Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ

Rốt cuộc Uyên Quyết cũng không rảnh bận tâm đến những điều này, y chỉ biết là, lúc đi đến một cây cự mộc gần đó, y cũng dùng hết yêu thức rồi.

Thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối, lão sói xám tiên sinh thậm chí không có phát hiện, ngay cả trên mặt y, cũng dần dần bò lên rất nhiều chấm đen.

Tại khoảnh khắc sắp chìm vào hôn mê hoàn toàn, lão sói xám tiên sinh gắt gao nắm chặt ma hạch cùng lông nhung màu đỏ tươi đẹp, đỡ lấy một cây cự mộc chậm rãi ngồi xuống.

Y hé miệng thở từng ngụm từng ngụm, vung vẫy cái đuôi lông nhung to sắp bị tuyết đông cứng.

Y có chút chờ mong.

Chờ mong có lẽ Nguyễn Thu Thu sẽ tìm đến y.

Nhưng y lại biết, là y dùng yêu lực hạ pháp thuật ngủ say cho nàng, bây giờ lại hy vọng nàng có thể tìm tới mình, Dự trữ lương tiên sinh này rốt cuộc biệt nữu đến mức nào?

Trong rừng rậm nguy hiểm thế này, y đang nằm mơ thế nào lại cảm thấy nàng sẽ tìm đến y?

Đêm đông tịch mịch lại giá rét, Ác Lang tiên sinh cười khẽ một tiếng.

Y hy vọng khi nàng lần nữa phát hiện mình, không nên là một đống thi thể mới phải.

Lông mi thật dài của Uyên Quyết ngưng kết băng sương, từ từ nhắm lại đôi mắt không có tiêu cự.

Ý thức dần dần mông lung, y dường như lại sinh ra ảo giác.


Hình như vị tiểu phu nhân đang ngủ say trên giường đá của y, đang cất giọng từ phương xa truyền tới, một tiếng lại một tiếng gọi y là phu quân.

"Phu quân!"

"Chàng ở đâu?"

Ảo giác này dường như có chút chân thật, thậm chí y còn nghe được giọng nàng run rẩy.

Nhưng dần dần, lại không nghe thấy nữa.

Yêu hạch tan vỡ mất đi khả năng áp chế chấm đen, nó đang lấy tốc độ nhanh hơn lan tràn.

Lão sói xám tiên sinh hoàn toàn chìm vào hôn mê, nhưng y không biết.

Nguyễn Thu Thu thật sự đến tìm y.

"Sói đần, đi nơi nào..." Nguyễn Thu Thu vội sắp khóc, giọng nàng có chút run rẩy.

Nàng ở trong đêm tuyết lớn giơ lên cây đuốc chớp lóe, trong ngực ôm một bộ da thú màu đen, cầm cây cốt đao duy nhất trong nhà, kinh hồn bạt vía ở trong rừng rậm tối đen rộng lớn ngần ấy tìm kiếm.

- ----- Thời gian lùi về hơn mười mấy phút trước.

Trong bếp đá đang đốt củi không ngừng truyền ra hơi ấm, trên giường đá rất ấm áp, nhưng Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy có chút không đúng.

Nàng cảm thấy trên người hình như bị thứ gì đè nặng không nói, lão sói xám tiên sinh đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ ăn thịt nướng đẹp đẽ của nàng.

Vết sẹo dài dữ tợn trên mặt y rơi đầy sương, một đôi mắt màu lam xám dường như khôi phục tiêu cự, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Nguyễn Thu Thu nghi hoặc nhìn qua, đã nhìn thấy lão sói xám tiên sinh cong môi cười với nàng.

Nàng nghe thấy phu quân ốm yếu của nàng đáy mắt đầy tịch mịch, khẽ nói một câu, "...Ngủ."

Ngủ?

Nguyễn Thu Thu khôi phục một ít ý thức, nhưng dường như nàng bị thứ gì đó áp chế, không có cách nào mở mắt ra.

Nàng gắng sức giãy giụa, đem một cánh tay đưa ra ngoài da thú.

Lạnh lẽo xua tan một chút buồn ngủ, Nguyễn Thu Thu cảm thấy càng không thích hợp.


Ngày hôm qua nàng không phải rất mệt mỏi, không thể nào ngủ say như thế.

Là lão sói xám tiên sinh làm sao? Dự trữ lương đây là muốn làm gì?

Đáy lòng Nguyễn Thu Thu có chút buồn cười lại khó hiểu, nàng giãy giụa giơ tay lên, muốn sờ cánh tay Ác Lang tiên sinh.

Nhưng tay đưa qua, chỉ có da thú đã lạnh ngắt đi.

Nguyễn Thu Thu bừng tỉnh lại, nàng bỗng mở to mắt, xoay mình nhìn sang bên cạnh.

- -- Da thú nàng quấn ở chân cụt của lão sói xám tiên sinh tán loạn ở giường đá, người đã không thấy đâu.

Vị trí phía ngoài của nàng, trống rỗng, cái gì cũng không có.

Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy sống lưng một trận lạnh lẽo, nàng nhanh chóng khoác lên quần áo, buộc chặt "giày" da thú, gần như là hoảng loạn vọt tới cửa sơn động và "phòng chưa đồ".

Nhưng nàng tìm khắp trong trong ngoài ngoài sơn động một lần, cũng không có bóng dáng lão sói xám tiên sinh.

Dưới tình thế sốt ruột, Nguyễn Thu Thu cầm một khúc củi từ bếp đá trong sơn động, đứng ở cửa động đen nhánh, trong nháy mắt có một loại cảm giác nàng đã bị vứt bỏ.

Nàng nghĩ đến ngày hôm qua sói nói với nàng, y bảo nàng cách xa y một chút.

Nhưng nàng vốn dĩ cho rằng, y đã nguyện ý làm Ốc Đồng sói xám, hẳn là không có bài xích nàng như thế. Dù rằng y muốn đi, cũng không chán ghét nàng đến mức ngay cả sơn động cũng không cần.

Gió rét thổi đến trên người nàng, Nguyễn Thu Thu cắn chặt môi, lỗ tai ong ong, từ cổ họng đến gò má đều là một mảng nóng bừng.

Nỗi mất mặt chua xót dâng lên, Nguyễn Thu Thu dùng sức nháy mắt một cái, mượn ánh sáng yếu ớt, nhìn thấy mặt tuyết gần sơn động có một chuỗi dấu chân không rõ ràng.


Nguyễn Thu Thu xoa xoa khóe mắt, không để ý tới gió rét, đi ra nền tuyết.

Trên đất không chỉ có một chuỗi dấu chân sắp bị tuyết bao phủ, nhìn theo về phía trước, còn có một loạt dấu chân rất lớn, in khá sâu trong nền tuyết, vừa nhìn liền biết là của kẻ đi săn khổng lồ.

Đồng tử Nguyễn Thu Thu co rụt, trong lòng hiện lên một cái ý niệm:

Chẳng lẽ có sinh vật viễn cổ, hoặc là Ma vật nào đó tập kích sao?

Có phải là sói đem nó dẫn đi?

Nguyễn Thu Thu không rảnh nghĩ lung tung nữa, nàng nhanh chóng trở về trong sơn động, từ "phòng chứa đồ" cầm một khúc củi rất dài, dùng da thú rách nát trong "phòng ngủ chính" bọc đơn giản, làm thành dạng một cây đuốc.

Sau đó vọt tới cạnh bàn đá, cầm lên vũ khí duy nhất nàng có thể dùng để tự bảo vệ trong sơn động ---- Cốt đao.

Lúc cầm lấy cốt đao (đao xương), Nguyễn Thu Thu chú ý tới quần áo nàng làm cho lão sói xám tiên sinh bị động vào.

Nàng dẫu môi cầm lên nhìn nhìn, từ bên trong lấy ra một nhúm lông màu xám bạc, lông rất dài.

Nguyễn Thu Thu nhìn nhúm lông này, nghẹn ngào cong cong mi mắt.

Ốc Đồng sói xám này thật là quá đáng, nếu phải đi, vì sao phải đem lông lưu lại. (Ed: Tình cảnh không thích hợp để cười, nhưng xin lỗi, ta không nhịn được >V


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận