Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính

Sau khi trở lại phủ, Hạ Văn Chương nắm tay Vu Hàn Châu đi thẳng về phía Trường Thanh viện.

Đến khi hình dáng của Trường Thanh gần ngay trước mắt, Hạ Văn Chương cau hai mày lại. Hắn nhìn nơi mình ở hai mươi năm nay, trước nay chưa từng thấy không tốt.

Hắn chưa từng phát viện tử này lại nhỏ nhr vậy, như là một cái lồng sắt, vây hắn và thê tử hắn lại.

“Làm sao vậy?” Trong nháy mắt Vu Hàn Châu phát hiện nỗi yêu tư của hắn, nàng nghiêng đầu hỏi hắn.

Hạ Văn Chương chậm rãi lắc đầu: “Không có gì.”

Không cần phải nói ra làm cho nàng cũng không vui. Đợi đến khi hắn có đủ khả năng mang nàng đi khỏi nơi chật hẹp này lại nói với nàng cũng không muộn.

Thấy hắn không nói, Vu Hàn Châu nhíu mày, cũng không hỏi lại.

Hai người vào viện, nha hoàn ở lại canh giữ lập tức bước đến thỉnh an, lại vén rèm, nghênh đón hai người vào nhà.

Thay quần áo xong hai người định đến chính viện thỉnh an. Còn chưa ra khỏi cửa đã có đầy tớ tiến vào, bẩm báo với Hạ Văn Chương: “Người lúc trước Đại gia lệnh cho tiểu nhân tra, đã điều tra ra được.”

“Ồ? Là nhà ai?” Hạ Văn Chương dừng bước, hỏi.

đầy tớ nói: “Là Thành An bá phủ.”

“Thì ra là công tử và tiểu thư của bá phủ.” Hạ Văn Chương chậm rãi nói, trong mắt hắn hiện lên chút khinh thường, hắn luôn luôn xem thường những người ỷ vào gia thế làm xằng làm bậy, hắn cũng lập tức thu lại vẻ khinh thị, nhìn về phía đầy tớ nói: “Vất vả cho ngươi, đi xuống đi.”

“Đại gia đã phân phó, làm việc vì Đại gia là vinh hạnh của tiểu nhân.” đầy tớ cung kính nói, thi lễ rồi lui xuống.

Lúc này Hạ Văn Chương mới nắm lấy tay Vu Hàn Châu, ra cửa, đi về phía chính viện.

“Buông ra.” Lúc hồi phủ đã nắm tay nàng, hiện tại đi chính viện thỉnh an cũng nắm tay nàng, Vu Hàn Châu có chút phiền lòng.

Hạ Văn Chương nói: “Không buông.”

Nàng có vung vẩy thế nào hắn cũng nắm chặt hơn.

Vu Hàn Châu tranh vài lần vẫn không giật tay ra được nàng cảm thấy buồn cười. Hiện giờ da mặt người này càng lúc càng dày, đương nhiên điều này cũng biểu hiện hắn đang tự tin trong đoạn cảm tình này, hắn biết nàng sẽ không tức giận.

Đương nhiên Vu Hàn Châu sẽ không tức giận. Có chút chuyện như vậy, có đáng là gì?

“Chàng có cần mặt mũi nữa không?” Nàng hơi ghé sát vào hắn, hạ giọng hỏi.

Hạ Văn Chương nghe câu hỏi của nàng, trên mặt hắn nóng nóng, lập tức ghé sát vào nàng, thấp giọng nói: “Không.”

Cần mặt mũi làm cái gì? Hắn muốn tay nhỏ trắng mềm của thê tử!

“Mặt dày!” Vu Hàn Châu vừa bực mình vừa buồn cười, dùng khuỷu tay huýt hắn ra.

Lúc gần đến chính viện, nàng lại vẫy tay, hắn liền buông lỏng ra. Mặc dù hắn thích thân cận với thê tử, nhưng vẫn phải có lễ nghi.

Vào phòng, hai người hành lễ với Hầu phu nhân: “Thỉnh an mẫu thân.”

“Đã trở lại rồi?” Hầu phu nhân nhìn về phía hai người hỏi.

Thấy sắc mặt của đại nhi tử có vẻ rất tốt, thần thái cũng sáng láng, ánh mắt hữu thần, hiển nhiên là vì trong lòng được thỏa mái, bà cười đến càng từ ái, ánh mắt dừng trên người Vu Hàn Châu: “Ở biệt viện có thỏa mái không?”

Vu Hàn Châu lập tức đáp: “Thưa mẫu thân, rất thỏa mái.”

Nàng cũng không giả vờ giả vịt, hỏi cái gì cứ việc nói thẳng, nụ cười trên mặt Hầu phu nhân càng tươi hơn: “Tốt, tốt, thỏa mái là tốt rồi.”

Hiện giờ bà không cần lo lắng cho đại nhi tử nữa rồi, hắn thật sự có một thê tử tốt, chưa bao giờ gây chuyện với hắn, luôn dỗ hắn làm hắn vui. Điều này làm cho Hầu phu nhân rất tự hào, bởi vì thê tử tốt như vậy là do bà cưới về cho con trai!

Nhưng mà, nhớ tới tiểu nhi tử, Hầu phu nhân không khỏi buồn bực, bà nói chuyện phiền lòng mấy ngày nay cho nàng nghe: “Ta muốn cưới vợ cho Văn Cảnh, nói mấy nhà, nó đều không thích.”

“Ta biết nó không thích kiểu người kiêu ngạo, giới thiệu cho nó mấy tiểu thư ôn hòa xinh đẹp nó cũng không chịu nghe, chỉ nói không thích.” Hầu phu nhân nói đến đây, giận đến mức vỗ lên cái bàn, “Nó đã mười tám tuổi rồi, sao vẫn không chịu lớn chứ?”

Hạ Văn Chương nghe đến đó, da đầu hắn căng thẳng.

Hắn biết vì sao đệ đệ không chịu nghe, bởi vì người đệ đệ muốn lấy chỉ có Lục tiểu thư. Chẳng qua, có lẽ hắn ta cũng biết mẫu thân sẽ không vừa ý Lục tiểu thư, mới chưa nói.

“Để con khuyên nhủ nó.” Hạ Văn Chương nói.

Hầu phu nhân thở dài, nói: “Được, nó luôn kính trọng con, con thăm dò ý nó xem, hỏi xem rốt cuộc nó muốn thế nào?”

Trò chuyện một lát, Hầu gia đã trở lại, hai người thỉnh an Hầu gia: “Phụ thân.”

“Đã trở lại đấy à?” Hầu gia nói, ánh mắt đánh giá hai đứa con, thấy tinh thần hắn rất tốt, ông gật gật đầu, “Thôn trang là không tồi, con ở mấy ngày nhìn đã tốt hơn nhiều.”

Thôn trang là do ông xin được cho con mình, còn lấy luôn hồ nước nóng của công chúa, trong lòng Hầu gia vô cùng đắc ý.

“Con tính qua vài ngày sẽ trở lại đó.” Hạ Văn Chương nói, giọng hắn thản nhiên: “Tháng giêng huynh trưởng của Nhan Nhi phải rời kinh đến huyện Túc nhậm chức, chúng con muốn đến An gia tiễn huynh ấy.”

Nói cách khác, nếu không phải vì tiễn An Đại ca, hắn sẽ không trở về.

Hầu phu nhân liếc mắt nhìn hắn, nói: “Cũng tốt. Để mùa đông qua đi, đợi mùa xuân đến thời tiết ấm áp chút rồi trở về.”

Không phải ở lâu trong biệt viện.

Nhìn thấu được tâm tư của con mình Hầu phu nhân âm thầm gõ hắn cho tỉnh. Đừng nghĩ trốn đi xa cùng thê tử trải qua ngày tháng thần tiên của hai người.

Bà và Hầu gia còn ở đây, còn có sự nghiệp to lớn như vậy phải lo lắng, bọn họ không mài giữa thê tử hắn chỉ cho nàng phụng dưỡng hắn hỗ trợ chăm lo chút gia sự, nếu hắn còn có ý kiến, Hầu phu nhân phải gõ hắn.

“Dạ.” Hạ Văn Chương cúi đầu.

Đang nói chuyện, Hạ Văn Cảnh trở lại. Qua lời của đầy tớ hắn ta đã biết ca ca đã trở lại, vừa vào cửa hắn ta lập tức tìm bóng dáng của Hạ Văn Chương, thấy được ca ca hắn ta lập tức tiến đến, một tay lấy vai của hắn, một tay đấm hắn một cái: “Ca ca! Cuối cùng ca đã trở lại rồi!”

“Nhóc con!” Không chờ Hạ Văn Chương nói chuyện, Hầu phu nhân đã nhíu mày, tức giận khiển trách một câu, “Con muốn đấm chết ca ca con sao?”

Một đấm này của Tiểu nhi tử không nhẹ không nặng, nhưng Đại nhi tử lại không rắn chắc, nhỡ bị một đấm này làm đau thì sao bây giờ?

Bị khiển trách một câu, Hạ Văn Cảnh cũng không cảm thấy gì, ngược lại còn ngạc nhiên liếc mắt nhìn Hạ Văn Chương một cái, sau đó nhìn về phía Hầu phu nhân nói: “Mẫu thân, người quá lo lắng rồi, hiện giờ ca ca tốt hơn nhiều, thật sự khỏe mạnh!”

Hắn đều thân cận với bằng hữu như vậy, lúc này thấy trên người ca ca không có hơi thở ốm yếu nữa, hắn ta theo bản năng động tay.

“Ca ca hoảng cũng không hoảng một chút!” Nói xong, hắn ta còn muốn chứng minh mình nói đúng, vừa muốn đấm Hạ Văn Chương một quyền nữa, để Hầu phu nhân nhìn rõ ràng.

Hầu phu nhân thật muốn cầm chén trà ném hắn!

Bà nhẫn nhịn, mới nói: “Thành thật ngồi xuống! Ngày hôm nay lại đi những đâu rồi?”

“Không đi đâu cả.” Ánh mắt của Hạ Văn Cảnh lóe lóe, hắn ta sờ sờ chóp mũi, đến ghế ngồi xuống, hắn ta ai nha hoàn châm cho hắn tách trà, mơ hồ nói: “Vẫn giống như trước kia.”

Hắn tự cho là mình che dấu rất khá, nhưng ngay cả Hạ Văn Chương hắn cũng không thể gạt được, đừng nói Hầu phu nhân.

“Lười quản con.” Hầu phu nhân cười lạnh một tiếng, cũng không truy hỏi đến cùng, bà chỉ liếc Hạ Văn Chương, ý bảo hắn ta đừng quên chuyện nàng đã nói.

Hạ Văn Chương vuốt cằm, tỏ vẻ mình đã nhớ rõ.

Sau khi ăn xong, ba người rời khỏi chính viện, Hạ Văn Chương kêu Hạ Văn Cảnh cùng đến Trường Thanh viện: “Ta có việc muốn nói với đệ.”

“Ta cũng có chuyện muốn thỉnh giáo ca ca.” Hạ Văn Cảnh nói, ánh mắt hắn ta dừng ở trên người Vu Hàn Châu, nói thêm một câu: “Và cả tẩu tử.”

Đến Trường Thanh viện, ba người vào trong phòng ngồi, Hạ Văn Cảnh lên tiếng trước: “Đều lui ra, ta có chuyện muốn nói với Đại gia, Đại nãi nãi các ngươi.”

Nhóm nha hoàn bưng nước trà, điểm tâm lên xong, lập tức hành lễ lui xuống.

Lúc này Hạ Văn Cảnh mới ôm lấy mặt, có chút sầu khổ nói: “Ca ca, ta muốn thú Lục tiểu thư, nhưng mà nàng không đồng ý, làm sao bây giờ?”

Nghe đến đó, Hạ Văn Chương nhíu mày. Hắn còn tưởng rằng hắn ta muốn nói chuyện mẫu thân không đồng tình với hắn, hắn lo lắng mẫu thân không đồng ý. Không nhờ chính Lục tiểu thư lại không đồng ý.

“Vì sao nàng không đồng ý?” Hạ Văn Chương hỏi.

Hạ Văn Cảnh thở dài, nói: “Nàng nói gia thế kém quá xa, dòng dõi không xứng, không muốn gả cho ta.”

Trên thực tế, Lục Tuyết Dung còn có chút ngơ ngác khi hắn ta cầu hôn.

Nàng ta không biết sao mình lại lọt vào mắt của Hầu phủ. Nàng ta có thể cảm thấy được tâm ý của hắn vô cùng chân thành tha thiết, nhưng nàng ta không dám mạo muội đáp lại.

Cảm tình tới quá nhanh quá đột nhiên, luôn làm cho người khác bất an. Nàng sợ, đây chỉ là vì hắn đang kích động, đợi lúc bình tĩnh lại mọi chuyện sẽ phai nhạt, đến lúc đó nàng ta thương hắn lòng rồi, sẽ làm hai bên khó xử.

Nếu hắn thực lòng địa nàng ta, tình thâm một mảnh với nàng ta, nàng ta cũng sẽ nguyện ý vì hắn gả vào Hầu phủ cao không với tới, gánh vác đủ loại sự tình. Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn ta có thích nàng đến mức đó không, có đáng giá vì buông tay bội bạc.

“Trước tiên đệ nói với mẫu thân đi.” Hạ Văn Chương nghĩ nghĩ, hắn nói: “Xét về gia thế, nếu Lục tiểu thư muốn bước vào nhà chúng ta thật sự sẽ không dễ dàng. Nếu đệ thuyết phục nàng trước, sau đó nếu mẫu thân không đồng ý, bảo nàng ta phải làm sao?”

Hạ Văn Cảnh ngẫm nghĩ, cũng có lý, nhưng hắn ta cảm thấy chuyện này không phải đáng lo: “Mẫu thân vô cùng muốn ta thú thê, ta nguyện ý cưới, bà ấy nên vui mới đúng, sẽ không ngăn trở đâu mà.”

Câu này là do hắn ta nghĩ theo lập trường bảo thủ. Nếu hắn ta nói lời trong lòng, hắn ta cảm thấy Hầu phu nhân sẽ không ngăn cản hắn ta, cùng lắm mắng hắn vài câu không biết phân biệt, sau đó sẽ cho hắn ta thu xếp.

Hạ Văn Chương nghe xong: “…”

Hắn và Vu Hàn Châu nhìn nhau, đáy mắt đều có chút lo lắng.

“Tóm lại, đệ nên nói với mẫu thân trước đã.” Hạ Văn Chương nói, “Ta thấy Lục tiểu thư cũng có ý với đệ. Tiết nguyên tiêu ngày ấy, hai người còn đi dạo chơi cùng nhau, ta thấy không đơn giản là đệ chơi rất vui mà Lục tiểu thư cũng rất vui.”

Nghe thấy hắn nói chuyện tiết nguyên tiêu, Hạ Văn Cảnh kinh ngạc mở to hai mắt, hắn ta có chút ngượng ngùng gãi gãi lỗ tai: “Ca ca, huynh nhìn thấy à?”

“Ừ.” Hạ Văn Chương gật đầu.

Hạ Văn Cảnh vẫn có chút ngượng ngùng, nói: “Huynh thấy ta, sao không gọi ta một tiếng?”

Nếu như vậy, vừa hay có thể để Dung Dung gặp ca ca và tẩu tử một lần, nhìn bọn họ ân ái, sau đó hắn ta sẽ nói với nàng ta: “Chờ nàng gả vào rồi ta sẽ đối tốt với nàng! Còn tốt hơn so với ca ca và tẩu tử!”

“Bởi vì ta gặp phiền toái.” Hạ Văn Chương thuận thế đổi đề tài, hắn kể chuyện ngày ấy ở trên cầu bị người của Thành An bá phủ tìm đến.

Hạ Văn Cảnh nghe xong, hai mày đều dựng thẳng, gương mặt anh tuấn tràn ngập khí thế hung ác. Nhưng mà không đợi hắn ta nói gì, Hạ Văn Chương đã nói: “Ta đã cho người báo quan, trên thư báo để danh hào của phủ chúng ta. Đệ tự mình đi một chuyến…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui