Chương 102 Đôi cánh mới
Mạnh Quy Vũ đáp ứng thỉnh cầu của Cố Linh Tích, cố gắng áp chế sự vui mừng tột độ trong nội tâm trong khi nói chuyện với gấu vàng đang nhỏ nước mắt đầm đìa, đợi đến lúc ngắt cuộc gọi mới nhếch môi, lộ ra một nụ cười chắc thắng.
Bà ta nắm quang não, bỗng cười rung lên, rồi sau đó mở quang não, tìm những tư liệu khi còn ở cùng với bạn đời mà lúc trước khó khăn lắm mới lưu lại được một ít.
Cả căn phòng tối mịt, một người thú khôi ngô cường tráng xuất hiện trước mặt bà.
Ông mang một bộ đồng phục phẳng phiu, lông mày rậm, mắt sáng như sao nhìn về phía bà, dịu dàng như lần đầu gặp nhau trong ký ức của bà.
“...”
Mạnh Quy Vũ muốn gọi ông, bà cố gắng mở miệng nhưng lại không thể thốt ra điều gì, chỉ có thể bấu chặt móng tay.
Chờ đến khi bà bình tĩnh lại, hình ảnh ba chiều đã kết thúc, người đàn ông bà yêu sâu đậm cũng dần dần biến mất.
Mạnh Quy Vũ hít sâu một hơi, những đau xót và nhớ nhung giờ khắc này đã biến thành sự căm hận khắc vào xương tủy.
Đáy mắt bà bốc lên sự lạnh lẽo, xoay người đi đến trong viện nghiên cứu.
Mỗi lần trước lúc xuất phát, bà sẽ cố gắng hết sức chuẩn bị sẵn sàng.
Giống như quả trứng mẫu hoàng tộc trùng trong phòng ấp trứng cũng cần phải chuyển đến viện nghiên cứu càng sâu hơn dưới lòng đất, đó là một nơi mà ngay cả tâm phúc trong viện nghiên cứu của bà cũng không hề biến đến.
Trạng thái của quả trứng còn tốt hơn so với mấy ngày trước, thậm chí có thể nhìn thấy thứ năng lượng mờ mờ cuộn chảy sắp biến thành vật thực.
Đó là một loại màu sắc rất kỳ lạ, tuyệt đẹp và rực rỡ, câu dẫn linh hồn con người.
Lúc Mạnh Quy Vũ điều chỉnh máy móc, chuẩn bị di dời quả trúng thì những năng lượng tựa hồ vẫn đang chuyển động đó như cảm nhận được điều gì đó, khẽ lay động, giống như đứa trẻ sắp chào đời và đang bày tỏ sự vui mừng cùng thân thiết của mình với người thân.
Nhưng nó đã được định trước sẽ không nhận được bất cứ phản ứng nào, Mạnh Quy Vũ chẳng hề có bất cứ cảm tình gì với quả trứng mà bà ta một tay nuôi dưỡng nhiều năm qua, tự nhiên cũng chẳng hề thấy nó đẹp đẽ là bao.
Bà chỉ giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, chuyển quả trứng đi, rồi sau đó cầm máy có thể liên lạc khẩn cấp với tôc trùng, mặt không biểu cảm rời đi.
Đường hầm tối tắm đen kịt, hầu như chẳng thể lọt được chút ánh sáng nào.
Duy chỉ có ánh sáng nhè nhẹ của quả trứng cô đơn đang từ từ di chuyển.
……
Trong khi Mạnh Quy Vũ nhận được tin giả và nhanh chóng đi về hoàng cung của hành tinh Thủ Đô...
Tướng quân tộc trùng là Liệt Khắc đang hướng đôi mắt kép lấp lánh về phía cổng hành tinh bị hủy một nửa bên cạnh, đợi chờ tin tức từ người yêu là Mạnh Quy Vũ mà ông ta tự ngộ nhận bất cứ lúc nào.
Ở một diễn biến khác, Tạ Kha cũng đang nghiên cứu thuốc đến quên mình.
Còn hai cha con gấu vàng có lẽ phải căng thẳng nhất đang ngồi trước giường bệnh của Mạnh Nguyệt Hề...
Để hít...nguyên tố thanh tẩy→_→
Số nguyên tố thanh tẩy dự trữ trên người 657 chỉ còn đủ cho hai người họ chống đỡ trong hơn một tuần.
Tình trạng của Cố Linh Tích không tính là quá nhẹ, nhưng đối với gấu vàng già mỗi ngày cần phải dùng đến trên ba bình mới có thể giữ tỉnh táo mà nói, rõ ràng không còn nghiêm trọng nữa.
Vì vậy hiện tại anh chỉ hít một bình nguyên tố thanh tẩy mỗi ngày, cố gắng hết sức giành nhiều nguyên tố thanh tẩy hơn cho vua cha và mẫu hậu.
Trước kia, đế quốc cũng có giống cái có thiên phú là thanh tẩy, nhưng đó đã là chuyện của hơn ba trăm năm trước, còn giống cái tự nhiên đó cũng sớm đã đi về cõi vĩnh hằng, vì vậy hiện tại Lục Vãn Vãn chính là giống cái có thiên phú thanh tẩy duy nhất còn lại của đế quốc.
Và cũng là phao cứu sinh giúp họ có thể tiếp tục sống.
Suy nghĩ đến đây, lão gấu vàng nhìn cái bình còn nhỏ hơn nửa lòng bàn tay gấu đựng nguyên tố thành tẩy, trên gương mặt ông lộ đầy sự phức tạp.
Nhưng nếu như lúc trước Lục Vãn Vãn chọn bất cứ người thú nào trong đế quốc ngoại trừ Cố Huấn ĐÌnh thì ông cũng sẽ không có tâm trạng phức tạp và lo âu như bây giờ.
Nhưng Lục Vãn Vãn cứ nhất định chọn Cố Huấn Đình, cựu nguyên soái mà cả hoàng thất của bọn họ đều có lỗi.
Lão gấu vàng già xoa mặt, cẩn thận hít một ngụm nguyên tố thanh tẩy, chắc chắn tinh thần đã tỉnh táo hơn một chút mới kiềm chế cất bình nhỏ.
Cơ hội và thời gian tỉnh táo đều rất có khó được, trong tình hình đảo Tranh Tinh bị vành đai thiên thạch phong tỏa không rõ thế nào thì mỗi giọt nguyên tố thanh tẩy đều trở nên vô cùng quý giá.
Một số gen đã bị thay đổi trong mấy năm qua trong cơ thể cũng dần dần bình ổn lại, lão gấu vàng già hít một hơi thật sâu, đôi mắt đã có chút vẩn đục nhìn về người vợ nằm trên giường, gương mặt lông lá mang theo sự dịu dàng và bi thương không thể chịu đựng.
Ông không trông đợi mình có thể sống lâu hơn nữa, mà chỉ hy vọng có thể làm được ba chuyện trước khi tạ thế...
Một là giải quyết hết tất cả nội loạn trước mắt này, bảo vệ sự hòa bình của đế quốc;
Hai là hy vọng Nguyệt Hề có thể khỏe lại, có thể sống một cách bình thường trong những ngày tháng cuối cùng.
Ba và cũng có lẽ là việc ông bắt buộc phải làm:
Khôi phục danh dự cho cựu nguyên soái đế quốc, và xin lỗi cậu ta với một thân phận bình đẳng, công dân.
Mặc dù đứa trẻ đó không nhất định sẽ chấp nhận...
Lão gấu vàng nghĩ đến lúc họ vừa mới gặp nhau, người thú nhỏ không tên mang theo một robot bảo mẫu đã được sửa lại, rõ ràng không phải là một bộ quân phục vừa người, đứng trong một góc tường có ánh trăng chiếu rọi.
Cậu ta đứng thẳng, vừa đen vừa gầy, cằm nhọn hoắt, gò má không chút thịt.
Duy chỉ có đôi mắt cho dù đối mặt với thế giới công nghệ mà cậu chưa bao giờ thấy qua, cũng không lộ ra nửa tia hoang mang, rõ ràng là họ mèo, nhưng giống như một con sói, cứng rắn, sắc sảo và mang theo sự lạnh lẽo.
Giống như một thanh kiếm rút một nửa ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén, mang theo ánh sáng sắc lạnh.
Ánh sáng trên thanh kiếm đó, phút chốc chiếu sáng một mảng bóng tối, khiến cả người ông không còn toát ra không khí trầm lặng, già cỗi nữa.
Lão gấu vàng nghĩ có lẽ lúc đó, bản thân ông đã nhìn trúng nhuệ khí trên người của Cố Huấn Đình, muốn rèn anh thành một thanh kiếm sắc.
Điều đáng cười là sau này ông lại sợ hãi thanh kiếm mà rõ ràng ông chẳng dành bao nhiêu tâm sức để bồi dưỡng.
Lão gấu vàng xoa mặt, hướng về Cố Linh Tích đã lớn hơn nhiều nhưng vẫn không đủ trưởng thành, khẽ thở dài.
……
Bất kể bên ngoài sóng gió thế nào, thì giờ khắc này trong căn phòng nhỏ cạnh biển lớn trên đảo cơ khí mang số hiệu 001 của đảo Tranh Tinh:
Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình vẫn đang yên tĩnh hồi phục sinh lực.
Những bông tuyết bay bên ngoài căn nhà, không khí ấm áp trong căn phòng được mở ở một nhiệt độ thích hợp, hai con người mệt mỏi đến cực hạn ngủ rất sâu trên chiếc giường lớn êm ái.
Sau khi chịu đựng sự đau đớn kéo dài, Cố meo meo cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Chỉ có điều có lẽ cảm giác đau vẫn còn hiện hữu, vì vậy cho dù vẫn đang ngủ say, đôi lông mày của anh vẫn khẽ cau lại
Môi anh cũng mím chặt, bên trên vẫn lưu lại một số dấu ấn mờ nhạt, đó là những dấu ấn lưu lại vì không muốn đánh thức Lục Vãn Vãn bởi âm thanh phát ra vì đau đớn.
Bọn họ ở rất gần nhau, trên giường vốn có hai chiếc gối, nhưng không biết tại sao, đến chỗ họ hình như chỉ còn có một cái.
Khoảng thời gian yên tĩnh trôi qua rất nhanh, khoảng ba bốn tiếng sau, Lục Vãn Vãn nóng đến như bị rơi vào lò lửa từ từ mở mắt.
Trong phòng tối đen, cô thích ứng một lát mới miễn cưỡng có thể thấy rõ một số thứ.
Đập vào mắt là một lớp vải màu đen nhạt, Lục Vãn Vãn ngây ngốc một lát, tiếp đó liền phản ứng lại, lớp vải mềm màu đen nhạt là màu sắc của bộ đồ ngủ của tiểu công chúa mà!
Lục Vãn Vãn nhanh chóng hoàn hồn, bây giờ cô được Cố nào đó ôm vào lòng ngủ.
Hơn nữa cái đuôi hư hỏng của anh còn quấn lấy eo cô.
Cái đuôi hói trước kia thì vẫn ổn, chỉ là lông tơ của tiểu công chúa đã mọc ra hết rồi, cái đuôi lông xù quấn chặt cô, khiến cô có cảm giác khó nói thành lời.
Từng trận ấm áp truyền đến từ chỗ của anh, cho dù trong ngày tuyết có nhiệt độ hơi thấp cũng sẽ nóng một chút.
Lục Vãn Vãn cẩn thận cử động bàn chân, điều chỉnh vị trí của mình một chút.
Có lẽ trước đó không muốn cô ngộp thở, nên sau khi cô ngủ, dù tiểu công chúa bá đạo ôm người vào trong lòng, nhưng chăn cũng chỉ đắp đến ngang bụng.
Trong lòng Lục Vãn bản thân phát sốt khó chịu, nhưng vẫn cứ chú ý đến cảm nhận của cô.
Lục Vãn Vãn cắn môi, vốn muốn kéo chăn lên, sau đó điều động dị năng trong cơ thể giúp tiểu công chúa giảm bớt sự đau đớn, nhưng tay của cô vừa kéo chăn lên đến một nửa thì đã bị thứ gì đó chặn lại.
Lục Vãn Vãn có chút ngạc nhiên, vô thức liếc nhìn Cố Huấn Đình...
Người đó hiếm khi ngủ say như vậy, lông mày nhíu lại, môi cũng có chút nhợt nhạt, nhưng không hề tỉnh dậy.
Cái gì vậy?
Trong lòng Lục Vãn Vãn bỗng chốc căng thẳng, cô cẩn thận chống lên chiếc giường mềm mại, chậm rãi ngồi dậy, nhìn về chỗ bị cấn.
Nơi đó là một đôi cánh rộng lớn vừa mới được sinh ra, lông mịn màu trắng hình trăng khuyết đang lặng lẽ gấp gọn trên giường.