Chương 85 Tu luyện sức mạnh tinh thần cùng nhau
657 không nói chuyện, con chíp của 992 như ngưng trệ.
Lục Vãn Vãn thấy robot cao lớn chỉ im lặng đứng tại chỗ, không có hành gì tiếp theo.
Cô vỗ vai 992 như đang an ủi, đứng cùng nó, nhìn Tạ Kha mang theo 657 rời đi qua cầu nối.
Cầu nối tách ra, hai chiếc “phi thuyền ma” mở hệ thống phòng thủ, chia thành hai hướng rồi rời đi.
“Vãn Vãn, chúng ta về hành tinh Tiểu Lộc sao?” Nhuyễn Nhuyễn hỏi, những robot trong nhà nghe thế đều hướng màn hình điện tử về cô.
Lục Vãn Vãn mở quang não, liếc nhìn lộ trình của thử nghiệm tính thích ứng, rồi lại liếc nhìn tiểu công chúa có ánh mắt dịu dàng bên cạnh.
Nếu như không xảy ra chuyện này thì theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, có lẽ Lục Vãn Vãn và tiểu công chúa sẽ tiếp tục thử nghiệm tính thích ứng.
Nhưng bây giờ nguy hiểm đã đến gần, thử nghiệm tính thích ứng của bọn họ cũng bị gián đoạn.
Nhưng bọn họ đã vượt qua được hai hành tinh, chỉ cần vượt qua thêm một hành tinh nữa là có thể kết hôn rồi.
“Chúng ta đi đảo Tranh Tinh.”
Trong lúc cô đang đắn đo thì giọng nói trầm thấp của tiểu công chúa truyền đến bên tai, “Đảo Tranh Tinh là trạm cuối cùng trước đảo Thần Thú của thử nghiệm tính thích ứng. Ngành chế tạo áo giáp ở đó rất phát triển, hơn nữa cách viện nghiên cứu gen đế quốc không xa.”
Anh tiến lên trước, trong chớp mắt đã đến trước mặt cô, hàng mi dài của anh khẽ run. Ánh mắt anh rơi trên gò má cô luôn mang theo sự ám muội, quyến luyến, “Sau này, có lẽ cần dùng đến áo giáp.”
Rõ ràng tiểu công chúa đang nói chính sự, nhưng Lục Vãn Vãn vẫn luôn cảm thấy anh như đang kề gần tai cô, nói những lời tâm tình mờ ám vậy.
Anh đỏ mặt, nhẹ giọng nói, “Nếu như vượt qua, thì sẽ có thể đến đảo Thần Thú, nhận được sự chúc phúc của thần thú.”
Bọn họ quá gần nhau, dường như cô còn có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ phía anh.
Nghe anh ngượng nghịu nói, hy vọng có được sự chúc phúc của thần thú.
Không biết tại sao Lục Vãn Vãn lại nhớ đến chuyện sức mạnh tinh thần Tạ Kha nói, mặt nóng lên, cô dời ánh nhìn khỏi gò má xinh đẹp của anh, khẽ gật đầu.
“...Vâng.”
Tiểu công chúa nghe giọng nói đáng thương của cô, mặt và tai đều đỏ lên, đầu óc cũng có chút choáng váng.
Anh không biết nên nói gì tiếp theo, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều nóng lên.
Chỉ có điều trong ánh mắt Lục Vãn Vãn khẽ liếc anh, anh hồi hộp đến cuống tay cuống chân.
Anh điều chỉnh lộ trình của phi thuyền, xoay người lại, “Chắc mất khoảng ba ngày.”
Lục Vãn Vãn gật đầu, nhìn thấy Cố Huấn Đình kéo cổ áo sơ mi vì nóng, yết hầu trượt lên xuống, đẹp mê người.
Cô lắp bắp gọi Phương Phương, “Giảm nhiệt độ một chút.”
Phương Phương đáp ứng, cái chân máy bước bình bịch đi điều chỉnh nhiệt độ.
Cố Huấn Đình loay hoay với cổ áo của mình rất lâu, hết nửa ngày mới bỏ tay xuống anh lên tiếng “Sức mạnh tinh thần...”
Anh khẽ nheo đôi mắt phượng hẹp dài, đáy mắt mang theo chút ngượng ngùng nhìn gò má có hơi nhợt nhạt của cô, “Tu luyện cùng nhau chứ?”
Tạ Kha nói nếu sử dụng xong thiên phú, tu luyện sức mạnh tinh thần cùng nhau có thể thư giãn.
Vãn Vãn có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút?
Nghĩ đến cảm giác khiến anh say đắm đó, tiểu công chúa nói xong lại xấu hổ dời ánh mắt vào trong góc, “Nếu không muốn cũng không sao.”
Lục Vãn Vãn thấy anh sắp đỏ bừng mặt, đầu óc cô ban đầu chỉ có hơi choáng vì dùng hết dị năng, giờ lại càng choáng váng hơn, thế nên nói một số câu đến bản thân còn không biết là gì, “Phương Phương còn ở đây đó.”
Cô nói xong bèn cảm thấy mặt anh càng đỏ hơn lúc nãy.
Lục Vãn Vãn dần dần bình tĩnh lại: “...”
Câu nói vừa rồi của cô như là nói với người đàn ông của mình, giống như đám nhỏ vẫn còn đó thì không thể làm gì được vậy...
“Phương Phương ở đây thì làm sao?” Phương Phương vẫn không thể phản ứng lại, mà còn ngây ngô hỏi, “Phương Phương là robot trung thành nhất, bất kể hai người làm gì trước mặt Phương Phương, Phương Phương tuyệt đối sẽ không nói ra!”
Lục Vãn Vãn: “...” Cô sắp xấu hổ chết rồi.
“Phương Phương, Nhuyễn Nhuyễn, Viên Viên, 992.” Tiểu công chúa cũng xấu hổ, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nói chuyện được, “Mấy đứa về phòng sạc điện trước.”
“Vâng.” Nhuyễn Nhuyễn đáp một tiếng, robot trong nhà đều rất nghe lời của “tiểu công chúa”, ngoan ngoãn rời đi.
Lục Vãn Vãn thấy anh đi về phía mình. Dưới ánh đèn sáng, những giọt mồ hôi trên trán ánh lên ánh sáng vụn vặt, “Ừm...chúng đi rồi.”
Lục Vãn Vãn cắn môi, bước qua một bên, nhường vị trí bên cạnh cho tiểu công chúa.
Cố Huấn Đình sững người một lát, khoé môi cong lên, tự giác thay đổi lộ trình ban đầu anh chuẩn bị để đến trước mặt cô, chỉ vài bước đã đến bên cạnh cô.
Anh đưa tay về phía cô, những ngón tay nhẹ nhàng đan vào tay cô.
Lòng bàn tay anh rất nóng, đáy mắt sáng lấp lánh, toàn bộ đều là dục vọng muốn chiếm hữu không thể giấu, chỉ có hành vi và cử chỉ đều kiềm chế đến đáng sợ.
Cô cảm thấy chú mèo của mình đang căng thẳng quá độ.
Ban đầu Lục Vãn Vãn có hơi lo lắng, nhưng nhìn anh như thế, ngược lại cô không thấy lo nữa.
Cô chớp mắt, hỏi anh, “Có muốn hôn trước không?”
Cô nói xong thì thấy chú mèo đó sững sờ một lát, đôi tai đã hiện ra, đồng từ run rẩy, ánh vàng rực rỡ loé lên không thể kiềm chế được.
“Ừm...” Chú mèo lớn giả vờ bình tĩnh rung hàng mi, “Cũng...cũng được.”
Lục Vãn Vãn sắp bị anh chọc cười rồi, cô đỏ mặt dịch về phía tiểu công chúa đang kiềm chế ngồi cách cô một đoạn.
Lúc đầu cô muốn thử bá đạo một phen, đánh phủ đầu anh trước, nhưng cô chưa chưa kịp hôn lên bờ môi người kia, đã cảm thấy tay bị nắm chặt hơn, lưng cô đã dán vào thành ghế sofa.
Cảm giác mềm mại trên môi, Cố Huấn Đình đã tấn công cô trước rồi.
Lục Vãn Vãn mở hé mắt, nhìn thấy mắt người đó đang nhắm, hàng mi cong run rẩy ngại ngùng.
Lần này anh thành thạo hơn rồi, hôn cô một lúc mới chịu buông ra.
Lục Vãn Vãn đã thích ứng với nụ hôn thuần khiết này, nhưng sau cái hôn đó, anh thở dốc.
Anh hôn lên những sợi tóc của cô, khàn giọng gọi tên cô, “Vãn Vãn.”
Lục Vãn Vãn bị anh mê hoặc một lúc, sống lưng có hơi tê dại, cô vẫn chưa hoàn hồn thì Cố meo meo đã buông cô ra, sức mạnh tinh thần cũng cuộn lên.
Mặc dù hôn rất thoải mái, nhưng Cố Huấn Đình vẫn chưa quên vừa rồi bà xã của mình đã rút ra một số sức mạnh tinh thần, nên anh cấp tốc bổ sung, và cũng không quên mục đích của anh là tu luyện sức mạnh tinh thần cùng cô.
Sức mạnh tinh thần của hai người va chạm nhau liền bắt đầu dung hoà và tăng lên nhanh chóng.
Tiểu công chúa vẫn còn thoải mái một chút, đôi mắt chỉ đỏ lên, vừa bình tĩnh vừa kiểm soát vận chuyển sức mạnh tinh thần.
Nhưng Lục Vãn Vãn chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, bị bóp nghẹt đến không thể suy nghĩ. Đầu óc trống rỗng, chỉ bị động vận chuyển nâng cao sức mạnh tinh thần.
Đợi lần dung hoà sức mạnh tinh thần này đạt đến giới hạn của cô, tiểu công chúa mới từ từ ngừng vận chuyển sức mạnh tinh thần.
Còn Lục Vãn Vãn mặc dù sức mạnh tinh thần tăng lên nhiều, đầu óc cũng ngày càng tỉnh táo, nhưng vừa rồi vận chuyển sức mạnh tinh thần đã dốc hết sức lực, giờ chỉ như con cá muối nằm dài trên sofa, bất động.
Tiểu công chúa cụp tai, không dám nhìn dáng vẻ của cô.
Anh cảm thấy bây giờ cô trông thật kỳ lạ, bản thân anh cũng có chỗ hơi lạ kỳ.
Chỉ lúc ở cùng với cô anh mới như vậy.
Đó là cảm giác khác lạ nhưng không hề khó chịu.
Chỉ là anh cảm thấy xấu hổ theo bản năng, hai người vẫn chưa kết khế ước bạn đời tương lai, cảm xúc như vậy không thể bị Lục Vãn Vãn phát hiện.
Cố Huấn Đình áp chế sự ngượng ngùng trong đáy lòng, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, đó là nếu như bỏ qua đôi mắt và đôi môi hồng hồng của anh.
“Đám Phương Phương có lẽ đã sạc đầy điện rồi.” Anh nói, “Anh đi xem xem.”
Lục Vãn Vãn khẽ ho vài cái mới nói ra hơi, cô rất mệt, căn bản không chú đến mỗi lần cô ho một tiếng, sống lưng Cố Huấn Đình sẽ run lên một lúc.
Cô dùng giọng điệu thường ngày hay nói với anh, “Ừm, em nằm thêm một lát.”
“Ừ.” Không biết Cố Huấn Đình muốn giấu diếm cái gì, anh lấy một tấm chăn từ trong chuỗi không gian, hiếm thấy đắp chăn lên đầu Lục Vãn Vãn một cách “không chu đáo”, che đi toàn bộ tầm nhìn của cô.
Lục Vãn Vãn: “......” Vừa tu luyện sức mạnh tinh thần xong đã lạnh lùng như vậy, chú mèo này không phải muốn cô ngộp thở chứ.
Nhưng...nể tình tiểu công chúa vẫn nhớ đắp chăn cho mình, nên cô không so đo với chúa kiêu ngạo này nữa.
Hơn nữa đúng là cô có hơi lạnh, và rất mệt, không còn sức đâu để thò đầu ra ngoài nữa, nên dứt khoát ngủ thiếp đi trong chiếc chăn ấm áp.
Đến hơn một tiếng sau, tiểu công chúa không biết làm sao mà dội nước lạnh một hồi lâu, chờ đến khi mọi thứ trở lại bình thường mới trở về khoang chính, phát hiện Lục Vãn Vãn đã ngủ đi rồi.
Anh kéo chăn ra, khuôn mặt người đó rất thoải mái, ngủ rất ngon lành.
Đột nhiên chú mèo lớn cảm thấy có chút hờn tủi, anh hiếm khi vừa không khách khí, vừa không dịu dàng ôm cô trở về phòng. Anh khẽ cắn lên cổ tay cô xem như một sự trừng phạt.
Thấy trên tay cô in dấu răng mờ mờ màu hồng, trong lòng anh mới cảm thấy cân bằng hơn một chút.
“Ngủ ngon.”
Cố Huấn Đình giúp cô tém góc chăn, lần này anh không che giấu cảm xúc nơi đáy mắt nữa, anh lén lút, mang theo tâm trạng phấn khích và dục vọng chiếm hữu nồng đượm, nhẹ nhàng gọi cô là “...Bà xã.”