Gả cho cựu nguyên soái ốm yếu bệnh tật

Chương 27  Không muốn sự thương hại như thế
 
Sau khi nhận được sự khẳng định của Cố tiên sinh, lượng điện của Phương Phương cuối cùng cũng nạp đến mức có thể bật nguồn, nó chậm chạp tỉnh lại.
    
Trông Phương Phương không khác gì lắm so với lúc trước, Lục Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, tạm biệt tiểu công chúa rồi về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

    
Bây giờ đã ở trên hành tinh Thủ đô, chuyển phát liên hành tinh vô cùng nhanh chóng và thuận tiện, Lục Vãn Vãn không tự nấu ăn hay để Phương Phương vẫn chưa nạp đầy điện làm, mà gọi đồ ăn liên hành tinh, việc làm vô cùng hiếm thấy.
    
Theo cách nói trước ngày tận thế trên Trái Đất chính là...
    
“Gọi đồ ăn bên ngoài.”
    
Lục Vãn Vãn nằm liệt trên giường, mở quang não, cô cảm thấy hôm nay là ngày rất đáng để chúc mừng.
    
Vì thế cô đã chọn một nhà hàng xem như không tệ trên hành tinh Thủ đô, tiêu hơn sáu trăm ngàn tinh tệ để chọn vài món ăn.
    
Trong đó có một món Lục Vãn Vãn không để cho nhà hàng nấu chín, đó là một loại cá nghe nói có thể bồi bổ cơ thể, loại mà người thú họ mèo rất thích ăn.
    
Đó là cá ngân đoạn cấp hai ở Tuyết vực .
    

Loại cá này do cô đặc biệt mua về để nấu cháo cho tiểu công chúa, nó cũng rất đắt, giá phải hơn bốn trăm ngàn tinh tệ.
    
Ước chừng nửa giờ đồng hồ, đồ ăn đã đến, sau khi Lục Vãn Vãn ký nhận xong thì chiết ra một chút dị năng, thanh tẩy cá ngân đoạn một chút.
    
Cá ngân đoạn không hổ danh là loại cá ngân có giá rất cao, chỉ có rất ít tạp chất trong lớp thịt cá óng ánh đó.
    
Sau khi Lục Vãn Vãn thái lát rồi nấu xong xuôi liền bảo Phương Phương đã nạp điện xong xuống lấy.
    
Còn cô thì xách đủ các thể loại như món kho, món xào, món chiên trở về phòng.
    
Sau khi bổ sung năng lượng, Lục Vãn Vãn cũng không hề lười biếng vì kết quả kiểm tra thiên phú khả quan, cô nhanh chóng bước vào trạng thái tu luyện.
    
Đến khi cô hồi phục được không ít thể lực mới chú ý đến, bên ngoài kia, những hạt mưa tí tách không biết đã rơi xuống từ lúc nào.
    
Cô sờ Nhuyễn Nhuyễn đang nằm bò một bên, bỗng nhiên lại muốn tìm tiểu công chúa nói chuyện.
    
Nhưng Lục Vãn Vãn nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này.
    
Cố Huấn Đình là một người bệnh, cần phải tĩnh dưỡng, tốt nhất nên để anh yên tĩnh nghỉ ngơi.
    
Lục Vãn Vãn đang suy nghĩ thôi thì lên mạng hành tinh giải toả một lúc, bỗng quang não trên cổ tay truyền đến từng hồi rung.

    
Cô mở ra xem, là tin nhắn gửi đến từ đại sư Mễ Nhĩ.
    
“Vãn Vãn.” Đại sư Mễ Nhĩ gửi đến lời mời gọi video ba chiều, “Ta có chuyện muốn nói với cháu liên quan đến việc phần thưởng .”
    
Liên quan đến việc phần thưởng? Lục Vãn Vãn không do dự lựa chọn nối cuộc gọi.
    
Mễ Nhĩ nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lục Vãn Vãn, bức tường màu bạc sau lưng bà tràn đầy cảm giác thiết kế, sắc mặt bà hơi mệt mỏi.
    
Đại sư Mễ Nhĩ không hỏi han gì mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Vãn Vãn, vì thiên phú của cháu rất cao và rất đặc biệt, chiều nay ta đã báo lên cho trung khu đế quốc, kết quả thảo luận đã có.”
    
Nghe lời bà nói, Lục Vãn Vãn cũng trở nên hơi căng thẳng.
    
Thấy sắc mặt của cô, Mễ Nhĩ cười xòa, “Không cần lo lắng, không phải là chuyện gì xấu, chỉ là phần thưởng đế quốc muốn cho cháu có sự điều chỉnh và thay đổi một chút.”
    
Lục Vãn Vãn giãn mày, “Người cứ nói.”
    
Đại sư Mễ Nhĩ ngừng lại, gửi cho cô một mẫu đơn.
    
Bên trái mẫu đơn là cấp bậc thiên phú của giống cái tự nhiên, bên phải là phần thưởng mà cấp bậc thiên phú này nhận được. 
    
Từ cấp E thấp nhất hướng lên trên, dừng lại là cấp S.
    
Còn chỗ phía trên cấp S là một câu nói “Xác định sau cuộc thảo luận” màu đỏ tươi.
    
“Phần thưởng có thể có của giống cái tự nhiên sở hữu thiên phú cấp S là:
    
Cấp bậc công dân cấp sáu của đế quốc, một khoang dinh dưỡng cấp năm, một cỗ áo giáp cấp B, còn có tư cách gia nhập giao dịch một sao của Thương thành trong nội bộ ở đế quốc.
    
Đại sư Mễ Nhĩ ngừng lại, “Còn có tư cách chọn bạn đời tuỳ ý, thậm chí có thể cả đời không kết hôn.”
    
Lục Vãn Vãn nghe đến đây, trong lòng thả lỏng hơn, ít nhất cô không cần phải lo lắng về việc bị ép buộc kết duyên cùng với người mà mình không thích.
    
“Nếu như cháu không muốn, bây giờ có thể tiễn Cố Huấn Đình đi.”
    
Đại sư Mễ Nhĩ thấy Lục Vãn Vãn cau chặt mày trong khoảnh khắc bèn cưới trêu chọc, “Tất nhiên cháu có thể tiếp tục ở cùng với anh ta, chỉ cần hơn hai tháng sau, hai người có thể thông qua kiểm tra tính thích ứng của đế quốc, lúc đó có thể kết khế ước rồi.”
    
Lục Vãn Vãn bị bà ấy nhìn cho có hơi xấu hổ, cô sờ sờ mặt, “Cái này...”
    
“Cái này phụ thuộc vào sự lựa chọn của cháu.” Đại sư Mễ Nhĩ nhún vai, “Nhưng mà phần thưởng cũng cần phải có sự trả giá.”
    
Đại sư Mễ Nhĩ nói, “Thông thường những giống cái có thiên phú cấp S đều cần phải làm việc cho đế quốc, ta nghĩ cháu có thể hiểu được này.”

    
Lục Vãn Vãn gật đầu, cô luôn luôn phải làm việc, “Đương nhiên ạ.”
    
Cô còn phải nuôi robot và còn có tiểu công chúa nữa.
    
Đi khám bệnh cho Cố tiên sinh cần phải tiêu tiền, đến khi tuổi tác của Phương Phương, Viên Viên và Nhuyễn Nhuyễn lớn hơn một chút, cũng cần phải thay linh kiện cho chúng nó.
    
Cần phải mua loại đắt nhất, tốt nhất.
    
Đại sư Mễ Nhĩ cười, “Đây là phần thưởng thiên phú cấp S có thể nhận được, cháu là cấp SS thì có khác một chút.”
    
Mễ Nhĩ xoa xoa trán có hơi mệt mỏi, “Về phần thưởng, bây giờ cháu có hai lựa chọn.”
    
Lục Vãn Vãn chăm chú nghe.
    
“Một là thêm mười tỷ tinh tệ trên cơ sở cấp S, hai là là từ bỏ các phần thưởng ở trên, lựa chọn đổi tích điểm ở phố buôn bán trong nội bộ đế quốc.
    
“Tư cách đổi tích điểm là gì?” Lục Vãn Vãn hỏi.
    
“Trường hợp thứ nhất, cháu có thể có được tư cách giao dịch một sao, có thể dùng tiền mua một số hàng hoá.” Đại sư Mễ Nhĩ dừng lại, “Trường hợp thứ hai là dùng thiên phú thanh tẩy của cháu để kiếm tích điểm, dùng tích điểm để mua những thứ mà cháu thích.”  
    
“Chỗ khác biệt chính là những hàng hoá có thể mua bằng tiền có hạn, còn tích điểm thì có thể đổi tất cả các loại hàng hoá.
    
Nghe bà giải thích, Lục Vãn Vãn cũng hiểu ra đôi chút.
    
Đại sư Mễ Nhĩ tiếp tục nói, “Cái này cũng liên quan đến phương thức làm việc của cháu.”
    
“Nếu cháu chọn lại cái thứ nhất, một năm cần phải làm việc ít nhất năm mươi ngày. Còn cái thứ hai không có địa điểm làm việc cố định, nhưng mỗi tháng phải rút ra một ngàn điểm.”
    
Đại sư Mễ Nhĩ nói xong rồi gửi một số tài liệu qua cho cô, “Đây là bản giới thiệu ngắn hệ thống nội bộ của đế quốc và một số nhiệm vụ tích điểm, cháu có thể xem qua, chỉ cần suy nghĩ trong vòng một tháng là được, nghĩ thông rồi liên lạc với ta.”
    
Ảnh ba chiều biến mất, Lục Vãn Vãn xem sơ qua những thứ bên trong hệ thống nội bộ đế quốc, trước khi đưa ra lựa chọn, cô chỉ có thể xem những thứ có thể mua được với tư cách một sao.
    
Nhưng những thứ một sao này đã rất nhiều rồi.
    
Từ phi thuyền cấp D lậu đều có thể mua được với giá một phần mười giá thị trường ở trong này.
    
Ngoài ra còn có rất nhiều robot thế hệ mới và một số sản phẩm công nghệ, cùng với các loại linh kiện và khoang dinh dưỡng cấp bốn trở xuống, thậm chí còn có cả pháo đài đi động.
    
Còn những nhiệm vụ tích điểm có lẽ là mới được thảo luận xong, trước mắt chỉ có vài điều ngắn ngủi.

 
1. Cứu chữa người bệnh, dựa vào mức độ nghiêm trọng và địa vị của bệnh nhân mà có tích điểm tương ứng, mỗi người không giống nhau, dao động từ 10-1000 điểm.
 
2. Đá năng lượng thanh tẩy, căn cứ vào cấp bậc và mức độ của đá năng lượng thanh tẩy sẽ có tích điểm từ 1-100000.
    ……
 
6. Thanh tẩy thực vật đặc biệt liên hành tinh, cung cấp thực phẩm sạch, tích điểm cũng không ít.
    
Còn trong hệ thống nội bộ, một điểm tương ứng với một tinh tệ.
    
Cả hai loại này Lục Vãn Vãn cảm thấy không khác nhau lắm.
    
Chọn cái nào cũng có ưu và khuyết điểm.
    
Lục Vãn Vãn thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, mưa bên ngoài kia ngày càng lớn, bầu trời cũng trở nên đen kịt.
    
“Nhuyễn Nhuyễn, bây giờ là mấy giờ rồi.”
    
“Đã là 11 giờ tối rồi.” Nhuyễn Nhuyễn nói.
    
“Muộn như vậy rồi sao.” Lục Vãn Vãn đã quên mất chuyện tiểu công chúa một tay xách Phương Phương vào sáng nay, trong đầu đều là dáng vẻ sắc mặt nhợt nhạt của anh, Cố Huấn Đình yếu ớt như vậy, nhất định đã ngủ từ sớm rồi.
    
Còn về chuyện phần thưởng, nếu đại sư Mễ Nhĩ đã nói cô có thời gian một tháng để suy nghĩ, vậy thì không cần ở lại hành tinh Thủ đô nữa, đổi lại sẽ đi đến hành tinh Man-se-la.
    
Mặc dù biểu hiện của Cố Huấn Đình không quá yếu ớt, nhưng Lục Vãn Vãn vẫn rất lo lắng về sức khỏe của anh.
    
Nghĩ đến đây, Lục Vãn Vãn có chút ngồi không yên, cô đẩy cửa, đặc biệt không để Nhuyễn Nhuyễn theo sau, rón rén đi về phía phòng của tiểu công chúa.
    
Hành lang được trải thảm rất yên tĩnh, bên tai của Lục Vãn Vãn đều là tiếng nhịp tim đang dần tăng nhanh, âm thanh thuộc về riêng cô.
    
Đến khi cô sắp đi đến hành lang phòng của tiểu công chúa thì thấy hình bóng vuông vuông mờ ám.
    
Là Phương Phương với cái đầu to to, cơ thể cũng to to, vi mạch một khi nóng lên thì đèn đỏ cũng sáng lên→_→
    
Tại sao muộn như vậy mà Phương Phương vẫn ra đây?
    
Lục Vãn Vãn phút chốc cau mày lại, ẩn mình ở trong góc.
    
Thấy Phương Phương cẩn thận đi đến cuối hành lang, sau đó mở khoang bụng của mình ra.
    
Lục Vãn Vãn: “...”
    
Nếu như cô không biết Phương Phương là một người máy, có lẽ cô đã bị dọa chết.
    
“Sột soạt.” Thứ gì đó được lấy ra, cho dù cánh tay máy của Phương Phương rất nhẹ, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh vẫn phát ra tiếng động rất lớn.
    
Cô thấy Phương Phương khởi động hệ thống thanh tẩy, là ánh sáng màu xanh lam nhạt mà cô rất quen thuộc.
    
Thanh tẩy rác ở ngoài này vào lúc nửa đêm?

    
Bên ngoài cửa sổ đen kịt, tiếng mưa rất lớn, thậm chí hành lang cũng có hơi ẩm ướt, một tia sấm sét lóe lên, Lục Vãn Vãn đã nhìn rõ dáng vẻ của Phương Phương.
    
Trên nửa cơ thể kim loại đều đã nhuốm vết máu tươi.
    
Thứ trong máy thanh tẩy của nó cũng là những miếng khăn giấy lớn và nhiễm máu.
    
Đại não của Lục Vãn Vãn phút chốc trở nên trống rỗng, trong đầu cô bỗng hiện lên vô số tình huống đáng sợ, cho đến khi nghe được một giọng nói khàn khàn, có hơi đáng sợ trong đêm mưa gió bão bùng này.
    
“Phương Phương.”
    
Lục Vãn Vãn rút chân lại, thêm một tia sét nữa loé lên, cô thấy một nửa áo trắng của Cố Huấn Đình đang nhuốm máu.
    
Sắc mặt anh rất kém, bụm miệng ho vài cái, rồi buông thõng tay, những giọt máu ngoằn ngoèo men theo ngón tay anh rơi tí tách.
    
“Phương Phương, đã xử lý xong chưa?” Giọng Cố Huấn Đình nhẹ bẫng, “Nhanh lên một chút.”
    
“Đừng để bị...Vãn Vãn phát hiện.”
    
Anh chậm chạp gọi hai chữ Vãn Vãn, ngữ khí rất nhẹ và dịu dàng, khiến cho Lục Vãn Vãn ngỡ chỉ là một cơn gió.
    
Phương Phương có hơi mờ mịt, “Tại sao không thể bị Lục Vãn Vãn phát hiện?”
    
Phương Phương thực sự không hiểu hành vi cứ bắt nó ra ngoài xử lý rác vào lúc nửa đêm của Cố Huấn Đình.
    
Cố Huấn Đình không trả lời câu hỏi của nó.
    
Anh chỉ cúi nhẹ đầu, nói gần như là thì thầm, “Rất...phiền phức.”
    
“Nhưng Vãn Vãn sẽ không gây phiền phức cho ngài.” Phương Phương phản bác.
    
“...” Hai tiếng ho trầm thấp truyền đến trong đêm tối, giọng của Cố Huấn Đình nhẹ đến mức khiến người ta đau lòng, “Bộ dạng thảm hại như vậy, cô ấy nhìn thấy lại sẽ thương hại.”
    
“Ta...” Cố Huấn Đình nghiêng đầu, “Không muốn sự thương hại như thế.”
    
Có lẽ là những sự quan tâm dành cho cô đang dần tăng lên, anh không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ thảm hại và xấu xí này của anh.
    
Anh đã đủ xấu mặt trước cô rồi.
    
Anh chỉ nghĩ có một số sự tôn nghiêm nhất định phải kiên trì dù không biết lí do vì sao.
    
Anh rất ích kỷ, rất tham lam và không muốn thương hại.
    
Cố Huấn Đình cong môi tự giễu.
    
Anh chỉ muốn, chỉ thích được sánh vai cùng cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận