Gả cho bệnh kiều ác lang xung hỉ

Nguyễn Thu Thu vừa dứt lời, đã thấy cậu nhóc dùng sức lắc đầu, "Là bản thân đệ không cẩn thận, không trách Thu Thu tỷ."

Mạc Ngư nắm chặt gậy xương, nhìn Nguyễn Thu Thu, "Cảm ơn Thu Thu tỷ ngày hôm qua đưa đệ về."

Nguyễn Thu Thu cười, "Là ta sơ sót, lấy da thú phu quân ta đã dùng qua cho đệ đắp, nếu ta không đưa đệ về, chẳng phải rất quá đáng sao?"

Nghe thấy nàng nhắc đến Ác Lang tiên sinh, sắc mặt Mạc Ngư hơi tái, vẫn là có chút sợ hãi, muốn nói lại thôi, "Thu Thu tỷ..."

Nguyễn Thu Thu cho là cậu muốn hỏi vì sao nàng không xảy ra chuyện gì, nhưng cái này giải thích ra có chút phức tạp, Nguyễn Thu Thu liền lướt qua cái đề tài này, đứng dậy, ngắt lời Mạc Ngư, "Được rồi, Tiểu Ngư, bây giờ cũng không còn sớm, mang ta đi tìm dược thảo thôi, được không?"

Mạc Ngư rất thông minh, không tiếp tục hỏi nữa, không chần chờ mà gật gật đầu.

Mục đích hôm nay cậu tới chính là cùng Nguyễn Thu Thu đi tìm dược thảo, điều này cậu còn chưa có quên.

......

Hai người rời đi phụ cận sơn động của lão sói xám tiên sinh, hướng phía rừng rậm mà đi. Mạc Ngư đi trước dẫn đường, Nguyễn Thu Thu cầm mâu đâm cảnh giác có thể xuất hiện con mồi.

Ước chừng đi được bảy tám phút, sơn động của Ác Lang tiên sinh gần như đã nhìn không rõ nữa, bọn họ cũng hoàn toàn thoát khỏi biên giới rừng rậm, chính thức tiến vào nội bộ rừng rậm.

Cự mộc bốn phía treo đầy bông tuyết, cũng có không ít nhánh cây khô bị tuyết đọng đè gãy.

Càng đi, thì càng yên tĩnh, Nguyễn Thu Thu tận lực thả nhẹ bước chân, nhóc Mạc Ngư hình như lại không lo lắng có dã thú bất ngờ tập kích đến.

Nhìn cậu tự tin bước đi, Nguyễn Thu Thu không nhịn được mà hỏi, "Tiểu Ngư, đệ không sợ có dã thú lao tới sao?"

Mạc Ngư sờ sờ đầu, cười với nàng, "Thu Thu tỷ, trong mười lăm phút lộ trình xung quanh đây đều là... Ừm, phạm vi lãnh địa của phu quân tỷ nha! Động vật cỡ lớn sống lâu ở mảnh rừng rậm này đều sẽ không tới gần."

Nguyễn Thu Thu: "...."

Nàng lại không biết lão sói xám tiên sinh còn lợi hại như thế.

Ý thức được mình có chút hiểu sai về lão sói xám tiên sinh, Nguyễn Thu Thu vừa đi theo Mạc Ngư, vừa hỏi cậu một chút chuyện có liên quan đến lão sói xám tiên sinh và bộ lạc Viêm Lang.

Mạc Ngư cũng chiếu theo trả lời, "Bộ lạc Viêm Lang chúng ta có hơn bốn trăm Lang Yêu, hơn một trăm Nhân tộc."

"Tiền nhiệm thủ lĩnh mười mấy năm trước mới đến bộ lạc chúng ta, Lang Vương trước đó hình như là ca ca của Tộc vu hiện giờ."

Nguyễn Thu Thu nghe đến đây, trong lòng lại nhiều thêm một phần tò mò với lão sói xám tiên sinh, mười mấy năm trước mới đến bộ lạc này, trước đó lão sói xám tiên sinh lại ở nơi nào?

Lại nói, nàng còn chưa biết tên và tuổi của lão sói xám tiên sinh đâu....

Bên kia Mạc Ngư tiếp tục nói, "Ở bộ lạc chúng ta, ngày thường những Lang Yêu đó sẽ tuần tra và đi săn, Nhân tộc chúng ta có một đội hái lượm, lúc thời tiết tốt sẽ đi theo một vài Lang Yêu đi hái trái cây, hoặc là ở trong bộ lạc hỗ trợ một vài chuyện vặt vãnh."

Nhắc đến đội hái lượm, Mạc Ngư có chút tức giận bất bình, "Ta đã mười tuổi, bọn họ lại không cho phép ta gia nhập đội hái lượm, đồ ăn cả mùa đông phân cho chúng ta cũng rất ít, nếu không phải trước đó ca ca may mắn đánh được một con lợn rừng nhỏ..."

Mạc Ngư nói một hồi mới ý thức được Nguyễn Thu Thu cũng không có gia nhập đội hái lượm, vội vàng nói, "Thu Thu tỷ, đội hái lượm đó cũng không có gì tốt, không đi cũng không có gì tiếc nuối..."

Nguyễn Thu Thu cười lắc lắc đầu, "Không sao."

Nàng và lão sói xám tiên sinh không được hoan nghênh, Nhân tộc ở bộ lạc Viêm Lang không mời nàng tham gia quả thật rất bình thường.

Chẳng qua...

Nguyễn Thu Thu có chút kinh ngạc nhìn mắt nhóc Mạc Ngư: "Đệ đã mười tuổi rồi sao?"

Nàng thấy cậu quá nhỏ gầy, còn tưởng rằng cậu chỉ có bảy tám tuổi.

"Mạc Ngư đã là một nam tử hán!" Mạc Ngư thấy nàng không quá để tâm chuyện đội hái lượm, thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Tiểu Bạc Hà cũng tám tuổi!"

Nguyễn Thu Thu: "..." Cái gì? Tiểu Bạc Hà thế mà đã tám tuổi, nàng còn tưởng rằng Tiểu Bạc Hà con bé chỉ có năm tuổi....

"...." Mạc Ngư nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nàng, hỏi câu, "Thu Thu tỷ, vậy tỷ đoán ca ca đệ bao lớn."

Nguyễn Thu Thu có chút do dự nói, "Mười ba?"

Mạc Ngư: "..."

Mạc Ngư: "Ca ca mười lăm."

Nguyễn Thu Thu: "...."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới gần "con đường an toàn" trong lời Mạc Ngư.

"Thu Thu tỷ, bên này." Mạc Ngư vẫy vẫy tay với nàng, đi đến dưới một cự mộc hệ rễ dựa vào một vách núi cao khoảng chín mét.

Phía dưới cự mộc có rất nhiều dây leo có chút khô khốc, mọc rất dài, một đường rũ xuống dưới mặt đất, trên dây leo còn bám không ít tuyết.

Mạc Ngư cầm gậy xương, gõ gõ ở trên những dây leo đó, đập cho tuyết trên đó rớt xuống, sau đó vén dây leo lên, lộ ra một lỗ trống dài rộng ước chừng một mét, bị mấy tảng đá nhỏ chặn lại.

Nguyễn Thu Thu chút ngạc nhiên, nàng đi đến bên người Mạc Ngư, thấy rõ cái lỗ kia ---

Ở chỗ cách mặt đất chừng hai mét, hướng trong vách núi đó bị lõm vào một khối to, hình thành một thông đạo, vừa lúc bị cự mộc che lấp.

Trên cự mộc có một hốc cây, cao ước chừng một mét năm, rộng gần một mét, xung quanh có dấu vết bị đào, hẳn là một hốc cây thiên nhiên lớn bị đào ra.

Kết hợp với việc chỗ này là do Mạc Miêu phát hiện, Nguyễn Thu Thu cảm thấy hẳn là do Mạc Miêu dùng vuốt mèo cào ra.

"Thu Thu tỷ, ta đi lên trước đem tảng đá ở lối vào dọn ra." Mạc Ngư nói, bắt lấy dây leo bò lên một chút, sau đó chui vào chỗ hốc cây.

Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, nhìn cậu nhóc khom lưng đem mấy tảng đá lấp kín lối vào dọn ra hốc cây, sau đó mới ló đầu ra nhìn nàng, "Thu Thu tỷ, chúng ta đi thôi, ta đi vào trước."

Nguyễn Thu Thu không có do dự, bắt lấy dây leo, bò vài bước lên vách núi, chui vào hốc cây.

Bên trong hốc cây vẫn rất lớn, cũng đủ chứa rất nhiều tảng đá và một người trưởng thành khom lưng.

Mạc Ngư đã bò tới bên kia của chỗ lõm, giọng nói từ rất xa vọng đến, "Thu Thu tỷ, tỷ chú ý đừng bị đụng đầu."

Nguyễn Thu Thu lên tiếng, đem mâu đâm cố định ở trên ba lô xong, khom lưng, bò tới phía bên kia chỗ lõm.

Lỗ trống này so với thoạt nhìn còn nhỏ hẹp hơn chút, nhưng may mắn Nguyễn Thu Thu không quá cao cũng không quá béo, đeo ba lô da thú, vừa vặn có thể bò qua.

Nàng vốn cho rằng lỗ trống sẽ rất tối, nhưng mới vừa đi về trước chừng năm sáu mét, đã có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng, bò hơn hai mươi mét đã nhìn thấy phía ngoài.

Nhưng cũng không phải đoạn đường trống trải, mà là một khe sơn cốc nhỏ, đường đi chỉ rộng chưa tới hai mươi mét, bốn phía gần như đều là núi.

Mạc Ngư nhỏ giọng nói, "Thu Thu tỷ, ở chỗ này muôn ngàn lần không thể nói chuyện lớn tiếng, lại đi về phía trước mười phút, là có thể đi ra ngoài."

Nguyễn Thu Thu gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

Đây rõ ràng là giữa vách núi hình thành lối đi tự nhiên, nếu lớn tiếng ồn ào dễ khiến cho tuyết lỡ.

Trời mưa to cũng không thể đi, dễ bị đá đập chết...

Nguyễn Thu Thu đi theo phía sau Mạc Ngư, đi được năm sáu phút, lại chui qua một cái hang, bò qua một hốc cây, cuối cùng mới tới đích đến của chuyến đi lần này ---

Tới gần giữa khu rừng là đầu nguồn của một con sông nhỏ.

Làm Nguyễn Thu Thu kinh ngạc chính là, cửa ra vậy mà cũng là một cự mộc, vừa vặn cũng đem cửa ra chặn lại, chỉ là cự mộc này không có hốc cây.

Hai người theo dây leo khô quanh cự mộc bò xuống dưới, đứng trên nền tuyết mềm xốp, nơi không hề có yêu nào quấy rầy.

"Phù." Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, thật không nghĩ tới, còn có một con đường như vậy.

Mạc Ngư nhìn nét mặt của nàng, liền lộ ra một nụ cười phù hợp với tính trẻ con độ tuổi này của cậu, "Là ca ca đệ phát hiện!"

Nguyễn Thu Thu khích lệ nói, "Mạc Miêu thật sự rất lợi hại."

Tiểu Ngư càng cười vui vẻ hơn, sau đó chỉ chỉ một loạt cự mộc đối diện con sông nhỏ, Thu Thu tỷ, bò lên trên một chút là có thể nhìn thấy dược thảo đối diện."

Hai người không chậm trễ thời gian, vòng qua sông nhỏ đã đóng băng, đi tới gần một loạt cự mộc phía dưới vách núi.

- -- Hơn nửa tháng trước những cái cây này còn chưa có trụi sạch, cũng không có tích tuyết dày, cho nên Mạc Ngư mới có thể bò lên trên.

Bởi vì trên nhánh cây treo đầy tuyết đọng, rất trơn, Nguyễn Thu Thu cũng không để Mạc Ngư bò, nàng để cậu nhóc chờ dưới tàng cây, giúp nàng canh chừng, bản thân thì cầm mâu đâm, chọn một cây cao nhất leo lên.

Nguyễn Thu Thu leo cây cũng không ít, nhưng cây cao như vậy vẫn là lần đầu tiên leo, chỉ là chỗ ngoằn ngoèo khá nhiều, Nguyễn Thu Thu leo cũng không quá tốn sức.

Chỉ là có chút trơn, có mấy lần nàng thiếu chút nữa đứng không vững.

Chờ khi nàng đỡ thân cây, đứng ở đỉnh cao nhất, ngẩng đầu, ở nơi cách nàng hai ba mét, thật sự thấy được mấy cây cối cao to.

Từ độ cao này của nàng, vừa vặn có thể nhìn thấy hệ rễ của những đại thụ thường xanh đó.

Nguyễn Thu Thu loáng thoáng thấy được một mảng nhỏ thực vật có ngọn, nhưng mấy ngày hôm trước tuyết rơi rất lớn, nhìn không rõ lắm.

Tinh thần Nguyễn Thu Thu chuyển động, từ đan điền rút ra một tia linh khí, thử thăm dò sang phía vách núi bên kia.

Nhưng thực lực bây giờ của nàng có hạn, phạm vi dò xét nhiều nhất không quá ba mét, cho nên chỉ khó khăn đến cạnh vách núi, sợi linh khí đó liền tan.

Nguyễn Thu Thu vốn tưởng, dùng dây thừng giống như leo núi mà qua, nhưng làm sao trở về lại thành một vấn đề.

Trực tiếp trèo lên một vách núi cao gần mười mấy mét, dốc gần chín mươi độ cũng không thực tế.

Chẳng lẽ những dược thảo và nhân sâm đó không lấy được sao?

Nguyễn Thu Thu lại không muốn một chuyến đi tay không, thời tiết tốt không tuyết rơi như hôm nay cũng không phải thường thấy.

Nàng không cam lòng, linh khí chậm rãi xẹt qua ven vách núi, bỗng chạm vào một chỗ tảng đá bén nhọn, nhô lên.

Trong lòng Nguyễn Thu Thu mơ hồ có một chủ ý.

Nàng không có chậm trễ thời gian, nhanh nhẹn từ trên cây leo xuống.

Mạc Ngư thấy nàng nhanh như vậy đã xuống, đoán rằng nàng không có biện pháp lấy được, chỉ cắn răng, "Thu Thu tỷ, nếu không vẫn nên dựa theo phương pháp đệ nói ấy, tỷ ném đệ qua đi, đối diện bên kia tuyết rất dày, đệ..."

Nguyễn Thu Thu: "......"

Nàng cong cong môi, "Đừng lo lắng, ta nghĩ được một biện pháp."

......

- -- Ở lúc Nguyễn Thu Thu và Mạc Ngư nghĩ cách bò đến vách núi đối diện hái dược thảo.

Ngày mới tờ mờ sáng, Sư Yêu Lục Tử Nhiễm đã xuất phát, đang đến gần bộ lạc Viêm Lang.

Hắn là một Sư yêu cấp ba sắp đến cấp bốn, tốc độ khi biến thành yêu hình lên đường so với Nguyễn Thu Thu đi đường nhanh hơn nhiều.

Sư tử lớn chỉ chạy chừng hơn bốn giờ, đã đi tới rừng rậm phụ cận bộ lạc Viêm Lang.

Chẳng qua hắn chọn đường đi khác với con đường lúc trước của Nguyễn Thu Thu, càng tới gần một phương hướng khác của bộ lạc Viêm Lang.

Bởi vì sắp đến rồi, Lục Tử Nhiễm không tiếp tục duy trì yêu hình, lại biến về hình người cao lớn.

"Cũng không biết rốt cuộc Nguyễn Thu Thu có chết hay chưa." Lục Tử Nhiễm nói thầm, "Hẳn là đã chết."

Thanh danh hung tàn của tiền nhiệm thủ lĩnh bộ lạc Viêm Lang vang xa, nếu Nguyễn Thu Thu không chết, vậy chỉ có hai loại khả năng, một loại là bị tên Lang Yêu kia nuôi làm lương thực dự trữ, mỗi ngày từ trên người cắn xé một chút thịt.

Loại thứ hai chính là tên Lang Yêu kia đã chết, Nguyễn Thu Thu may mắn tồn tại.

Nếu là loại thứ nhất, hắn sẽ mặc kệ nàng.

Nếu là loại thứ hai, hắn vẫn mang nàng đi đi, Nguyễn Thu Thu không chừng sẽ cảm kích hắn xiết bao, đến lúc đó chuyện rồi sẽ dựa theo trong trí nhớ của hắn mà phát triển.

Lục Tử Nhiễm tính toán xong mọi chuyện, trên gương mặt tuấn lãng hiện lên nụ cười.

Hắn sờ sờ bụng có chút đói, suy nghĩ ở phụ cận đánh một con lợn rừng nhỏ, dùng đá lấy lửa tùy thân nướng ăn.

Hùng yêu đều ăn rất khỏe, Sư Yêu có yêu hình cao gần hai mét như hắn thì càng ăn nhiều, bởi vậy chờ Lục Tử Nhiễm ăn xong, cả một con lợn rừng cũng không còn thừa gì bao nhiêu.

Sau khi hắn ăn no nê, mới nhớ tới Nguyễn Thu Thu, do dự một chút, từ thi thể lợn rừng cắt lấy phần móng heo không có thịt gì mà hắn không thích ăn cho nên mới dư lại, cầm trên tay.

Nguyễn Thu Thu ở trong bộ lạc giống như đứa ngốc, trên cơ bản chưa ăn thịt được mấy lần mà nhìn thấy móng heo, nhất định sẽ rất cảm động đây.

Trong đầu lại hiện lên vẻ mặt có chút ngu si của Nguyễn Thu Thu, đáy mắt Lục Tử Nhiễm khó nén ghét bỏ.

Nguyễn Thu Thu chỉ là một nữ nhân vừa gầy lại ngốc, không có thiên phú không thể tu luyện, tuy rằng dáng dấp không tồi, nhưng toàn thân từ trong ra ngoài lộ ra một loại hơi thở thiểu năng trí tuệ, một chút cũng không xinh bằng Nhu Nguyệt Nhiêu.

Nói thật, lấy cái móng heo này cho nàng ăn, hắn đều cảm thấy có chút lãng phí.

Lục Tử Nhiễm chậm rãi xách theo móng heo, đi về phía bộ lạc Viêm Lang.

Định tùy tiện tìm một con sói hỏi xem Nguyễn Thu Thu bây giờ ở nơi nào.

......

Lúc này trong sơn động, lão sói xám tiên sinh cũng dần dần tỉnh lại.

Có lẽ là ngày hôm qua chủ động hấp thụ một tia ma khí, giờ phút này ma khí giấu trong huyết mạch cơ thể y rất nghe lời, cũng không giống hai ngày trước ý đồ muốn cắn nuốt sạch yêu lực trong cơ thể y, đem y đồng hóa.

Như vậy làm cho miệng vết thương của y không còn quá đau.

Làn mi đen run lên, Uyên Quyết mở ra đôi mắt hẹp dài.

Mùi hương của nàng trong không khí phai nhạt đi rất nhiều, Uyên Quyết lập tức liền biết, Nguyễn Thu Thu có lẽ đã ra cửa.

Trong sơn động rất an tĩnh, nhưng lại không phải vắng lặng như khi y vừa mới trọng thương chuyển đến.

Gió thổi vào phòng cưới qua khe hở rèm che rách tung tóe nhỏ hơn trước đây rất nhiều, trên bếp đá còn đang đun nước chưa hoàn toàn sôi, mỗi một chỗ, đều có dấu vết của Nguyễn Thu Thu lưu lại.

Uyên Quyết chịu đựng chút đau đớn trên người, chậm rãi ngồi dậy, bàn tay khớp xương rõ ràng từ từ sờ soạng trên giường đá, dường như đang tìm kiếm cái gì.

Rất nhanh, đầu ngón tay liền chạm vào một cái ly gỗ nhỏ lành lạnh.

Đôi môi tái nhợt dần dần cong lên rất nhỏ, Uyên Quyết thật cẩn thận cầm lấy cái ly gỗ nhỏ đó.

Bên trong là non nửa ly nước tràn ngập linh khí nàng chuẩn bị cho y.

Mấy ngày nay nàng thỉnh thoảng nhắc mãi bên tai y, y cũng biết thiên phú của nàng là hệ thủy biến dị có được hiệu quả trị liệu cường đại.

Thứ tiểu phu nhân để lại cho y, y sẽ ngoan ngoãn uống hết.

Uyên Quyết nuốt xuống một ngụm nước rõ ràng không có mùi vị gì, nhưng lại kì lạ là có chút ngọt, chỉ cảm thấy ngực dần ấm lên.

Đau đớn lại một lần nữa giảm bớt, ma khí trong cơ thể cũng không có tranh đoạt với những linh khí đặc thù này, an tĩnh mà ngủ đông, quanh yêu hạch vỡ vụn dần dần nhiều thêm chút yêu lực.

Uyên Quyết đếm kỹ hơn mười luồng yêu lực kia, tính toán mình có thể hoạt động thời gian bao lâu.

- -- Dù cho bây giờ y đã là một lão sói xám có năng lực đi săn không bằng trước kia.

Nhưng y vẫn muốn, thừa dịp khi còn có thể hoạt động, đi ra ngoài đi săn một lần.

Mặc kệ trong lòng Nguyễn Thu Thu có phải có Ốc Đồng sói xám hay không, y đối với nàng có tình cảm đặc biệt gì.

Bây giờ đối với nàng mà nói, y chính là phu quân của nàng.

Nếu là trước kia, y hoàn toàn có thể cho nàng ăn không hết đồ ăn, mặc không hết da thú xinh đẹp, nơi ở ấm áp, có quyền lợi khinh thường tất cả mọi người và yêu.

Nhưng bây giờ, y bảo hộ được nàng, cho nàng ăn no mặc ấm cũng khó khăn.

Nghĩ tới ngày hôm qua Nguyễn Thu Thu rất có thể bị những Lang Yêu kia khi dễ, đôi mắt Uyên Quyết như đầm nước sâu lạnh giá lướt qua một tia đen tối.

Gò má vốn ôn nhu tuấn mỹ hiện lên sát ý, bên môi chứa ý cười lạnh.

Những Lang Yêu đó có phải cho rằng, y thật sự không có khả năng khỏe lại?

Uyên Quyết xốc lên chăn da thú trên người, di chuyển chân phải hoàn hảo và đầu gối chân trái chỉ còn cốt nhục dữ tợn, đứng trên mặt đất.

Y chịu đựng đau đớn từ xương cốt, dùng yêu lực chống đỡ đi đến bên cạnh bàn đá, bàn tay to cầm lấy áo da thú Nguyễn Thu Thu làm cho y, thong thả ung dung mặc vào.

Tới lúc mặc quần, khi bàn tay to đụng tới chỗ thiết kế đặc biệt ở phía trước, chỗ trống giao nhau, Uyên Quyết hơi sửng sốt.

Y thấy qua khá nhiều quần da thú, nhưng chưa từng thấy qua loại này ---

Chỗ bộ vị đặc thù trên quần có một cái giao nhau, phía trên quấn hai sợi dây da thú, dường như tiện cho cột lại che lấp cái gì đó.

Lão sói xám Uyên Quyết đây chưa từng kiến thức quần kéo khóa kiểu nam, không nhận ra đây là Thu Thu chuyên môn thiết kế tiện lợi cho hùng yêu như y.

Y sờ sờ phần tách mở đó, ngay từ đầu còn tưởng rằng cho y thả cái đuôi, nhưng nếu là thả đuôi, vì sao phải mở miệng lớn như vậy, còn buộc hai sợi dây?

Hơn nữa...

Uyên Quyết sờ đến mặt sau quần đã được để lại một cái lỗ không lớn, rõ ràng là để lại cho y thả cái đuôi....

Như thế cái phía trước...

Ngừng hai giây, Uyên Quyết mới chợt kịp phản ứng, hiểu được kiểu thiết kế này rất có thể, có lẽ là vì sao.

Nét mặt vốn lạnh lùng tựa núi băng của Uyên Quyết trong nháy mắt nát bấy, lỗ tai từng chút bắt đầu nóng bỏng.

Trên gò má y nổi lên một mảng đỏ nhạt, trong đầu hiện lên dáng vẻ hai mắt sáng như sao của Nguyễn Thu Thu nhìn y cười, giọng lão sói xám tiên sinh khàn khàn trầm thấp, có chút nghiến răng nghiến lợi lại tràn đầy thẹn thùng triền miên, "Nguyễn, Thu, Thu."

****************

Chương mới đây! Cảm ơn các nàng đã chờ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui