Chương 111 Ngày tàn của đám quý tộc thối nát
Cánh cổng bị huỷ một nửa đột nhiên xuất hiện trong khoảng tinh vực tối tăm, các mảnh vỡ thiên thạch trôi nổi khắp mọi nơi.
Nửa cánh cổng còn nguyên vẹn từ từ mở ra, ánh sáng màu tím thần bí di chuyển ở bên trong, một giây sau, hình ảnh có cảm giác chấn động cực lớn ập đến.
Nhiều con bọ xấu đến cực điểm ồ ạt tràn ra từ trong cánh cổng đó.
Bọn chúng dài khoảng một đến hai mét, đa số đều có hình thù kỳ dị, toàn thân bao phủ bởi chất nhầy. Chúng hoàn toàn miễn dịch đối với bức xạ vũ trụ đáng sợ, và có thể hành động thuận tiện trên không trung.
Sau khi đám tộc trùng bình thường đông đúc xấu xí tràn ra, tiếp đó bọn tộc trùng lớn hơn một chút so với bọn tộc trùng trước kia cũng xuất hiện. Một trong số chúng đã mọc ra tay chân hoặc mặt như con người, trông vô cùng ghê tởm.
Sau các binh sĩ tộc trùng, người bước ra tiếp theo làm một tộc trùng ngoại trừ cánh tay và ngực được bọc vỏ cứng, trong khá giống với con người bình thường. Đó chính là phó tướng tộc trùng được tướng quân Liệt Khắc ra lệnh đuổi tới...
Tháp Lợi.
Mặc dù âm thanh không thể truyền trực tiếp trong vũ trụ, nhưng nội bộ tộc trùng có thể sản sinh ra sóng điện đặc biệt, có thể hình thành chi phối bởi cấp trên với cấp dưới.
Trong các binh sĩ tộc trùng cũng dựa theo sức chiến đấu để phân thành cấp bậc nhỏ khác nhau, đứng đầu có mười tiểu đội trưởng, phó tướng Tháp Lợi chỉ cần kiểm soát mười người bọn họ là có thể thoải mái khống chế khoảng 15000 tộc trùng.
Nhưng kiểu kiểm soát như thế vẫn tồn tại hạn chế nhất định. Một khi tộc trùng cấp trên phán đoán sai, về cơ bản có nghĩa là toàn bộ tộc trùng dưới quyền ông ta sẽ bị huỷ diệt.
Hơn nữa phó tướng và tướng quân của bọn họ chỉ có sức chiến đấu mạnh mẽ, chứ hoàn toàn không rành về việc bài binh bố trận*. Trước đây đều là do mẫu hoàng kiểm soát mới miễn cưỡng ngang sức với đế quốc.
* Sắp xếp, tổ chức và bố trí binh lực thành thế trận để sẵn sàng chiến đấu.
Bây giờ mẫu hoàng mới còn chưa nở, theo lý bọn họ càng phải thận trọng mới đúng, không biết tại sao tên Liệt Khắc yêu đến thối não kia cứ điên tiết lên vì mụ đàn bà rõ ràng trông có vẻ rất đáng ngờ đó chứ!
Càng nguy hiểm hơn là hắn căn bản không thể từ chối mệnh lệnh từ cấp trên.
May mắn là vành đai thiên thạch hiện tại vẫn bị phong toả, nên nhiệm vụ đầu tiên khá dễ dàng.
“Xuất phát.” Tháp Lợi phát ra tiếng sóng biểu thị tiến công, vài binh sĩ tộc trùng cường tráng đồng bộ ngay lập tức. Đội quân tộc trùng to lớn, ngay ngắn bắt đầu di chuyển.
Bọn chúng vượt qua những thiên thạch rải rác và nhanh chóng hướng về gần hành tinh Tam Hoàn.
Còn trên hành tinh Tam Hoàn vào giờ phút này, mặc dù đám đông quý tộc rất lo lắng về tương lai, nhưng vẫn duy trì điệu bộ quý tộc như ở trên hành tinh Thủ đô, hoặc là trên lãnh địa. Bọn họ ăn mặc lộng lẫy, dáng vẻ kệch cỡm và đang tranh cãi trong trang viên được bảo vệ tốt nhất.
“Bá tước Nạp Tháp Tát, không phải tôi cậy vào thân phận trưởng bối để phê bình cậu, nhưng cậu phải ý thức được, ở đây chỉ có một mình tôi là công tước, tôi ở trong căn nhà được bảo vệ tốt nhất này là hợp lý nhất.” Một người thú tộc cá mập với tóc bạc ở bên mai xiết chặt cây gậy trong tay, nói một cách chắc nịch.
Đứng bên cạnh ông ta còn có một giống cái trẻ tuổi có mái tóc vàng thanh lịch, chính là Nhược Thuỵ An, giống cái quý tộc đã chê cười Cố Huấn Đình là phế vật khi ở trên đảo Tranh Tinh lúc trước.
Nhược Thuỵ An mỉm cười ngọt ngào với công tước tộc cá mập, sau đó chuyển ánh mắt sang bá tước tộc khuyển, “Bá tước Nạp Tháp Tát, khi còn ở hành tinh Thủ đô, tước vị vẫn luôn lớn hơn tất cả, tôi nghĩ cho dù là bây giờ thì cũng nên như vậy.”
“Căn cứ theo tước vị ở đây, thì căn nhà này vốn nên thuộc về ngài công tước, sau này muốn mời ai ra vào, cũng là sự tự do của ngài ấy.”
“Bớt nịnh nọt đi, có ai không biết công tước giống như cậu của cô.” Bá tước tộc khuyển nọ tức giận đến xanh mặt, “Trước kia là trước kia, bây giờ đã đến thời khắc giữa sống và chết, căn nhà này bảo vệ tốt nhất, dựa vào cái gì không để cho mọi người sống ở đây hả?”
Đôi mắt bá tước tộc khuyển loé lên, mắt thấy không thể độc chiếm căn nhà này, nên dứt khoát kéo cả những người khác vào cùng.
Thiếu tướng Trần Bách Việt mang theo những binh sĩ người thú chỉ vỏn vẹn năm đến sáu người và thương tích khá trầm trọng đứng trong góc, nhìn đám quý tộc tranh chấp nhau trong im lặng.
Mấy ngày này xem như hắn đã nhìn rõ, những quý tộc đó căn bản không hề xem những tướng sĩ họ ra gì, còn binh lính dưới trướng hắn cũng nhẫn nhịn đến cực hạn, nếu như tối nay những quý tộc đó không giữ lại vị trí cho họ trong trang viên, mà gọi họ ra ngoài tuần tra thì...
Trần Bách Việt cười lạnh một tiếng, vậy thì bọn họ cũng không phục vụ nữa.
“Nếu vậy sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm sống và thân phận tôn quý của ta.” Công tước tộc cá mập liếc nhìn bá tước tộc khuyển, để lộ hàm răng nanh như khiêu khích.
“Ông thật quá đáng.” Triệu Vũ Thiến ở một bên lạnh lùng nói. Lúc trước bà bỏ rơi Bạch Văn Nhã và Mễ Nhĩ là vì phòng ngự của hành tinh Tam Hoàn tốt hơn đảo Tranh Tinh nhiều. Nếu bây giờ bà không thể ở trong trang viên có phòng ngự tốt nhất, vậy thì trở về còn có ý nghĩa gì.
Đôi mắt bà rất lạnh lùng, ngay cả một số quý tộc xung quanh cũng đều trở nên lạnh nhạt với công tước cá mập.
Dù sao thì trong lúc sống chết cận kề, không ai muốn bị bỏ lại và trở thành người bỏ mạng sớm nhất.
Vì vậy, mặc dù trước đây họ thường sử dụng đặc quyền tối cao của tước vị để duy trì giá trị riêng của mình, nhưng đến lúc này, sự công bằng đều đã bị họ đạp dưới chân trước khi bắt đầu phản bác kêu gào.
“Mọi người đều là con người, trang viên này lớn như vậy, mà chỉ cho ngài ở thì có phải quá khoa trương. Nếu như bệ hạ biết việc làm của ngài bây giờ, liệu có cảm thấy rất thất vọng về ngài.” Một giống cái trung niên sĩ diện nói.
“Ngài công tước, nếu như ngài đã nghĩ như thế, vậy thì chúng tôi cũng không tháp tùng nữa.” Trần Bách Việt cố gắng nhẫn nhận sự tức giận nói.
Rõ ràng công tước tộc cá mập không ngờ được Trần Bách Việt sẽ nói như vậy, sắc mặt bỗng co lại. Ông ta vốn muốn nổi giận, nhưng đôi diện với những ánh mắt lạnh nhạt của đám đông xung quanh bèn nhịn xuống.
“Thế này đi, hiện tại số lượng quý tộc trên hành tinh Tam Hoàn khá nhiều, các phòng trong căn nhà cũng không đủ chia. Chỉ bằng giống cái sẽ ở trong nhà, còn người thú sẽ ở trong trang viên, lớp phòng ngự chỉ kém một bậc, người thú có thể ở trong phi thuyền, như thế đã công bằng rồi chứ?”
Công tước tộc cá mập tiếp tục nói, “Những binh sĩ người thú ở trong phòng khách của căn nhà, xem như là sự bồi thường cho họ khi ra ngoài tìm đường lúc trước. Hơn nữa ta thân là công tước, cũng có thể ở trong nhà, xem như là một đặc quyền nhỏ.”
Biểu cảm của ông ta đanh lại, nói, “Nếu còn ai không phục, cứ việc so tài với tuỳ tùng của ta.”
Đám đông nghe thế, mặt liền biến sắc, cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Trần Bách Việt cũng không nhiều lời hơn nữa, hắn chỉ nhìn mười mấy tên tuỳ tùng với sắc mặt âm trầm bên cạnh công tước tộc cá mập.
Tên công tước này đúng là đáng ghê tởm, trước giờ vẫn luôn sắp xếp đám tuỳ tùng ở trên tinh cầu hẻo lánh bên cạnh hành tinh Tam Hoàn, để binh sĩ bọn hắn đi thăm dò, đợi bọn hắn chết quá nửa mới gọi đám tuỳ tùng đến, nước cờ đi thật hay.
Những giống cái trong sảnh lớn đưa ra ý kiến với công tước tộc cá mập vẫn còn tốt, dù sao thì xem như họ cũng đã chiếm được lợi thế.
Nhưng những người thú rõ ràng có chút bất bình với đề nghị này.
Đúng lúc này công tước tộc cá mập lại mở miệng, “Nếu như các người không muốn ở trong trang viên, vẫn có thể ở trong nhà, chỉ là sẽ không còn phòng đơn để chia cho các người nữa.”
Lời này của ông nói ra, những người thú luôn bất bình lúc trước cũng đã chịu chấp nhận.
Con người đều dễ đoán như vậy. Sau khi nghe được một yêu cầu quá đáng thì sẽ càng dễ dàng chấp nhận đề nghị tương đối không quá đáng như vậy nữa.
Người thú tộc khuyển nghiến răng, hắn ta vẫn muốn phản kháng, nhưng lần này không ai nguyện đứng về phía hắn nữa.
Cuộc cãi vã khá mất thể diện đó qua đi, đám quý tộc vẫn còn có thể duy trì nụ cười giả tạo, từ biệt nhau một cách nho nhã ở sảnh lớn, nhưng trong lòng lại đang tính toán lát nữa phải chiếm một căn phòng tốt nhất.
Ngay lúc bọn họ vừa định tách ra, thì ánh sáng màu đỏ biểu thị nguy hiểm và mang nghĩa cảnh cáo đột nhiên lóe lên trong sảnh lớn.
“Cảnh báo! Cảnh báo! Cảnh báo!”
“Có người xâm nhập, có người xâm nhập!”
Âm thanh máy móc lạnh lẽo vang vọng trong đại sảnh. Sau sự khiếp đảm ngắn ngủi, đám quý tộc liền rơi vào hỗn loạn.
Những tiếng hét vang dội tràn ngập sảnh lớn, Nhược Thuỵ An bấu chặt váy, “Chết tiệt! Thứ kinh tởm gì kia!”
“Trần Bách Việt, anh mau mang binh sĩ đi thăm dò đi chứ!” Nhược Thuỵ An hét lên, chỉ huy tiểu đội duy nhất đã chịu tổn thất nặng nề.
Trần Bách Việt cười lạnh, liếc mắt nhìn sáu người thú vệ binh dưới trướng, không hề có bất cứ ý nghĩ quan tâm đến đám quý tộc này, mà chỉ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cho mình.
Kèm theo ánh đèn đỏ nhức mắt và tiếng còi báo sắc bén, hình chiếu lớp phòng ngự lớn nhất của hành tinh Tam Hoàn xuất hiện trong sảnh lớn đang bị công kích.
Đám quý tộc không kìm được nhìn về phía đó. Lúc nhìn rõ hình dáng của những tên xâm nhập, cả đại sảnh rơi vào sự yên tĩnh chết chóc.
Sợ hãi giống như con quỷ im lặng, chiếm lấy trái tim của họ trong nháy mắt. Sinh vật xấu xí chưa bao giờ gặp qua xuất hiện trước mắt. Bình thường những giống cái quý tộc đến con kiến cũng sợ bỗng trợn tròn mắt rồi ngất đi.
Những người thú quý tộc cũng không thốt lên được lời nào, mà chỉ trợn mắt kinh hoàng, nhìn từng tên tộc trùng lao về lớp bảo vệ, bị lớp bảo vệ đánh tan thành màn sương màu xanh tím, phút chốc đều ghê tởm đến không cử động được.
Những người duy nhất còn có thể bình tĩnh hơn một chút chỉ có Trần Bách Việt và vài binh lính của đã từng thấy qua tộc trùng.
Nhưng khi Trấn Bách Việt nhìn thấy tộc trùng đông nghịt trên hình chiếu, sống lưng bất giác phát lạnh. Tộc trùng nhiều như vậy, với chút sức chiến đấu của bọn họ, căn bản không đủ, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào hệ thống phòng ngự trên hành tinh Tam Hoàn mà thôi.
Triệu Vũ Thiến nhìn tộc trùng trên hình chiếu, mặt mày cũng trắng nhợt trong nháy mắt.
Nhưng không biết não bà ta nghĩ gì, phản ứng đầu tiên không phải là mình sắp chết rồi, không thể thoát ra được nữa rồi, mà là may mắn thay bà không đợi ở trên đảo Tranh Tinh, nếu không thì giờ đối diện với nhiều tộc trùng kinh tởm như vậy, chắc chắn sẽ bị ăn ngay lập tức rồi.
Bạch Văn Nhã và Mễ Nhĩ có lẽ đều đã chết.
Ít nhất, bà vẫn còn sống lâu hơn bọn họ một chút.