Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính

Lúc đó, Vu Hàn Châu mang thai, bởi vì nàng lần đầu sinh nở nên Hầu phu nhân hết sức cẩn thận, bảo Lục Tuyết Dung nhận lấy công việc quản gia.

Bây giờ Lục Tuyết Dung cũng mang thai, nàng ta cũng là mang thai con đầu lòng nên đương nhiên cũng là lấy chuyện giữ thai làm trọng.

Nhưng mà lúc đó chính Hầu phu nhân đã bảo Lục Tuyết Dung nhận lấy công việc quản gia, đây là lời phân phó không thể từ chối. Bây giờ, Lục Tuyết Dung đi tới, nhưng lại thỉnh cầu Vu Hàn Châu hỗ trợ.

Nhưng mà, phân phó cũng tốt, hỗ trợ cũng được, chẳng lẽ Vu Hàn Châu còn có thể từ chối sao?

Trong phủ chỉ có ba nữ chủ nhân. Lục Tuyết Dung bây giờ thì không thể tiếp tục quản, Hầu phu nhân lại là trưởng bối, nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ có thể tiếp nhận.

“Được.” Đã tiếp nhận, Vu Hàn Châu cũng không hề đùn đẩy mà là vui vẻ đáp lại: “Lúc trước tỷ mang thai Châu Châu, muội đã giúp tỷ thu xếp. Bây giờ muội có thai, đương nhiên là đến lượt tỷ gánh vác.”

Lúc Tuyết Dung nghe vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nói: “Đa tạ Đại tẩu.”

Nàng ta còn sợ rằng Vu Hàn Châu sẽ từ chối. Dù sao thì Vu Hàn Châu cũng vừa mới ra tháng cữ, nếu muốn từ chối thật thì cũng không phải là không thể.

Nếu như nàng từ chối, Lục Tuyết Dung thực sự cũng không biết phải làm thế nào. Nàng ta vừa mới có được chỗ đứng vững chắc, gây được một chút ấn tượng tốt với Hầu phu nhân, cũng không muốn phá vỡ mối quan hệ hòa thuận bây giờ.

“Nhìn muội khách sáo kìa.” Vu Hàn Châu lập tức cười nói với nàng ta rồi lại vẫy vẫy tay: “Tới đây, ngồi đi, xem Châu Châu của chúng ta một chút.”

Lục Tuyết Dung cũng rất thích Châu Châu. Lúc trước khi Vu Hàn Châu mang thai, nàng ta rất thường hay đến, hướng về phía bụng của Vu Hàn Châu gọi “Châu Châu”. Sau đó, Vu Hàn Châu sinh con, nàng ta lại ở trong sân trông coi cả một ngày. Đứa nhỏ này là nàng ta nhìn sinh ra, nên đương nhiên là tình cảm không thể bình thường được.

“Con bé lớn lên sẽ giống Đại tẩu.” Cúi đầu nhìn Châu Châu đang ngủ ngon giấc, Lục Tuyết Dung nhẹ giọng nói.

Vu Hàn Châu lập tức có chút đắc ý: “Giống như tỷ thì tốt rồi, xinh đẹp.”

Thật ra thì nếu giống như Hạ Văn Cũng thì cũng không tệ. Nhưng mà đứa trẻ giống mình lúc nào cũng làm cho người ta đắc ý một chút.

Lục Tuyết Dung cũng không xa lạ gì đối với chuyện mang thai. Lúc Hầu phu nhân mang thai, là nàng ta đi theo hầu hạ. Lúc Vu Hàn Châu mang thai. Nàng ta cũng thường xuyên đến thăm. Chuyện nên biết, nàng ta cũng đã biết, vì vậy chẳng qua là chỉ tán gẫu một chút, không hề bàn về cái bụng của mình quá nhiều.

Cả ngày này, sau khi làm việc xong Hạ Văn Chương trở về, lúc tán gẫu với Vu Hàn Châu, thì biết được chuyện tức phụ của Văn Cảnh mang thai.

“Có phải muốn nàng quản gia hay không?” Hắn lập tức hỏi đến điểm chính.

Vu Hàn Châu lập tức cười nói: “Nếu không thì sao? Mẫu thân là trưởng bối, cũng không thể giao cho mẫu thân được đúng không?”

Chân mày của Hạ Văn Chương nhíu lại.

Hắn biết rằng tức phụ mình không thích quản gia, vốn dĩ là trông nom Châu Châu cũng đã rất cực khổ, lại còn phải quản gia, như vậy thì làm sao được?

“Không sao đâu.” Trái lại Vu Hàn Châu lại khuyên bảo hắn, nói: “Có nhũ mẫu, có bọn nha hoàn, Châu Châu lại là một đứa tham ăn ưa ngủ, không khiến ta mệt nhọc. Còn về phần chuyện quản gia, còn không phải là có Thúy Châu giúp ta sao? Chàng không cần phải lo lắng.”


Hạ Văn Chương vẫn rất đau lòng, tức phụ vừa mới sinh đứa trẻ xong, lúc đầu sinh Châu Châu xong thì cả người giống như vừa được vớt ra khỏi nước, chịu tội nặng. Mới dưỡng có một tháng thì làm sao đủ?

“Nàng gả cho ta đã phải chịu khổ rồi.” Hắn không nhịn được mà ôm nàng nói.

Vu Hàn Châu nghe vậy thì bật cười ha ha, đánh vào bả vai hắn: “Chàng bớt già mồm lại đi!”

Cái này mà còn không phải là chịu khổ sao? Thực sự là khiến cho người ta chịu khổ không còn chỗ nào để nói.

Hạ Văn Chương thì có chút đau khổ cũng không nỡ để nàng chịu đựng.

Nhưng mà gặp phải chuyện, ở giờ phút quan trọng này tức phụ của Văn Cảnh lại mang thai, hắn có thể làm gì khác đây?

Chỉ đành phải bảo Thúy Châu, dặn dò kỹ lưỡng một phen.

Nói là dặn dò nhưng cũng không khác gì đánh đập, hù dọa. Ngày hôm sau, Thúy Châu lập tức đến trước mặt Vu Hàn Châu tố cáo: “Đại gia chỉ nói thiếu là lột da của nô tỳ thôi.”

“Ngươi đừng sợ, nếu làm tốt thì ngươi sẽ có lợi.” Vu Hàn Châu cười nói: “Trong phủ của người khác quản gia đều là nam nhân. Trong phủ của chúng ta lại có một nữ quản gia, cũng không lợi hại sao?

Thúy Châu thì lại không dám nghĩ tới, lắc lắc đầu nói: “Nếu mà truyền ra ngoài thì sẽ nói là trong phủ của chúng ta không có quy tắc.”

Huống chi, trong phủ cũng không phải là không có quản gia, chẳng qua là có rất nhiều chuyện vẫn cần phải có cái gật đầu của đương gia chủ mẫu thì mới được.

“Vậy thì ngươi cứ làm phó quản gia đi.” Vu Hàn Châu dứt khoát nói.

Thúy Châu nghe vậy thì ngơ ngác sững sờ.

Nàng có chút động lòng với chức phó quản gia này.

Lục Tuyết Dung ăn xong điểm tâm sáng thì lại tới và giao một đống công việc quản gia cho Vu Hàn Châu.

Thúy Châu đứng ở sau lưng Vu Hàn Châu, nghiêm túc lắng nghe.

Lúc đầu Lục Tuyết Dung còn không biết Vu Hàn Châu đưa ra quyết định này, mãi cho đến mấy ngày sau, mỗi lần nàng ta đến đây nói chuyện với Vu Hàn Châu, thì nhìn thấy Thúy Châu đang triệu kiến rất nhiều quản gia, bà tử và trang đầu đẳng, không khỏi hết sức bất ngờ.

“Đại tẩu, tỷ đây là…”

Vu Hàn Châu lập tức cười nói: “Tủ phải chăm sóc Châu Châu, không còn dư sức để xử trí những chuyện này nữa. Thúy Châu xưa nay vẫn luôn là người tháo vát giỏi giang, cứ để nàng ấy giúp tỷ đi.”

Lục Tuyết Dung nghe thấy vậy, không khỏi thấy hết sức kỳ lạ.

Nàng ta không nhịn được mà nghĩ, nếu như đặt chuyện này ở hiện đại thì tương đương với việc Thúy Châu là trợ lý của tổng tài, còn Vu Hàn Châu chính là tổng tài. Nàng chỉ cần ngồi trong văn phòng, lả tả ký tên là được.


“Đây là chủ kiến của Đại ca đưa ra cho Đại tẩu sao?” Lục Tuyết Dung không khỏi hỏi.

Một mô hình táo bạo hiện đại hóa như vậy thì cũng chỉ có người cùng là chuyển kiếp như Hạ Văn Chương mới nghĩ ra được.

“Sao vậy, tỷ thì không nghĩ ra được chủ ý như vậy sao?” Vu Hàn Châu giả vờ ra vẻ không vui.

Lục Tuyết Dung vội vàng xua tay nói: “Không phải, không phải.” Lại có chút ảo não nói: “Nhìn muội không biết nói chuyện này, đều là bị Văn Cảnh lây cho.”

Vu Hàn Châu lập tức lắc đầu cười nói: “Muội không làm cho đệ ấy thông minh theo, mà ngược lại đệ ấy làm cho muội đần. Đây là đạo lý gì vậy?”

“Ôi!” Lục Tuyết Dung lập tức thở dài.

Cái gốc này cuối cùng cũng được nhổ lên rồi.

Nhưng Lục Tuyết Dung nhìn Thúy Châu giải quyết công việc vô cùng quyết đoán ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ nàng ta đúng là kém hơn Đại tẩu. Đại tẩu được Đại ca làm cho thông minh, còn nàng ta lại bị Văn Cảnh làm cho nói năng vụng về, đúng là kém hơn.

Chớp mắt một cái, đã đến tháng sáu.

Năm ngoái vào thời điểm này, trường dạy vỡ lòng khai giảng, chiêu mộ không ít học sinh. Trải qua trọn một năm dạy học, lần này thì học sinh đến lượt tốt nghiệp rồi.

Đây là trường dạy vỡ lòng, chỉ giảng dạy vỡ lòng, không chuyên sâu. Vì vậy, mỗi năm thay đổi một lượt học sinh để tạo điều kiện cho nhiều người có cơ hội tiếp nhận vỡ lòng nhiều hơn.

Xưa nay Hạ Văn Chương làm việc rất nghiêm túc, mặc dù làm viết sách ở Hàn Lâm Viện, không có quá nhiều thời gian để làm việc khác nhưng mà vẫn dành một chút thời gian để viết sách hoạch.

Tiên sinh đảm nhiệm một năm ở trường dạy vỡ lòng, bình xét cấp bậc như thế nào, sau một năm có được giữ lại làm tiếp hay không, có được tăng lương hay không.

Bọn học sinh tham gia sát hạch tốt nghiệp, có bao nhiêu tên được trao tặng huy chương học viên xuất sắc.

Liệu niên học mới có mở rộng không và tăng số lượng người nhận vào hay không.

Vu Hàn Châu cho Châu Châu ăn xong, thì đến xem hắn viết sách hoạch, còn nói ra chủ kiến: “Có nên gia tăng chương trình học không?”

“Gia tăng chương trình học?” Ngòi bút của Hạ Văn Chương ngừng một lát, nghiêng đầu nhìn về phía nàng hỏi.

Vu Hàn Châu ngồi ở bên cạnh hắn, vừa mới ngồi vững thì thấy cánh tay dài của hắn duỗi ra ôm lấy nàng, ôm ngồi vào trên đùi, mới nói: “Nói đi.”

“Có chán không?” Vu Hàn Châu đánh hắn: “Trời nóng như vậy, chàng còn muốn ôm ta, buông ra.”

Gần đây Hạ Văn Chương rất bận rộn, thời gian gần gũi với tức phụ cũng không nhiều, hiếm khi có cơ hội ôm ngồi, nên không chịu buông ra. Thò tay lấy ra mấy tờ giấy, xếp lại một chút, cứ như vậy quạt lên gió mát cho nàng: “Bây giờ không còn nóng nữa.”


Vu Hàn Châu lập tức mềm lòng.

Cũng không ngại nóng, một tay vòng lên cổ hắn, nói: “Cơ hội học chữ không dễ, người tới trường dạy vỡ lòng, cho dù là già hay trẻ, đều mong mỏi học được thêm một ít. Ta nghĩ, cũng đừng chỉ dạy bọn họ học chữ. Cũng có thể dạy bọn họ mở mang tầm mắt.”

Gần đây nàng đọc không ít tàng thư của hắn, có một vài ghi chép địa lý các loại, lập tức nói: “Mặc dù gần đây ta chưa ra ngoài du ngoạn, nhưng đọc sách, cũng cảm thấy tầm mắt của mình được mở rộng. Người ta đều nói rằng nam nhi chí ở bốn phương, nhưng nếu không biết bốn phương kia hình dạng thế nào. Vậy thì chí khí đó cũng sẽ mỏng rỗng đi một chút.”

“Ta biết rồi.” Hạ Văn Chương gật đầu một cái. “Tăng thêm một môn học, mô tả non sông đất nước thật tốt cho bọn họ.”

Vốn dĩ là Vu Hàn Châu nghĩ, mở một giờ học môn địa lý để dạy cho người ta biết quất thổ rộng lớn như thế nào, các những thành trì nào, tòa thành trì đó lại có cái gì đặc biệt.

Nghe được lời “Miêu tả non sông đất nước thật tốt”, lập tức dựa vào bả vai hắn, cười lớn.

Hạ Văn Chương còn có chút không biết phải làm sao, giải thích: “Hoàng đế là Minh Quân, giang sơn này quả thật là được thống trị rất tốt, cũng nói không sai.”

Bây giờ hắn thân ở Hàn Lâm Viện, thường xuyên có cơ hội gặp gỡ Hoàng đế, cũng đã học được một ít chuyện mà làm người bề tôi cần làm.

“Đúng, đúng.” Vu Hàn Châu gật đầu, vẫn là cười không ngớt.

Đợi nàng cười đủ rồi, hai phu thê mới lại thảo luận ngoài tiết học địa lý còn nên mở cái gì?

“Giờ học dưỡng sinh thì sao?” Vu Hàn Châu đề nghị.

Thực ra thì chính là giờ học sức khỏe sin.h lý.

Sin.h lý có thể chọn đến những chỗ không nhạy cảm để nói, nhưng mà nói về vệ sinh như thế nào, không mê tín, cách xử lý các vết thương nhẹ những vết thương nhỏ một cách khoa học như thế nào, các loại quan niệm như chạy chữa kịp thời vẫn cần phải được phổ biến.

Nói trắng ra là, trường dạy vỡ lòng chính là thí điểm, cụ thể tốt nhất như thế nào thì nàng không biết, Hạ Văn Chương cũng không biết, chỉ có thể bước từng bước một.

“Được.” Hạ Văn Chương gật đầu một cái.

Hiếm khi thấy hai phu thê nói chuyện yên tỉnh một hồi. Nói tới nói lui, hỏa khí của Hạ Văn Chương lại lên tới.

Vu Hàn Châu bây giờ cũng gần như đã hồi phục và có thể chung chăn gối rồi. Nàng muốn kéo hắn đi vào phòng ngủ, nhưng Hạ Văn Chương đã đợi không kịp, thuận tay gạt sách vở, giấy tờ các loại ở trên bàn dài ra.

Sách hoạch mới vừa vất vả viết xuống, có mấy tờ rơi xuống trên mặt đất, hắn cũng không thèm nhìn tới một cái.

Đến khi học sinh tốt nghiệp, tiên sinh bình xét bậc lương, chiêu tân, lúc những chuyện như tăng thêm giờ học các loại được định, đã là tháng bảy rồi.

Hạ Văn Chương viết hai quyển sổ gấp và một phần là tình hình chung. Tiện cho việc xem nhanh chóng, một phần thì được viết tỉ mỉ, tiện cho việc kiểm tra các điều mục cụ thể.

Sau khi viết xong, lập tức trình cho Hoàng hậu.

Trường dạy vỡ lòng bây giờ được coi như là chính tích của Hoàng hậu, đương nhiên Hạ Văn Chương sẽ không vì xu nịnh Hoàng thượng mà thay đổi trình cho Hoàng thượng.

Sau khi Hoàng hậu nhận được, vừa xem tình hình chung, cũng không có lật phần viết tỉ mỉ kia ra, trên mặt vô cùng hài lòng.

Bởi vì chuyện trường học vỡ lòng nên bây giờ bà vô cùng nổi danh ở trong dân gian.

Vô cùng cao hứng, Hoàng hậu hạ chỉ cho Trung Dũng Hầu phủ ngay lập tức, muốn triệu kiến Vu Hàn Châu.


Vu Hàn Châu ăn mặc trang phục lộng lẫy đi vào cung gặp ​​Hoàng hậu.

Hoàng hậu gặp nàng, không hề nói gì đến việc trường dạy vỡ lòng, chỉ hỏi nàng sau khi sinh xong thân thể vẫn khỏe chứ? Nàng có tẩm bổ tổ yến thật nhiều không, chờ lát nữa sẽ cho nàng mấy hộp.

Lại hỏi Châu Châu có khỏe không? Đã có đặt tên chưa?

Vu Hàn Châu lập tức nói: “Phụ thân con bé định lúc con bé tròn một tuổi thì sẽ đặt cho con bé một cái tên.”

“Như vậy à.” Hoàng hậu gật đầu một cái: “Nếu như là không thể quyết định, có thể tới tìm bổn cung.”

Nếu như tên của con gái mà được Hoàng hậu đặt cho, như vậy thì coi như là quá vinh dự rồi.

Nhưng mà, suy nghĩ đến chuyện mình và Hạ Văn Chương chỉ có một đứa bé, Hạ Văn Chương lại tâm tâm niệm niệm muốn đặt tên cho đứa trẻ, đến mức xoắn xuýt lâu như vậy mà cũng không thể quyết định được, Vu Hàn Châu lập tức không đáp ứng.

Chỉ nói: “Thần phụ không khỏi lấy làm vinh hạnh.”

Lại nói thêm một hồi.

Hoàng hậu còn nói: “Bổn cung nơi này có mấy viên dạ minh châu, to bằng nắm tay. Khi còn bé thái tử đã rất thích chơi, cầm lấy mấy viên cho châu châu chơi đi.”

Không chỉ có vậy, còn thưởng cho Vu Hàn Châu rất nhiều vải vóc, nói là cầm lấy để may quần áo cho châu châu. Trẻ con lớn rất nhanh, rất phí vải.

Ngược lại cũng không có chuyện gì khác, chỉ là vì bày tỏ bà rất hài lòng với chuyện trường dạy học vỡ lòng, ban tặng vinh sủng.

Trong lòng Vu Hàn Châu hiểu rõ, sau khi nói chuyện với Hoàng hậu một hồi, thì mang theo rất nhiều ban thưởng mà cáo lui.

Về đến nhà, nàng nói chuyện Hoàng hậu muốn ban tên cho Hạ Văn Chương.

Được Hoàng hậu ban tên cho, là một vinh dự cực lớn, nhưng mà Hạ Văn Chương một mực không đồng ý: “Ta muốn đích thân đặt cho Châu Châu!”

Chỉ cần hắn từng bước thăng chức, thì con gái sẽ có vinh quang. Trưởng thành, đi chơi cùng với các tiểu thư muội, tất cả những người khác đều sẽ vây quanh cô bé.

Người khác sẽ không vây quanh cô bé bởi vì Hoàng hậu đã ban tên cho cô bé. Chỉ biết là vì phụ thân của cô bé là người có quyền thế ở trong triều mà sẽ đối xử lễ độ với cô bé.

Nhưng mà, chuyện này gõ một cái giác ngộ Hạ Văn Chương, nếu như hắn mà không đặt tên cho con gái của mình nữa, sẽ khó đảm bảo rằng sẽ không bị người khác giành trước!

Ngộ nhỡ lần sau, Hoàng hậu có linh cảm, nhất định muốn ban tên cho thì phải làm sao?

Tận lực suy nghĩ mất mấy ngày, cuối cùng hắn cũng đã đặt được tên cho con gái của mình: “Gọi là Trân Trân! Hạ Trân Trân!”

Đại danh là Hạ Trân Trân, nhũ danh là Châu Châu.

Sau khi đặt tên xong, cuối cùng thì Hạ Văn Chương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới hai chữ ‘Trân Trân’, càng đọc càng hài lòng.

Còn nhìn Vu Hàn Châu với vẻ mặt đầy tình cảm nói: “Phu thê chúng ta có thần giao cách cảm, ngay cả đặt tên mà cũng xứng đôi như vậy.”

Vu Hàn Châu rất ít khi cười nhạo hắn lúc nào cũng rất giữ thể diện cho hắn, nhưng mà lần này không nhịn được, không chỉ có chế giễu hắn trước mặt, mà còn đến trước mặt Hầu phu nhân cười nhạo hắn: “Không biết đặt tên thì nói không biết đặt tên, nhất định phải nói là ăn ý với con!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận