Chương 79: Con non bán yêu.
(2637 từ)
Editor: Một Đời Bình An (Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad.)
---------o0o---------
Xúc cảm mềm mại truyền đến từ bờ môi, một người một sói ngây dại.
Đôi tai nhọn của lão sói xám tiên sinh chợt dựng thẳng lên, cơ bắp toàn thân căng cứng.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy trên eo truyền đến một đợt đâm nhói không tính là quá đau, nàng hoảng loạn cúi đầu, phát hiện lão sói xám tiên sinh xù lông.
"...!Ta không phải cố ý." Nguyễn Thu Thu vội vàng giải thích, giọng điệu này cực giống tiểu sói xám tiên sinh nắm lấy tay nàng trong thế giới ký ức.
Uyên Quyết khẽ 'ừ' một tiếng, như là chấp nhận lời giải thích của nàng, nhưng đuôi xù lông và lỗ tai đang không ngừng run, hiển nhiên y không bình tĩnh như vẻ ngoài biểu hiện.
Biến cố xảy ra quá nhanh, thật ra Nguyễn Thu Thu cũng chưa hồi thần, mặt nàng đỏ lên, khẽ mím môi.
Kỳ thật vừa rồi nàng hơi mơ màng, chỉ là vô tình cọ qua khóe môi y, trong lúc hoảng hốt, cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt.
Trái lại cảm giác trên eo càng rõ ràng hơn, vừa nhột vừa đau, còn bị siết thật chặt, nàng sắp không thở nổi.
Gương mặt Nguyễn Thu Thu đo đỏ, do dự có nên lên tiếng nhắc nhở hay không.
Không khí giữa một người một sói vô cùng xấu hổ, như hình thành một tấm chắn tự nhiên, hoàn toàn bị ngăn cách với sự vật bên ngoài.
Uyên ·kinh hỉ đến quá nhanh·xấu hổ đến sắp chín nhưng vẫn muốn bảo trì cao lãnh· tiên sinh, và Nguyễn ·bị lông xù xù siết· Thu Thu căn bản không chú ý, Đại Điêu đang kêu gọi bọn họ hỗ trợ.
"Cô oa~ (Mợ nó cái con non này làm sao vừa phun nước vừa phun lửa vậy!)" Điền Tú vừa tránh sang bên cạnh, vừa lớn tiếng kêu to, "Cô! (Mau đến hỗ trợ, cái con non này nếu tiếp tục công kích sẽ kiệt sức mà chết.")
Như Ý nãi nãi tiến lên, dùng nhành liễu vây khốn tay chân con non, cố định bé sinh vật không biết tên mọc đầy lông tóc và vảy màu xanh lá xuống nền tuyết, bốn phía cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Một người một sói lúc này mới hồi thần, Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng giúp lão sói xám tiên sinh thuận thuận lông đuôi, "Phu quân, cái đuôi có thể nhẹ chút không?"
Nguyễn Thu Thu nói xong, mới ý thức được lời này của mình rất dễ gây hiểu lầm.
Nhưng cũng may lực chú ý của Như Ý nãi nãi và Đại Điêu đặt cả trên người con non xuất hiện bất ngờ nọ, căn cứ theo sự hiểu biết của nàng đối với lão sói xám tiên sinh, hẳn sẽ không nghĩ lung tung.
Trên thực tế, Uyên Quyết đúng là không nghĩ nhiều, y cho rằng đuôi mình quá cứng, làm đau tiểu phu nhân, lập tức kiềm chế cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, thả lỏng cái đuôi.
Nguyễn Thu Thu khẽ thở phào, vội vàng ngồi thẳng dậy từ trong lòng y, trong lúc không cẩn thận đụng vào eo và đùi của lão sói xám tiên sinh, nàng không ngoảnh lại, dáng vẻ có mấy phần chạy trối chết.
Dùng cả tay chân từ trên xe leo xuống, Nguyễn Thu Thu mới khẽ thở ra, hỏi, "Làm sao vậy?"
Như Ý nãi nãi chỉ chỉ con non chắn đường, "Có con non."
Nguyễn Thu Thu theo ánh mắt của bà nhìn lại, ở trước điêu huynh khổng lồ, nhìn thấy một đoàn lông đang bị trói tay chân.
Con non này trông dáng vẻ giống một chú gà con phiên bản lớn, tròn vo rất đáng yêu, nhưng cậu bé vô cùng bẩn, miễn cưỡng có thể nhìn ra mọc một thân lông vũ màu xanh lục, trừ cái này ra, trên người còn trải rộng không ít vảy loài rắn, thoáng trông rất khó coi.
Móng vuốt của cậu và lông chim đều dính máu, hẳn là bị thương.
Ở lúc Nguyễn Thu Thu quan sát, lão sói xám tiên sinh cũng chống gậy gỗ, từ trên xe xuống tới.
Y dùng một ít yêu lực di chuyển 'xe lăn' xuống dưới, lại ngồi lên, chuyển đến bên người Nguyễn Thu Thu.
"Đây là một hỗn huyết yêu(*)." Giọng của Uyên Quyết rất khẽ, nhưng ở trên nền tuyết có vẻ rất rõ, "Hẳn là hỗn huyết giữa Ưng tộc và Xà tộc."
((*)Hỗn huyết yêu: con lai giữa hai tộc khác nhau, nhưng đều là Yêu tộc.
Khác với bán yêu, chỉ có nửa dòng máu là Yêu tộc, nửa còn lại có thể là con người hoặc Ma vật.)
"Rống---!" Thân phận bị một lão sói xám đáng sợ một lời nói nói toẹt ra, con non nỗ lực nheo con mắt tròn xoe của mình thành hình tam giác, từ trong cuống họng phát ra tiếng cảnh cáo, sợ đến cả người phát run.
"Cô (Đừng sợ, chúng ta sẽ không tổn thương nhóc.)" Đại Điêu nhìn biểu cảm của cậu bé trông đáng thương, muốn tiến lên an ủi, ai ngờ hắn vừa vươn cánh ra, con non nọ liền lộ ra vẻ mặt 'trời muốn diệt ta', trong đôi mắt tròn xoe 'tí tách' chảy xuống nước mắt.
Con non nọ mở ra cái mõm vàng nhạt, lộ ra một đoạn lưỡi dài hơn so với loài chim bình thường, run run, trông như là muốn cắn lưỡi tự sát.
Nguyễn Thu Thu: "...."
Nàng tiến lên hai bước, đầu ngón tay ngưng tụ ra một bọc nước chữa trị lớn, lập tức phóng đến trên cánh của gà con.
Con non đột nhiên bị một bọc nước đánh trúng, đầu lưỡi rụt lại, ngã trên mặt đất, hai cánh thịt vỗ phành phạch vài cái, cứ thế hôn mê.
Đại Điêu cảm thấy hết sức câm nín, 'cô oa' oán giận hai tiếng.
Cái con non này vừa rồi còn hung ác dị thường, bây giờ lại bị một cái bọc nước đánh ngã, hôn mê bất tỉnh.
"Nên xử lý con non này thế nào?" Nguyễn Thu Thu cũng không nghĩ đến một bọc nước chữa trị đã đánh ngã con non, có hơi ngoài ý muốn hỏi Khanh Như Ý bọn họ.
Như Ý nãi nãi sờ sờ cằm, "Mang về hầm canh?"
Nguyễn Thu Thu: "...." Như Ý nãi nãi người tỉnh táo chút, đây là một cái con non còn chưa thể hóa thành hình người, không phải dã thú gì đâu!
"Không hôn mê." Bên tai chợt truyền đến giọng nói từ tính, mang theo chút không vui.
Nguyễn Thu Thu quay đầu, hiếm khi thấy lão sói xám tiên sinh rất không vui, giọng nói lạnh nhạt, "Con non này không có ngất."
Cái con non này rõ ràng là đã nhận ra tiểu phu nhân của y thả ra bọc nước chữa trị rất tốt, cố ý giả bộ bất tỉnh, muốn để nàng mang nó đi, con non âm hiểm xảo trá (ý đồ tranh sủng), y tuyệt đối không cho tiểu phu nhân chạm vào.
Tầm mắt Nguyễn Thu Thu rơi vào trên cánh nhỏ đang không ngừng run rẩy, lại cảm thấy vừa kinh ngạc vừa bất đắc dĩ.
Trông thì chỉ là cái con non hai ba tuổi, vậy mà đã tinh thông ăn vạ rồi.
Nguyễn Thu Thu bật cười, bất đắc dĩ nói, "Mang theo đi, chờ đến bộ lạc Đông Hùng lại hỏi tộc trưởng nên làm gì, nói không chừng có thể tìm được cha mẹ nhóc."
Nghe được hai chữ 'cha mẹ', con non vốn dĩ nằm chết thẳng cẳng trên đất định ăn vạ, hai chân nho nhỏ chợt giật giật, nhanh nhẹn từ trên đất đứng dậy.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Thu Thu, cậu trừng đôi mắt tròn xoe, cúi người khom lưng với Nguyễn Thu Thu, sau đó nhanh chóng chạy trốn vào rừng rậm.
Nguyễn Thu Thu: "??"
Con non hoảng quá chạy không chọn đường, Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp đuổi theo, nàng còn đang suy nghĩ có phải mình đã nói gì đó không nên nói, chợt thấy con nọn nọ té ngã trên đất bằng, chuẩn xác ngã xuống mặt tuyết, không động đậy nổi nữa.
Nguyễn Thu Thu: "...."
Nàng đnag định bế gà con mập lên, cánh tay đã bị lão sói xám tiên sinh nắm lấy.
Tuyệt không thừa nhận mình ghen với một con non, lão sói xám tiên sinh run run lỗ tai, "Có yêu đến."
Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, ở rừng rậm phía trước, nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Là hai con gấu mà nàng gặp ở lần săn thú trước đó.
"Điêu huynh." Hùng Đóa Đóa đi ở đằng trước nhìn thấy Đại Điêu kéo theo xe gỗ, trên mặt lộ ra sắc thái đặc sắc, "Sao huynh lại kéo xe?"
Đại Điêu: "..." Đại bàng cũng không muốn đâu.
Hùng Đóa Đóa còn chưa hết kinh ngạc, tầm mắt lia tới Uyên Quyết đang ngồi trên 'xe lăn' và Nguyễn Thu Thu đang đứng bên người y, lập tức khiếp sợ cất cao giọng nói lên vài độ, "Mẹ ơi! Uyên, Uyên, Uyên Quyết?!!"
Hùng Viễn đi ở phía sau hắn phản ứng chậm nửa nhịp, nghe thấy tên của Uyên Quyết, trên khuôn mặt hàm hậu trong nháy mắt lộ ra vẻ mê mang.
Hắn hung hăng vỗ đệ đệ mình một phát, "Cái gì mà Uyên Quyết? Đệ đừng có nói bậy."
Hùng Đóa Đóa dần từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, không để ý ca ca, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn Đại Điêu, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Đại Điêu: "..." Hắn có cảm giác ánh mắt của con gấu khờ này sao sao ấy.
Đại bàng vốn định hỏi, nhưng tính tình của Hùng Đóa Đóa không phải trầm ổn như vậy, nghẹn vài giây, vẫn nói, "Điêu huynh, không thể tin được huynh thế mà sẽ cho Uyên...!Thủ lĩnh..." Kéo xe.
"Nếu huynh là bị bắt cóc hãy chớp chớp mắt, cho dù là Uyên Quyết, nhìn vào huynh từng có lòng tốt cho chúng ta dược thảo, huynh đệ ta sẽ tận lực cứu huynh..." hai chữ 'thoát ra' còn chưa kịp nói, Hùng Đóa Đóa bị Điền Tú thẹn quá hóa giận ngắt ngang.
"Cô! (Ngươi câm miệng.)" Con mẹ nó, hắn là vì ai mà lưu lạc đến hoàn cảnh phải đi kéo xe thê thảm này, còn không phải vì gặp hai con gấu đần này sao.
"..." Hùng Đóa Đóa bất ngờ bị rống, tức thì không hiểu ra sao.
Hắn vô tội mà chớp chớp mắt, nhìn về phía anh mình.
Hùng Viễn: "..." Hắn đối diện ánh mắt lên án của Sa điêu, vừa định nói gì đó, lại nhìn thoáng qua nhánh liễu trong tay Khanh Như Ý còn chưa kịp thu lại, cảm giác quen thuộc chợt nảy ra.
Nhưng hắn nhìn gương mặt khác hoàn toàn với cô bé hôm nọ, cảm thấy hẳn là mình nhìn nhầm rồi chăng.
Như Ý nãi nãi bình tĩnh thu lại nhánh liễu, làm bộ như chưa từng gặp hai con gấu thiếu chút nữa bị sư tử lừa đi làm bảo tiêu này.
"Đầu óc đệ đệ ta có chút vấn đề, nếu nói ra lời gì không phải các huynh đừng để ý." Hùng Viễn sờ sờ cái mũi, ngại ngùng nói lời xin lỗi với Điền Tú và Uyên Quyết.
Hắn vừa nói, khóe mắt nhìn thấy con non trên đất kia, không nhịn được hô to, "Cái con non này sao còn ở đây?"
Hùng Viễn ba bước thành hai bước, tiến lên ôm con non đã ngất xỉu ấy vào trong lòng, nhìn thương thế của nó, không kiềm được chửi ầm lên, "Đệch, tên súc sinh đó."
Nguyễn Thu Thu nghe đến đây, có lẽ đã hiểu được điều gì, đi lên phía trước, nhìn ít vết máu bên mõm màu vàng nhạt của gà con mập, căng thẳng trong lòng.
Nàng lập tức hiểu được con non bị thương không phải đơn giản như vẻ bề ngoài, có lẽ nội thương rất nghiêm trọng, tức thì không để ý gì nữa, ngưng tụ ra một ít nước chữa trị cho con non uống vào.
Nhưng uống xong, con non vẫn không có chuyển biến tốt lên.
"Mẹ nó, lần này lão tử nhất định phải băm vầm tên súc sinh kia." Hùng Viễn vô cùng giận dữ, tính cách vẫn luôn rất tốt cũng phải miệng đầy lời thô tục.
Uyên Quyết nhíu mày, nhận ra điều gì, nhẹ giọng gọi Nguyễn Thu Thu, "Phu nhân."
Bị lão sói xám tiên sinh trước mặt nhiều yêu vậy gọi phu nhân, Nguyễn Thu Thu còn chưa quá thích ứng, sửng sốt hai giây mới kịp phản ứng, "Sao vậy?"
Uyên Quyết vừa định nói gì, khi yêu lực vừa lúc lướt qua người con non thì biến sắc, không kịp trả lời, y chợt nâng tay phải lên, đoạt lấy con non từ trong ngực Hùng Viễn.
Nguyễn Thu Thu thấy lão sói xám tiên sinh ném con non lên không trung, tay phải đánh ra mấy luồng khí đen nhánh.
Con non thống khổ kêu rên, từ trong cái mõm màu vàng nhạt phun ra một cục đá đen lớn cỡ ngón tay út.
Nguyễn Thu Thu thấy sói ném viên đá màu đen đó ra rất xa, nàng còn chưa kịp hiểu ra sao, bên tai truyền đến một trận tiếng nổ mạnh.
"Ma bạo thạch?" Sắc mặt Khanh Như Ý rất tệ, "Vì sao trong cơ thể một con non lại có Ma bạo thạch?"
Ý nghĩ đầu tiên của bà là chủ thượng đã biết việc mình phản bội, cho nên phái Ma vật tới đuổi giết.
Hưng rất nhanh đã loại trừ ý tưởng này, Ma bạo thạch là một loại Ma thạch đặc biệt, kíp nổ yêu cầu điều kiện, vừa nãy Đại Điêu, bà, Thu Thu đụng tới con non đều không xảy ra việc gì, nói rõ mục tiêu không phải bọn họ.
Nhưng Hùng Viễn vừa bế con non lên, sói con đã phát hiện chỗ bất thường, có thể điều kiện của kíp nổ là, khi con non tiếp xúc với Hùng yêu, mới có thể nổ.
Kết hợp với lời Hùng Viễn vừa nói, hắn nhất định là quen biết con non này.
Nghĩ thế, Khanh Như Ý thoáng yên tâm, sắc mặt không rõ nhìn về phía hai huynh đệ Hùng Viễn và Hùng Đóa Đóa.
Lão sói xám tiên sinh mím môi, ném con non về lại trong lòng Hùng Viễn đang dại ra, "Ôm kỹ."
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy rõ, chàng sói này tuy giọng điệu rất là ghét bỏ con non, nhưng động tác vẫn rất dịu dàng, còn cố ý tránh đi miệng vết thương của con non.
Sắc mặt Nguyễn Thu Thu dịu đi, trong lòng mềm mại, quả nhiên sói của nàng vẫn rất dịu dàng.
Uyên ·thiếu chút nữa không bảo vệ tốt tiểu thê tử· vô cùng tự trách phẫn nộ· tiên sinh, không hề hay biết mình bất ngờ thu hoạch được gắn cho một tấm thẻ sói tốt.
***************
Chương sau: "Muốn cùng sói ngủ riêng sao?"
Hết chương 79.
.