Gả Cho Ca Ca Ma Ốm Của Nam Chính

Vu Hàn Châu nghe hắn nói như vậy, lập tức đẩy lồng ngực hắn ra, rút người về trong chăn: “Ngủ.”

Bình thường đùa giỡn thì đùa giỡn, bây giờ không phải lúc đùa giỡn. Thường đại phu nói, bọn họ bây giờ không thể sinh hoạt vợ chồng, nhanh nhất cũng phải đợi đến năm sau.

Trêu chọc làm hắn khó chịu, nhất định hắn sẽ lại bị thượng hỏa, thế nên nàng nói: “Chàng cũng nghĩ ngơi sớm chút đi, đừng nghĩ bậy nghĩ bạ.”

Một câu “nghĩ bậy nghĩ bạ”, làm cho suy nghĩ của Hạ Văn Chương lại rối loạn, phải tốn mấy bận hơi sức mới khiến mình từ bỏ suy nghĩ đen tối mà đi ngủ.

Chính viện, Hầu gia và Hầu phu nhân cũng đang trò chuyện đêm khuya.

“Chương Nhi nói như vậy sao?” Từ trong miệng Hầu gia biết được Đại nhi tử từ bỏ tước vị, Hầu phu nhân không kinh ngạc cho lắm, thậm chí cũng không giận dữ.

Bà không chỉ không thấy giận mà ngược lại cảm thấy kiêu ngạo.

Nhà người khác vì tập tước mà mưu tính tới lui, còn mưu tính đến cả mạng người. Hai đứa con của bà lại không giống thế, huynh hữu đệ cung, tay chân tình thâm, bảo bà làm sao mà không kiêu ngạo được đây?

“Vậy ý của chàng sẽ theo ý Chương Nhi sao?” Hầu phu nhân hỏi người bên gối.

Hầu gia gối lên một tay, nói: “Ta không thuận theo nó thì có thể làm thế nào?”

Đại nhi tử mặc dù hào hoa phong nhã lịch sự, nhưng lại là người phẩm chất bướng bỉnh. Hai đứa con trai của ông đều tính tình bướng bỉnh, chỉ là một người thì bên trong bướng bỉnh, một người bướng bỉnh ngoài mặt.

Đứa bướng bỉnh ngoài mặt, cho dù ông đánh gãy xương của hắn thì cũng không chịu nhả ra.

Phu thê hai người nghĩ đến hai đứa con, đều vừa thấy kiêu ngạo vừa vui vẻ yên tâm, đồng thời cũng thở phào.

Những năm gần đây, bọn họ đã bồi dưỡng Tiểu nhi tử thành người thừa kế. Mấy năm trước thân thể Đại nhi tử như vậy, có thể sống tiếp đã không tệ rồi, ai mà dạy nó cái này, cái nọ chứ?

Chẳng qua là quy cũ lễ pháp là như vậy, không thể vượt qua đích trưởng tử mà cho thứ tử tập tước được. Cho nên, tuy sinh lòng áy náy với Tiểu nhi tử, nhưng Hầu gia và Hầu phu nhân đều không có dự định làm trái lễ pháp.

Hôm nay Đại nhi tử chủ động nhắc ra chuyện không muốn tập tước, bọn họ không cần lại phải bồi dường người thừa kế lần nữa, sao có thể không thở phào đây? Huống chi, là Đại nhi tử chủ động nhượng bộ, miễn cho bọn họ phải ở trong tình thế khó xử, trong lòng hai người thật sự nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Đây cũng là thiên ý trêu người.” Hầu gia một tay ôm vai thê tử, một tay vẫn gối sau đầu, nói: “Thân thể Chương Nhi khỏe lên rồi, nhưng lại mất đi tước vị. Chuyện này không công bằng với nó, chúng ta phải giúp đỡ nó những mặt khác nhiều hơn chút.”

Hầu phu nhân luôn thương tiếc trưởng tử đau yếu từ thuở nhỏ nhất, gật đầu nói: “Ta đương nhiên sẽ như vậy.” Bà không chỉ phải thương Đại nhi tử hơn chút mà còn phải càng tốt với Đại nhi tức hơn nữa, dẫu sao trên chuyện này bọn họ cũng thiếu nó không ít.

Ngày kế.

Hầu gia gọi hai con trai đến thư phòng, nói chuyện này.

Hạ Văn Cảnh nghe xong, hết sức khiếp sợ, nói: “Chuyện này không hợp quy củ! Ca ca mới nên thừa kế tước vị!”

“Ca ca con nhớ tới tình cảm huynh đệ, không đành lòng để con khó xử thế nên mới quyết định nhường tước vị thế tử cho con.” Hầu gia nói.

Hạ Văn Cảnh nghe vậy, trong lòng nóng bỏng không thôi, hốc mắt cũng nóng lên. Hắn ta chưa từng ở nhà nói ra chuyện từ sau khi thân thể ca ca khỏe lên hắn ta đã nghe được những lời khốn nạn từ trong miệng đám bằng hữu.

Nhưng ca ca thông suốt như vậy, cho dù hắn ta không nói, ca ca cũng sẽ đoán được.

“Không được.” Hắn ta hít một hơi, lấy lại bình tĩnh nói: “Ca ca chăm sóc con, con không thể cướp thứ của ca ca được.”

Trước kia thì thôi, thân thể ca ca không tốt, tập tước không phải chuyện tốt đối với ca ca, thế nên hắn ta mới gánh trách nhiệm lên vai mình. Bây giờ thân thể ca ca khỏe rồi, dựa theo quy củ thì ca ca nên tập tước.

Hạ Văn Chương lập tức nói: “Văn Cảnh nghe lời.”

Hai huynh đệ khiêm nhường một phen, Hầu gia ở trên cao nhìn, không hề nói lời nào.

Ông vừa muốn để cho Tiểu nhi tử nhìn thấy sự yêu thương của ca ca đối với hắn ta, cũng muốn để Đại nhi tử nhìn thấy sự tôn trọng và kính yêu của đệ đệ đối với nó.

Hồi lâu sau, ông mới nói: “Được rồi, tạm thời chuyện này quyết định như vậy đi, ra ngoài hết đi.”

Phụ thân đã nói vậy, ý kiến của hai huynh đệ không còn quan trọng nữa rồi, bèn chắp tay lui ra.

“Ca ca, ta…” Ra khỏi thư phòng, Hạ Văn Cảnh lại nhìn Hạ Văn Chương, trong mắt tràn đầy áy náy.

Hạ Văn Chương vỗ vỗ vai hắn ta, cười nói: “Sau này tức phụ đệ làm phu nhân thế tử, không được bắt nạt tẩu tử đệ đâu đấy.”

“Dung Dung không phải người như vậy!” Hạ Văn Cảnh không hề nghĩ ngợi nói ngay.

Nghe thấy lời của hắn ta, sắc mặt Hạ Văn Chương hơi trầm xuống. Đệ đệ không nói “Nhất định sẽ không có chuyện này”, mà là nói “Dung Dung không phải người như vậy”, khiến hắn hiểu rõ rằng đệ đệ không thể dựa vào được.

Lục cô nương còn chưa vào cửa, đệ đệ đã bảo vệ nàng ta như vậy. Đợi sau khi vào cửa, sớm chiều sống chung, trong mắt há sẽ có người khác sao?

Hắn không trách trong mắt Hạ Văn Cảnh chỉ có tức phụ, dẫu sau hắn cũng như vậy, đây là chuyện thường tình của con người. Nhưng đã có tư tưởng nghĩ rằng lời của tức phụ là đúng, sau này tốt nhất bọn họ không nên sống trong phủ, như vậy thì phiền phức gì cũng sẽ không xảy ra.

“Huynh tin đệ.” Hắn cũng nhanh chóng hòa hoãn sắc mặt, gật đầu với đệ đệ.

Hạ Văn Cảnh lúc này mới nhận ra mình có mấy phần không nên, nói: “Ca ca, Dung Dung không phải người như vậy. Lại nói, nếu có hiểu lầm gì thì bọn đệ cũng sẽ tôn trọng đại tẩu, sẽ không khiến đại tẩu khó xử.”

Câu này còn giống tiếng người. Trên mặt Hạ Văn Chương treo ý cười, vỗ vai hắn ta: “Được, huynh biết rồi.”

Sau khi hai người nói ra, thì cùng nhau đi ra ngoài.

Mới đi đến nửa đường, phía sau có nha hoàn vội vã chạy tới, nói: “Đại gia, Nhị gia, phu nhân mời.”

Vì vậy hai người bèn quay trở lại đi, gặp Hầu phu nhân.

“Mẫu thân gọi bọn con tới, có chuyện gì căn dặn ạ?” Hạ Văn Chương hỏi.

Hầu phu nhân ngồi trên ghế đầu, nhìn hai đứa con trai anh tuấn rắn rỏi. Đại nhi tử dịu dàng tuấn tú, nhìn vào khiến người thấy yên tâm. Tiểu nhi tử thì tướng mạo mày kiếm mắt sáng, thoạt nhìn dáng vẻ lạnh lùng không dễ tiếp xúc, nhưng thật ra nửa phần tâm cơ cũng không có, khiến bà phải nhức đầu.

“Phụ thân các con đã nói hết với con con rồi phải không?” Nàng hỏi.

Hạ Văn Chương và Hạ Văn Cảnh đều cúi đầu xuống: “Vâng ạ.”

“Ừ.” Hầu phu nhân gật đầu, phóng thích uy nghiêm đương gia chủ mẫu ra ngoài: “Chuyện này nếu đã do Chương Nhi nhắc ra, vậy thì ngày sau bất kể xảy ra chuyện gì con cũng không được hối hận, sinh lòng oán giận.”

Hạ Văn Chương đáp: “Tất nhiên sẽ không.”

“Cảnh Nhi, con có bản lĩnh đảm nhiệm tước vị thế tử, nhưng con cũng phải nhớ là do ca ca con không tranh với con.” Hầu phu nhân lại nhìn về phía Tiểu nhi tử nói: “Con phải nhớ kỹ sự yêu thương của ca ca đối với con.”

Hạ Văn Cảnh đương nhiên nhớ, cho dù Hầu phu nhân không đề cập tới chuyện này, hắn ta cũng ghi nhớ trong lòng.

Hắn ta chẳng qua chỉ ngay thẳng trước mặt người nhà chứ không phải tên ngốc, sao hắn ta có thể không hề biết chút nào về tình hình của rất nhiều gia đình bên ngoài chứ? Ca ca không tranh với hắn ta, quả là người ca ca tốt nhất thiên hạ, hắn ta dám vỗ ngực nói rằng sẽ không có ca ca nào tốt hơn được nữa.

“Con nhớ.” Hắn trịnh trọng nói, “Con vĩnh viễn tôn kính ca ca.”

Hầu phu nhân cũng chỉ nhắc hai câu thế thôi. Nói xong, bèn chuyển đè tài: “Nếu sau này con đã phải tập tước, vẫn khăng khăng muốn lấy Lục cô nương sao?”

Nghe đến đây, Hạ Văn Chương khẽ sửng sốt.

Trong đầu xoay chuyển thật nhanh, hắn nhanh chóng hiểu rõ ý của mẫu thân, trước kia lúc hắn ta không thừa kế tước vị, Lục Tuyết Dung còn không xứng với hắn ta, bây giờ hắn ta đã quyết định chuyện sẽ thừa kế tước vị, Lục Tuyết Dung chỉ có thể càng thêm không xứng với hắn ta!

Hắn không suy nghĩ nhiều, quả quyết nhìn sang ca ca bên cạnh: “Ca ca, đệ nghĩ đến nghĩ lui, chuyện kế thừa tước vị vẫn nên để huynh làm thôi!”

Hắn vốn cũng không thích chuyện này.

Người kế vị thế tử vốn là ca ca, bây giờ thân thể ca ca đã tốt lên, thế thì tước vị này còn có liên quan gì tới hắn ta?

Hắn ta muốn công danh địa vị, có thể tự mình kiếm được, hà gì phải đến mức phải hi sinh tình cảm trong lòng mình? Từ tận đáy lòng Hạ Văn Cảnh thấy không đáng.

“Nói bậy nói bạ!” Không đợi Hạ Văn Chương mở miệng, Hầu phu nhân đã nổi giận trước, lần này là giận thật, bà nắm ly trà bên cạnh ném về phía Hạ Văn Cảnh!

Hạ Văn Cảnh theo bản năng né đi, cơ thể vừa mới vặn sang được một tấc, thì gắng gượng thắng lại, chịu đựng cái ném này.

Nhưng nước trà không hề nóng, tưới vào đầu vai, cũng chỉ thấy ấm ấm. Đến nỗi hắn hoàn toàn không để chút đau đớn khi bị ly trà đập vào này ở trong lòng.

“Ngươi thật là, ngươi thật là ——” Hầu phu nhân vươn tay chỉ hắn ta, giọng nói cũng run run, hiển nhiên là đang tức giận cực kỳ, “Đây là tước vị phụ thân ngươi liều cả tính mạng để lấy được, để các ngươi ra sức khước từ, chán ghét không thôi sao?”

Hai huynh đệ lập tức quỳ xuống: “Con trai không dám!”

Hạ Văn Cảnh càng hối hận không thôi, vừa rồi không nên khinh suất nói ra khỏi miệng như vậy, liên tục dập đầu: “Mẫu thân, con sai rồi.”

“Ngươi quả là ném vinh dự mà phụ thân các ngươi vất vả cực nhọc xuống mặt đất để giẫm đạp!” Hầu phu nhân giận đến mức thay đổi sắc mặt, nếu không phải đã ném ly trà trong tay đi rồi, chổi lông gà cũng chưa đổi cái mới thì bà thật sự muốn hung hăng dạy dỗ đứa con trai này!

“Vì một nữ nhân, ngươi làm nhục tâm huyết của phụ thân như vậy, Hạ Văn Cảnh, tim của ngươi bị chó cắn nuốt rồi sao!” Hầu phu nhân tức giận nói.

Hạ Văn Cảnh lúc này càng thêm hối hận, sắc mặt cũng dần dần trở nên tái nhợt, nhưng để hắn ta phải nói sẽ không cưới Lục Tuyết Dung nữa, hắn lại không nói ra được.

Hắn không biết mình sai ở chỗ nào. Hắn thích một cô nương, cùng nàng ta ở chung rất vui vẻ, muốn cưới nàng ta làm thê, nhưng vì sao làm sao cũng không được cho phép?

Hắn cứng cổ kiên trì, khiến Hầu phu nhân càng tức giận hơn, dọa sợ Hạ Văn Chương không thôi, vội dùng đầu gối đi qua: “Mẫu thân bớt giận, đừng chấp những kẻ không hiểu biết như bọn con.”

Hầu phu nhân không tức giận hắn mấy, chẳng qua lúc này hai huynh đệ bọn hệ quỳ chung chỗ, không tránh khỏi giận cá chém thớt mấy phần, hất hắn ra nói: “Bớt giận? Con bảo ta làm sao có thể không giận đây?”

“Là con trai vô sỉ.” Hạ Văn Chương nói, “Mẫu thân muốn đánh muốn mắng đều được, nhưng đừng tức giận làm hỏng mình.”

Nước mắt Hầu phu nhân thoắt cái tuôn rơi. Bà nào nỡ đánh, nỡ mắng chứ? Nhưng là bọn họ sao lại làm cho bà tức giận như vậy!

Ngửa đầu, bà nén nước mặt, nhìn về phía Tiểu nhi tử lần nữa: “Ta lại hỏi con một câu, không cưới Lục Tuyết Dung không được phải không?”

“Dạ.” Hạ Văn Cảnh buồn bực đáp.

Hắn ta không cho rằng mình sai.

Những thứ danh tiếng, quyền lợi, tước vị, trong cái nhìn của hắn ta lúc này giá lạnh mà xa lạ, cao cao tại thượng, một chút ấm áp cũng không có.

“Con, con giỏi!” Hầu phu nhân tức giận kinh khủng, gần như muốn nói, nếu hắn phải cưới Lục Tuyết Dung cho được thì hãy cút ra khỏi nhà ngay!

Nhưng bà lại không nỡ. Đứa con trai tốt đẹp của bà, dựa vào cái gì mà bị người ta câu đi mất?

“Mẫu thân bớt giận.” Hạ Văn Chương ngồi xổm dưới đất, ôm một tay của bà, thấp giọng khẩn cầu: “Coi như là thương con, người đồng ý Văn Cảnh đi.”

Hầu phu nhân không dám tin nhìn hắn: “Con nói gì?”

“Mẫu thân, con nói…” Hạ Văn Chương ngồi dậy, muốn ghé vào bên tai Hầu phu nhân nhỏ giọng nói, nhưng Hầu phu nhân đang bực hắn, lập tức đẩy hắn ra.

Hạ Văn Chương không thấy lúng túng, dù sao cũng mẹ ruột, có cái gì hay mà lúng túng, mặt dày tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, thân thể của con, nếu phải bận bịu việc công như phụ thân, sợ rằng không thể gánh nổi. Thế nên, vẫn nên để đệ đệ tập tước.”

Hầu phu nhân lo lắng nhất cho thân thể của hắn, sợ hắn sống không lâu, nghe vậy tức giận giảm xuống hai phân, hừ lạnh nói: “Ta không nói chuyện này! Cái ta nói là chuyện của nó và Lục cô nương!”

“Con đang muốn nói chuyện này.” Hạ Văn Chương thấp giọng nói, “Mẫu thân nghĩ thử xem, đệ đệ làm thế tử, tức phụ của đệ ấy chính là thế tử phu nhân. Vậy tức phụ con thì sao? Sẽ phải thấp hơn nàng ta một bậc.”

Hầu phu nhân suy nghĩ chút hiểu ngay, cười lạnh lùng nói: “Con tự tìm, thế thì oán được ai?”

“Nếu thân thể con khỏe hơn chút thì con cũng sẽ không nhường.” Hạ Văn Chương bèn nói, “Đây không phải tại không còn cách nào sao?”

Thấy Hầu phu nhân không nói gì, hắn nói tiếp: “Nếu đệ đệ cưới Lục cô nương, lấy xuất thân và gia thế của Lục cô nương, cho dù nàng ta làm thế tử phu nhân, cũng không thể chèn ép Nhan Nhan.”

Hầu phu nhân nghe lời này, bao nhiêu thịnh nộ kia đều không để ý nữa, rất hiếm lạ đánh giá Đại nhi tử mình.

Nhiều năm qua như vậy, ấn tượng của bà đối với Đại nhi tử luôn là ốm yếu, rộng lượng, lương thiện, thỉnh thoảng sẽ có những nhạy cảm nhỏ nhặt.

Không ngờ rằng, trong lòng nó có tính toán này!

Bà chậc chậc lấy làm lạ, nói: “Con ngược lại thông minh hơn đệ đệ con rất nhiều, ngay cả cái cớ bậc này cũng nghĩ ra được.”

“Mẫu thân hãy thương con đi.” Hạ Văn Chương không phủ nhận, mặt dày nói: “Người yêu thương con nhiều năm rồi, thế thì hãy thương con thêm lần này nữa đi.”

Hầu phu nhân cười lạnh lùng một tiếng, đánh lên đầu hắn: “Thương con! Đây là thương con đây!”

Bà nghĩ đến lời Thường đại phu nói, Đại nhi tử bây giờ đã giống như người bình thường, không cần cẩn thận từng li từng tí hầu hạ nữa.

Lúc này đánh được một cái, bà như không đã ghiền, lại vung tay hô lên: “Sao? Có đau không?”

Những năm này uổng công bà thương hắn! Lại giúp đệ đệ tới chọc tức bà!

Hạ Văn Chương sống đến hai mươi năm, đây là lần đầu tiên chịu đựng cái đánh của Hầu phu nhân, mà còn dưới tình thế này nữa.

Hắn khẽ bối rối, trên người đã chịu mấy cái đánh rồi. Lần đầu tiên hắn bị đánh, không biết phải tránh hay là không tránh, lúc này Hạ Văn Cảnh nhào lên, ngăn trước người hắn: “Mẫu thân đánh con đi! Đều là lỗi của con!”

Đều là lỗi của hắn ta! Ca ca vì nói chuyện thay hắn ta mà bị mẫu thân đánh!

Hạ Văn Cảnh ỷ mình da thô thịt dày, không sợ bị đánh, làm việc nghĩa không chùng bước hô lớn: “Là con bất hiếu, mẫu thân đánh con đi!”

Hầu phu nhân nghe đến đây, vừa tức vừa nhức đầu. Tiểu nhi tử của bà quả thật mạnh như con nghé, đánh hắn ta tay bà tê, hắn ta thì như không có chuyện gì vẫn vui vẻ như cũ!

Bà đánh cũng thấy chán!

“Người đâu!” Bà căn dặn nha hoàn nói, “Bưng chậu tới, cho Nhị gia quỳ!”

Hầu phu nhân mới không thèm chà đạp thân thể mình, đánh không được thì bà không đánh. Sai nha hoàn cầm chậu đến, đổ vào nửa chậu đậu phộng, sau đó cười lạnh lùng nói: “Hạ Văn Cảnh, ngươi quỳ ở đây, lúc nào nghĩ thông suốt thì sai người đến gọi ta.”

“Mẫu thân ——” Hạ Văn Chương còn muốn nói điều gì, bị Hầu phu nhân hất ra, “Con cũng quỳ cho ta!”

Do dự một chút, nói với nha hoàn: “Trong chậu Đại gia không cần đựng thứ gì, bỏ hai đệm mềm vào đó.”

“ Dạ, phu nhân.” Lập tức có nha hoàn đi lấy cái đệm.

Hạ Văn Cảnh đã sảng khoái quỳ lên, Hạ Văn Chương do dự một chút, cũng quỳ lên.

“Trông chừng!” Hầu phu nhân cười lạnh lùng một tiếng, dặn đám nha hoàn: “Ai dám lười biếng, nhớ rõ, sau khi trở lại nói cho ta biết!”

Đám nha hoàn dáp: “Dạ, phu nhân.”

Hầu phu nhân đỡ tay Anh Đào nói, đi tới cửa, xoay người nhìn hai đứa con trai đang quỳ ngăn ngắn bên trong, cảm thấy trút được mấy phần tức giận trong lòng.

Thứ khốn nạn, trưởng thành rồi biết chọc giận bà!

“Đi, chúng ta đến hoa viên.” Hầu phu nhân nói.

Nhưng mà mới ra khỏi chính viện, bà bèn đổi chủ ý: “Đến Trường Thanh viện.”

Trong phủ lại không phải không có người để nói chuyện, Hầu phu nhân cảm thấy mình khó chịu một mình thì ngốc quá, định đến nói chuyện cùng Đại nhi tức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui