Đỡ Hạ An Vi vào ngôi biệt thự trong nhà.
Chào đón hai người là Lục Ngôn đang trên ghế sofa uống nước cam.
Lam Tĩnh đặt cô ngồi xuống.
Vết băng trắng kéo dài từ bả vai xuống gần cánh tay của cô nhanh chóng trở thành tâm điểm chủ ý của Lục Ngôn.
Cậu đặt ly nước trên tay xuống, vừa định mở lời thì đã nghe Lam Tĩnh dặn dò.
“ Ngôn nè, tối nay con về lại phòng con đi.
Tiểu Vi sẽ ngủ chỗ cũ.”
Hả?
Lục Ngôn muốn lên tiếng, nhưng sau đó đám người trong nhà đã chạy đến.
Thấy thiếu phu nhân bị thương, người này lên tiếng, người kia hỏi thăm, rồi người nọ nức nở.
Cậu hoàn toàn không có cơ hội.
Lục Ngôn ngốc nghếch bị đẩy xa ra đằng kia.
Những người này đều đã bao chặt thành một vòng tròn quanh Hạ An Vi và Lam Tĩnh.
Đều không có một khe hở cho cậu chui vào.
Với lại, chui vào được thì sao? Cậu phải nói chuyện một cách rất ngu ngốc, làm sao yêu cầu mẹ mình đừng chia phòng chứ.
Cậu ngồi ngẩn đó chờ cơ hội cho bản thân.
Thời gian nhanh chóng đã kéo đến cho bầu trời bên ngoài một màu tối đen.
Đám người bắt đầu tản dần ra đi chuẩn bị bữa tối.
Vừa thưa thớt dần, Lam Tĩnh lại nhắc Hạ An Vi về phòng nằm nghỉ một lát.
Rồi, bà quay vào phòng bếp dặn dặn dò dò.
Bỏ lại Lục Ngôn ngồi mà đôi mắt trông chờ đằng sau.
Cậu tạm thời từ bỏ.
Hơn 6 giờ 30 phút, Lam Tĩnh, Hạ An Vi cùng Lục Ngôn mới lại ngồi cùng bàn ăn tối.
Sau đó là một tràng những lời Lam Tĩnh nói với Hạ An Vi về lời nhắn của bác sĩ.
Bà không nói một lần mà liên tục nhắc đi nhắc lại.
Làm Lục Ngôn bên cạnh chỉ biết cúi đầu ăn cơm.
Nhìn vết băng dài trên tay cô, cậu cũng muốn hỏi thăm một chút.
Nhưng thông tin đều từ miệng Lam Tĩnh chạy hết ra ngoài.
Chuyện gì xảy ra? Sao cô lại bị thương? Vết thương lại như thế nào?
Tất cả, cậu đều nghe được, tất nhiên là hiểu.
Hạ An Vi dùng bữa xong, cô liền xin phép trở về phòng, sau đó Lục Ngôn cùng Lam Tĩnh cùng rời bàn.
Bước vào căn phòng ngủ, Lục Ngôn chán nản thả người xuống giường.
Cậu lười nhác lăn lộn vài vòng.
“ Tiểu Hồ Điệp lại bị thương rồi!”
“ Sao mẹ lại tách phòng ra chứ?”
Không ai đáp lại cậu hỏi...
Cậu nằm đừ người ra mà bất mãn.
Người mới cưới về, sao có thể một ngày đã chia phòng ngủ riêng.
Ngồi bật dậy, tiến vào phòng tắm.
Sau khi sấy khô tóc, cậu một mạch tiến ra ngoài phòng.
Đi tới trước cửa phòng Lam Tĩnh.
“ Mẹ!”
Bên trong nhanh chóng mở cửa.
“ Ngôn Ngôn? Sao vậy?”
Lam Tĩnh nghiêng người sang một bên cho cậu vào trong.
Lục Ngôn hung hăng bước vào.
Cậu giận dỗi ngồi phịch xuống giường.
Vào vấn đề chính nhanh chóng.
“ Có thể không chia phòng không?”
Lam Tĩnh từ tốn đi vào, lấy đĩa bánh trên bàn kia đặt lên tủ nhỏ đầu giường.
“ Con nói gì vậy? Tiểu Vi bị thương, con sẽ làm ảnh hưởng tới con bé.”
Bà ngồi xuống cạnh xoa mái tóc cậu.
Lục Ngôn chợt nghiêm túc, ánh mắt sắc sảo nhìn vào mắt Lam Tĩnh.
“ Mẹ, thật ra con không ngốc.”
“ Hả?”
Biểu cảm bà bất ngờ nhìn con trai.
“ Ha ha!”
Tay cốc vào đầu cậu một cái.
Lục Ngôn gạc tay bà xuống, vẫn nét mặt cũ.
“ Thật ra con đều là giả vờ.”
Nụ cười tắt hẳn, Lam Tĩnh bối rối nhìn cậu, nét mặt này không phải đang đùa giỡn.
“ Thật..thật sao?”
Hai đôi mắt nhìn nhau vài giây.
“ Con thật sự, không ngốc?"
Giọng bà nấc lên, niềm vui sướng mãnh liệt khiến nước mắt không kiềm được tuôn ra.
“ Bốp-“
Lục Ngôn bất chợt bị cú đánh lên đầu đột ngột của Lam Tĩnh làm ngơ ngác.
“ Oắt con này, chuyện con không ngốc mẹ đã biết.
Bây giờ về phòng đi.”
“ Nhưng..”
“ Đừng tưởng ta không biết ý đồ của con.
Tiểu Vi hôm nay mệt mỏi cả ngày, con dù bình thường cũng phải chia phòng.
Ngủ riêng!”
???.