Kính chắn gió bằng thủy tinh vỡ tan, thời điểm những mảnh vỡ rơi xuống, Thâm Bân trực tiếp che chắn cho Trương Hiểu Quân.
Mảnh thủy tinh vỡ đổ ập xuống lưng, để lại chi chít vết xước cả nông cả sâu.
"Lão đại."
Cậu thanh niên được bảo vệ hai mắt đỏ bừng, mắt nhìn thấy vẫn có người dùng côn đánh vào xe, cậu ta không chút nghĩ ngợi gì vung nắm đấm lên không trung: "Con mẹ nó ai dám đến gần thêm bước nữa thử xem?"
Thẩm Bân khản giọng nói: "Trương Hiểu Quân!"
Đây không phải là dân chạy nạn, mà chắc chắn đây là đám người chuyên đi kích động.
Thật không thể ngờ lại xuất hiện ngay lúc này.
Mặc trên người bộ quân phục này, đứng trên mảnh đất nước của bọn họ, dù có mệnh lệnh không màng sống chết cũng phải tuân theo, bởi vì sau lưng họ là đại diện cho cả một quốc gia.
"Cậu qua đây."
Thừa dịp đám người xung quanh bị dọa sợ, Thẩm Bân trong nháy mắt đã xoay người về vị trí lái, sau đó bất ngờ khởi động chiếc xe việt dã, mấy người đang trèo lên xe liền bị hất trở xuống.
"Đi thôi."
Chiếc xe jeep xiêu xiêu vẹo vẹo tiến về phía trước, dần mất hút trên lộ.
Tin tức bạo động được Mohammed báo về, không bị gián đoạn.
Trong khu sơ tán có một cái radio, mỗi ngày đều cập nhật động thái mới nhất.
Tô Hạ hiện tại đã cơ bản nắm rõ tình hình Nam Bắc của quốc gia này.
Không ít người từ biên giới đổ về đây, tất cả đều rơi vào bế tắc.
Mà khu sơ tán này cũng sắp chịu không nổi rồi.
Đoàn người như sóng xô ùn ùn tiến về khu sơ tán, dân chạy nạn bên trong cũng không thể chịu nổi rung chuyển từ bên ngoài.
Cho dù Mohammed đã gia cố lại hàng rào, cũng phái không ít người canh ngoài cổng, cũng không thể ngăn được bước chân của đại quân đang ùn ùn tiến về đây.
Cục diện lâm vào bế tắc, khủng hoảng hơn nữa là bọn họ không thể bẫy chim được nữa.
Trai qua hai ngày vây bắt thành công, đám quạ đen cũng đã ý thức được đây là khu vực nguy hiểm, cũng không đến gần đây để kiếm ăn nữa.
Vào lúc lương thực thiếu thốn như lúc này, những người đã bị bỏ đói cùng cực bắt đầu leo lên những cây hải táng ít ỏi xung quanh.
Quả hải táng cũng là một loại thực vật, lúc ở trong nước Tô Hạ cũng từng ăn thử một lần, ngọt muốn sâu răng.
Mà quả hải táng ở đây chưa chín, vậy mà qua một đêm đã bị hái sạch hoàn toàn.
Tình hình đã nguy cấp đến mức độ này, trừ trẻ con ra, ai cũng không cười nổi.
Hôm sau giờ ngọ, Tô Hạ cảm giác ngủ ngon.
Trong giấc mơ rất loạn, không ngừng có người truy đuổi cô, cô muốn chạy nhưng hai chân hoàn toàn bất động.
Trong lúc vừa lo lắng vừa bất lực, Tô Hạ xoay người lại muốn đối kháng, lại phát hiện phía sau toàn al2 thi thể nằm la liệt....
Có người già, trẻ con, còn có mùi xăng đốt.
"AAA"
Cô choàng tỉnh, ngồi bật dậy thở hổn hển, giơ tay lên xem toàn là mồ hôi, còn hơi phát run.
Một giấc mơ quá sức chân thật.
Từ sau khi tình hình loạn lạc, trong tiềm thức cô luôn sợ hại những thứ này, không ngờ lại gặp phải ác mộng.
Cô ôm đầu gối ngồi trên giường một lúc lâu mới bình tĩnh lại, lúc xuống giường còn cảm thấy ai chân như nhũn ra.
Cảm thấy nghẹt mũi, cô đưa tay lên sờ trán: "Ơ? Hình như...sốt rồi."
Lúc này đã gần bốn giờ chiều, không ngờ mình lại ngủ nhiều như vậy.
Tô Hạ đi rửa mặt, đứng trước cái gương nhỏ chải lại mái tóc lộn xộn.
Ở đây phải tự biết yêu chính mình, lúc đẩy cửa ra ngoài mặt trờ vẫn rất chói chang làm người ta chóng mặt.
Cô che nắng đi đến phòng khám tìm Kiều Việt, bệnh nhẹ cũng không thể xem thường.
Mà dường như hôm nay phòng khám cực kỳ bận rộn.
"Tiêu chảy à? Có nôn không?"
"Anh đã ăn cái gì?"
"Haiz, những thứ đó không thể ăn bậy bạ được."
"Đo nhiệt độ cơ thể chưa?"
"Anh ta ngất xỉu vì thiếu dinh dưỡng, nhưng bây giờ chúng ta cũng không có cách nào, trước hết cứ cho glucose trước hay sao?
Bên trong cực kỳ nhốn nháo, Tô Hạ đứng ngoài cửa cũng không biết bước chân vào đâu.
Kiều Việt ở trong đám người bận rộn, trên mặt đeo khẩu trang, thần sắc nghiêm túc, mồ hôi trên trán túa ra.
Bỗng nhiên có chút không đành lòng quấy rầy anh, Tô Hạ sờ sờ cằm cảm thấy mình vẫn ổn.
Chờ đến tối xin anh liều thuốc cảm, cô chắc chỉ là bị cảm thôi nhỉ?
Đùng.
Bên ngoài lại náo loạn, mà lúc âm thanh đó vang lên, vài người canh giác ngẩng đẩu lên.
Nina: "Tiếng gì vậy?"
Tô Hạ cũng không rõ là có chuyện gì: "Ở đâu đốt pháo à?"
Cứ nghĩ là nổ mấy tiếng rồi thôi, khoảng cách khá xa nên không nghe rõ lắm.
Vừa lúc đó một đứa trẻ đá một quả bóng lại đây, quả bóng lăn vào bụi cây phía bên chân Tô Hạ.
Đứa trẻ muốn đi đến xem nhưng dường như có vẻ sợ cô, do dự không dám tiến đến.
Tô Hạ cười với cậu bé, đi đến chỗ quả bóng kiểm tra.
Lúc này mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Chấn động này như thể do vô số bước chân tạo nên.
Đồng thời, lúc đó hàng trăm người xô đổ hàng rào của khu sơ tán, bọn họ đẩy ngã những người canh cổng.
Ngay sau đó có người lấy đuốc ra, trong nháy mắt mái nhà làm bằng củi khô bốc cháy.
Khói cuồn cuộn dày đặc khiến người bên trong vừa ho khan vừa chạy ra kêu cứu.
Tiếng người hét chói tai, mọi người đang đổ xô chạy trốn về hướng Tô Hạ đang đứng.
Ngay từ lúc bước ra cửa đã cảm thấy có điều không đúng, Kiều Việt chầm chậm quan sát đám người kia, truy đuổi đến tận đây, đồng tử dần thu hẹp lại.
"Tô." Lev chỉ về phía trước hét lên: "Tô."
Kiều Việt vội nhìn hướng đó, trái tim như lỡ một nhịp.
Anh phát điên chạy về hướng Tô Hạ: "Lại đây.
Hạ Hạ.
Mau tới đây."
"Kiều anh không muốn sống nữa à?"
Tô Hạ sửng sốt mấy giây mới ý thức được chuyện gì, cô bây giờ đang như đứng trong tình cảnh vỡ đê khi đó, nếu không chạy sẽ không có cơ hội nữa.
Kiều Việt hét lên với cô, dùng tất cả sức lực hét lên.
Cả đời này Tô Hạ chưa từng chạy nhanh như vậy, cuối cùng cũng nắm được tay của Kiều Việt.
"Đi."
Kiều Việt không đưa cô đi theo đường lờn, đi vòng về phía phòng khám.
Có người kêu gào đuổi théo, thiếu chút nữa là bắt được vạt áo của Tô Hạ, bị anh đá một cước ra sau.
Lần này quả thực là ác mộng thành sự thật đối với Tô Hạ, trong trận lũ lụt kia cô cũng không sợ hãi như vậy, bởi vì lúc ấy cô biết cô phải đối mặt với cái gì.
Mà sự việc ngày hôm nay chính là nguy hiểm, mà nguy hiểm mình không lường trước được chính là nguy hiểm đáng sợ nhất.
Không biết những người đó mang theo bao nhiêu đuốc, trong nháy mắt mấy nóc nhà bằng tranh ở khu sơ tán đều bốc cháy.
Cảnh tượng giống như trong giấc mơ buổi trưa của cô, cô chạy trốn người đầy mồ hôi, tay chân lạnh ngắt.
"Đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây." Rốt cục cũng đi xa khỏi đám người kia, Kiều Việt ôm lấy cô trấn an.
Tô Hạ ở trong ngực anh run lên nhè nhẹ, tay anh chuyển xuống nắm lấy tay cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước trước: "Đi theo anh."
Ầm.
Phòng khám bùng lên ngọn lửa rất cao, Kiều Việt theo bản năng dừng lại.
Tô Hạ đang chạy phía sau vỗ vào lưng anh: "Làm sao vậy?"
Giọng của anh khô khốc, bỗng nhiên xoay người lại: "Chờ anh chút."
Tô Hạ theo bản năng túm lấy tay anh: "Đừng đi...."
Phía phòng khám lửa bừng bừng.
Kiều Việt đưa cô tới chỗ Nina: "Đưa cô ấy đi."
Tim Tô Hạ như ngừng đập, quay người lại hét lên: "Kiều Việt anh đứng lại đó cho em."
Tại sao anh có thể như vậy? Tại sao anh có thể như vậy?
"Tô, đi thôi.
Bác sĩ Kiều biết chừng mực."
Tô Hạ liền khóc, sốt ruột đến mức hét to lên: "Lửa to như vậy anh ấy quay lại đó làm gì? Nguy hiểm như vậy anh ấy quay lại làm gì?"
Nội tâm Nina đã được tôi luyện qua nhiều trận cuồng phong trở nên rất cứng rắn: "Tô, cô phải tin anh ấy."
Một giây cuối cùng trước khi căn lều sụp xuống, Kiều Việt và Lev cõng người bệnh chạy ra ngoài, nhân tiện lấy thêm được một số thiết bị và thuốc.
Râu trên cằm Lev bị thei6u rụi một nửa, mà cánh tay Kiều Việt cũng bị thương, dưới tay áo chảy máu đỏ một mảng.
Tô Hạ vội chạy qua bên đó, quỳ trên mặt đất nhặt lên những thiết bị y tế và thuốc bị rơi, quay lưng về phía anh, từ chối nói chuyện.
Kiều Việt kéo cô, cô hất mạnh tay anh ra.
Anh thử lại vài lần vẫn không thành công, liền ôm thấy Tô Hạ đang rất khó chịu vào lòng: "Chúng ta chỉ lấy ra được một chút đồ này, nhưng Hạ Hạ em xem, chung quanh có biết bao nhiêu người cần đến nó?"
Tô Hạ đầu đầy mồ hôi, tóc bết trên trán.
Hai mắt cô đẫm lệ, nhìn xung quanh, cháy rồi.
Cháy hết rồi.
Ngoại trừ tòa nhà kia, còn lại cả khu sơ tán đều chìm trong biển lửa, không khí xung quanh ngày càng nóng, đến mức khó có thể mở mắt bình thường được.
Xung quanh cực kỳ hỗn loạn, những người vừa thoát được một kiếp nạn đang ôm nay khóc.
Người bị thương ở khắp nơi, ngã nhào trên mặt đất, không còn một chút sức sống nào.
Những thứ có thể đạp được đều bị đạp đổ, những chỗ có thể đốt đều bị đốt.
Dân tị nạn bắt đầu tháo chạy ra ngoài, nhưng dường như người bên ngoài đã ngồi thủ từ trước.
Trong lúc hỗn loạn, cuối cùng đội quân giữ trật tự cũng tới.
Mấy chục người giơ tay lên đề phòng.
Dùng khiên tạo thành lá chắn, đẩy đám người bên ngoài đi.
Dường như giằng co ở biên giới đã được đẩy đến chỗ này, tấm chắn là ranh giới giữa hai bên rong lúc phân cao thấp, một bên ắt đầu sử dụng đến dùi cui và lựu đạn cay, rốt cục cung có thể khống chế một phần cục diện.
Cảnh tượng này Tô Hạ chưa bao giờ thấy trước đây, cũng là cảnh tượng không thể nào quên.
Lúc Thẩm Bân lái xe đến đây nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta không ngần ngại chạy tới: "Trương Hiểu Quân, cậu quay lại cho tôi."
Trương Hiểu Quân làm như không nghe thấy, lòng bàn chân cứ hướng về phía đám người kia.
Cậu ấy ngẩng đầu lên, khuôn mặt trẻ con trở nên khẩn trương: "Chạy đi.
Nhanh..."
Nhưng chữ chạy chưa kịp nói ra, trước mắt Thẩm Bân đã nghe thấy tiếng nổ.
Âm thanh lớn làm đảo lộn lục phủ ngũ tạng, anh ta ngẩn ngơ đứng dậy, bước vài bước lại phát hiện phía trước mặt đất nghiên ngả.
Không phải mặt đất nghiêng, mà là anh đang đi hướng lên trê.
Trương Hiểu Quân đâu?
Trước mắt như bị mây mù che phủ, anh ta không nhìn thấy, cũng không nghe thấy....
Cú té khiến Thẩm Bân tỉnh táo đôi chút, mà xung quanh anh ta như đang chiếu một bộ phim câm.
Anh ta chống tay từ mặt đất đứng lên, lại phát hiện vừa rồi cánh tay vươn ra kéo Trương Hiểu Quân có gì đó không thích hợp.
Vỡ vụn dưới ống tay áo trống rỗng.
Đau là gì? Âm thanh là gì? Cảm giác là gì? Âm thanh liên tiếp ập tới, ai đó đang nói chuyện, anh không nghe thấy.
Không biết gì cả.
Thẩm Bân chỉ có một ý nghĩ trong đầu: phải đứng lên, có chặt đứt chân cũng không muốn quỳ.
Anh ta chỉ muốn đi tìm Trương Hiểu Quân, mẹ cậu ta giao phó đứa con của mình cho anh, nó đứa nhỏ Hiểu Quân này từ nhỏ đã rất gầy yếu, chỉ có đi theo anh bà mới yên tâm.
Mới có mấy năm....mới có mấy năm....
Giờ đi không nổi nữa rồi.
Có người đến kéo cánh tay anh ta, tấm khiên trên tay người đó đụng cánh tay bị thương của anh.
Đau như lửa đốt, Thẩm Bân hét lên: "Cút."
Trương Hiểu Quân đâu?
Vô tri vô giác...anh ta lảo đảo quỳ sụp xuống, máu chảy dài.
Trên gương mặt non trẻ ngưng đọng ở giây phút cậu hét lên, Thẩm Bân phải thử mấy lần mới ôm được cậu lên.
Lúc đó cảm giác trên bụng mình ướt một mảng, chất lỏng đặc sệt ngấm vào.
Từ lúc nhập ngũ đến nay Thẩm Bân chưa từng rơi lệ, nhưng giờ phút này anh suy sụp giữ lấy chàng trai trẻ phía sau lưng, thanh âm đứt quãng không thành câu: "Tỉnh lại, tỉnh lại."
Anh bỗng hô ra tiếng: "Trương Hiểu Quân, đây là mệnh lệnh.
Cậu tỉnh lại cho tôi!"