Càng ngày càng nhiều người vì vấn đề ăn uống mà phát sầu, Tô Hạ đã đói đến nỗi dạ dày phát đau, bỗng dưng thấy hối hận không ăn thêm nhiều bánh ở nhà Joyce.
Còn một vấn đề nữa, tình trạng vệ sinh ở nơi này quá tệ.
Có vài người ăn uống tiểu tiện ngay tại chỗ, chẳng phân biệt gì, trong lều lúc nào cũng có một luồng không khí khó chịu, một cơn gió lùa tới làm Tô Hạ khó chịu tới mức ra ngoài hứng mưa, cũng không muốn ngồi trong lều nữa.
Mà ở đây không phải chỉ có mỗi con người làm bạn với nhau.
Chuột chạy khắp nơi, chít chít ăn vụng đồ ăn vào ban đêm, thậm chí ngay giữa ban ngày cũng không sợ chạy qua chạy lại trước mắt con người.
Thức ăn thiếu thốn, có khi đồ ăn bị chuột cắn qua mà vẫn có người lấy ăn.
Tô Hạ nhìn thấy liền tiến đến khuyên nhủ, nhưng ngôn ngữ bất đồng, trong hoàn cảnh này mọi người lại nghĩ cô cũng muốn ăn, liền mang vẻ mặt phòng bị ôm chặt trong ngực, ánh mắt ý nói: "Không còn nữa đâu."
Thật phiền phức, không thể dùng ngôn từ để biểu đạt.
Đêm thứ hai mọi chuyện vẫn không khá hơn, mưa to kéo dài, Tô Hạ ôm gối nhìn vào màn mưa dày đặc, đáy lòng lao đao.
Thời tiết khắc nghiệt như vậy, muốn đưa bọn họ ra khỏi chỗ này sẽ phải tốn rất nhiều công sức.
Bây giờ phía Kiều Việt máy bay trực thăng vẫn chưa thể xuất phát, mà những chiếc xe tải chở đất mà chính phủ phái tới cũng bị nước chặn lại, không thể di chuyển được, tình hình rất khó khăn.
Chỗ gần lỗ thủng đê một mảnh trắng xóa, không biết nên bắt đầu lấp từ đâu đây?
Tối hôm qua đã có trực thăng đến xem xét tình hình ở khu sơ tán, phát hiện nơi đó đang bị nước sông cô lập, tạo thành một hòn đảo nhỏ đơn độc.
Nếu bắt đầu đi theo đường ở đây để lấp lỗ, có thể sẽ ngăn được nước sông tiếp tục dâng lên, nhưng cũng có thể sẽ khiến nước lan ra nhấn chìm khu sơ tán.
"Không được, phải dùng thuyền."
Trước phải đem người sơ tán sang chỗ khác, ngăn chặn từng chút tốt hơn là để nước tràn lan.
Nhưng điều thuyền lại đây tốn không ít thời gian, đi liên tục cũng phải mất hai ngày.
Mà trong hoàn cảnh oi bức này, có người đã bị bệnh rồi.
Ngay từ đầu mọi người tưởng đây chỉ là cảm mạo, Tô Hạ cũng tưởng như vậy.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, tiếng ho khan càng lúc càng dày đặc, cô bắt đầu cảm thấy có điều không ổn.
Có lẽ bởi vì ở khu khám bệnh một thời gian, Kiều Việt cũng đã phổ cập một số bệnh hay gặp ở xứ này cho cô biết.
Tô Hạ kéo áo lên che mũi, từ xa nhìn chằm chằm vào người phụ nữ sắc mặt vàng như nến, không thể nhịn ho, đang quỳ xuống đất nôn khan.
Hình như cô ấy đang cảm thấy trong người rất nóng, liên tục lau mồ hôi, ôm bụng ngồi trên mặt đất, miệng không ngừng kêu: "Nước, nước."
Nhưng không có ai tiến lên đưa nước cho cô ấy cả, người xung quanh tránh như tránh tà, người thân bên cạnh cô ấy cũng đành bất lực lặng lẽ di chuyển ra xa.
Tô Hạ định đứng lên, người phụ nữ bên cạnh liền kéo tay cô lại, lắc đầu.
Cô ấy nói: "Mất người thân cũng không phải là chuyện đáng sợ nhất, dịch bệnh mà lũ lụt mang đến mới nghiêm trọng.
Đừng qua đó, con ma bệnh sẽ tấn công cô đấy."
Bệnh lây nhiễm?
Không có bác sĩ, không ai có thể nói chính xác được điều gì.
Tô Hạ nín thở chạy nhanh tới đặt ly nước ấm ở chỗ cách cô gái xa xa, sau đó như thỏ chạy về.
Trên đường đi vẫn cảm nhận được mùi tanh.
Cô trở lại chỗ của mình không tới ba giây, lại phải lao ngay ra ngoài để nôn.
Không có thức ăn, những gì cô nôn ra đều là nước, nước mắt giàn giụa.
Quần áo lại ướt hết.
Cô đành ngồi thụp xuống, mơ hồ nhìn về phía xa xăm ngoài kia.
Trong màn mưa đang rơi như trút nước, xa xa truyền đến tiếng máy móc đang vận hành.
Tô Hạ lắng tai nghe, bỗng nhiên đứng bật dậy, cố gắng lau hết nước mưa trên mặt.
Tiếng mô tơ.
Hình như là tiếng mô tơ.
Dường như có tiếng hét từ xa vọng tới, vài tia sáng vọt tới đây, như đang tìm kiếm gì đó.
"Thuyền...là thuyền???"
Tô Hạ vừa mừng vừa sợ, sợ rằng chỉ vì mình quá chờ mong mới tưởng tượng ra âm thanh đó.
Cô chạy hai ba bước đến mép nước, cố gắng xác định, sau đó mới biết mình không hề nằm mơ.
Cô mừng như điên, đứng trên bờ cố gắng làm dấu: "Hey -- !!! Ở đây, Ở đây -- There!!! Houla!!!"
Trong lúc cấp bách, ngôn ngữ hỗn loạn cả tiếng Trung, tiếng Anh lẫn tiếng Ả Rập, rốt cục cũng có luồng sáng có phản ứng, rọi về phía cô.
Khoảnh khắc đó cô quá kích động, nước mắt cũng đã trào ra.
Âm thanh của cô lô kéo nhiều người kéo ra, càng lúc càng nhiều người kéo ra đứng ngoài mép nước, tiếng hò reo bùng nổ chẳng thua gì lúc ghi bàn World Cup.
"Chúng tôi ở đây."
"Hey."
"Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng có người đến đây."
Tô Hạ hét đến khản cả giọng, trong nháy mắt không để ý trượt chân trên bùn ngã âp xuống, nhưng cô cũng không cảm thấy đau, tiếp tục đứng lên vẫy gọi.
Chiếc thuyền nhỏ rất nhanh đã tới, từ trên thuyền hai người đàn ông mặc áo mưa màu đen bước xuống.
Trong màn mưa dày đặc, lúc này cô mới phát hiện trên mặt mình ngoài nước mưa còn có nước mắt.
Giống như vừa được cứu sống khỏi tận thế.
Người mới đến tập hợp mọi người lại, bắt đầu kiểm tra nhân số.
Bên ngoài ngày càng có nhiều thuyền đến, đếm tới người thứ mười lăm thì cho xếp hàng lên thuyền.
Vui sướng vì sống sót sau thiên tai khiến mọi người đều vui vẻ, những người được lên thuyền đầu tiên nhận được bao ánh nhìn ghen tị.
Đáy lòng Tô Hạ cũng sôi nổi, trong lòng đang kêu gào muốn rời khỏi chỗ này, nhưng chỉ đành nhịn xuống, đứng ngoan ngoãn xếp hàng chờ đợi.
Thấy dòng người xếp hàng ngày càng ngắn, cách cô càng lúc càng gần, cô khẩn trương xiết chặt nắm tay.
"Khụ khụ -- khụ khụ! Ọe!"
Tiếng ho bất ngờ khiến người của đội cứu hộ chú ý, người phụ nữ xếp cuối hàng đang che miệng ho dữ dội, giống như muốn nôn ra hết mọi thứ trong bụng, cuối cùng dưới ánh nhìn kinh hãi của mọi người, thân hình mềm yếu ấy đổ ập trên mặt đất.
Cô ta bắt đầu run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Sắc mặt của nhân viên đếm người thay đổi.
"Bị bệnh?"
Có người trả lời thay: "Giống như bị phong hàn, mấy ngày nay đều ho, đi ngoài liên tục."
Hai nhân viên cứu hộ đưa mắt nhìn nhau: "Tổng cộng có bao nhiêu người?"
"Cái gì?"
"Có bao nhiêu người có triệu chứng như vậy?"
"Trong lều vẫn còn, sau đó..." Người đàn ông trả lời bắt đầu nói lắp bắp, ánh mắt đảo qua chỗ mấy người đang ho, bỗng nhiên không dám nói tiếp nữa.
Người nọ để người phụ nữ kia vào lều nghỉ ngơi, hai nhân viên cứu hộ kiểm kê nhân số trầm mặc.
Cuối cùng, một trong hai người mở miệng: "Chúng tôi phải bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người, dù là thiên tai lũ lụt hay là bệnh lây nhiễm.
Mọi người phối hợp một chút, không phải những người bị bệnh sẽ không được đi, mà những người khỏe mạnh sẽ được đi trước, số còn lại đợi đợt tiếp theo, chúng tôi cam đoan không bỏ sót lại ai cả."
Sau khi nghe xong, một số người bắt đầu kích động: "Tôi không có ho, tôi đi trước."
"Tôi trước."
Tô Hạ không biết những người này đang nói gì, dù sao nhìn biểu hiện của họ, cũng có thể hiểu được những người mắc bệnh tạm thời vẫn phải ở lại chỗ này.
Cô cúi đầu, đáy lòng dâng lên cảm giác may mắn.
May mắn giờ phút này cô là người khỏe mạnh.
Cô rất đói, muốn được ăn, muốn được nghỉ ngơi.
Hai ba đêm này đã dày vò cô đến cực hạn, cơ thể cô hiện giờ vô cùng chật vật, tiều tụy.
Hơn nữa cô còn rất muốn liên lạc với Kiều Việt, báo với anh cô vẫn ổn.
Mắt thấy còn hai, ba người nữa là đến lượt mình, tim cô bỗng trở nên cực kỳ khẩn trương.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cổ họng bỗng có chút ngứa ngáy, Tô Hạ nhịn không được khụ một cái.
Đáy lòng cô thầm than không ổn, tiêu rồi tiêu rồi.
Quả nhiên, người kia chỉ tay về phía cô.
"Mời qua bên kia chờ."
Tô Hạ sốt ruột, vội vàng xua tay: "Không không không, tôi không bị bệnh."
Đối phương kinh ngạc đánh giá cô: "Người nước ngoài?"
Lúc này một người trong số đó bắt đầu do dự: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Đã là nguy cơ thì không thể không loại trừ, cho dù là người nước ngoài, mời cô đứng qua một bên chờ thuyền sau."
Joyce cùng người phụ nữ từng được Tô Hạ giúp vẻ mặt lo lắng, nói rất nhiều lời với người phía trước, tốc độ nói vừa nhanh vừa nhanh vừa vội, nhưng cuối cùng người kia vẫn kiên quyết, tỏ vẻ mình cũng không thể giúp được gì.
Các cô ấy cũng không dám nhìn Tô Hạ thêm nữa.
Thân thể bị người ta đẩy ra, những người đằng tới lượt mình chen lên.
Tô Hạ ngây ngốc đứng đó, mặc cho mưa táp vào người, tâm trạng kích động khi nãy cũng hoàn toàn tiêu tan.
Cô vẫn còn muốn giải thích, người kia liền đưa tay ngăn lại.
Hốc mắt Tô Hạ đã đỏ, chậm rãi bước về phía nhóm người có triệu chứng ho.
Nhưng cô cũng sợ đứng ở bên này nhỡ có chuyện gì, vì vậy giữ một khoảng cách nhất định đứng ở cuối cùng.
Sau khi kiểm số người xong, số người có thể đi cũng không ít.
Tô Hạ đáng thương đứng trong mưa, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía hai người kia.
Một trong hai người đó có vẻ không đành lòng, cẩn thận nhìn cô.
Ánh mắt Tô Hạ càng thêm nóng rực, vô cùng tha thiết.
Người nọ lôi kéo đồng nghiệp mình nói vài câu, nhưng người kia vẫn lắc đầu, cuối cùng lên thuyền rời đi.
Cứ như vậy mà đi?
Sau đó để mặc những người bệnh tật ở lại không thèm quan tâm?
Ủy khuất, mất mát, thất vọng, phẫn nộ.
Con thuyền dần dần biến mất trong màn đêm, ánh đèn pin cũng không thể đuổi theo nữa, Tô Hạ ngồi phịc xuống đất, đã cực kỳ mệt mỏi rồi.
Rõ ràng cô khỏe như nghé...Làm sao lúc đó lại không thể hiện ra được chứ?
Cô thậm chí còn có thể biểu diễn vài quyền võ thuật Trung Quốc đấy.
Trong lòng rất buồn bực.
Tô Hạ không biết sau này vẫn còn thuyền đến, chán nản chạy về lều trú mưa.
Còn đám người ở lại vẫn chờ mong đứng ở mép nước chờ thuyền cả một đêm, cuối cùng không có thêm thuyền nào đến cả.
Ngày hôm sau mưa bớt nặng hạt hơn nhiều, cuối cùng máy bay trực thăng khó khăn lắm mới điều động được đã có thể cất cánh.
Lúc bay qua vùng bị thiên tai, Kiều Việt đang ngồi ở ghế lái phụ nhìn chằm chằm xuống dòng nước đục ngầu bên dưới cùng với ngọn cây hải táng, đáy lòng trầm mặc.
Có lẽ thấy thần sắc mặt anh quá mức nghiêm túc, phi công liền cố gắng giải thích: "Ở mỗi chỗ đều có khu sơ tán, nhưng có tin cho hay ở khu bị thiên tai người đã được sơ tán đi lần thứ hai, trước mắt đều đang tập trung ở khu sơ tán lâm thời Malaka, chúng ta sẽ đến thẳng địa điểm mới luôn."
Kiều Việt im lặng nhìn dòng nước phía dưới, không nói gì.
Lúc càng ngày càng đến gần Malakal, anh có cảm giác mình đang đánh một ván bài sinh tử.
Anh nguyện ý dùng mọi giá, đổi lại bình an của cô lúc này.
Máy bay trực thăng chậm rãi hạ cánh xuống, cửa cabin nặng nề mở ra, Kiều Việt nhảy xuống, gần như xông vào trong nhà.
Tô Hạ của anh rất dễ nhận ra, người nhỏ nhỏ, trắng trắng, ở chung với người da đen rất dễ nhận biết.
Nhưng ánh mắt đảo qua đảo lại cả không gian, vẫn không tìm thấy cco6.
Đáy lòng chùng xuống.
Tổng cộng có ba phòng, Kiều Việt đem hi vọng đặt vào từng phòng, cuối cùng chỉ nhận lại thất vọng.
Sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Không có, thật sự không có ở đây.
Sự tin tưởng trong lòng gần như đổ sụp.
Kiều Việt lui về sau vài bước, cơn đau từ dạ dày lại đánh úp đến, cảm giác trong khoảnh khắc đó cả thích giác và thị giác của anh đều trở nên mơ hồ.
Hai mắt trở nên đỏ ngầu, Kiều Việt hung hăng đấm một quyền lên tường, đầu gục xuống, mại một lúc sau chưa thấy động.
Các bác sĩ đi cùng không ai dám tiến lên an ủi, cũng không biết phải an ủi thế nào.
Tô Hạ không ở đây, như vậy kết quả đã có thể thấy trước mắt.
Người hôm trước còn sớm chiều ở chung cùng mình, nói không còn là đã không còn, đáy lòng mọi người đều cảm thấy nặng nề, nhưng nỗi khổ sở này của bọn họ cũng không bằng một phần vạn của Kiều Việt.
Giờ phút này trông anh như một con thú bị thương khốn đốn, anh buông thõng tay xuống, trên ngón tay đã xuất hiện vết thương, nhưng anh tựa hồ không cảm thấy đau.
"Các anh là...bác sĩ?" Có người nhìn thấy dụng cụ khám bệnh trong tay Nina, cẩn thận lên tiếng dò hỏi.
Nina nén khóc trả lời: "Đúng vậy."
Bác sĩ thường xuyên tiếp xúc với bệnh nhân, cho nên bọn họ học ngôn ngư cũng rất nhanh.
Thấy Nina dùng tiếng địa phương, người phụ nữ đang co rúm kia nhẹ nhàng thở ra.
Cô ta bỗng nhiên quỳ sụp xuống: "Cầu xin các vị, cứu chồng của tôi với."
"Chồng của cô làm sao?"
"Anh ấy bị bệnh, anh ấy cùng những người bệnh khác đang bị cô lập giữa biển nước ở khu sơ tán bên kia.
Những người ở đây nói với chúng tôi sẽ sớm có thuyền qua đó đón họ, nhưng chờ mãi đến bây giờ vẫn chưa có ai đi cả."
Kiều Việt xoay phắt đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.
Trong đôi mắt rộ lên một tia sáng khác thường: "Cô lặp lại một lần nữa."
"Đến bây giờ vẫn chưa..."
"Câu trước đó."
"Anh ấy và những người bị bệnh khác bị cách ly..."
Anh xoay người chạy về phía máy bay trực thăng, chạy càng lúc càng nhanh: "Đi tới khu sơ tán."
"Kiều Việt, cậu từ từ đã."
Lev ở phía sau hét lên: "Tình huống ở chỗ đó như thế nào chúng ta vẫn còn chưa rõ, những người đó chưa được đưa đi chắc cũng phải có lí do, nếu không sao lại cần phải cách ly? Cậu từ từ, bây giờ chúng ta tìm người phụ trách hỏi cho rõ ràng trước."
Kiều Việt dừng lại, bàn tay đặt trên cánh cửa máy bay từ từ trượt xuống.
Anh cất giọng khàn khàn: "Được."
Lev nhìn cũng xót xa, tiến lên vỗ vai anh: "Chỉ mấy phút thôi, chỉ mất mấy phút thôi."
"Cô ấy sẽ ở đó."
Lev cũng không dám chắc, chỉ cảm thấy phóng viên Tô lành ít dữ nhiều, nhưng cũng không đành lòng nhìn thấy ánh mắt khổ sở của Kiều Việt.
Ông cũng gật đầu: "Ừ, nhất định cô ấy ở đó."
Kiều Việt bỗng nhiên cười khẽ, nụ cười đó khiến Lev cảm thấy vô cùng đau lòng.
Một lúc sau, ông mới chậm rãi buông tay.
"Nếu không ở đó, tôi cũng biết nên làm gì bây giờ."
Lev chưa bao giờ thấy Kiều Việt như vậy.
Muốn nói lời an ủi nhưng đành nuốt xuống, lúc này nói lời gì cũng là dư thừa.
Vẫn còn hi vọng.
Trong một khoảnh khắc ánh mắt của Kiều Việt trở nên trống rỗng, sau đó khôi phục lại vẻ trầm lặng như mọi khi.
Chỉ cần vẫn còn hi vọng, anh sẽ không bỏ qua.