Chương 95 Khiêu vũ
Lông trên đuôi của tiểu công chúa run rẩy và đôi tai trong tay cô cũng thế.
Mặc dù mèo lớn hỏi cô có muốn luyện tập sức mạnh cùng nhau không, nhưng thực chất anh đã từ từ dẫn sức mạnh tinh thần ra, quấn quanh cổ tay cô một cách mơ hồ.
“Nếu không muốn cũng không sao.” Cố Huấn Đình mím môi, giọng nói pha sự tổn thương ấm ức, “Anh không quá mệt.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô nghi ngờ sâu sắc, chú mèo này hoàn toàn là cố ý!
Anh biết cô thương anh, dựa vào việc cô không nỡ để anh mệt như vậy, nhất định cô sẽ đồng ý.
Nhưng thật ra cùng nhau tu luyện sức mạnh tinh thần cũng không phải không tốt.
Suy cho cùng bọn họ luôn nằm trong trạng thái căng thẳng cao độ kể từ sau khi rời khỏi hành tinh Lam Chi Sa. Đừng nói sức mạnh tinh thần của tiểu công chúa có thể đã tiêu hao quá nhiều trong vành đai thiên thạch, ngay cả cô cũng đã quá sức hai ba lần, bây giờ rất cần nghỉ ngơi và bổ sung sức mạnh tinh thần.
Chỉ có điều...
Bọn họ đang ở trong phòng làm việc của Ca Ân, mà người thú Ca Ân này khá là không gọn gàng. Lúc anh ta nghiên cứu cơ giáp, thông thường đều ngồi thẳng trên nền đất, dẫn đến việc trong phòng đến một cái ghế cũng không có.
Lục Vãn Vãn có hơi băn khoăn, cô nhìn mặt đất rồi chớp mắt vài cái.
Nếu tu luyện trong tình trạng như vậy, lát nữa ngộ nhỡ cô đứng không vững bị ngã chẳng phải rất lúng túng sao.
Nhớ lại mấy bài học thảm thương suýt chút nữa không bò dậy được, Lục Vãn Vãn cắn môi, hai tay rũ xuống, buông tha đôi tai nhung mềm của tiểu công chúa, rồi lùi về sau hai bước, tim đập hơi nhanh, “...Trước tiên tìm một chỗ ngồi đã.”
Giọng của cô nhẹ bẫng, phiêu dạt đến tai của meo meo, khiến anh không nhịn được gập tai lại.
Anh vừa muốn giữ hình tượng lạnh lùng, dịu dàng trong lòng của bà xã mình, đồng thời trong lúc muốn hung hăng ôm cô vào lòng thì vừa muốn chú ý và bảo vệ tâm trạng và cảm nhận của cô.
Hàng mi đen nhánh của tiểu công chúa run rẩy, buông Lục Vãn Vãn ra.
Anh nhẹ nhàng kéo cổ áo sơ mi gài chặt cúc, tiến lên trước hai bước, chọn một nơi hơi dốc, rồi lấy ra một tấm chăn mà họ đã dùng ở bậc tháng bốn mùa từ trong chuỗi không gian, trải lên nền đất.
Lục Vãn Vãn nhìn thấy đuôi của anh cuộn tròn, đó không còn là đứa trẻ nhỏ bé bất lực nữa, mà đã trưởng thành, trở thành người mạnh mẽ kiên cường.
Anh ngồi xuống, sau đó đỏ mặt vẫy tay với cô.
“Ở đây.”
Cố Huấn Đình nâng đôi mắt hẹp dài nhìn cô, Lục Vãn Vãn có thể nhìn thấy sự mong đợi và ánh sáng vàng tỏa ra từng chút không thể giấu được trong đôi mắt đó.
Lục Vãn Vãn thấy gương mặt anh khoan khoái đang vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình một cách hơi mất tự nhiên, cô cũng cảm thấy xấu hổ lạ thường, tay chân mềm nhũn như chìm trong hũ rượu đi về phía anh.
Cô ngồi ngay ngắn, còn chưa kịp cảm nhận được nhiệt độ của người bên cạnh thì bàn tay đã bị người ta nhẹ nhàng cầm lấy.
Cô nhạy cảm rụt lại, sau đó đan mười ngón tay với anh.
Trước khi sức mạnh tinh thần của anh cuộn lên và thật sự nghiêm chỉnh bắt đầu tu luyện cùng cô, thì Lục Vãn Vãn lại âm thầm mong đợi, chú mèo lớn hiếm khi chủ động này sẽ nói những câu lãng mạn khiến cô ngượng ngùng.
Nhưng...
Chẳng hề có!
Trước lúc Lục Vãn Vãn bị sức mạnh tinh thần của anh đánh úp đến mỗi đầu óc trống rỗng, cô bất lực nghĩ...
Đến lúc nào cô mới nghe được những lời tỏ tình đại loại như “đời này chỉ yêu mình em”, “mạng sống và tất cả đều cho em”, những lời dù cho có sến súa một chút, thơ mộng một chút, nhưng vừa khiến cho người ta không chịu được nhưng nội tâm thực ra rất mong đợi từ trong miệng của chú mèo Cố Huấn Đình kiêu ngạo, vụng về này chứ!
……
Đợi sau khi Cố tiên sinh vô cùng thật thà, điên cuồng kiềm chế bản thân, ngoan ngoãn tu luyện sức mạnh tinh thần cùng bà xã tương lai xong thì...
Bản thân anh vẫn ổn, duy chỉ có bà xã bên cạnh đã ngất đi rồi.
Nói chính xác hơn là sau khi trải qua tu luyện sức mạnh tinh thần, thể lực cạn kiệt, cộng thêm sự mệt mỏi kéo dài hoàn toàn bộc phát ra ngoài thì Lục Vãn Vãn mới ngất đi.
Động tác của anh rất nhẹ, từ từ chuyển cô đang gục ở trên vai vào trong lòng. Ngón tay anh lau đi mồ hôi trên trán cô, vừa nhẹ nhàng vừa kiên nhẫn giúp Lục Vãn Vãn vuốt lại mái tóc đã thấm ướt.
Sau đó hôn vài cái lên môi cô mới thỏa mãn ôm vào lòng. Hai người cứ ngồi yên tĩnh như thế, anh khép hờ mắt, tựa như đang hưởng thụ sự yên tĩnh và bình yên hiếm có trước khi phong ba bão táp kéo đến.
Sự chấp nhận và ấm áp mà anh mong đợi nửa đời người này, cô đã cho anh hết thảy.
Anh cũng nghĩ rằng sẽ cho cô tất cả những thứ mà anh có.
……
Lúc Lục Vãn Vãn tỉnh lại lần nữa đã là đêm khuya.
Cô mở mắt, chóp mũi vương vít mùi hương quen thuộc của anh.
Lục Vãn Vãn vô thức cựa quậy, chất vải mềm mại chạm vào gò má, khiến cô tỉnh táo lại ngay lập tức.
Ký ức trở về, sự xấu hổ khi ngất đi lúc đang tu luyện sức mạnh tinh thần tất cả đều trở nên rõ ràng.
Mặt Lục Vãn Vãn phút chốc đỏ lên, vậy là cô thật sự đã ngất đi, sau đó đã ngủ rất lâu sao?
Vậy...
Cố Huấn Đình lấy áo của anh gấp lại, làm gối đầu cho cô?
Lục Vãn Vãn nóng mặt, chống tay bò dậy khỏi tấm chăn trải trên nền đất.
Sau đó cô mới phát hiện, không chỉ có cái gối vừa rồi cô nằm là quần áo của Cố Huấn Đình, mà cái chăn đắp cũng là áo quần của anh.
Nó bị cô làm cho có chút nhăn nheo, hừm, phải nhanh chóng vuốt cho thẳng.
Tay chân Lục Vãn Vãn có chút vụng về khi sửa lại quần áo của Cố tiên sinh. Cô ôm vào lòng, sau đó mới chú ý đến nhiều linh kiện cơ giáp bày bừa trong phòng làm việc đã không còn nữa.
Cả căn phòng làm việc rất yên tĩnh, chỉ có một chiếc đèn ấm áp, tối mờ.
“Dậy rồi à?”
Giọng nói hơi khàn vang lên, Lục Vãn Vãn giật mình, xoay người bắt gặp bóng dáng mơ hồ dưới ánh đèn nhạt màu của Cố Huấn Đình.
Không biết anh vô tình hay hữu ý, mà giờ khắc này lông trên ở đuôi và tai vẫn chưa thu lại khẽ rung động, trông còn ấm áp hơn quần áo dày vương hơi ấm trong lòng cô.
Nhìn rõ hình dáng của anh, Lục Vãn Vãn thở phào, gật đầu, “Vâng.”
“Huấn Đình.” Cô gọi anh, đưa quần áo cô đang ôm trong lòng cho anh, mặt phiếm đỏ, “Áo quần của anh.”
Cố Huấn Đình nhận lấy, rồi đưa cho cô một cốc nước ấm, “Uống nước đi.”
Lục Vãn Vãn không khách sáo nữa, mà chỉ đón lấy rồi cười với anh.
Rõ ràng tiểu công chúa rất vừa lòng với nụ cười này, anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt cứ luôn đậu trên người cô, “Áo giáp đã lắp ráp xong.”
Cố Huấn Đình nhìn cô, nghĩ gì đó mím môi, “Sử dụng hệ thống được sao lưu lại trước khi Hám Vũ phá hủy.”
Lục Vãn Vãn đặt cốc nước trong tay xuông, nghe tên của Hám Vũ, trong lòng cô có chút chua xót.
Mặc dù tiểu công chúa nói với cô rằng Hám Vũ sẽ trở lại, nhưng đã qua lâu như vậy, có lẽ cô cũng đã rõ, áo giáp dịu dàng đó đã không thể nào trở về toàn vẹn.
“Hám Vũ chỉ bị thương thôi.” Lục Vãn Vãn vươn bàn tay được cốc nước ủ ấm, nắm lấy tay Cố Huấn Đình.
Lông mày cô cong lên, nói câu mà đến mình cũng rất mong đợi, “Đợi vết thương của nó khỏi rồi, tự khắc sẽ trở về.”
Vành mắt Cố Huấn Đình hơi đỏ, anh cúi đầu, nắm chặt tay cô.
Cải tạo xong Hám Vũ mới, hai người cũng không tiếp tục ở lâu trong phòng làm việc của Ca Ân.
Bọn họ vừa ra khỏi phòng, một trận gió lớn đón đường họ.
Lục Vãn Vãn lạnh phát run, một giây sau, trên người đã có thêm một chiếc áo khoác còn hơi ấm.
Cố Huấn Đình xoa gò má lạnh tê tái của cô, bỏ qua kế hoạch muốn mang cô lên bậc thang cao nhất khiêu vũ trong đáy lòng.
Lúc bọn họ đi qua bậc thang, đôi môi của Lục Vãn Vãn run lên, nghĩ đến câu hỏi Cố Huấn Đình hỏi Ca Ân trước lúc lên xe, cô cắn răng, lắp bắp nói, “Có..có muốn lên trên xem không?”
“Sao?” Âm cuối của mèo lớn kéo dài, giọng điệu rõ ràng rất trông đợi, nhưng anh lại không muốn để Lục Vãn Vãn bị lạnh, nên chỉ cúi mặt xuống, “Trên đó rất cao, gió sẽ rất lớn.”
Lục Vãn Vãn cười, cô bước lên hai bước, giấu mình trước lồng ngực anh, ngượng mồm chọc ghẹo anh, “Vậy anh giúp em che đi.”
Tương lai sẽ như thế nào họ đều không thể đoán trước, cô đã không còn sợ nguy hiểm, dăm ba cái lạnh thì nhằm nhò gì.
“Được.” Hô hấp của tiểu công chúa ngừng lại vài giây, sau đó khẽ cười thành tiếng.
Lục Vãn Vãn vẫn muốn nói tiếp, nhưng một giây sau, eo đã trở nặng, cô bị ôm một cách không hề phòng bị.
Anh quả thật sẵn sàng giúp cô che chắn toàn bộ gió lạnh.
Đầu tựa vào vai của Cố Huấn Đình, Lục Vãn Vãn ngẫm nghĩ vừa có chút bất lực, vừa ngọt ngào.
Bọn họ bước lên bậc thang thử nghiệm thích ứng.
Lục Vãn Vãn bất ngờ phát hiện, những bậc thang đó như kẹo đường mềm mịn, trũng xuống rồi sau đó bỗng sáng lên ấm áp.
Những bậc thang sáng lên dưới chân của họ, quanh co nhưng lãng mạn lạ thường, thẳng đến dưới bầu trời sao.
Bọn họ đi trên bậc thang như những viên kẹo nhiều màu sắc, từng bước từng bước, đến nơi cách bầu trời sao trên đảo Tranh Tinh gần nhất.
Bậc thang cao nhất rất lớn, hơn nữa cạnh mép còn có lan can đá lấp lánh trong suốt, gió cũng nhỏ đi nhiều.
Tiểu công chúa nhẹ nhàng đặt cô xuống, Lục Vãn Vãn giẫm lên bậc thềm mềm mại, nhìn thấy ánh sáng dâng lên dưới chân, tia ấm áp tràn ngập trong ánh mắt.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một dải ngân hà lóe sáng trong vũ trụ đen thẳm.
“Bíp” Một giọng nói điện tử như có như không truyền đến, càng giống như chương trình đột nhiên khởi động, “Hãy khiêu vũ cùng người bên cạnh nào.”
Âm nhạc nhẹ nhàng, hài hòa vang lên, Lục Vãn Vãn nhịn không được bật cười, “Đây là bài kiểm tra ban đầu của chúng ta sao?”
Cô vừa nói xong, ánh đèn sáng dưới chân bỗng tối đi rất nhiều, chỉ còn mỗi chỗ cô và tiểu công chúa đứng là còn lóe lên ánh sáng nhảy nhót.
Điều này khiến cô có cảm giác bay bổng hư ảo trong không trung, là cảm chân chân không chạm đất, khiến cô mất đi cảm giác chân thực trong nháy mắt, sau đó va vào vòng tay nồng nhiệt của Cố Huấn Đình.
Chân Lục Vãn Vãn mềm nhũn, được anh kéo lên.
“Vãn Vãn, khiêu vũ.” Nhịp tim Cố Huấn Đình có hơi nhanh, gò má dịu dàng xinh đẹp được ánh sáng chiếu rọi phản ánh trong mắt anh, anh ôm nhẹ eo cô, nhớ lại những động tác trong hội khiêu vũ trước kia, rồi thử nhảy cùng cô.
Lục Vãn Vãn bị anh kéo xoay hai vòng, quả thật đã cảm nhận được cảm giác lãng mạn, nhưng cô thật sự cảm thấy hết hy vọng với kỹ năng khiêu vũ của tiểu công chúa nhà mình.
Lúc trước thấy anh hỏi Ca Ân, cái dáng vẻ thận trọng kiềm chế đó suýt chút nữa khiến cô cho rằng anh là quý công tử giỏi khiêu vũ.
Sự thật chứng minh rằng mặc dù khả năng chiến đấu của Cố Huấn Đình siêu việt và thần kinh vận động rất mạnh, nhưng chưa bao giờ học nhảy chính là chưa học nhảy. Cô thực sự không muốn bị anh ôm chặt như vậy, sau đó làm những động tác có độ khó cao mà!
Sau một cú xoay giữa không trung đầy lãng mạn của tiểu công chúa, cuối cùng Lục Vãn Vãn không chịu nổi nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Lục Vãn Vãn: “Tôi cảm thấy rất thất vọng với trình độ khiêu vũ của tiểu công chúa ☺”