Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính


Edit: Channh
- ----------------
Hắn cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt bối rối, luống cuống của nàng, nói xong thì cởi áo ngoài và giày, nằm lên giường, giống như câu nói lúc nãy chỉ là nói chuyện của người khác chứ không phải chuyện của nàng.

Vu Hàn Chu cũng không nghĩ nhiều, cũng leo lên giường.

Hạ Văn Chương thân mình không tốt, động phòng đã là việc không thể.

Hầu phu nhân cũng không mong chờ gì nhiều, thân thể nhi tử mình như nào bà là người biết rõ nhất vì vậy đã sớm dặn dò nha hoàn chuẩn bị hai bộ chăn nệm.

Hạ Văn Chương luôn ngủ không ngon giấc, vì để không quấy rầy đến hắn cũng như để tiện bề chăm sóc hắn, vốn dĩ nên để bộ chăn nệm của Vu Hàn Chu để ở bên ngoài, nhưng mà nha hoàn không biết ý, đem bộ chăn nệm của Hạ Văn Chương để bên ngoài.

Cho nên lên giường sau hắn, Vu Hàn Chu muốn lên nằm ngủ buộc phải bước qua người hắn.

Thiếu nữ mười sáu tuổi đừng cong lả lướt, không cần nói cũng biết nàng giống như một đóa hoa kiều tươi đẹp.

Mái tóc đen nhánh đổ xuống như thác nước, theo động tác của nàng mà di chuyển theo, một hương thơm nhàn nhạt thoáng qua, Hạ Văn Chương lập tức quay đầu đi, nhắm chặt hai mắt.

Tận đến khi bên tai không còn nghe thấy tiếng sột soạt, nàng giống như đã tiến vào vào giấc ngủ, hắn mới lặng lẽ thả lòng cơ thể lại phát hiện bản thân từ nãy đến giờ đều không hô hấp.

Hăn nhẹ nhàng thở dài một hơi một cách nhẹ nhàng nhất có thể, tránh để người bên cạnh nhận ra.

Trong màn che im ắng, có hai tiếng hít thở dài ngắn khác nhau.

Bình thường chỉ có tiếng thở của Hạ Văn Chương, hôm nay lại có hai người, khiến hắn lại một lần nữa nhận ra, bản thân hắn đã kết hôn rồi.

Hắn hiện tại là người đã có thê tử.

Cái ý niệm này xuất hiện khiến hắn cảm thấy hơi mông lung —— tuy rằng bọn họ cũng không phải phu thê thật sự, nhưng mà hiện tại hai người đều đang nằm trên giường cùng nhau, hắn có nên nói một tiếng "Ngủ ngon" với nàng hay không?
Chóp mũi quanh quẩn một mùi hương nhàn nhạt, khứu giác của hắn khá nhanh nhạy, bị mùi hương vương vấn xung quay này làm cho bản thân hơi bực.

Hạ Văn Chương muốn đi ngủ, nhưng trong lòng hắn có một ý niệm, gạt đi không được, giữ lại không xong, khiến hắn không thể tập trung vào giấc ngủ.

Cuối cùng hắn cũng không thể nhịn được mà hơi nghiêng nghiêng đầu về phía bên cạnh, nói: "Ngủ ngon."
Vu Hàn Chu cũng đang cố gắng tiến vào giấc ngủ.

Giường đệm quá mức thoải mái ngược lại kiến nàng có chút chưa thích ứng kịp, nghe thấy lời Hạ Văn Chương liền trả lời: "Ngủ ngon."
Nghe được giọng nàng đáp lại, Hạ Văn Chương cũng không biết phải làm sao, trong lòng nảy lên một chút hân hoan.

Hắn không biết cảm xúc này từ đâu mà đến, nhưng mà trong tâm dường như đã hiểu rõ, suy nghĩ thông suốt rồi hắn cũng không lên tiếng nữa.

Trong phòng lại trở nên an tĩnh.

Cũng không biết từ khi nào, hai tiếng hít thở đã bắt đầu đều dần và dài.

Sáng sớm hôm sau.

Bầu trời vừa mới hửng sáng một chút thì Vu Hàn Chu đã tỉnh.

Theo bản năng nàng liền tỉnh dậy, đôi tày sờ soạn xung quanh, vậy mà lại không có áo giáp sắt và cây kiếm sắc bén, chỉ cảm thấy là tơ lụa mềm mại.

Nàng ngẩn ra một lúc, lúc này mới nhớ ra, đêm hôm qua, nàng đã xuyên không rôi.

Đáng nhẽ lúc này nàng đã tỉnh lại để huyến luyện.

Đấu trường là một nơi hoang vu cằn cỗi, đến nỗi nàng là nữ vương trăm trận trăm chiến thắng mà mỗi ngày vẫn phải chém giết lẫn nhau mới có cái mà ăn.

Hôm nào nàng cũng phải vật lộn đến quá trưa, vì thế thời gian buổi sáng nàng dùng để huấn luyện.

Một nơi hoang vắng cằn cỗi, dùng máu tươi và mạng sống đề dành lấy đồ ăn.

Một bên là y phục nhung lụa, đồ ăn trân quý.

Hai nơi đối lập nhau hoàn toàn, khiến Vu Hàn Chu vừa mới tỉnh dậy có chút ngạc nhiên.

Nàng vuốt ve tấm chăn tơ lụa ấm áp, chậm rãi nằm xuống.

Da thịt tiếp xúc với tơ lụa mềm mại cảm giác rất thoải mái, nàng không nhịn được mà có chút buồn ngủ, nheo nheo đôi mắt.

Sau đó nàng lại cảm giác có gì đó không đúng.

Người nằm bên cạnh, hô hấp có chút thay đổi.

Dừng lại một chút, nàng hỏi: "Ngươi tỉnh?"
Trong phòng chỉ có hai người họ, "Ngươi" ở đây chỉ ai, không cần nói cũng biết.

"Ân." Hạ Văn Chương phát ra một tiếng, đáp lại.

Hắn là người khó ngủ, một chút tiêng động cũng có thể làm hắn thức dậy, huống gì Vu Hàn Chua "đằng" một tiếng ngồi bật dậy, hắn đã ngay lập tức tỉnh ngủ rồi.

Thấy nàng phát hiện hắn đã tỉnh, hắn cũng không che giấu nữa, quay đầu về hướng Vu Hàn Chu, tiếng nói hơi khàn khàn do vừa thức dậy: " Ngày thường nguươ thức dậy vào giờ này ư? Tối hôm qua quên nói với ngươi, ơ nơi này không cần dậy sớm vậy đâu."
Khi nói chuyện, giọng điệu hắn có chút tự trách.

Thân thế hắn không tốt, Hầu phu nhân cho phép hắn không cần làm theo quy củ, hạ mệnh lệnh ở Trường Thanh Viện bất kẻ nào trước giờ thìn không ai được đi qua hay tạo tiếng động ở phòng ngủ.

Để Hạ Văn Chương muốn ngủ đến khi nào cũng được.

[ giờ thìn: 7h-9h sáng]
Vu Hàn Chu nghe được câu trả lời của hắn, quả thực là một chuyện vui ngòai dự tính.

Ở nơi này ai cũng đều phải thứ dậy rất sớm, đặc biệt là tiểu bối, phải đến chỗ trưởng bối để thỉnh an, phục vụ trưởng bối dùng bữa sáng rồi mới về phòng mình.

Nàng thật sự không nghĩ tới, Hạ Văn Chương có đãi ngộ như thế này thật sung sướng, bản thân nàng là thê tử của hắn đương nhiên cũng được hưởng y hệt.

Quả thực quá tốt đẹp!
"Không có gì." Nàng nói, nghĩ nghĩ chút, nàng hỏi: "Chúng ta ngủ đến bao lâu thì phải dậy?"
Ngoài miệng nói vậy nhưng nàng nằm trong chăn chậm rãi trở mình, co tay duỗi chân, tìm tư thế nằm thoải mái nhất, một chút ý tứ rời giường cũng không có.

Hạ Văn Chương nghe vậy, do dự một lát rồi nói: "Còn ngươi? Ngươi muốn bao lâu thì dậy?"
Hắn không có kinh nghiệm.

Hắn từ trước đến giờ ií cùng người khác sinh hoạt sống chung với nhau.

Cho nên không bằng hỏi nàng xem nàng muốn như thế nào?
Vu Hàn Chu liền nói: "Ta muốn ngủ thêm một lát."
Nàng rất thành thật.

Hắn hỏi, nàng đáp.

Hạ Văn Chương nghe xong, khóe mắt có chút ý cười: "Vậy ngủ thêm một lát.

Ngủ đủ rồi hẵng dậy." Dừng một chút, "Ta thức dậy muộn chút, mẫu thân còn càng vui mừng hơn."
Hắn đôi lúc dậy muộn một khắc, Hầu phu nhân trên mặt tươi cười rất rạng rỡ, hắn cảm thấy, hắn ngủ nhiều thêm một lát là chuyện tốt.

"Ta tiếp đây." Vu Hàn Chu cũng không khách khí với hắn, nói ngủ liền ngủ.

Hạ Văn Chương nhẹ nhàng mà cất tiếng: "Ân."
Vu Hàn Chu thực ra đã ngủ luôn rồi.

Hạ Văn Chương lại không thế.

Hắn khó ngủ, tỉnh rồi rất khó ngủ tiếp.

Bây giờ nhắm mắt, chỉ là nghỉ ngơi thôi.

Nhưng mà bên tai lại vang lên tiếng hít thở, bên trong màn ngủ bởi vì có nàng ở đó cả một đêm, mùi hương nồng đậm hơn rất nhiều.

Hắn khứu giác nhanh nhạy, lúc này lại ngửi thấy hương thơm trên người thiếu nữ, liền không có biện pháp để tĩnh tâm.

Hắn tuy là một con ma ốm, nhưng vẫn là một nam tử, là một nam tử đã trưởng thành.

Ở trong đầu sinh ra ý niệm không nên có, hắn nhẹ nhàng xốc chăn, bước xuống giường.

Vu Hàn Chu triệt để ngủ tới lúc mặt trời lên cao.

Khi nàng tỉnh lại, Hạ Văn Chương đã mặc xong y phục hoàn chỉnh, đã ở bên ngoài đọc sách một hồi lâu rồi.

"Ta thật sự ngủ rất lâu?" Nàng có chút ngượng ngùng mà bước xuống giường, "Thật sự quá muộn rồi, ngươi nên gọi ta dậy chứ."
Hạ Văn Chương buông sách xuống, nhìn về phía nàng nói: "Xem ngươi ngủ đến ngon, liền không gọi ngươi."
Hắn nói chuyện thanh âm lại nhẹ nhàng khó phát hiện.

Thật ra bởi vì nàng ngủ nướng, chuyện này làm hắn rất cao hứng.

Hắn thân là con ma ốm, nàng gả cho hắn, thật sự đã lỗ nặng.

Hiện giờ nàng có thể ngủ nướng, so với cách nữ tử khác, hắn liền cảm thấy nàng gả cho hắn cũng không hoàn toàn khổ sở.

Hắn cứ như vậy mà tưởng tượng, trong lòng rất vui mừng.

"Người đâu." Thấy Vu Hàn Chu xuống giường, Hạ Văn Chương liền giương giọng hướng ra phía ngoài goik.

Rât nhanh chóng, hạ nhân nối đuôi nhau mà bước vào, hầu hạ Vu Hàn Chu và Hạ Văn Chương rửa mặt.

Đối với việc Hạ Văn Chương đã sớm mặc xong y phục, hạ nhân ăn ý không hỏi, chỉ chăm chú tỉ mỉ hầu hạ trang điểm cho Vu Hàn Chu.

Vu Hàn Chu ngồi ở trước bàn trang điểm, nghe thông báo từ nha hoàn trang điểm: "Phu nhân cho người tới hỏi, thấy đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân mãi không đến liền báo rằng thiếu gia và thiếu phu nhân dùng bữa sáng trước rồi thỉnh an sau."
Hạ Văn Chương gật gật đầu: "Đã biết."
Hắn thập phần trầm ổn, không hề hoảng loạn vì chậm trễ việc thỉnh an, cho dù hôm nay là ngày thứ hai tân nương vào cửa, phải kính trà cho trưởng bối.

Vu Hàn Chu thấy hắn bình thản như thế, trong lòng cũng bớt lo lắng, tùy ý để nha hoàn sửa soạn lại mới đứng lên: "Ta xong rồi."
"Dọn cơm đi." Hạ Văn Chương liền nói.

Lập tức liền có hạ nhân bưng đồ ăn tiến vào, đủ các loại đĩa bày trên bàn.

Hạ Văn Chương và Vu Hàn Chu ngồi xuống, bắt đầu dùng cơm sáng.

Trong lúc ăn, nha hoàn thân cận của Hạ Văn Chương chăm chút cho hắn tỉ mỉ, Hạ Văn Chương mắt cũng không nâng lên, nói: "Ta không có việc gì."
Hóa ra thường ngày hắn, ăn cái gì, uống cái gì đều có giờ giấc cố định, hôm nay lại dậy muộn hơn so với mọi hôm, Hạ Văn Chương còn không cho nha hoàn bước vào vì lo sợ sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của nàng vì thế thời gian ăn cơm sáng hôm nay với thường ngày muộn hơn rất nhiều làm bọn nha hoàn lo lắng hắn không khỏe trong người.

Vẫn là nha hoàn trầm ổn tên Thúy Châu, môn bê chia thức ăn cho hạ Văn Chương, một bên nói với Vu Hàn Chu: "Đại thiếu phu nhân không cần lo lắng, cứ chậm rãi mà ăn.

Thật ra hôm nay không phải là ngày đầu tiên ăn ở trong phòng, vẫn có những lúc đại thiếu gia ăn ở đây rồi mới đi chính viện thỉnh an."
Hầu phu nhân căn bản là không muốn Hạ Văn chương ngày ngày đến thỉnh an.

Hạ Văn Chương thân thể thật sự không tốt, một năm bốn mùa, thời tiết thay đổi thất thường, bà lo sợ Hạ Văn Chương có thể bị trúng gió, khoặc bị thứ gì đó làm cho kinh sợ dẫn đến sinh bệnh.

Thế nhưng Hạ Văn Chương nhất quyết không chịu, hắn nói: "Con còn sống được thêm một ngày thì sẽ tận hiếu một ngày, con muốn mỗi ngày phụ thân mẫu thân đều sẽ nhìn thấy con, cũng sẽ không đến nỗi không nhận ra bộ dáng con."
Hầu phu nhân không thể lay chuyển được hắn, không thể không đồng ý, lại định lại quy củ, không cho hắn dậy sớm, ngủ bao lâu cũng được, càng lâu càng tốt.

Hơn nữa phải ăn cơm sáng ở trong phòng rồi mới cho hắn đi.

Quy củ mới cứ như vậy được định ra.

Vu Hàn Chu đối với việc này phi thường vừa lòng.

Nàng càng ngày càng cảm thấy xuyên qua thật tốt, thật mong đây không phải là giấc mơ.

Nếu thật sự đây là mơ, thì hãy mơ thật lâu thật lâu rồi hẵng tỉnh.

Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, hai người mới không nhanh không chậm mà tiến ra cửa.

Mới vừa qua một nửa ngạch cửa, liền thấy ở bên ngoài có một chiếc xe lăn.

Hạ Văn Chương nhìn thấy sắc mặt lền trầm xuống.

"Đại thiếu gia, mời ngồi." Thúy Châu nói.

Môi Hạ Văn Chương vốn dĩ đã nhợt nhạt, lúc này lại càng không có tí huyết sắc nào.

Một lúc sau hân mới bược đến bên xe đẩy rồi ngồi xuống.

Vu Hàn Chu luôn mẫn cảm với bầu không khí, lập tức nhận thấy được hắn lúc này rất không cao hứng.

Nàng không biết vì sao hắn không cao hứng.

Muốn hỏi hắn nhưng lại cảm thấy như vậy là không nên.

Hơn nữa, hạ nhân thường ngày hầu hạ hắn đều ở xung quanh, các nàng ấy không thắc mắc thì màng cũng không nên hỏi.

Vì thế, nàng liền không mở miệng, làm bộ cái gì cũng không thắc mắc.

Rất mau nàng đã biết, vì sao Hạ Văn Chương phải ngồi xe lăn.

Bởi vì Hạ Văn Chương ở tại Trường Thanh Viện, cách chính viện hơi xa.

Hầu gia và Hầu phu nhân mỗi ngày đều có rất nhiều người qua lại, sợ ảnh hưởng đến Hạ Văn Chương, cho nên để hắn sống ở một nơi xa mà yên tĩnh - Trường Thanh Viện.

Hạ Văn Chương thân thể ốm yếu, đi bộ nhiều sẽ rất mệt, muốn hắn đi bộ đến chính viện sợ là đã làm hắn mất non nửa cái mạng rồi, vậy nên đã tạo cho hắn cái xe đẩy, để hạ nhân đẩy hắn đi.

Vu Hàn Chu lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn sườn mặt của hắn, nhận ra ánh mắt hắn luôn nhìn xuống, đôi môi mím lại cực mỏng, là một bộ dáng đang nhẫn nhịn.

Mà sao nàng lại thấy hắn như mèo con bị ủy khuất vậy nhỉ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui