Gả cho cựu nguyên soái ốm yếu bệnh tật

Chương 90 Bọn họ rất khác nhau

 
“Hu hu...”
 
Chú gấu vàng mở to mắt, nước mắt xuôi theo móng vuốt chảy xuống, trông vừa ngốc vừa đáng thương.

 
Tạ Kha chỉ cảm thấy gương mặt này của cậu ta sắp trút giận lên mặt mình, có chút không nói nên lời lùi về sau hai bước, vừa buồn cười vừa bất lực, “Sao vậy?”
 
Gấu vàng lại khóc thút thít thêm một lúc, rồi mới lau khô nước mắt trên lông bằng móng vuốt, đấu tranh biến lại hình người, “Tôi, tôi phát hiện các em mình...hức...đã hại chết anh cả...”
 
Cố Linh Tích ý thức được vừa rồi mình khóc có hơi quá đà, khóc đến độ nức lên, khuôn mặt rắn rỏi đỏ ửng hết cả, gấu cảm thấy rất xấu hổ.
 
Anh ta để ý biểu cảm của Tạ Kha có chút chán ghét thì hơi tổn thương, tự giác lùi về sau hai bước, ngoan ngoãn ngồi yên.
 
Sắc mặt Cố Linh Tích có hơi buồn, anh ngồi xuống, “Không ngờ những gì các anh nói là sự thật.”
 
Tạ Kha đi về trước, chạm vào vầng trán mà mi tâm đã lờ mờ chuyển sang màu xanh của cậu ta, “Trước tiên cậu hít hai ngụm nguyên tố thanh tẩy, bình tĩnh lại rồi hẵng nói chuyện với tôi.”
 
657 phía bên kia chu đáo đưa bình đựng nguyên tố thanh tẩy cho Cố Linh Tích, cậu ta nhận lấy, nói lời cảm ơn với nó.
 

Tạ Kha nhướn mày, có chút ngạc nhiên, “Từ lúc nào cậu biết nói cảm ơn với robot rồi?”
 
Cố Linh Tích sờ mũi, không trả lời câu hỏi này.
 
Trước kia, anh luôn nghĩ rằng robot chỉ là một công cụ đơn thuần mà thôi. Anh không thích Cố Huấn Đình, cái tên thích sửa chữa robot, vả lại con u ám chẳng có biểu cảm gì đó.
 
Nhưng bây giờ, dường như anh đã hiểu được chút ít, lý do tại sao Cố Huấn Đình lại thân thiết với robot như vậy.
 
Bời vì robot tuy lạnh lùng, mô phỏng hình dáng của con người, nhưng lại là “người” có nội tâm vô cùng thuần khiết so với đám quý tộc hủ bại thối nát và đám người xấu xa kia.
 
Tạ Kha nhìn sắc mặt của cậu ta, thầm đoán rằng con gấu quá nửa là đã thay đổi cách nhìn vì những chuyện xảy ra gần đây, nên anh cũng không kích động cậu ta nữa.
 
Cố Linh Tích bình tĩnh lại, nói ra một lượt suy đoán của mình đối với phụ hoàng và mẫu hậu, cuối cùng lo lắng hỏi, “Tạ Kha, anh nói xem họ có còn cách cứu chữa không, tôi cần phải làm gì?”
 
Tạ Kha nghe cậu ta nói xong, trả lời, “Tôi có để lại máy phân tích mẫu máu trong 657. Vốn là chuyên phân tích cho cậu, nhưng nếu là máu của bệ hạ và hoàng hậu thì cũng có thể phân tích.”
 
Tạ Kha nói, “Nếu như độc tố cùng một loại với cậu, nói không chừng thuốc của cậu họ cũng có thể dùng.”
 
“Nguyên tố thanh tẩy bất kể thế nào cũng có thể sử dụng.”
 
Anh nối xong, Cố Linh Tích phía bên kia gật đầu lia lịa, nói, “Bây giờ tôi sẽ đi lấy mẫu máu của họ, lát nữa sẽ liên lạc với anh.”
 
Thấy Tạ Kha gật đầu, Cố Linh Tích bèn tắt cuộc gọi.
 
Lần này anh không xông xáo đi gặp phụ hoàng và mẫu hậu như lúc trước nữa, mà nghiêm túc chuẩn bị hết tất cả, thay bộ quần áo mình mặc thường ngày, nhờ 657 giúp đỡ.
 
Phía Tạ Kha nghĩ đến cái đầu gấu vàng đẫm lệ vừa rồi, cánh tay thõng xuống, rồi lại cầm cuốn sách đã hơi cũ lên.
 
Con gấu Cố Linh Tích ngốc nghếch này, có thể nói cậu ta trước giờ luôn sống trong môi trường quá lý tưởng...
 
Từ lâu, bệ hạ và hoàng hậu đã rất anh minh, còn vô cùng yêu thương Cố Linh Tích.
 
Anh cả Cố Linh Xuyên vẫn luôn dạy các người em, cái gì là trách nhiệm và chính nghĩa.
 
Theo như những điều anh biết, trước khi Cố Linh Xuyên qua đời, con gấu ngốc này luôn ra sức tập luyện như thể mình là một thanh kiếm sắc bén tương lai của đế quốc.
 
Lúc tộc trùng xâm lược, Cố Linh Tích cũng thống lĩnh nhiều đội quân, chỉ có điều cậu ta chỉ luôn phụ trách việc truy sát tộc trùng chạy vào trong phạm vi của đế quốc, còn có một số công việc tuần tra an ninh mà thôi.
 
Tạ Kha nhìn ánh sáng ấm áp bên tay, nhớ lại chuyện cũ mười năm trước:
 
Lúc đó anh vẫn chưa gặp Khả Khả, chiến tranh giữa tộc trùng và đế quốc dù vẫn chưa kết thúc, nhưng đế quốc đã có được thế thắng áp đảo.
 
Mặc dù lúc ấy anh không trực tiếp tham gia quân đội, nhưng vẫn luôn tham gia các hạng mục tình nguyện, thường đi hỗ trợ chăm sóc y tế.
 
Lần đó, anh đi theo đội ngũ đến một chiến trường gần ngoài lãnh thổ, hành tinh vừa bị tộc trùng tàn sát.
 
Nọc độc đã phá huỷ một vùng đất đai rộng lớn vốn có thể trồng trọt, những người bị thương được Cố Linh Tích đem đến bệnh viện chữa trị.
 
Các binh sĩ người thú rất ít thương vong, nhưng cũng thiếu hụt các bác sĩ.
 
Lúc đó anh đang chữa trị cho một thuộc hạ của Cố Huấn Đình, Cố Linh Tích đứng một bên Hám Vũ ngoại trừ chút máu dính trên vũ khí ra thì hoàn toàn sạch sẽ, nghênh đầu đỏ mắt chất vấn Cố Huấn Đình, “Tại sao không đến sớm hơn một chút?”
 
“Theo sức chiến đấu trước kia của anh thì hoàn toàn có thể đến sớm mười mấy phút cơ mà.”
 
“Sớm thêm một chút, hành tinh này sẽ được cứu rồi!”
 
Những cỗ người máy áo giáp mở ra, Cố Huấn Đình lúc đó vẫn chỉ là thượng tướng nhảy ra.
 
Cả người anh là bộ quân phục màu đen sẫm, mái tóc đen nhánh, cổ tay áo được tô điểm màu vàng rực rỡ, đôi môi sáng màu mím lại thành một đường.
 
Quân phục của anh sạch sẽ đến nỗi không thể nhìn ra một nếp gấp hay vết máu nào, ngay cả vầng trán cũng không hề lưu lại một giọt mồ hôi.
 
Trông anh chẳng giống như vừa trở về từ chiến trường, ngược lại giống như tham dự một bữa tiệc sang trọng hơn.
 
Cố Linh Tích giận sôi máu, cảm thấy anh không cố gắng hết sức. Gấu vàng vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, thiếu chút nữa biến thành đầu gấu.
 
Cố Huấn Đình lúc đó nói như thế nào nhỉ.
 
Tạ Kha nhớ lại một lát, dường như anh ấy chỉ nhướn mày, lạnh lùng nói, “Câm miệng.”
 
Lúc đó anh cảm thấy, bọn họ rất khác nhau.
 
Lúc Cố Huấn Đình nhảy xuống, với tư cách là một bác sĩ chuyên nghiệp, trình độ cao như anh, vừa nhìn đã biết ngay.
 
Mặc dù Cố Huấn Đình cực lực kiềm chế, nhưng đầu gối và cánh tay cậu ta vẫn khẽ run.
 
Đó là sự mệt mỏi quá độ và không bổ sung đổ dinh dưỡng nên mới có tình trạng như vậy.
 
Cố Huấn Đình cũng là người, anh cũng biết mệt.
 
Anh cũng muốn, chỉ lúc bỏ lỡ một bước, mới vội vàng đuổi đến đây.
 
Chỉ là, Cố Linh Tích vẫn luôn được xếp ở phía sau sẽ không thể lĩnh hội được cảm giác này.
 
Cậu ta và Cố Huấn Đình không giống nhau, cậu ta được bảo vệ quá kỹ lưỡng.
 
Tạ Kha đẩy kính, chỉ có chút hối hận vì lúc trước anh không lên tiếng mà chỉ im lặng nhìn Cố Huấn Đình mất kiên nhẫn ném Cố Linh Tích đã biến thành nửa hình thú ra ngoài.
 
Có thể gặp được Vãn Vãn đúng là may mắn của Cố Huấn Đình.
 
Với cái tính cách kỳ quặc, khiến người ta ghét vừa cố chấp, nửa ngày vẫn không nói ra được chữ nào đó, sợ rằng không có cô gái thứ hai nào có thể chịu đựng được.
 
Hơn nữa, sau này Cố Huấn Đình thảm hại như vậy cũng có sự liên quan rất lớn đến tính cách trước đây của cậu ta.
 
Nhưng anh không có tư cách nói cậu ấy.
 
Trước khi gặp cô gái nô lệ bị giam trong lồng, gãy mất đôi cánh, nhưng đôi mắt vẫn ngập tràn ánh sao, thì anh chẳng phải là một người rất lạnh lùng sao?
 
Tạ Kha gỡ kính xuống, vô cùng nhớ nhung người yêu đang ở trên Hải Nguyệt Sâm.
 
Anh chỉ hy vọng, tất cả sẽ sớm kết thúc.
 
......
 
Cố tiểu công chúa không được bảo vệ tốt, bây giờ đang kéo tay Vãn Vãn, dẫn cô đến phòng làm việc trên phi thuyền.
 
“Là áo giáp sao?” Lục Vãn Vãn nhìn những bộ phận áo giáp đặt ở trung tâm, có chút ngạc nhiên.
 
Đến lúc cô nhìn thấy khoang điều khiển đủ cho hai người ngồi, toàn bộ sự ngạc nhiên biến thành cảm xúc không nói rõ được.
 
Cô xoay người, tầm mắt men theo áo sơ mi của anh, lướt qua cúc áo được gài kỹ và cổ áo, hàm dưới với đường nét tuyệt đẹp, rồi chìm vào đôi mắt đen thẳm.
 
Lục Vãn Vãn hơi nắm chặt tay, nhịp tim như va phải bông, mang theo một chút ngọt ngào và xót xa. Cô cúi đầu,  mắt chớp nhanh, tốc độ nói cũng hơi nhanh, “Anh làm từ lúc nào vậy? Sao lại là khoang điều khiển đôi?”
 
Cố Huấn Đình giả vờ như không để ý, đôi mắt khẽ động, ánh mắt rơi trên gò má ửng hồng của cô, đôi tai cũng dần nóng lên.
 
Anh chỉ khẽ xáp gần lại, nắm tay cô chặt hơn một chút.
 
Nhiệt độ cơ thể của tiểu công chúa có hơi cao, men theo lòng bàn tay đan chặt nhau, truyền đến cô.
 
Lục Vãn Vãn liếc nhìn anh, thấy khóe môi anh khẽ động đậy, dường như đang do dự làm sao để nói những lời ngọt ngào vậy, cô hiếm khi có chút mong chờ.
 
Anh chuẩn bị làm gì nhỉ?
 
“...”
 
Lục Vãn Vãn đợi rất lâu nhưng tiểu công chúa vẫn không nói gì, đến khi cô không kiên nhẫn được nữa, người đó mới đắn đo mở miệng, “Anh nghĩ, lúc gặp nguy hiểm...”
 
Anh ngập ngừng nửa ngày, mới chậm rãi, lắp bắp nói, “Em có thể...có thể...trốn trong...trong...”
 
“Cái gì?”
 
Lục Vãn Vãn ngẩng đầu, nhìn gương mặt đỏ như gấc của anh, tim đập nhanh đến nỗi quên cả hô hấp.
 
“Trốn sau lưng anh.” Rốt cuộc tiểu công chúa vẫn không nói câu “trốn trong lòng anh” ra.
 
Anh không phải giỏi nói các câu tình tứ, nhưng mức độ này, đối với Lục Vãn Vãn người khó khăn lắm mới làm tan được tảng băng cứng là anh mà nói, đã đủ thích hợp rồi.
 
Cô đỏ mặt, mũi chân nhịp trên đất, vô ý để lộ ra một chút vui vẻ, cô nhẹ giọng, ngước mắt cười với anh, “Vâng.”
 
Trái tim anh sâu lắng, xúc động hôn lên môi cô.
 
Tuy rằng họ vẫn chưa kết khế ước, nhưng trong trái tim anh, anh đã là một người thú có gia đình.
 
Bảo vệ bà xã của mình là chuyện anh nhất định phải làm.
 
Những nguy hiểm sẽ đến trong tương lai, giống như cơn bão tố không thể tránh khỏi.
 
Và trong cơn bão này, không có bất kỳ nơi đâu an toàn hơn là ở bên cạnh anh.
 
Cố meo meo đã bình phục hiếm khi suy nghĩ có hơi kiêu ngạo như vậy, nhưng thực ra, anh đã chuẩn bị đầy đủ hết đường lui, cho dù có rơi vào đường cùng, cũng có thể bảo vệ cô an toàn.
 
Lục Vãn Vãn đẩy lồng ngực của chú mèo lớn ngày càng không an phận, khẽ thở dốc, hai chân mềm nhũn ngồi lên ghế ở bên cạnh.
 
Đuôi mắt của tiểu công chúa mang theo chút đỏ, đuôi phe phẩy, ngón tay đưa lên xoa môi, ánh mắt dừng trên người Lục Vãn Vãn, nhìn lớp ánh sáng bao phủ quanh cô, có chút ngẩn ngơ.
 
Mấy ngày nay, anh luôn có cảm giác đã từng gặp Lục Vãn Vãn ở đâu đó, nhưng anh chỉ lờ mờ nhớ ra một chút.
 
Cảm giác mông lung chiếm hữu linh hồn, đất đai khô cằn, không khí như đổ lửa, còn có cái đói dai dẳng, bất tận.
 
Mỗi lần anh muốn nhớ lại, đều đau đớn như bị kim châm.
 
Anh chỉ nhớ ngắt quãng, cảm giác giống như linh hồn bị thiếu sót, anh do dự nhìn cô, “Vãn Vãn.”
 
“Vâng?” Lục Vãn Vãn nhìn anh, “Sao vậy?”
 
Cố Huấn Đình nhìn đôi mắt mang ý cười của cô, ấn ấn mi tâm, bỏ qua vấn đề này.
 
Cô chưa từng nhắc về chuyện quá khứ trước mặt anh. Theo như những ký ức vụn vặt của anh, nếu như là thật, thì những ký ức đó đối với cô, có lẽ không phải ký ức vui vẻ gì.
 
“Ý anh là, robot trong nhà có cần sao lưu không?”
 
Lục Vãn Vãn sững người một lát, rồi nhanh chóng phản ứng, “Tháng trước vừa sao lưu một lần, vậy thì sao lưu thêm một lần nữa đi.”
 
Mặc dù cô rất có lòng tin với tiểu công chúa về tương lai, nhưng vẫn muốn an tâm hơn.
 
Phương Phương, Nhuyễn Nhuyễn, Viên Viên, 992 và 657 đối với cô cũng là người một nhà, chúng đều rất quan trọng.
 
......
 
Đến khi một người một mèo sao lưu xong toàn bộ robot trong nhà, phi thuyền cuối cùng đã đến gần đảo Tranh Tinh.
 
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu công chúa: “Anh ghê gớm nhất, vòng tay anh an toàn nhất!”

 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui