không trở về, cô ấy sẽ chia tay với tôi."
Dù sao cũng là chuyện trong nhà người ta, nói thêm gì nữa cũng đều không tốt.
Nhưng anh ta đã quyết định phải về, Tô Hạ cũng cảm thấy đau đầu: "Đây đâu phải lần đầu tiên anh đi, tại sao lần này lại cương quyết như vậy?"
"Cô ấy thiếu cảm giác an toàn, bây giờ tốt nghiệp muốn cùng tôi kết hôn, toàn tâm toàn ý làm một người vợ.
Nhưng mà...tôi lại không ở trong nước cùng cô ấy."
Quan niệm của mỗi người trước giờ luôn khác nhau.
Tô Hạ cũng không có quyền gì để đánh giá, nhưng mà quả thật ở lều chữa bệnh thiếu đi anh ta đúng là một vấn đề.
"Hôm nay phía trong nước cũng đã đồng ý rồi, tôi...phải về rồi."
"Nhanh vậy sao?"
"Tôi sợ ở lại thêm mình sẽ do dự, bỏ lỡ rồi thì không còn gì nữa."
Tô Hạ: "..."
Mok hẳn là phải rất để tâm nơi này, nếu không trước khi rời đi mà sáng sớm còn đến phòng bếp dọn dẹp.
Nhưng anh ấy cũng yêu bạn gái mình, yêu đến mức có thể từ bỏ công việc mình yêu thích nhất.
Anh ta để Tô Hạ đứng đó, tự mình làm một nồi điểm tâm, còn đem sổ ghi chép thuốc men dược liệu giao cho cô: "Tôi không có mặt mũi gặp bất cứ ai trong bọn họ nữa cả, những thứ này tôi giao cho cô, cô đưa lại cho tổ trưởng."
"Anh không đợi bọn họ à?" Nhận lấy sổ ghi chép vẫn còn hơi ấm, nằm trong tay cô nặng tựa nghìn cân.
Tuy rằng Mok một mực né tránh ánh mắt cô, nhưng mà ánh mắt sắc bén của Tô Hạ cũng đã nhìn thấy được ánh nước trong mắt anh ta.
Đã hơi đo đỏ.
"...Không đợi." Anh ta lấy tay lau nước mắt, máy móc lặp lại: "Không đợi."
Thật là...nói đi là đi, giống như lúc đến, anh ta mang theo vali hành lý rất to, trên lưng đeo balo đã cũ, đi tới cửa liền dừng lại.
Anh ta chậm rãi ngồi xổm xuống, một người đàn ông cao một mét bảy mấy, ngồi xổm trên mặt đất nghẹn ngào khóc.
Tô Hạ cảm thấy khó chịu, muốn tiến đến an ủi anh ta mấy câu, nhưng Mok đã lại đứng lên.
Anh ta quay đầu đi, ánh nắng chiếu sáng gương mặt anh, anh ta đưa tay lên, cũng không biết là chào tạm biệt ai: "Tôi đi đây."
Thật sự đi rồi.
Mọi người lục tục rời giường, nhìn thấy một bàn thức ăn quen thuộc, Tả Vi vò đầu bắt đầu dùng thành ngử lung tung: "Mok quay lại rồi?"
Tô Hạ cười khổ.
Merrick thở dài: "Tô, tôi còn muốn cô làm bữa sáng nữa."
Anh ta cầm miếng bánh cắn một miếng, chậm rãi nuốt xuống, sau đó mắt trợn tròn: "À ha, hôm nay làm không tệ."
Lev ngồi một bên vừa vò tóc vừa lầm bầm nói: "Cũng đến lúc thích hợp rồi,"
Chỉ có Kiều Việt phát hiện có điều gì đó không đúng.
Anh quay đầu nhìn cửa phòng Mok để nửa mở, lại quay đầu đánh giá Tô Hạ, ánh mắt cô có vẻ buồn bã.
"Anh ta đâu?"
Rốt cục đã hỏi tới vấn đề chính.
"...Đi rồi."
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lev đập bàn đứng lên: "Đi rồi? Đi cái gì, đi đâu?"
Tô Hạ bị ông ta làm cho hoảng sợ: "Quay về Singapore."
Vẻ mặt người gấu lúc xanh lúc trắng, vừa như là tức giận, vừa như hối hận: "Vì tôi?"
"Đi bao lâu rồi? Tôi đuổi theo đưa anh ta về."
"Ai.
Không phải." Tô Hạ vội chạy sang giữ ông ta lại, kể lại sự tình rõ ràng, người gấu có chút trầm mặc.
Thì ra là thế.
Chung quy giữ người lại cũng không tốt.
Lev thở dài, không nói nên lời.
Trên bàn cơm vẫn còn thừa một vị trí, tất cả mọi người đều nghĩ vài ngày nữa Mok sẽ trở về, không ngờ lại thành ra thế này.
"Bây giờ thiếu người." Kiều Việt rất nhanh tỉnh táo lại, tay sờ sờ mũi: "Gần đây không có ghi chép lại thuốc thang, hôm nay vật tư sẽ được chuyển đến, việc hậu cần ai sẽ làm?"
Lev siết chặt tay: "Để tôi viết đơn xin."
Nina chống cằm: "Nói thật, lúc tôi mới đến cảm thấy muốn điên đến nơi."
"Chịu không nổi điều kiện vệ sinh ở nơi này, ngày nào người cũng đầy mồ hôi, nóng ơi là nóng, về đến phòng quần áo có thể giũ ra muối."
Cô ấy thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình, có chút ngượng ngùng: "Nhưng nếu bảo tôi quay về, tôi vẫn sẽ luyến tiếc.
Tôi nghĩ lúc đi Mok hẳn là rất khó chịu, tâm huyết của anh ta hẳn phải lớn hơn mỗi người trong chúng ta."
Là rất khó chịu, còn khóc nữa.
Tiếng bước chân vang lên, Lev lắc đầu đi ra.
Mọi người nhìn xem sắc mặt, biết là tình huống không tốt.
"Không xin được người?"
"Nhanh như vậy không thể có được." Người gấu phát sầu: "Không phải lúc nào cũng có sẵn người.
Bác sĩ thì lúc nào cũng có, nhưng hậu cần thì không giống vậy.
Bên kia nói sẽ cố gắng hết sức, nhưng khi nào mới có người thì không biết chính xác được."
Thật sự có vấn đề để lo rồi.
Trong lều chữa bệnh ai cũng có việc của mình, bình thường đều bận rộn.
Đây là việc cần rất nhiều thời gian và tinh lực, không ai có thể làm kiêm hai cái được.
Tô Hạ suy nghĩ, ban ngày mình thu thập tư liệu, buổi tối viết bài, thời gian tương đối nhàn rỗi.
Đưa mắt nhìn một vòng.
Dừng lại trên người người Kiều Việt.
Anh dường như đã hiểu, nhìn cô nhẹ gật đầu.
Giống như đã có được sự cổ vũ lớn nhất, Tô Hạ như cô học sinh nhỏ giơ tay trả lời, đưa tay lên: "Vậy thì...Tôi..."
Lev giương mắt: "Hả?"
"Chuyện hậu cần để tôi làm cho."
Người gấu rất cảm động.
Lúc này cũng không thể chê Tô Hạ là người không có chuyên môn, dù có là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột thì chắc chắn là mèo tốt.
Mấu chốt ở đây là cô dũng cảm đứng ra, Lev kích động đến nỗi thiếu chút nữa ôm cô hôn mấy cái, chẳng qua chưa kịp động lòng, bác sĩ Kiều thản nhiên nhìn ông ta một cái.
Rõ ràng vẻ mặt không để lộ điều gì, ông ta đã cảm thấy có chút lạnh sống lưng, cảm giác xúc động cũng vì thế mà bị ngăn lại.
"Cầu nổi" được xây rồi, từng loại vật tư được chuyển đến, cô bỗng nhiên trở nên bận rộn.
So với Mok, một mình Tô Hạ phải sửa bản ghi chép thuốc thang dược liệu vốn đã rất gượng ép.
Nhưng cô rất có lòng học tập, sau khi người nấu cơm đến, cô lại càng dư ra nhiều thời gian để học tên thuốc tiếng anh.
Có lúc buổi sáng mọi người nhìn Tô Hạ cười, nói cô tối hôm qua vừa ngủ vừa nới mớ Catgut, gauze.
Tô Hạ ngượng ngùng...
Catgut, gauze là hai từ cô mới học được, một cái nghĩa là dây để khâu vết mổ, một cái là băng gạc thông thường.
Thật vất vả ghi chép lại tất cả, hôm nay cô chuẩn bị đến nhà kho, theo thói quen của mình chỉnh lý, phân loại lại.
Quần áo đầy mồ hôi dính trên người, cách một lúc lại phải giũ muối đi.
Tô Hạ vừa mới buông cái chai, rèm bị vén lên, bác sĩ Kiều cười bước vào, kéo cô đi ra ngoài.
Cô bị anh kéo đi nghiêng ngả lảo đảo, qua một lúc Kiều Việt mới thả chậm bước chân, Tô Hạ lúc này mới ý thức được, đã rất nhiều ngày rồi mình không nắm tay anh.
"Ra ngoài đi dạo."
Kiều Việt không giải thích gì đem cô nhét vào trong xe jeep.
Tô Hạ lắp bắp: "Em, em chưa tắm..."
Bác sĩ Kiều yên lặng, cuối cùng xấu hổ sờ mũi: "Ý anh là, vừa hay có thời gian rảnh, anh mang em đi lấy một ít vật tư, nhân tiện dạo một vòng."
Coi như tự thưởng cho mình một ngày nghỉ.
Tô Hạ đột nhiên phát hiện, một tháng qua cô cùng Kiều Việt đến châu Phi chưa được nghỉ một ngày nào.
Nhắc tới chuyện này, cô bỗng nhiên có chút hưng phấn: "Được được, đi dạo ở đâu?"
"Đường đi với đường về."
Tô Hạ nghe vậy: "..."
Rất muốn vỗ tay giả vờ như rất hứng thú, đáng tiếc những lời này làm cô không thể nào giả vờ nổi.
Kiều Việt khởi động xe jeep, nhiệt độ trong xe nóng như phòng tắm hơi.
Điều hòa mở nửa ngày cũng không thấy chạy, Tô Hạ dứt khoát xem cửa xe như cái quạt, liên tục mở ra đóng vào.
Anh thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, bỗng nhiên thay đổi quyết định: "Đưa em đi dạo thảo nguyên."
Tô Hạ có vẻ không hứng thú lắm: "Ừ."
Ba giây sau, cô mới ý thức được mình vừa nghe cái gì, trợn mắt hỏi: "A? A? A?"
Bác sĩ Kiều: "..."
Thảo nguyên?
Thảo nguyên?!
"Thảo nguyên châu Phi?
"Ừ."
Trong nháy mắt Tô Hạ trở nên kích động: "A a a.
Có sư tử không? Có báo săn không? Có voi châu Phi không?"
"...Chỗ này không phải là nơi không người ở.
Chỉ có trâu rừng, ngựa vằn, nếu may mắn có thể thấy hươu cao cổ."
Tô Hạ kích động muốn khóc: "Còn có hươu cao cổ cổ rất dài nữa?"
"..." Bác sĩ Kiều đeo kính râm vào, không thèm để ý cô nữa, mất mặt.
Chuyện cứ như vậy mà quyết định.
Kiều Việt hành động còn nhanh hơn nữa, xuống xe nói với Lev vài câu, xong liền đi vào nhà thu thập vật dụng.
"Em có cần chuẩn bị gì không?"
Thấy Kiều Việt đem balo ném vào sau xe jeep, cô mới ý thức được mình có nên làm cái gì đó không...
Kiều Việt quét mắt nhìn cô một cái: "Mang não theo."
...Coi như cô chưa nói gì vậy.
Nhưng thật sự muốn đi ra ngoài chơi sao?
Tô Hạ nhân lúc Kiều Việt kiểm tra lại xe vội vã phi về phòng tắm rửa sạch sẽ.
Cô lục tìm trong vali quần áo, lật đông lật tây, bỗng nhiên phát hiện chỗ sâu nhất trong vali mình có một cái túi.
Cô cầm lấy lật qua lật lại, hai cái đều đã được giặt sạch sẽ, còn được xếp ngay ngắn...
Quá cảm động, tràn đầy tình thương của mẹ.
Tô Hạ cầm lấy cái túi, cuối cùng cởϊ áσ sơ mi và quần bò trên người ra, sau đó thay váy dài màu trắng vào.
Cô xõa tóc ra, vội vàng lấy lược chải lại, tai thì nghe ngóng động tĩnh phía dưới lầu.
Lúc tiếng khởi động xe vang lên, cô vội vàng tô son, qua loa vuốt vuốt làn váy: "Đợi em."
Cô lướt xuống cầu thang nhẹ nhàng như một chú bướm, tóc dài tung bay nhẹ nhàng trong làn gió.
Kiều Việt ngồi ở ghế lái hạ cửa xe xuống, đáy mắt hiện lên ý cười: "Yo."
Váy dài tới sát mắt cá chân, lả lướt.
Trang điểm xong xinh đẹp như tranh, dưới ánh mặt trời làn da tinh xảo nhẵn nhụi.
Kiều Việt: "Lại đây."
Tô Hạ ngoan ngoãn bước lại gần vài bước, Kiều Việt đưa tay vuốt khóe môi cô, chế trụ gáy cô, hôn một cái vào môi Tô Hạ: "Như thế này là tốt nhất."
Bá đạo.
Tô Hạ lấy gương nhỏ ra, thoa lại son.
Tả Vi biết bọn họ đi ra ngoài, từ lầu hai ló đầu ra: "Chơi vui vẻ."
Cô còn không kịp quay đầu lại, liền bị cái gì đó ném xuống trúng đầu.
Tô Hạ ôm đầu: "Cô lại ném tôi."
Cô ấy thở một làn khói dài dựa vào ban công, áo chữ V khêu gợi: "Cô sẽ phải cảm ơn tôi đấy, cô gái."
Tô Hạ chẹp miệng, xoay người tìm cái thứ bị ném xuống kia, nhưng lại không thấy đâu.
Có chút hồ nghi nhìn chằm chằm vào bác sĩ Kiều đang ung dung ngồi kia, đối phương lại đang đeo kính râm, ngăn trở tầm mắt cô: "Lên xe, ngồi đàng hoàng."
Dù mơ mơ hồ hồ, nhưng cũng rất vui, lại có cảm giác không chân thật: "Vậy là đi? Đi bao lâu?"
Tâm trạng Kiều Việt tốt lắm, cười nói: "Em đoán xem."
"Tô Hạ: "..."
Kiều Việt đưa cô đi sông Nile trước.
Lúc đến đây, khi vượt qua sông cô lại ngủ mất, bỏ qua cơ hội nhìn nhất "Con sông dài nhất thế giới".
Trong sách giáo khoa cô đã từng thấy nó, trong tiểu thuyết cũng đọc thấy, xem tranh châm biếm cũng thấy.
Trong ấn tượng của cô, đây là một con sông huyền bí, mang theo sự yên lặng xa xưa, cũng rất phong tình, cực kỳ giống người phụ nữ mang mạng che mặt ở xứ sở này.
Mãi đến khi tới bờ sông Nile, Tô Hạ nhìn thấy con sông ba mươi thước rộng, ánh vàng rực rỡ, dòng nước chảy rất nhanh, có chút thất vọng: "Đây là sông Nile?"
"Là dòng chảy từ Uganda vào."
Hình như còn không bằng sông lớn nhà mình.
Nhưng mà...
Nó chảy từ phía Đông Bắc châu Phi xuống, cuối cùng chảy vào Địa Trung Hải, ở khu nghèo đói hay gặp khô hạn này, không biết đã cứu sống được bao nhiêu người.
Ngụ ý sâu xa.
Kiều Việt xuống xe.
Bờ bên kia có mấy người đàn ông da đen đang tụ tập, đang từ một chiếc xe tải lớn đi xuống dỡ đồ.
Cầu chẳng qua là 10 chiếc thuyền buộc vào nhau, từ phía đối diện bờ sông dùng dây xích nối đến đây, dập dềnh trên dòng nước chảy xiết, rất khó tưởng tượng quá trình dựng nó là như thế nào.
Ánh nắng có chút chói chang, Tô hạ lấy tay che mặt.
Kiều Việt đưa kính râm của mình cho cô, nheo nheo mắt lại: "Trong khoảng thời gian này, giao thông toàn bộ dựa vào nó."
Tô Hạ cảm thấy kinh hãi: "Cảm giác nó không chắc chắn."
"Cho nên trừ trường hợp bất đắc dĩ lắm, không được tùy tiện đi lên cầu."
Bầu trời sau cơn mưa vô cùng trong xanh, bầu trời không có một tí mây trắng nào.
Ánh mặt trời rất mạnh, khiến cho mọi thứ trở nên sáng chói.
Cũng có thể là do tâm tình tốt, Tô Hạ nhìn cây cỏ hai bên bờ sông.
Ai cũng nói hoa tượng trưng cho Thượng nguồn sông Nile là hoa sen, còn của Hạ nguồn sông Nile là cây chỉ thảo.
Nếu ở đây thật sự có hoa sen nở đầy hai bên bờ sông, không biết sẽ đẹp đến mức nào nữa.
Tô Hạ chậm rãi ngửa đầu, hưởng thụ cảm giác gió luồn qua tóc, cảm thấy hơi thở của sông Nile còn làm cho người ta mê say hơn cả Hermes.
Cảm thụ một hồi, cô quay đầu lại phát hiện Kiều Việt đang dựa vào bên cạnh xe nhìn cô.
Xe jeep màu xanh mang theo cát bụi cuồng dã của sa mạc, mà anh đứng dựa vào đó, không kém hơn nó một chút nào.
Từ động tác ôm cánh tay cho đến mặt mũi, càng thêm khí thế hoang dã.
Nhưng mà ánh mắt anh rất ấm.
Tô Hạ cùng anh mặt đối mặt, hai người không hề nói chuyện, lẳng lặng nhìn nhau.
Cuối cùng Kiều Việt nhắc cô: "Lại đây."
Tô Hạ cười tủm tỉm đi sang, bị anh đè lên cửa kính xe.
Anh cúi đầu xuống, cô ngẩng đầu lên, chậm rãi hôn môi.
Hôn xong một hơi, Tô Hạ cảm thấy bay hết hồn vía.
Bác sĩ Kiều lại ghét bỏ hừ một tiếng: "Toàn là son."