Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính

Phủ Trưởng công chúa và phủ Thái tử, làm sao biết bọn họ muốn dẫn Châu Châu đi ra ngoài du lịch?

Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu nhìn nhau, lập tức biết ngay —— không cần nghĩ, nhất định là Châu Châu nói.

Mang ba đứa trẻ xuất hành đã rất nhức đầu rồi, bây giờ phải dẫn theo nhiều đứa trẻ xuất hành? Hơn nữa thân phận đứa nào cũng cao quý hơn con nhà mình?

Càng khiến người nhức đau hơn.

“Vốn là không thể thoái thác, chẳng qua công tử quý phủ và thân phận thiên kim tôn quý, ta với nội nhân sợ rằng chăm sóc không chu toàn.” Hạ Văn Chương chắp tay, mặt áy náy nói.

Người được phái đến bèn nói: “Điện hạ nói, cứ bảo Hạ đại nhân đối đãi với các tiểu chủ tử như con cháu trong nhà, không cần chú trọng những thứ khác.”

Ném mấy đứa bé này lại rồi chắp tay cáo từ.

Nhưng mà Hạ Văn Chương không còn cách nào khác, ai bảo đối phương thân phân địa vị đứng đầu chứ, hắn chỉ có thể nghe theo mà thôi? Quay đầu lại nhìn từng đứa bé kim quý, không khỏi nhức đầu.

Mà những đứa bé đó đều rất lễ độ lễ với Hạ Văn Chương: “Làm phiền Hạ bá bá / Hạ thúc thúc.”

Không còn cách nào khách, vẻ mặt Hạ Văn Chương chỉ đành phải giãn ra hòa hoãn, gật đầu nói: “Được quý phủ đánh giá cao.”

Mấy bé gái đến tìm Châu Châu nói chuyện, Châu Châu sau khi nhìn thấy, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, chụm thành một chỗ nói chuyện với nhau.

Phủ Trưởng công chúa đưa đến hai bé trai, tuổi tác xấp xỉ Văn Tông, bởi vì là đều quen biết, còn hỏi nói: “Có thể sai người đưa bọn ta đến tìm Văn Tông không?”

“Mấy ngày nay bọn ta sẽ nghỉ ngơi cùng chỗ với hắn.”

Hạ Văn Chương không tiện mượn tay người khác, đích thân dẫn hai đứa bé đến chính viện, nói chuyện này với Hầu phu nhân, lại gọi Văn Tông đến, dặn dò một phen, bảo cậu bé phải thiết đãi khách chu đáo.

Văn Tông luôn miệng đáp ứng: “Dạ, đại ca.”

Bên kia, Vu Hàn Châu bảo Tiểu Liên đưa mấy tiểu cô nương đi nghỉ ngơi, mình thì kêu con gái vào phòng, hỏi: “Có phải con nói gì ở học viện không?”

Châu Châu gật đầu, lại lắc đầu: “Con chỉ nói sắp đi chơi với phụ thân và mẫu thân, không có mời bọn họ.”

“Mẫu thân không trách con.” Vu Hàn Châu sờ đầu con gái, nói: “Nhưng, chúng ta không phải đi hưởng phúc, trên đường có rất hiều nơi cực khổ, con có nói với các bằng hữu chưa?”

Mí mắt Châu Châu run run, lông mi dài dài giật giật, rủ mắt không nói gì.

Nắm chặt tay nhỏ, miệng hơi dẩu lên.

“Chưa nói sao?” Vu Hàn Châu lại hỏi.

Châu Châu chỉ đành gật đầu: “Dạ.”

“Vậy con bây giờ đến nói với các bạn con đi.” Vu Hàn Châu nói, “Không thể vì con chưa nói, mà dọc đường đi phụ thân mẫu thân phải đặc biệt chăm sóc. Hơn nữa, con còn phải nói là đám nha hoàn mang đến mỗi nhà chỉ có thể giữ lại một người.”

Châu Châu chợt ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, nhìn Vu Hàn Châu: “Mẫu thân…”

“Mang theo nhiều người, dọc đường đi phiền toái.” Vu Hàn Châu sờ đầu con gái, “Các con là bằng hữu tốt, nói chuyện cũng khá dễ dàng, mẫu thân giao chuyện này cho con, có thể làm được không?”

Châu Châu hơi không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được ạ.”

“Con biết đó, mẫu thân rất lười.” Vu Hàn Châu lại cho cô bé một đòn nặng ký, “Nếu như dọc đường đi chơi không vui, sau này mẫu thân không đi nữa.”

Châu Châu lập tức gật đầu: “Được! Mẫu thân, con sẽ nói với các nàng!”

Chạy lộc cộc cộc ra ngoài.

Vu Hàn Châu ở phía sau nở một nụ cười yêu thương.

Phủ Trưởng công chúa đưa đến bốn đứa bé, theo thứ tự là hai vị công tử, hai vị cô nương. Phủ Thái tử đưa tới hai đứa bé, đều là cô nương.

Cộng thêm Châu Châu, Văn Tông, Thụy Nhi, tổng cộng là chín đứa bé.

Nghĩ đến phải dẫn chín đứa bé ra ngoài, tối hôm đó Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu nằm trên giường chẳng buồn làm gì cả.

Chỉ muốn túm Châu Châu tới, hung hăng đánh mông một trận.

Nhưng cô bé là đầu quả tim hai người, không nỡ đánh, ngay cả trách cũng không nỡ trách một câu.

Phu thê hai người nằm trên giường như thể cuộc sống không còn gì ý nghĩa, đều nghĩ chuyến đi này phải làm sao đây.

Hai chiếc xe ngựa ban đầu chắc chắn không được, đám trẻ này có thể khiến một chiếc xe trở nên chen chúc chật chội.

Người lớn một chiếc xe, đám trẻ một chiếc xe, đầy tớ và hành lý cũng phải một chiếc xe.

Ít nhất phải ba chiếc xe mới được.

“Không được, chỉ có thể hai chiếc xe.” Vu Hàn Châu nghiêng đầu, nhìn trượng phu nóii: “Nếu sắp xếp cho bọn nó thoải mái dễ chịu, không dám bảo đảm năm sau còn muốn đi theo.”

Phải một lần dọa bọn nó sợ chạy!

“Được.” Hạ Văn Chương lập tức gật đầu, “Vậy hai chiếc xe. Chúng ta và đám nha hoàn một chiếc xe, đám trẻ cùng ngồi một chiếc xe. Về phần hành lý thì chia ra đặt trong hai chiếc xe.”

Như vậy chắc chắn sẽ chen lấn khó chịu.

Nhưng phải khó chịu thôi. Nếu thoải mái, để bọn nó chơi vui vẻ, dọc theo đường thoải mái khoan khoái, sang năm còn muốn đi mất!

Mang con nít nhà mình theo, mệt thì mệt chút, nhưng là chuyện không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Nhưng mang theo con cái nhà người khác, ham gì chứ?

Bàn bạc đến nửa đêm, hai người cắt giảm chi phí chuyến này đến mức thấp nhất.

Đầu tiên, chỉ dùng hai chiếc xe ngựa, hơn nữa một phu xe cũng không cần. Hạ Văn Chương điều khiển một chiếc xe, Vu Hàn Châu điều khiển một chiếc xe.

Thứ hai, chỉ mang theo ba nha hoàn, Tiểu Liên, Bình Nhi, Phiến Nhi.

Bình Nhi, Phiến Nhi theo thứ tự là nha hoàn trong phủ Trưởng công chúa, và nha hoàn phủ Thái tử. Dọc đường đi này, hai người bọn họ và Tiểu Liên cùng phụ trách các việc vụn vặt.

Bao gồm quần áo đồ dùng hàng ngày của chín đứa bé, đều để bọn họ giặt rửa.

Không mang theo hộ vệ, trực tiếp mời mấy vị tiêu khách đi theo.

Sau khi biết được sắp xếp này, Châu Châu, Văn Tông và Thụy Nhi cũng không nói gì, dù sao cũng không khác khác trước là mấy. Mấy đứa bé trong phủ Trưởng công chúa, và hai đứa bé phủ Thái tử phủ đều kinh ngạc há to miệng!

Trước khi tới đây, các trưởng bổi trong phủ đã dạy bọn họ, không cho phép ỷ vào thân phận sinh sự, hết thảy nghe theo sự sắp xếp của Hạ đại nhân.

Bọn họ cũng đều đáp ứng.

Nhưng, như vậy cũng quá mức giản lược đấy chứ?!

Mấy tiểu cô nương đều nhìn về phía Châu Châu. Châu Châu lúc này cũng hơi mất tự nhiên, trước kia cô bé ra ngoài chơi nói tốt bao nhiêu, nhưng dưới mắt cái nhìn của các bằng hữu tựa như đi chịu tội vậy.

Cô bé không muốn thừa nhận mình nói khoác, nghiêm trang sáp đến thấp giọng nói: “Nếu phô trương sẽ dẫn đến sự chú ý của người khác, rất dễ dàng kéo kẻ xấu đến! Không an toàn!”

“Là vậy sao?” Mấy tiểu cô nương mặt lộ vẻ do dự.

Châu Châu gật đầu khẳng định, nói: “là vậy đấy! Phụ thân mẫu thân ta làm vậy đều là vì sự an toàn của các ngươi!”

Để gia tăng thêm mức độ tin cậy, lại nói: “Trước kia chúng ta cũng như vậy!”

“Ồ.” Mấy tiểu cô nương miễn cưỡng tin.

Châu Châu thấy vậy, “Hừ” một tiếng, có chút bất mãn nói: “Vốn dĩ, chúng ta đi ra ngoài du lịch, mặc dù mọi thứ giản lược, nhưng không có giản lược tới mức này. Ta còn có thể thoải mái nằm trong lòng mẫu thân, kết quả vì chăm sóc các ngươi mà mẫu thân ta phải lái xe!”

Đường đường phu nhân học sĩ ngũ phẩm, thế mà phải lái xe cho bọn họ?!

Rất nhiều đứa bé đều kinh ngạc.

Lại thấy Châu Châu hơi móm miệng, dáng vẻ chịu uất ức, lập tức chột dạ và áy náy. Đều vì bọn họ đòi đến, mới khiến Châu Châu và mẫu thân cô bé bị mệt.

Nhưng đi thì không nỡ bỏ đi, chỉ đành mặt dày ở lại, nhưng không dám oán trách nữa, chỉ nói: “Vậy cứ sắp xếp như vậy đi.”

Hai chiếc xe ngựa lúc này lên đường.

Chín vị bằng hữu nhỏ chen trong một chiếc xe ngựa, bởi vì trời nóng nực, nên vém rèn ra, từ bên ngoài nhìn, có thể nhìn thấy Thụy Nhi không ngồi cùng bọn họ mà ngồi trên chiếc rương đặt giữa buồng xe.

Những đứa trẻ khác ban đầu ngồi ngay ngắn, nhưng xe ngựa lắc lư, trong buồng xe lại chen chúc, tay đụng tay, chân đụng chân, tư thế ngồi nhanh chóng không còn quy củ nữa.

Đứa thì dựa ra sau, đứa thì nghiêng về trước, ngồi xiêu vẹo… Cho dù ai nhìn, cũng sẽ không cho rằng là đám trẻ con nhà trọng yếu nhất triều đình.

Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương luân phiên điều khiển hai chiếc xe ngựa, đổi ca trong chừng đám trẻ.

Niềm vui bất ngờ chính là, vốn tưởng rằng nhiều trẻ con sẽ khó trông coi, nhưng may mà lại ngược lại! Trẻ con nhiều sẽ nói chuyện không ngớt, căn bản sẽ không quấn quýt người lớn!

Hai người vui lòng thoải mái, dứt khoát xem mình như phu xe.

Tìm được niềm vui trong chuyện nghe những giọng nói ngây thơ của đám trẻ con.

Đảo qua đã qua nửa ngày.

Buồng xe vốn líu rít, chẳng biết lúc nào đã trở nên yên tĩnh.

Vẻ mặt hoạt bát hưng phấn của đám trẻ đã trở thành phiền muộn, thống khổ, đờ đẫn và kiềm chế.

Vốn dĩ phải chịu sự lắc lư như vậy, lúc ở trong phủ mình sẽ muốn tùy ý nổi gận. Nhưng Châu Châu trong xe khuôn mặt cũng đang thối lên, ánh mắt nhìn ai cũng âm ỉ sự oán trách, khiến các cô cậu bé không tiện nổi giận.

Bọn họ làm liên lụy Châu Châu, Châu Châu cũng không nói gì, bọn họ còn không biết xấu hổ nổi giận sao? Vì vậy, đều kiềm chế lại.

Vu Hàn Châu nhận ra bầu không khí ngột ngạt giữ đám trẻ, cũng sợ để con mình chịu đựng, thế là chọn một nơi mát mẻ dừng xe, nghỉ ngơi chút.

Xe ngựa mới dừng lại, Châu Châu lao ra trước: “Mẫu thân!”

Muốn Vu Hàn Châu ôm cô bé xuống xe ngựa.

Vu Hàn Châu vốn dĩ không muốn ôm cô bé. Mới qua nửa ngày, mọi người còn chưa chú ý đến chuyện nhớ nhà. Nếu sau này Châu Châu ngày ngày muốn ôm, khó tránh khỏi chọc mấy đứa trẻ nhớ nhà.

Vì vậy, lúc đầu không thể đối xử quá đặc biệt với Châu Châu.

Nhưng, con gái bẹp miệng, Vu Hàn Châu không chịu nổi nữa, ôm cô bé xuống xe.

Sau khi ôm Châu Châu xuống, lại đến ôm đám trẻ con khác: “Từ từ, chân ngồi đã tê rần chưa? Chờ lát nữa xuống xe khoan hãy đi đi lại lại, đứng một lúc đã.”

Giọng vừa ôn tồn nhỏ nhẹ, vừa ôm từng đứa trẻ xuống.

Nàng đối xử bình đẳng, đám trẻ đều không nhận ra điều gì, còn cảm thấy mẫu thân Châu Châu sao dễ thân cận thế? Nhất thời hảo cảm tăng mạnh.

Hạ Văn Chương đã sai người khiêng bàn nhỏ ra, rót nước, để đám trẻ uống.

Châu Châu, Văn Tông, Thụy Nhi chạy ở trước, lộc cộc lộc, lộn xộn mất hình tượng.

Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu ở bên ngoài không quá yêu cầu các bé chú ý quy củ, nếu không người khác nhìn thấy bọn họ quy củ tinh tế, thoạt nhìn đã nhận ra là con nhà huân quý thì sẽ không an toàn.

Bởi thế, mỗi lần sau khi du lịch về, mấy đứa trẻ đều phải học quy củ lại một lần.

Ba người bọn họ chạy ở trước, khiến đám trẻ con khác cũng thả lỏng theo, sải bước chạy sang.

Châu Châu còn đang khoác lác: “Mẫu thân ta lợi hại lắm đấy! Người biết điều khiển xe, còn biết múa kiếm! Các ngươi chưa thấy đúng không? Hôm khác nếu gặp phải người xấu thì sẽ cho các ngươi nhìn!”

Con gái bình thường lúc ở trong phủ đều dáng vẻ ngoan ngoãn dễ thương, Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu lúc này mới biết cô bé thích nói khoác.

Ở trong một đống trẻ con, đúng thật là lộ ra nguyên hình, là đại thoại vương (thích nói khoác).

“Mẫu thân ta có thể một người đánh năm đấy! Lần đó chúng ta đi ra ngoài gặp sơn tặc, vừa to vừa hung ác, mẫu thân ta múa kiếm, một người đánh lùi năm tên!”

Đám trẻ con sáng mắt: “Oa!”

Vu Hàn Châu: “…”

Rõ ràng là năm đứa con nít cướp kẹo đường của người khác, nàng tiến lên hòa giải tranh chấp, sao lại biến thành đánh năm tên sơn tặc?

Vu Hàn Châu cảm thấy, cần phải nói về vấn đề này với con gái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui