Mặc dù sinh mổ ít đau hơn sinh thường trong lúc sinh, nhưng cái đau là sau khi mổ mới thấy.
Sản phụ nằm chung phòng với Tô Hạ buổi chiều là có thể bế con đi lại rồi, Tô Hạ chỉ có thể hâm mộ nhìn, yên lặng chịu được cơn đau sau khi hết thuốc tê.
Làm mẹ quả thật không dễ dàng.
Nhưng hiện tại bầu không khí ở đây cũng không tốt lắm, bởi vì…ba mẹ Kiều Việt tới.
Ba Kiều từ bắc cực trở về, làn da rám nắng màu đồng, nhìn không giống một ông lão mấy chục tuổi mà giống một người đàn ông đang ở tuổi tráng niên.
Tô Hạ vừa nói chuyện vừa trộm quan sát Kiều Việt, cả ngũ quan lẫn khí chất, thật đúng là rất giống.
Sau mấy phút chào hỏi ngắn ngủi, ai cũng ngượng ngùng, Tô Hạ cuối cùng không thể không để Kiều Việt bế con ra.
Mẹ Kiều nãy giờ không nói gì, Tô Hạ dùng mắt ra hiệu cho Kiều Việt.
Anh ôm bé em an tĩnh nói: “Mẹ.”
Mẹ Kiều: “Mẹ không thích bế trẻ con.”
Không khí ngưng trọng.
Ba Kiều trầm mặt lạnh lùng nói: “Không ai cần bà bế.”
Sau đó tự ông ôm lấy bé chị, cười như một đứa trẻ: “Bảo bảo, ông là ông nội của con đây.”
Không khí hoà hợp một chút, nhưng đáy lòng Tô Hạ vẫn có chút khó chịu.
Cô đem bé em ôm vào trong ngực, nghĩ thầm bảo bối ngoan, bà nội không bế vẫn còn nhiều người muốn bế con nha.
Hôm nay tin tức cô sinh con truyền đi, đồng nghiệp của Kiều Việt lẫn bạn bè của cô, cùng với họ hàng đều đến thăm.
Người đến người đi không dứt, tuy rằng thật hạnh phúc, nhưng Tô Hạ cũng có chút không chịu nổi.
Kiều Việt thấy cô buồn ngủ, cuối cùng kéo rèm xuống: “Buồn ngủ thì em ngủ đi.”
Cô vẫn còn đau nên khó ngủ, nhưng cũng không còn sức lực nữa, mơ màng nói với anh: “Anh trông con giúp em, em ngủ một chút.”
Kiều Việt hôn lên trán cô, nụ hôn này kéo dài thật lâu: “Được, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không được thức nữa.”
Còn ra lệnh cho cô nữa, Tô Hạ cười ép mình đi ngủ, một giấc này đúng là ngủ say.
Lúc sau tỉnh lại, cô cảm giác được bên cạnh có động tĩnh, Tô Hạ kéo rèm lên.
Cô tưởng là mẹ Tô, nhưng không ngờ được là là mẹ Kiều.
Mẹ Kiều đang vuốt v3 tay em bé, hai người đều có chút xấu hổ.
“Con tỉnh rồi.”
Tô Hạ vẫn còn đang nghĩ bà vậy mà còn trêu đùa hai đứa nhỏ: “Vâng.”
“Kiều Việt đi họp rồi.”
“Con biết rồi.”
“Chuyện đi học của hai đứa bé con tính thế nào rồi.”
Tô Hạ nhìn cặp song sinh mình mới sinh ra chưa tới một ngày, miễn cưỡng trả lời: “Vẫn còn sớm mà mẹ…”
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh, trên đầu hai bảo bối nhà cô hiện lên hai tấm bảng: còn 6327 ngày nữa tới kỳ thi đại học.
Đúng thảm.
“Chuyện học hành phải xác định sớm từ bé.
Mẹ không biết ở thành phố D có trường học nào tốt, nếu bọn con tính ở lại đây, học phí của hai đứa mẹ sẽ lo.”
Mẹ Kiều liệt kê mấy nhà trẻ có tiếng, học phí mỗi năm đều là 10 vạn trở lên.
Trong lòng cô yên lặng đổ mồ hôi, muốn nói cô tính cho con học ở trường công…ở đó nhiều trẻ con náo nhiệt.
Nhưng mà hiện giờ cô không có gan nói ra.
“Nhìn xem con không có chuẩn bị gì cả, nhà người khác lúc mang thai đều đã tính hết rồi.
Không thể để hai đứa thua ngay trên vạch xuất phát được.
Đúng rồi, con định đặt tên cho hai đứa là gì?”
Tô Hạ ngại ngùng nói: “Chưa…hay là mẹ giúp con đặt đi?”
Mẹ Kiều không hài lòng hừ một tiếng: “Biết ngay là bọn con chưa nghĩ mà, tự mình đặt đi.”
“”…Vâng.”
“Nhũ danh kêu Tưởng Tưởng cùng Niệm Niệm cũng không tồi, lúc trước mẹ mang thai Kiều Việt chuẩn bị dùng, không ngờ không dùng đến.”
Khẩu khỉ này…là ghét bỏ Kiều Việt là con trai sao.
Tô Hạ nhịn cười đau lòng thay ông xã nhà mình, nhưng mà…Tưởng Tưởng, Niệm Niệm?
Cô kêu thử vài lần, càng nghĩ càng thích: “Cám ơn mẹ, vậy gọi là Tưởng Tưởng cùng Niệm Niệm đi.”
So với Bánh Trôi Sủi Cảo ngày xưa cô nghĩ ra hay hơn nhiều.
“Con mang thai cũng không béo, sinh ra hai đứa nhỏ cũng không nhẹ.
Nhớ dùng nịt bụng, không sau này da bụng chùng xuống.”
“…”
Lúc mẹ Kiều không nói chuyện cảm giác bà rất lạnh nhạt xa cách, vừa cất lời thì toàn lời độc, làm người khác không biết trả lời thế nào.
Câu tiếp theo lại nhắc nhở cô chú ý ở cữ, dù lời nói không dễ nghe nhưng thực chất bà cũng quan tâm cô.
Cơ bản xem như cũng tìm được chủ đề nói chuyện, so với trước đây nhìn nhau không nói gì tốt hơn nhiều rồi, nhưng không bao lâu sau cả căn phòng lại rơi vào trầm mặc.
Xem ra Kiều Việt ít nói là do di truyền từ mẹ.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, vừa nghĩ tới người liền xuất hiện ở cửa rồi.
Tô Hạ thấy anh như thấy cứu tinh: “Sao đột nhiên lại đi họp vậy? Không phải mỗi tuần chỉ họp vào buổi chiều thứ 7 thôi sao?
“Thông báo của cả bệnh viện, xử lý người vi phạm quy định.” Kiều Việt tự rót cho mình ly nước: “Ở bệnh viện có bác sĩ bị thu hồi chứng chỉ hành nghề.
Em cảm thấy thế nào rồi?”
“Lúc nãy có cho bú một lần, bây giờ đỡ đau hơn rồi.”
Kiều Việt xoa đầu cô, sau đó mới đi nhìn các con.
“Mẹ đặt nhũ danh cho hai đứa là Tưởng Tưởng, Niệm Niệm.”
Hai bé ngủ rất an tĩnh, da dẻ đã trắng hơn so với buổi chiều, khuôn mặt nhỏ xíu non mềm.
Kiều Việt nhẹ nhàng đung đưa nôi em bé: “Tưởng Tưởng, Niệm Niệm.
Rất hay.
Ngày tháng trôi qua mau, chớp mắt một cái đã đến ngày đầy tháng của hai tiểu cô nương.
Tô Hạ lẫn Kiều Việt đều không tính làm tiệc đầy tháng, nhưng vì ba mẹ quá nhiệt tình đã trực tiếp bắt đầu thu xếp.
Thời tiết vẫn còn lạnh, Tưởng Tưởng Niệm Niệm được diện đồ như búp bê, bộ dáng nhìn vào ai cũng thích.
Hai bé nằm cạnh nhau trong nôi để mọi người trêu đùa, đặc biệt là Tưởng Tưởng, thấy người liền khoa chân múa tay, chọc mọi người cười haha.
Tô Hạ sau khi tắm cho bé chị, lại nhầm lẫn tắm cho bé chị lần nữa liền xấu hổ, sau đó ít nhiều cũng có thể tự mình đoán được đâu là bé chị đâu là bé em.
Bé chị tính cách giống cô.
Dù khóc hay cười đều lớn tiếng, nửa đêm không cho ai ngủ.
Bé em lại rất an tĩnh.
Niệm Niệm đúng là chân truyền của Kiều Việt, lúc ngủ hay lúc tỉnh đều không khóc nháo, có khi bé chị khóc om sòm bé em sẽ gác một cánh tay qua, không biết là để an ủi hay là đã mất kiên nhẫn rồi.
Hai bé bị tách ra sẽ không thoải mái, sẽ khóc nhiều hơn bình thường.
Chỉ cần được đặt cạnh nhau thì sẽ không khóc nữa, ngoan đến mức làm người khác yêu thương không thôi.
Trong nhà có thêm hai tiểu thiên sứ, tiếng cười vang vọng không ngớt.
Sau tiệc đầy tháng của hai bé, cuối cùng Tô Hạ cũng được giải phóng.
Tuy rằng vẫn còn đang ở cữ, nhưng cô sắp chịu không nổi rồi.
Thừa dịp mẹ cô ra ngoài làm việc, cô tranh thủ đi tắm một cái, Kiều Việt dựa vào cửa cười khẽ: “Bảo bảo, có muốn đi ra ngoài một chút không?”
Một tháng này cô ở trong nhà sắp mốc rồi, Tô Hạ nghe vậy cực kỳ vui vẻ: “Muốn muốn.”
Mấy ngày nay chỉ xoay quanh các con, nhiều đêm mở màng tỉnh dậy cho con bú, Tô Hạ ngủ không ngon, Kiều Việt cũng không ngủ ngon được.
Ban ngày cô còn có thể ngủ bù, mà Kiều Việt lại phải đi làm.
Khó lắm mới có một cuối tuần rảnh rỗi, định để anh ngủ một giấc, Kiều Việt lại đội cho cô một cái mũ giữ ấm màu đỏ: “Hôm nay nắng đẹp.”
Mới qua cái rét tháng 3, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Dây thường xuân lên chồi non, leo dần trên bức tường.
Hai người tay trong tay đi trên đường, không có đích đến, hưởng thụ thế giới hai người hiếm hoi lúc này.
Giữa đường đi ngang qua một trường tiểu học, Tô Hạ nhịn không được nói: “Vào xem thử đi.”
Cuối tuần sân trường vắng lặng, phía sau hàng cây ngô đồng là đường băng sân thể dục mày đỏ, cột cờ đứng trơ trọi ở đó.
Tô Hạ lẳng lặng nhìn, bỗng nhiên cảm thán: “Đến giờ em còn nhớ rõ dáng vẻ khi mình học tiểu học, không ngờ tới bây giờ đã có con rồi.”
Thời gian như bóng câu qua cửa sồ, không ai có thể níu giữ được.
Từ khi bắt đầu làm cha mẹ, thời gian đều dành hết cho con cái.
Bọn họ sẽ nhớ mãi những ngày quan trọng của con, còn cô và Kiều Việt cũng sẽ từ từ già đi.
Tô Hạ bỗng có chút sợ hãi: “Sao lại cảm giác đời này trôi qua quá vội vàng?”
Kiều Việt nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Lớn tuổi như anh còn chưa cảm thán, em cảm thán cài gì? Còn nhớ rõ lần trước nói việc em bị rơi xuống nước, gần đây anh có nghĩ một chuyện.”
“Sao vậy?”
“Khi đó em bao nhiêu tuồi?”
“12 tuổi.”
Kiều Việt cảm thán: “Lúc đó anh đã 20 tuồi.
Cho nên…”
Anh ôm cô hôn cô mọt cái: “Bảo bối, đừng lo lắng.
Năm tháng của anh luôn đi trước, từ bây giờ cho đến về sau…”
Tô Hạ ngửa đầu hôn anh một cái, không cho anh nói tiếp.
Sau giờ ngọ, nắng chiều ấm áp, có chút lười biếng.
Cô nhắm mắt hôn lên môi anh, khẽ nói: “Suỵt…đừng nói vậy.”
Kiều Việt đặt cô lên đùi mình, ôm cô thật lâu.
Từ trường học ngoài là đến bờ sông, vừa lúc thấy người khác đang hoá vàng mã.
Tô Hạ như bừng tỉnh nhớ ra đã tới tiết Thanh minh rồi.
Đã một khoảng thời gian dài không tới thăm họ, bây giờ sinh con rồi, có rất nhiều chuyện muốn nói với họ.
Hai người đi tới nghĩa trang, Tô Hạ đặt một bó hoa trắng trước bia mộ.
Trong anh chụp hai người cười rất ấm áp, lúc nhìn bọn họ,có cảm giác bọn họ cũng đang nhìn cô.
Trong trí nhớ của Tô Hạ, tình cảm của ba mẹ rất tốt, cho nên cô chọn ảnh cho bọn họ cũng chọn tấm họ tựa vào nhau cười ấm áp.
Tô Hạ đứng hồi lâu bỗng thấy buồn.
Nếu ba mẹ còn sống thì tốt rồi.
Có thể thấy con trưởng thành như thế nào, gia đình của con ra sao, còn có thể nhìn thấy cháu ngoại của hai người.
Nhưng trong ảnh chụp hai vợ chồng trẻ chỉ cười, không ai có thể trả lời cô nữa rồi.
Có đôi khi chúng ta vô ý làm tổn thương người thân nhất, đến khi mất đi rồi mới ý thức được, những giận hờn trước kia vừa trẻ con vừa buồn cười.
Bởi vì trên thế giới này, không ai có thể thay thế được cha mẹ cả.
Bọn họ mất đi rồi, qua một đêm Tô Hạ buộc phải trưởng thành, cũng hiểu được phải biết quý trọng người bên cạnh mình.
Trời mưa lất phất, Kiều Việt đem dù che cho Tô Hạ.
Đây là lần đầu tiên anh đến thăm mộ ba mẹ cô, anh nghiêm túc cúi người chào.
“Ba, mẹ.”
Tô Hạ đỏ mắt quay mặt đi.
“Con sẽ chăm sóc tốt con gái của ba mẹ.
“Ba mẹ yên tâm, quàng đời còn lại con sẽ bảo vệ cô ấy.”
Tô Hạ nén cười: “Ba mẹ còn chưa biết anh là ai, ai cần anh bảo vệ?”
“Hả?” Kiều việt nhướng mày: “Em chưa nói với bọn họ sao?”
“Việc nào ra việc đó.”
Anh nghĩ nghĩ:” Con là chồng của Tô Hạ…con quên không mang giấy đăng ký kết hôn.”
Tô hạ nhịn không được nữa, vừa cười vừa lau nước mắt: “Đáng ghét quá, em buồn quá đi.”
“Anh hị vọng mỗi ngày em đều vui vẻ.”
“Ừm.” Trong mắt Tô Hạ đều là hình bóng anh, duỗi tay ra: “Quãng đời còn lại mong được chỉ giáo nhiều hơn nhé bác sĩ Kiều.”
Kiều Việt nắm lấy bàn tay cô.
Anh cúi người hôn lên môi, hôn lên trán cô: “Cũng mong được phóng viên Tô chỉ giáo nhé.”
Máy bay vừa bay qua lưu lại một vệt trắng ở đường chân trời, sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời càng trong xanh hơn.
Bọn họ đã cùng nhau nỗ lực rất nhiều, cuối cùng đã hiểu ra một câu.
Năm tháng tĩnh lặng, thực tại yên bình.
HOÀN CHÍNH VĂN
Tác giả có lời muốn nói: Bỗng nhiên không biết nói gì…có chút không nỡ.
Cảm ơn các bạn đã không rời bỏ.
Kiều Việt và Tô Hạ đều không hoàn mỹ, nhưng khi đồng hành cùng nhau đã cùng nhau trưởng thành, về mặt tình cảm lẫn các phương diện khác.
Có lẽ một số người cảm thấy không hiểu ngay từ đầu nội dung là viết cái gì, vừa ấu trĩ vừa buồn cười.
Nữ chính ngốc nghếch nam chính không yêu, nhưng đến cuối cùng nếu các bạn vẫn tự hỏi như vậy thì coi thư tôi thất bại.
Đọc hết rồi các bạn cảm thấy thế nào? *cười trộm*
Đây là tác phẩm đầu tiên của tôi, có rất nhiều thứ phải tiếp tục cố gắng, các tác phẩm sau sẽ càng tốt hơn.
Tương lai còn dài ~
Editor có lời muốn nói: Hai ngoại truyện hẹn mn sau lễ sẽ đăng.
Chúc mọi người một kỳ nghỉ lễ vui vẻ ^^.