Gả cho cựu nguyên soái ốm yếu bệnh tật

Chương 94 Cải tạo hệ thống phòng ngự
 
Tạ Kha thử gửi thêm vài tin nhắn qua, nhưng đầu bên kia vẫn không có bất cứ hồi âm nào, “Không đúng.”
Dù quang não đích thực có hạn chế nhất định về khoảng cách liên lạc, nhưng kênh mã hóa Cố Huấn Đình làm có phạm vi phủ sóng lớn hơn nhiều so với quang não thông thường.
Hơn nữa, từ vị trí hiện tại của anh đến khu vực đoạn tinh vực đảo Tranh Tinh cũng không quá xa, trừ phi bọn họ đi lạc vào cổng hành tinh tự nhiên, di chuyển đến nơi khác.

Nhưng khả năng này rất thấp, dù sao thì đế quốc tổng cộng không có bao nhiêu cánh cổng hành tinh tự nhiên.
 “Trước đó Lục Vãn Vãn họ đã đi đâu?” Cố Linh Tích do dự một lát, hỏi
Tạ Kha nâng mắt nhìn anh, “Đảo Tranh Tinh."
Cố Linh Tích cau mày, “Có phải là đảo ở lân cận hành tinh Tam Hoàn?”
Anh nhớ đến việc hôm qua đột nhiên không thể liên lạc được với một số quý tộc, trong lòng có một suy đoán.
Cố Linh Tích thở dài bất lực, xoa bóp vầng trán, “Bây giờ tôi lập tức đi tìm phụ hoàng yêu cầu quyền hạn để điều tra những điểm bất thường này.”
 “Được.” Tạ Kha gật đầu, hỏi tiếp, “Thuốc tiến triển sao rồi?”
Lúc này Cố Linh Tích mới nhớ đến các hành động của họ, nói tất cả cho Tạ Kha, sau đó nói rằng, “Tôi và phụ hoàng sẽ gạt dì....à không, Mạnh Quy Vũ đến hoàng cung vào ngày mai, nhưng 657 số hai đã xuất phát rồi, tôi hơi lo lắng.”
 “Không sao.” Tạ Kha nói, “Tôi đang trên đường đến viện nghiên cứu gen đế quốc, đến lúc đó tôi đón 657 số hai về là xong.”
 “Được.” Sắc mặt của Cố Linh Tích săn lại, anh nói, “Một khi tôi điều tra ra kết quả sẽ lập tức thông báo cho anh.”
Cuộc gọi đã tắt, Tạ Kha lập tức đứng dậy, điều khiển đường bay của phi thuyền, lái về phía gần viện nghiên cứu gen.
    ……
Trong lúc Cố Linh Tích điều tra nguyên nhân không thể liên lạc được với hai người Lục Vãn Vãn thì...
Cố Huấn Đình đã kiểm tra xong hệ thống phòng ngự trên cả đảo cơ khí 001 dưới sự chỉ dẫn của Ca Ân.
 “Cải tạo cần khoảng bốn tiếng đồng hồ.”

Tiểu công chúa nói. Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen, đứng trước thiết bị tỏa ra ánh sáng màu xanh, từng sợi lông tơ bên mặt đều có thể nhìn thấy rõ, giống như được mạ một lớp ánh sáng nhàn nhạt, trông vô cùng dịu dàng.
Lục Vãn Vãn cuộn hàng mi, nhìn ngón tay thon dài của anh chạm nhẹ vào máy móc trơn bóng, trong lòng bỗng có hơi nóng lên.
 “Chỉ cần có bốn tiếng thì có thể sửa xong sao?” Ca Ân hơi ngạc nhiên, anh nhìn Cố Huấn Đình, do dự nói, “Anh Cố, đợi lát nữa anh sửa chữa, tôi có thể đứng bên xem không?”
Ca Ân nói xong liền cảm thấy mặt mày có hơi bỏng rát, anh hiểu rõ yêu cầu của mình thực sự rất quá đáng.
Không phải anh khoe khoang, nhưng anh chính là một bậc thầy cơ khí, anh hiểu rõ cải tạo máy móc là một chuyện rất kín đáo, ngay cả bản thân anh cũng không quá bằng lòng để người khác đứng nhìn khi anh đang sửa chữa và sáng tạo.
Nhưng hiếm khi có cơ hội nhìn thấy bậc thầy cải tạo hệ thống phòng ngự còn lợi hại hơn mình, anh thực sự rất muốn học hỏi thêm một ít thứ.
Cố Huấn Đình ngẩng đầu, vết sẹo dữ tợn dưới mái tóc đen lộ ra rồi biến mất, anh đứng thẳng người dậy, vẻ không có gì quan trọng, “Có thể.”
Ca Ân kích động đến đỏ cả mặt, “Cảm ơn!”
Anh nhìn hai người, “Các bạn có cần linh kiện cơ giáp gì cứ nói, bây giờ tôi sẽ điều robot vận chuyển đến.”
Lục Vãn Vãn thấy tiểu công chúa nhướn mày, không hề khách khí dùng quang não viết hai trang linh kiện chằng chịt, rồi quăng cho Ca Ân, “Những thứ này.”
 “Được!” Ca Ân hiện vẫn đang trong trạng thái phấn khích mở đồng bộ bản liệt kê truyền đến, “Anh Cố, đợi tôi một lát, bây giờ tôi sẽ đi tìm người chuẩn bị.”
Chú mèo đó chạm vào xương quai hàm có độ cong tuyệt đẹp một cách kiêu ngạo, nhấc đôi chân dài đứng trước mặt cô, đôi mắt hẹp dài đen láy nhìn cô.
 “Vãn Vãn.”
Anh gọi tên cô, âm cuối kéo dài, mang theo một chút đắc ý, “Không cần tốn tiền.”
Lục Vãn Vãn bị anh chọc cười, cô chớp mắt, “Tiền của chúng ta vẫn còn rất nhiều.”
Trong phần thưởng một tỷ tinh tệ của đế quốc trước đó, khoản chi tiêu lớn nhất chính là khoản dùng để mua lại Hám Vũ trong hội đấu giá lúc trước, sau này còn mua thêm khoang dinh dưỡng và một số khoản khác, nhưng trong tay cô vẫn còn dư rất nhiều.
Hơn nữa sau này tiểu công chúa dần tốt lên, đã bắt đầu mang tiền về nhà.
Nói chính xác hơn là chuyển tiền vào thẻ của cô.
Anh có một thói quen nhỏ, khoản tiền chưa kiếm được, lúc đưa cho cô, sẽ luôn ghi chú nguồn gốc và mục đích.
Ví dụ như lúc cô nhận được tiền chuyển khoản lần đầu tiên từ tiểu công chúa là vào hơn hai tháng trước, lúc anh vừa mới làm xong phẫu thuật không lâu.
Khoản tiền lần đầu không nhiều, chỉ có 750 tinh tệ.
Nhưng ghi chú lại viết rất dài.
 “Tiền kiếm được từ việc đánh bại một binh nhất ở sân luyện tập, cho cô giữ mua thức ăn buổi tối.”
Nhưng thực chất lúc đó bọn họ không cần phải mua thức ăn.
Cô biết, anh không thực sự muốn cô đem tiền đi mua đồ ăn. Có lẽ, lúc đó anh chỉ muốn cô nhìn thấy năng lực của anh.
   
Có lẽ vào lúc đó, chú mèo kỳ quặc này đã âm thầm muốn ở lại.
Lục Vãn Vãn nghĩ đến đây liền có chút cảm khái.
Cô tiến lên hai bước, kéo một tay của anh, sau đó mở nút trên tay áo dài của chiếc sơ mi màu đen, từ từ gấp lại rồi cuộn lên trên.
Đôi tai của Cố Huấn Đình ửng đỏ, ngoan ngoãn để cho cô làm, qua một lúc lâu, anh mới tìm lại được giọng nói của mình, “Vãn Vãn, hôn...”
Anh khẽ nắm lấy cổ tay của Lục Vãn Vãn, đầu nửa cúi xuống, đáy mắt pha lẫn sự yêu thương không thể che giấu.
 “...Ừm.” Lục Vãn Vãn bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác hô hấp dần có hơi khó khăn. Cô nhẹ nhón mũi chân, hôn nhẹ lên đôi môi của người đó.
Tiểu công chúa lại hôn lên hàng mi, rồi đến vầng trán cô mới thỏa mãn ôm cô vào lòng.
Lục Vãn Vãn nghe được nhịp tim của anh, nhớ đến Ca Ân có thể sẽ quay lại bất cứ lúc nào, nhưng lại nghĩ đến bọn họ đã vượt qua thử nghiệm thích ứng, gò má dần dần nóng lên.
Nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, Lục Vãn Vãn cảm thấy, thực ra chuyện kết hôn cũng không cần gấp. Bọn họ chỉ vừa mới xác định quan hệ yêu đương không bao lâu, hơn nữa bây giờ có nhiều nguy hiểm như vậy, đợi qua khoảng thời gian này rồi tính cũng không sao. 
Vả lại, kết hôn là một nghi thức, mặc dù rất quan trọng, nhưng chỉ cần ở cùng tiểu công chúa mãi mãi, có nghi lễ này hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Chỉ có điều cô thì nghĩ như vậy, nhưng Cố Huấn Đình lại nghĩ khác.
Anh là một chú mèo rất trọng nghi lễ, anh đã ghi chép lại ký ức mỗi lần ở cùng cô trong sổ tay.
Từ cái ngày chọn trúng anh, đến mẫu giấy Lục Vãn Vãn viết cho anh lần đầu tiên, Phương Phương dùng quần áo của cô ấy sửa thành đồ ngủ màu hồng, lần đầu tiên họ nắm tay, lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên môi kề môi, lần đầu tiên cùng giường chung gối, lần đầu tiên tu luyện sức mạnh tinh thần cùng nhau...
Anh nhớ rất rõ từng việc.
Anh hy vọng có thể tạo cho cô một lễ kết hôn hoành tráng và thật lãng mạn.
Dục vọng chiếm hữu của anh lại bắt đầu quấy phá, hận không thể để cho cả vũ trụ này biết, cô là của anh.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh lúc cô mặc lễ phục, kết hôn cùng anh thì anh trái tim anh không nhịn được run rẩy, sống lưng tê dại. 
Nhịp tim bên tai ngày càng nhanh, Lục Vãn Vãn buồng Cố Huấn Đình ra, ngẩng đầu nhìn gương mặt đủ ừng của anh, có chút lo lắng.
Cô vươn tay kiểm tra trán anh, xác nhận nhiệt độ cơ thể chỉ cao hơn trước một chút mới thở phào.
Vẫn may, không phải sốt.
Đến khi cô làm xong tất cả động tác một cách thuần thục, thì không nhịn được bật cười.
Có lẽ mấy tháng trước tiểu công chúa quá ốm yếu, động một chút lại nôn máu nên đã tạo bóng đen tâm lý cho cô. Thậm chí bây giờ chỉ cần nhiệt độ cơ thể của anh hơi tăng lên, cô cũng sẽ bất giác lo lắng.
Cố Huấn Đình khàn giọng nói, “Anh không sao.”
Anh nhìn thấy sự lo lắng nơi đáy mắt cô, sau đó bỗng gập người, có chút mất kiểm soát cắn lên môi cô.
Lục Vãn Vãn chỉ cảm thấy cảm giác tê ngứa trên môi, hai người còn chưa kịp hôn sâu thì giọng nói của Ca Ân đã truyền đến bên tai.
 “Xin lỗi xin lỗi, hơi chậm trễ một chút.”
Gương mặt của Lục Vãn Vãn nháy mắt đỏ như muốn nổ tung, vội vàng bỏ anh ra, xoay người, vừa hay nhìn thấy Ca Ân vừa rẽ vào.
Cô thở phào nhẹ hết sức, nâng tay lau môi, có hơi lúng túng.
 “À.” Ca Ân nhìn thấy bọn họ nhưng không phát hiện điều bất thường gì giữa hai người, “Anh Cố, chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
Lục Vãn Vãn cười, nhìn tiểu công chúa vô cùng không hài lòng thả tay mình ra.
Việc sửa chữa hệ thống phòng ngự trên đảo cơ khí dễ dàng hơn nhiều so với trên đảo Kha Kha, Lục Vãn Vãn ở một bên giúp chuyển dụng cụ, thỉnh thoảng cô sẽ giải phóng một chút nguyên tố thanh tẩy để giảm gánh nặng cho tiểu công chúa.
Thời gian làm xong tất cả so với bốn tiếng mà Cố Huấn Đình dự đoán còn nhanh hơn một chút.
Ca Ân đứng một bên hoàn toàn chìm đắm vào trong quá trình cải tạo diễn ra trước mặt anh vừa rồi. Dường như anh đã hiểu ra nhiều điểm mà anh đã từng suy nghĩ rất nhiều lần nhưng vẫn không thể làm rõ, chỉ sững sờ nhìn hệ thống phòng ngự đã sửa xong mà không nói gì.
Hai người cũng không làm phiền anh ta, Lục Vãn Vãn lấy hai bình nước từ chuỗi không gian, đưa cho Cố Huấn Đình.
Sống lưng người đó thẳng tắp, giống như một thanh kiếm sắc bén sắp ra khỏi vỏ.
Anh đón lấy, mở nắp uống, những giọt mồ hôi rơi xuống từ trán anh, uốn lượn theo gò mà anh tuấn, men theo cần cổ chảy vào trong cổ áo.
Lục Vãn Vãn nhìn nốt ruồi yêu mị trên cổ anh, di chuyển lên xuống theo yết hầu, cô bỗng đỏ mặt tay run.
Cô di chuyển ánh nhìn, uống từng ngụm nước trong tay.
Nhưng cảm giác đến cả nước cũng nóng lên, còn mang theo chút vị ngọt.
Một người một mèo nghỉ ngơi một lúc, Ca Ân mới tỉnh lại từ trong trạng thái si mê.
Anh ra sức vỗ đầu, giọng điệu cũng rất kích động, “Thật sự rất cảm ơn anh, tôi cảm thấy mình có được rất nhiều cảm hứng.”
Anh không trì hoãn nữa, chạm quang não, “Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, bây giờ các bạn qua đó chứ?”
Cố Huấn Đình tiến lên hai bước, kéo tay Lục Vãn Vãn, ánh mắt khẽ run, “Mệt sao?”
Lục Vãn Vãn lắc đầu, cô vẫn ổn, trên đường cô đều có nghỉ ngơi. Ngược lại tiểu công chúa, kể từ khi bọn họ thoát khỏi vành đai thiên thạch nguy hiểm không bao lâu, lại phải sửa chữa hệ thống phòng ngự đến mấy tiếng đồng hồ, có lẽ anh rất mệt.
Độ hiểu ngầm của họ đã tăng cấp, không cần Lục Vãn Vãn nói, chú mèo đó đều có thể đọc hiểu suy nghĩ trong mắt cô, “Anh không mệt.”
Anh nói xong khẽ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười rõ ràng nhưng ngắn ngủi, đôi sáng lấp lánh đăm đăm nhìn cô.
 “Vậy giờ chúng ta qua đó đi.” Lục Vãn Vãn nắm chặt tay Cố tiên sinh, nhưng lại không dám nhìn đôi mắt của anh.
Không biết anh bắt đầu từ khi nào mà ngày càng biết trêu chọc cô.
    ……
Ba người bước lên xe bay, rồi nhanh chóng đến phòng làm việc của Ca Ân.
Phòng làm việc của anh lớn hơn của tiểu công chúa nhiều, bốn phía bao quanh bởi các bản vẽ thiết kế hỗn loạn và sản phẩm chỉ mới hoàn thiện một nửa.
Lục Vãn Vãn còn nhìn thấy một cơ giáp thành phẩm có hơi thô ráp và vô cùng quen mắt.
Cô liếc nhìn cơ giáp giống như Hám Vũ đó, không kìm được hỏi, “Ca Ân, cơ giáp này là...?”
 “À à.” Ca Ân có chút không chịu được nắm tóc, vô cùng xấu hổ nói, “Đây là cơ giáp tôi tạo ra phỏng theo Hám Vũ của anh Cố trước kia, chỉ có điều nó chỉ có một lớp vỏ, không thể bì được với Hám Vũ của anh Cố...” 
Nghe được tên Hám Vũ từ miệng của người ngoài, trong lòng Lục Vãn Vãn có chút chua xót.
Cô cảm nhận được tiểu công chúa nắm tay cô càng chặt thêm, nghe anh nhẹ giọng nói, “Hám Vũ sẽ không để bụng.”
Hám Vũ dịu dàng như vậy, nhất định sẽ không để ý người khác tái tạo một cỗ cơ giáp theo hình dáng của nó.
 “Nếu vậy thì quá tốt rồi.” Ca Ân sờ mũi, “Nói ra thì tôi đã may mắn thấy được vũ khí của Hám Vũ trong một cửa hàng đấu giá lúc trước.”
Anh nói khá cẩn thận, “ Liệt không miêu miêu trảo quả thật quá tuyệt vời, không biết trên cơ giáp mới của anh Cố có trang bị vũ khí như thế không?”
Nghe thấy cách gọi của Ca Ân đối với vũ khí, biểu cảm của hai người đều có chút khác thường.
Có lẽ phát hiện hai người không thích chủ đề này, nên Ca Ân biết điều bỏ qua, “Linh kiện đều nằm ở đây, dụng cụ trong phòng làm việc cũng hoàn toàn có thể sử dụng tùy ý.”
 “Vậy tôi đi trước, nếu có việc gì cứ liên lạc với tôi.”
Ca Ân cũng không mặt dày mày dạn đưa ra yêu cầu vô lý như đứng quan sát nữa, sau khi bàn giao hết mọi việc, bèn tự giác đi ra khỏi phòng.
Sau khi Ca Ân rời đi mấy phút, tiểu công chúa lấy ra một thiết bị, xác định phòng làm việc nơi họ đang ở không còn bất kỳ ai mới lấy ra một chuỗi không gian mới, lôi ra từng linh kiện cơ giáp mang theo từ trên phi thuyền lúc trước từ bên trong.
Sau đó biến ra đôi tai và cái đuôi đã lâu không thấy.
Đối diện với ánh mắt có chút ngạc nhiên của Lục Vãn Vãn, đôi tai của Cố Huấn Đình ngọ nguậy, “Như thế này sẽ linh hoạt hơn, sức lực cũng mạnh hơn trước một chút.”
Lục Vãn Vãn tin lời anh nói, quan sát tai và đuôi của tiểu công chúa nhà mình một lúc, rồi cảm khái, “Thuốc mọc lông của Tạ Kha cũng rất hiệu quả.”
Tai và đuôi của Cố Huấn Đình đã mọc ra lớp lông mảnh màu trắng, dù không được dày cho lắm, nhưng theo cảm quan thì dù sao cũng xù hơn một chút, không hói một mảng lớn như lúc trước nữa.
Hơn nữa, lông mới của anh toàn bộ đều có màu trắng, cơ bản không thể thấy lớp lông màu đen xám lúc trước nữa.
Lẽ nào là vì hình thú của tiểu công chúa đã sắp trưởng thành rồi, vì vậy mới thay màu lông như vậy?
Mặc dù cô rất tò mò về hình thú của chú mèo nhà mình, nhưng cô vẫn nhớ rằng trước kia Tạ Kha đã nói qua, khả năng hóa thú hoàn toàn của tiểu công chúa rất thấp.
Cố Huấn Đình thấy cô cứ dán mắt vào đuôi và tai của mình, bèn có chút xấu hổ tiến lên trước, dùng đuôi quấn lấy eo cô, mặt đỏ ửng, đôi tai lông xù cong cong như mời gọi.
Lông xù dâng đến tận tay, làm sao có thể không sờ cho được!
Cô vươn tay, sờ lên đôi tai mềm mại, mượt mà và còn mang theo hơi ấm.
Vân vê đôi tai cuối cùng đã không còn trụi lông của tiểu công chúa, cô cảm thấy mọi sự mệt mỏi căng thẳng mấy ngày qua đều đã biến mất hết.
 “Vãn Vãn.”
Cố Huấn Đình có chút không chịu nổi, ngọ nguậy đôi tai, giọng nói trầm khàn, khẽ khàng gọi tên cô. Rõ ràng đó chỉ là hai chữ bình thường, nhưng lại bị anh làm cho có chút nũng nịu và quyến luyến.
Lục Vãn Vãn: “?”
Đôi mắt của Cố Huấn Đình khẽ chuyển, nhìn cô vẻ ngượng ngùng, “Cùng tu luyên sức mạnh tinh thần chứ?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui