Cả người không tự chủ được run nhẹ một cái.
Cô cảm nhận được sự lâng lâng bên trong bản thân, từng lớp biểu bì trên người như đang nhảy lên.
Bản thân cô đều tự cho mình không tin vào chuyện tâm linh, nhưng có vẻ cô bị ma ám rồi chăng?
Tiếp xúc với Lục Ngôn chỉ vừa vặn mấy ngày.
Cùng lắm chỉ là sống chung trong ngôi biệt thự đông người, cùng lắm chỉ là có ăn chung vài bữa, cùng lắm chỉ là,… Tóm lại, cô cảm thấy bản thân không có chuyện để mắt gì đó tới cậu ta.
Chỉ là một tên ngốc hơi gian manh một chút, nhiều mánh khóe một chút, hắn ta có điểm gì tốt chứ? Đều không đáng làm cô để ý.
Bỏ đi, tự nhiên lại nghĩ đến cậu ta làm gì không biết.
Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có bệnh.
Hạ An Vi mạnh mẽ lắc đầu, trút bỏ những suy tư không nên có.
Cô vừa xoay nhẹ người, nhìn sang bên cạnh, chiếc bánh ngọt ban nãy Lục Ngôn vừa đưa cô vẫn nằm ở chỗ đó.
Giương đôi mắt phức tạp chằm chằm vào chiếc bánh, khí áp xung quanh cô hạ thấp xuống làm không khí cũng bất chợt lạnh lẽo lại đan xen với sự u ám khó tả.
Bây giờ, sự tâm trung của cô đều “ toàn tâm toàn ý” dành cho chiếc bánh nhỏ cô độc trên tủ cạnh giường ngủ này.
“ Cốc- cốc”
Âm thanh từ tiếng gõ cửa bên ngoài làm thay đổi sự chú ý từ Hạ An Vi.
Cô nhìn qua đồng hồ trên tường.
Bây giờ cũng trên dưới gần 10 giờ tối.
Ai lại gõ cửa phòng cô lúc này?
Đứng dậy tiến lại phía cửa, cô nhẹ nhàng mở khóa chốt của nó.
Cánh cửa gỗ chậm rãi hé ra.
Nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, Dì Trần đang cầm trên tay một cốc sữa trắng, khói ấm từ làn sữa ung dung bốc lên.
Nhìn thấy Hạ An Vi, Dì Trần giọng điệu ôn hòa cất tiếng.
“ Thiếu phu nhân, người nên uống cốc sữa ấm cho dễ ngủ.”
Mở toang cánh cửa ra, cô đứng ngay thẳng nhận lấy cốc sữa đang truyền từ tay Dì Trần sang.
Lịch sự cảm ơn một tiếng, sau đó dì cũng xin phép rời đi.
Đóng cửa, quay lại vào bên trong.
Hạ An Vi ngồi xuống giường, đặt cốc sữa ban nãy xuống cạnh chiếc bánh.
Cô ngả người ra phía sau, hai tay thanh mảnh trụ lấy cơ thể.
Ngước đầu lên trên, đôi mắt ngắm nghiền lại mà thư giãn.
Nhưng, hành động này của cô lại làm cơ tay căng ra, vết thương kia cũng vì thế mà lên tiếng nhắc nhở chủ nhân của mình.
Ngồi lại tư thế bình thường, hai chân cô thả xuống giường đung đưa.
Bình thường giờ này ở chung cư cô đều sẽ cùng Cẩn Nhu hoặc là tâm tình trò chuyện, hoặc là xem phim tự dọa mình.
Chán nản không có gì làm, Hạ An Vi với lấy ly sữa, thổi thổi một chút rồi uống sạch.
Lại quay sang chiếc bánh ngọt vẫn an tọa nơi kia.
Cô đứng dậy, nhặt nó lên tay.
Cốc và bánh đều đang cùng cô đi xuống tầng dưới.
Một mạch lướt qua hành lang rộng rãi bây giờ cũng đã thiếu vắng ánh sáng như tầng trên, tiến xuống căn bếp dưới tầng.
Tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi, đèn bên dưới cũng tắt gần hết.
Hạ An Vi đặt chiếc bánh vào ngăn mát tủ lạnh, lại quay sang rửa chiếc cốc rỗng trên tay.
Xong xuôi cả, cô trở lại phòng mình.
Tiến gần tới căn phòng, một bóng dáng quen thuộc ẩn hiện cùng ánh đèn trong đêm tối.
Lục Ngôn đang đứng trước cửa phòng cô.
Cậu vẫn mặc bộ quần áo vừa rồi, chỉ là trên đầu hiện tại có thêm một chiếc mũ hình tam giác, hai tay ôm lấy một chú gấu bông trắng.
Một chuyện Hạ An Vi quan tâm nhất lúc này là, cậu ta đứng đó làm gì?
Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, Lục Ngôn quay sang nhìn thấy bóng dáng cô gái nhỏ nhắn đứng phía kia.
Cậu tay thôi dụi dụi mắt, nụ cười ngờ nghệch nhìn cô.
Hạ An Vi tiến gần tới phòng mình, đồng nghĩa với việc cô đang lại gần Lục Ngôn.
Dừng chân đối diện nam nhân, cô cất giọng hỏi.
“ Cậu, đứng đây làm gì.”
“ Gõ cửa phòng chị.”
Ai không biết cậu đứng trước phòng người ta gõ cửa vào bên trong chứ? Đây đâu phải trọng tâm trong câu hỏi của cô.
“ Không phải! Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Nam nhân lúc này giọng điễu yểu xìu, nhẹ nhàng đáp lời.
“ Ngôn Ngôn không ngủ được a.”
“…”
???
Không ngủ được với tìm cô thì có liên quan gì đến nhau.
“ Sao không tìm mẹ cậu?”
“ Mẹ ngủ mất rồi.
Bình thường đều ngủ sớm.
Ngôn Ngôn sợ mẹ sẽ phiền.”
“ Vậy cậu tưởng tôi không phiền chắc…” Hạ An Vi líu ríu trong miệng.
Lục Ngôn không nghe được lời kia nên cũng không xem đó là vấn đề gì.
Hai người đứng nhìn người đối diện một hồi lâu.
.
.
.
Hạ An Vi chịu thua rồi.
Cô thở dài ra một hơi, tiến tới phòng mở cửa.
Lục Ngôn cũng lẽo đẽo tiến vào sau lưng.
Nếu hai người cứ đứng trên hành lang mà nhìn nhau thì vô cùng kì lạ, kẻo bị người trong nhà nhìn thấy càng khó giải thích hơn.
Cô vẫn là nên đi học thêm một khóa bổ túc các cách cư xử khiến người đối diện phải bất lực trước mình.
Lục Ngôn vừa vào đã tiến tới giường ngủ ngồi xuống.
Tay ôm gấu bông che lấy mặt, chỉ chừa ra đôi mắt đang đáp lại ánh mắt khó chịu đang đăm vào cậu.
Ngồi xuống cạnh Lục Ngôn, Hạ An Vi híp mắt quay sang.
“ Cậu không ngủ được, cũng muốn tôi không ngủ cùng cậu à?”
Gấu bông vẫn đang bị tay Lục Ngôn ôm che lấy mặt.
Cả đầu và gấu cậu đều lắc lắc phủ định.
Cậu ta nhỏ giọng.
“ Ngôn Ngôn, muốn ngủ cùng chị.”