Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính

Hạ Văn Chương vốn chỉ muốn cho hắn ta xem cây trâm mà tức phụ tặng cho hắn mà thôi.

Tức phụ thích hắn, hắn muốn cho tất cả mọi người, nhất là đệ đệ. Nhưng Hạ Văn Cảnh lại phản ứng như vậy khiến hắn không khỏi có chút sững sờ. Ngay sau đó, hắn giơ tay lên cao theo bản năng, tránh khỏi động tác bắt tới của hắn ta.

Nụ cười trên mặt đã không thấy nữa, hắn nhíu mày nói: “Đây là tẩu tử của đệ cho ta.”

Hạ Văn Cảnh thấy vậy thì tay không khỏi dừng một chút, ngay sau đó có chút xấu hổ mà thu tay về rồi nói: “Thì ra là như vậy. Đẹp, rất là đẹp.”

Tay đặt sau lưng, nhìn ca ca thả cây trâm lại vào hộp một cách trân trọng, rồi lại đưa cho nha hoàn đem đi như thể sợ hắn ta nhớ đến vậy, trong lòng hắn ta không khỏi khó chịu.

Hắn ta luôn cảm thấy mọi thứ đã chẳng còn giống như lúc còn nhỏ nữa. Ca ca thương yêu hắn ta sẽ không còn nghĩ đến hắn ta nữa.

Trong lòng Hạ Văn Cảnh chua xót, hắn ta không nhịn được mà nhìn Vu Hàn Châu một cái, cực kỳ cố gắng để không dùng ánh mắt đục khoét mà nhìn nàng. Nếu là nữ tử khác cũng được, nếu như là một nữ tử rất tốt, ca ca thích nàng như vậy thì hắn ta sẽ không chua xót như vậy.

“Sau khi đệ về không thấy mẫu thân, đệ đến chính viện trước đây.” Hạ Văn Cảnh nói một câu rồi cất bước đi ra ngoài.

Một đám nha hoàn trong phòng nói: “Nhị gia đi thong thả.”

Từng giọng nói vui mừng như thể rất vui vẻ khi hắn ta rời đi vậy, khiến Hạ Văn Cành càng cảm thấy khó chịu hơn, hắn ta luôn cảm thấy Trường Thanh viện bắt đầu không có đất cho hắn ta đặt chân nữa rồi.

Thật ra hắn ta đã suy nghĩ rất nhiều. Từ sau khi thân thể của Hạ Văn Chương chuyển biến tốt hơn thì ngày nào đám đầy tớ trong viện cũng vui vẻ. Mà người trong lúc vui vẻ thì tất nhiên là nói chuyện cũng nhẹ nhàng.

Giờ phút này, Hạ Văn Chương cúi đầu rũ mắt, nhìn có chút buồn rầu không vui, Vu Hàn Châu tò mò hỏi: “Sao vậy? Chuyện của Văn Cảnh giải quyết rồi, đệ ấy cũng rất hài lòng, ngươi nghĩ cái gì mà lại buồn phiền như vậy?”

Ngón tay Hạ Văn Chương nắm lại, chậm rãi lắc đầu: “Không có gì?”

Hắn có thể nói thế nào chứ? Thân làm ca ca mà lại khoe đồ trước mặt đệ đệ, làm cho đệ đệ muốn có rồi hắn lại thụt tay về. Cho dù là lúc ba hay năm tuổi cũng ngại mở miệng?

Hơn nữa, hắn càng không thể nói ra tâm tư của mình được—lúc này hắn nghĩ lại mà sợ! May mà Văn Cảnh không muốn, nếu không thì chuyện này phải kết thúc như thế nào?

Bởi vì những điều này mà hắn buồn rầu không vui. Nhưng nhìn gương mặt quan tâm của Vu Hàn Châu khiến hắn phải cố gắng tỏ ra vô sự: “Thật sự là không có gì, lát nữa là tốt rồi.”

Vu Hàn Châu vẫn rất tôn trọng hắn, không biết cái gì đều hỏi cả, thấy hắn nói không sao thì cũng ném qua một bên, sau đó nói đến chuyện khác cùng hắn: “Thúy Châu sửa quần áo tốt lắm, ngày mai chúng ta đến kỳ xã nhé?”

Ban đầu định đi vào hôm qua nhưng Hạ Văn Cảnh lại đến tìm nàng giúp đỡ cho nên mới trì hoãn một ngày.

Hạ Văn Chương nghe đến đây, tâm tình rốt cuộc mới khá hơn một chút, hắn gật đầu nói: “Được.”

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi hai người ăn điểm tâm xong thì bắt đầu trang điểm ăn mặc.

Hạ Văn Chương cứ mặc như bình thường là được, hắn chỉ kêu đầy tớ mang cây ngọc trâm hôm qua nàng tặng cho hắn tới, muốn cài lên đầu.

Đám nha hoàn trong phòng cũng khen ngợi: “Thật là đẹp quá đi!”

“Nãi nãi biết chọn hơn chúng ta, Đại gia cài cái này vừa thanh quý vừa có tinh thần.”

Vu Hàn Châu cũng nói theo: “Ta nào biết chọn chứ? Chương ca bậc nhân tài, mặc hay cài như thế nào cũng đều tuấn tú bất phàm.”

Khiến mặt Hạ Văn Chương nóng lên, khóe miệng cong lên không ngừng lại được.

Mà Vu Hàn Châu được nha hoàn hầu hạ mặc quần áo của hắn, rồi lại chải tóc kiểu nam tử.

Mặt mũi nàng tinh xảo xinh đẹp, khung xương cực kỳ nhỏ, mặc thành nam tử thật ra thì không được giống cho lắm. Thúy Châu nói: “Không quan trọng, nãi nãi đừng sợ, sẽ không có ai nhìn chằm chằm người đâu ạ.”

Che lỗ tai lại, lông mày vẽ to ba phân, sửa thêm chút nữa, trở thành một thiếu niên lang khó phân nam nữ.

Người nào cố ý nhìn kỹ thì sẽ phát hiện nàng là nữ tử, nhưng nhìn người chằm chằm tỉ mỉ là hành vi cực kỳ không lễ độ, người bình thường nhiều nhất là nhìn nàng vài cái mà thôi, trong lòng hoài nghi một chút.

“Ta không sợ.” Vu Hàn Châu sảng khoái nói, còn cười lên rồi nhìn Hạ Văn Chương rồi nói: “Chương ca, chúng ta đi thôi?”

Hạ Văn Chương thấy thê tử ăn mặc thành ‘huynh đệ’ của hắn thì chỉ cảm thấy nàng ăn mặc như thế nào cũng rất đẹp, là dáng vẻ của thiếu niên lang, cũng trắng trẻo thông minh, khiến người khác không nhịn được mà cưng chiều.

Hắn gật đầu một cái, giọng nói ôn tồn: “Được.”

Hai người ngồi lên xe ngựa rời khỏi phủ.

Trên đường đi, Vu Hàn Châu nói với hắn: “Ra ngoài ngươi cũng không tiện kêu tên ta. Ta đặt một cái tên gia, gọi là Hàn Châu, ngươi kêu tên này đi.”

Hạ Văn Chương tò mò hỏi: “Hàn Châu? Nói thế nào?”

“Hàn dạ hành châu.” Vu Hàn Châu giải thích, “Có lúc ta nằm mơ, thấy bản thân lẻ loi chỉ có một mình, tựa như chiếc thuyền cô độc chạy trong đêm giá rét.”

*Hàn dạ hành châu: Đêm rét đi thuyền

Hạ Văn Chương nghe vậy thì cảm thấy thương tiếc, không nhịn được mà đưa tay lên muốn xoa nhẹ tóc nàng một cái. Nhưng bàn tay đưa lên nửa chừng thì dừng lại.

Hắn nhớ tới việc đã lâu lắm rồi hắn không đụng tóc của nàng. Chỉ có một lần, đó là hắn chải tóc cho nàng. sau đó ngày nào hắn cũng nhìn nha hoàn chải đầu cho nàng, còn thầm ghi nhớ không ít kiểu tóc, nhưng chẳng có thêm lần nào để hắn chải tóc cho nàng nữa cả.

Việc này quá thân mật. Lần đầu tên hắn có thể lấy sự tò mò để làm cớ, nói là giữa tỷ muội chải tóc cho nhau thì không sao cả. Nhưng khi hắn nắm lọn tóc dài mềm mại suôn mượt trong tay thì hắn không thể lừa gạt mình được nữa, là hắn chiếm tiện nghi của nàng.

“Được.” Hắn gật đầu một cái, “Hàn Châu, ta chỉ kêu nàng như vậy thôi.”

Vu Hàn Châu nở nụ cười ngay lập tức: “Được.”

Hai người nhanh chóng tới kỳ xã, Hạ Văn Chương mang Vu Hàn Châu đi vào bên trong. Kỹ năng chơi cờ của hắn rất tinh xảo, mặc dù chỉ ghé qua hai lần nhưng có không ít người quen hắn, rối rít chào hỏi hắn: “Hạ huynh, ngươi tới rồi.”

Hạ Văn Chương chắp tay đáp lễ.

Hàn huyên một hồi, Hạ Văn Chương bị người ta gọi đi chơi cờ, hắn cũng không tiện từ chối nên nói với Vu Hàn Châu ở bên cạnh: “Theo sát ta.”

“Ta biết, ca!” Vu Hàn Châu thoải mái nói, “Ta lớn như vậy rồi cũng sẽ không lạc đâu!”

Nàng bỗng nhiên cao giọng, còn khiến Hạ Văn Chương bị dọa, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của người bên cạnh thì hắn mới biết nàng làm như vậy mới là hành vi của thiếu niên lang.

Hắn cười gật đầu một cái, ôn tồn nói: “Được.”

Hắn đi theo người chơi cờ, Vu Hàn Châu ngồi sau lưng hắn, nhìn hắn chơi cờ.

Lần này Hạ Văn Chương gặp phải đối thủ nên hạ cờ rất chậm, sau một hồi rất lâu mới ăn được một con. Có người thấy thế không nhịn được mà gọi người khác: “Đi đi đi, chúng ta chơi một ván.”

Còn có người kêu Vu Hàn Châu: “Ngươi là Hạ tiểu đệ nhỉ? Đi, sang bên kia với bọn ta.”

Hạ Văn Chương nghe vậy thì ngẩng đầu lên ngay lập tức, hắn không yên tâm Vu Hàn Châu đi chỗ khác, nhưng hắn vừa lo lắng Vu Hàn Châu có thể muốn đi, nên vội hỏi nàng: “Nàng muốn đi sao? Nếu muốn đi thì đi đi.”

“Được.” Vu Hàn Châu ngồi ở đây xem hắn đánh cờ nửa buổi, cũng không trò chuyện, nàng nói với hắn một tiếng rồi đi với người khác.

Hạ Văn Chương nhìn mãi cho tới khi nàng ngồi xuống mới thu hồi tầm mắt mà hạ cờ với người đối diện.

Lúc Vu Hàn Châu còn ngồi sau lưng hắn, hắn không hề phân tâm mà chuyên tâm đánh cờ. Nhưng lúc này Vu Hàn Châu đã đi chơi cờ với người khác khiến hắn không khỏi có chút phân tâm. Hắn không nhịn được mà nghĩ, nàng chơi thắng được người ta không?

Người ta có ức hiếp nàng hay không? Tuổi nàng vốn còn nhỏ, mà lại ăn mặc trông như nam tử lại càng lộ mặt non ra, chỉ sợ người ta muốn ức hiếp nàng.

Hắn nghĩ như vậy thì không bình tĩnh được mà hạ người đối diện, tập trung tinh thần mà bắt đầu quyết đoán sát phạt, đại khai đại hợp.

Chưa được bao lâu thì ván cờ kết thúc.

Hạ Văn Chương thắng.

“Đa tạ.” Hắn chắp tay, sau đó chậm rãi đứng dậy rồi đi về phía Vu Hàn Châu.

Kỹ năng chơi cờ vây của Vu Hàn Châu không tệ như Hạ Văn Chương nghĩ. Chơi cờ với người khác, có thua có thắng.

Lúc Hạ Văn Chương tới thì nàng toàn cục ván cờ cũng sắp đến hồi kết thúc rồi. Hạ Văn Chương thấy nàng sắp thắng thì khẽ mỉm cười, chầm chậm ngồi sau lưng nàng.

Vu Hàn Châu nhận được khí tức quen thuộc dư ra sau lưng, nàng nghiêng đầu nhìn hắn rồi cười một tiếng: “Chương ca, ta sắp thắng rồi.”

Ánh mắt Hạ Văn Chương trở nên dịu dàng, hắn gật đầu một cái: “Không sai, chơi rất giỏi.”

Lúc này Vu Hàn Châu mới quay đầu lại mà tiếp tục chơi cờ.

Không ai hoài nhi bọn họ không phải huynh đệ cả. Nhìn một chút, ánh mắt của ca ca nhìn đệ đệ vừa bao dung vừa trân trọng biết bao!

Còn có người trêu ghẹo nói: “Hạ huynh, đệ đệ của ngươi trông cũng đã tầm mười bốn mười lăm tuổi rồi, sao ngươi còn nhìn như thể nhìn con nít ba tuổi vậy, chỉ lo nhìn nhầm một cái là hắn ngã ngay?”

Mọi người cười vang lên.

Hạ Văn Chương bị cười như vậy thì có chút lúng túng, trong lòng thầm nói, các ngươi thì biết cái gì! Đây không phải là đệ đệ của ta, là tức phụ của ta!

“Đệ đệ của ta rất thông minh.” Hạ Văn Chương nói, “Nếu các ngươi có một đệ đệ thông minh như vậy thì cũng sẽ không nhịn được mà muốn thương hắn.”

Mọi người nghe vậy thì thổn thức.

Nói như thế nào đây, Vu Hàn Châu trông rất tuấn tú, hơn nữa nàng còn thích cười, nói câu gì cũng rất hài hước. Nữ tử mà bản tính lại tao nhã lịch sự hơn nam tử, cho dù ai có đệ đệ thông minh như thế đi nữa thì cũng đều không nhịn được mà thương yêu thêm mấy phần.

Hai người ở kỳ xã không bị lộ tẩy. Chưa được bao lâu đã đến lúc quay về.

Có có người giữ Hạ Văn Chương lại, bảo hắn ngồi một lát nữa, chơi tiếp ván thứ hai. Hạ Văn Chương chắp tay xin lỗi nói: “Thân thể ta không tốt, mẫu thân không cho phép ta đi qua lâu, hôm khác sẽ gặp mọi người sau.”

Nói lời khách khí lẫn nhau rồi mới quay về.

Bở vì Vu Hàn Châu không bị lộ tẩy nên Hạ Văn Chương có thể mang nàng vào đánh cờ, vì thế hắn cảm thấy kỳ xã đúng là một nơi tốt, hắn nói với nàng: “Lần sau chúng ta sẽ tới lúc nào?”

“Ngày nào cũng đến cũng không hay, chi bằng cứ cách ba bốn ngày thì tới một lần?” Vu Hàn Châu nói.

Hạ Văn Chương gật đầu một cái: “Được.”

Hai người đều rất vui vẻ.

Sau khi về phủ, Hạ Văn Chương nhìn lối ăn mặc thiếu niên lang của nàng, không nhịn được mà trong lòng động moojt cái. Đợi đến khi nàng đi ra ngoài rồi mà hắn vẫn còn gọi nàng trong lúc không người là: “Châu Châu.”

Lúc gọi nàng, ánh mắt hắn tỏa sáng long lanh.

Đây là bí mật của hai người bọn họ.

Vu Hàn Châu cũng thích hắn gọi nàng như vậy. Mặc dù bây giờ nàng là An Tri Nhan nhưng nàng cũng muốn có người gọi tên vốn có của nàng.

Bởi vì chuyện này mà dường như hai người đã trở nên thân thiết hơn một chút. Nàng gật đầu một cái, khẽ gọi hắn: “Chương Chương.”

Nhưng Hạ Văn Chương lại không hài lòng cho lắm, hắn mím môi rồi nói: “Tuổi tác của ta lớn hơn nàng, nàng phải gọi ta là ca ca.” Hắn dừng một chút, “Như lúc trước nàng gọi ta là Chương ca vậy, cũng rất tốt.”

Vu Hàn Châu nhanh chóng thay đổi lời nói: “Chương ca.”

Lúc này Hạ Văn Chương mới hài lòng cong khóe miệng mà gật đầu một cái: “Ừm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui