Chương 98 Găng tay
Thân người cao lớn của anh ôm chặt cô, nhiệt độ cơ thể cao hơn cô rất nhiều của anh xuyên qua lớp áo sơ mi, truyền đến chỗ Lục Vãn Vãn.
Chấp nhận cho tiểu công chúa hiếm khi làm nũng ôm một lúc, Lục Vãn Vãn mới khẽ cựa quậy, vô cùng bất lực nói, “Được rồi bỏ ra nào, anh đi nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.” Tiểu công chúa khẽ đáp một tiếng, giọng nói hơi khàn.
Mặc dù anh ích kỷ không muốn buông cô vợ bé nhỏ ra, nhưng vẫn làm theo lời cô nói.
Anh biết, những ngày gần đây không chỉ mỗi anh mệt mỏi, Lục Vãn Vãn cũng thế.
Dù cô đã ngủ một chút trong phòng làm việc của Ca Ân, nhưng ở đó không có giường mềm mại, và cũng không có nhiệt độ thích hợp, chỉ vỏn vẹn mấy tiếng ngắn ngủi, có lẽ cô vẫn chưa nghỉ ngơi đủ.
Anh không thể ương bướng quá, chỉ ôm một lúc là đủ rồi.
Cố Huấn Đình men theo tay Lục Vãn Vãn, lấy chiếc khăn tay nhuốm nước tuyết tan mà cô vừa dùng.
Ánh mắt chạm đến lớp bụi trên cây dính lên khăn tay khi anh không cẩn thận vướng phải khi bên ngoài.
Tiểu công chúa mím môi có chút quẫn bách, “Bẩn rồi, lát nữa anh giặt.”
Lục Vãn Vãn mỉm cười, “Lát nữa để cho Phương Phương giặt.”
Cố Huấn Đình gật đầu, nắm chặt khăn tay.
Hai người đi vào phòng, Lục Vãn Vãn nhìn Cố Huấn Đình đã thay xong giày và đưa khăn tay cho Phương Phương đang đợi ở một bên.
Sau đó thấy anh nhìn về căn phòng đang sáng ánh đèn ấm áp, nói một câu, “Vãn Vãn, phòng nào là phòng của anh?”
Đối mặt với đôi mắt đen nhánh của anh, Lục Vãn Vãn mới nhớ lại, tiểu công chúa vẫn chưa biết chuyện căn nhà này chỉ có một phòng ngủ!
Cô mở miệng, hơi xấu hổ chỉ về căn phòng bên tay phải, “Cái đó...”
“Chỉ có một phòng ngủ...”
Đáy mắt Cố Huấn Đình xẹt qua tia kinh ngạc, rồi lập tức nhuốm lên một tầng xấu hổ.
Giọng nói của anh như tảng băng sắp tan chảy khi gặp ánh mặt trời trong ngày đông giá rét, nhẹ giọng dò xét, “Vậy thì...anh ngủ ở phòng khách vậy.”
Lục Vãn Vãn nhìn vào đôi mắt hẹp dài, viết đầy “anh không muốn ngủ ở phòng khách” cùng với một tia kỳ vọng trong đó.
Cô thở dài, tiến lên nắm lấy cổ tay của anh, tự giác trấn tĩnh lại giọng nói mà trên thực tế đang phát run của mình, “...Giường trong phòng ngủ có thể nằm được hai người.”
Mặc dù đã đoán được cô vợ nhỏ có thể sẽ không thật sự để mình ngủ ở trên ghế sofa, nhưng lúc chính tai nghe được Lục Vãn Vãn với gương mặt ửng đỏ nói giường có thể ngủ hai người, trái tim anh không nhịn được run rẩy, hốc mắt cay cay.
Ánh mắt của anh siết chặt trên gò má cô, Lục Vãn Vãn sờ mặt, hơi mất tự nhiên. Cô tìm cho mình một cái cớ, “Ghế sofa có hơi nhỏ, anh không ngủ được đâu.”
Ghế sofa của căn phòng này đúng là hơi nhỏ, ước chừng chiều dài không đến một mét tám, nếu như tiểu công chúa phải ngủ ở đó, có phải sẽ co đôi chân dài miên man đó lại không chứ.
Cô bị tưởng tượng của mình chọc cười, nghĩ thầm họ cũng không phải là lần đầu chung giường, sau này sớm muộn gì cũng phải ngủ chung, vậy cứ xem như là...
Diễn tập trước vậy, không cần quá căng thẳng.
Lục Vãn Vãn cố gắng thả lỏng tinh thần, cong đôi mày nhìn ngài mèo lớn của cô, “Anh nghĩ sao?”
“Anh...ghét ở chung một phòng với em sao?” Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi hỏi vẫn có chút xấu hổ.
Trái tim của Lục Vãn Vãn sắp bị lời nói của mình làm cho rùng mình, cô thật sự khâm phục cố tiên sinh vừa xấu hổ vừa làm nũng từ tận đáy lòng.
Tuy nhiên Lục Vãn Vãn tự cảm thấy lời nói vô cùng cứng nhắc nhưng dường như pha một chút ngọt ngào, phút chốc khiến cho Cố tiên sinh sắp không khống chế nổi trái tim đang đập thình thịch của mình.
Anh không thể kiểm soát tâm trạng và cảm xúc của mình mà gập người, bất ngờ hôn lên khóe môi của Lục Vãn Vãn trong ánh mắt có chút ngạc nhiên của cô, hốc mắt đỏ lên, “Không ghét.”
“Vĩnh viễn sẽ không ghét.”
Cho dù anh chỉ có một cái ổ nhỏ chưa đến một mét vuông và miễn cưỡng có thể che mưa chắn gió, thì anh cũng nguyện chia toàn bộ cho cô. Thậm chí nếu cô muốn, anh cũng muốn cho cô cả bản thân mình đang cuộn còn trong cái ổ nhỏ.
Trong đáy mắt anh là dục vọng muốn chiếm hữu không thể che giấu và kiềm chế, Lục Vãn Vãn bị anh nhìn cho mặt không thể đỏ hơn được nữa, cô cố ý có chút chê trách đầy anh, “Trên người anh toàn là bụi từ bên ngoài, nhanh đi tắm đi.”
Cố Huấn Đình đưa tay vuốt lại sợi tóc rũ bên tai cô, nghe lời “ừ” một tiếng. Không biết có phải cố ý hay không mà gỡ cúc áo đầu tiên ngay trước mặt cô, hàng mi khẽ rung.
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô có cơ sở để nghi ngờ tiểu công chúa đang giở trò lưu manh!
Nhưng Cố Huấn Đình rõ ràng không có nhiều dũng khí hơn để tiếp tục, chỉ giả vờ bình tĩnh hạ tay xuống, giả bộ vừa rồi anh chẳng làm gì cả, “điềm tĩnh” nói, “...Anh vào trước đây.”
“Vâng.” Lục Vãn Vãn vội vàng đáp, liếc nhìn đôi chân lớn của tiểu công chúa rõ ràng xỏ vào đôi dép lê nhỏ hơn một số, trái ngược với giọng nói điềm tĩnh vừa nãy, đi vào phòng ngủ.
Cô không nhịn được bật cười, nghe thấy tiếng đóng cửa khe khẽ truyền đến bên tai mới giải tỏa được gánh nặng vừa ngọt vừa chua. Cô nằm dài trên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, chỉ có ánh sáng ảm đạm trong đêm tối và mặt biển đã đóng lớp tuyết trắng.
“Vãn Vãn.” Phương Phương làm tấm phông nền từ này giờ bước từng bước lớn đến bên cô.
“Sao vậy Phương Phương?” Lục Vãn Vãn hỏi.
“Phương Phương và Viên Viên đã đan bốn đôi găng tay.” Tấm phông nền cao lớn là 992 mở miệng nói.
Không biết có phải là ảo giác của Lục Vãn Vãn không, cô luôn cảm thấy giọng nói điện tử trước giờ luôn bình tĩnh dường như có suy sụp hơn trước một chút.
Lục Vãn Vãn hỏi: “Găng tay?”
“Là Phương Phương và Viên Viên đan cho Vãn Vãn và tiểu công chúa một đôi găng tay.” Nhuyễn Nhuyễn bổ sung, “Chúng em đã đan lúc chờ đợi trên phi thuyền lúc trước.”
“Dùng giáo trình mà Nhuyễn Nhuyễn tải trên mạng về trước!” Dáng vẻ của Nhuyễn Nhuyễn dường như có chút tự hào.
Lục Vãn Vãn mỉm cười, “Vậy găng tay đâu nào?”
“Ở trong bụng của Phương Phương và Viên Viên.” Phương Phương nói, ngầm ra hiệu với Viên Viên ở một bên mở bụng ra, cánh tay máy lục lọi rồi lôi ra hai đôi găng tay.
Lục Vãn Vãn vừa nhìn đã thấy hai đôi găng tay trên cánh tay máy của Phương Phương, khoé mắt không khỏi giật một hồi.
Quả nhiên khiếu thẩm mỹ của Phương Phương vẫn như trước, một đôi găng tay có hoa nhỏ màu hồng đào và một đôi găng tay màu hồng nhạt có vẻ đồng tính* thật sự khiến cô không thể nói gì hơn.
*Nguyên văn 蕾丝边, từ lóng của Trung Quốc được dịch từ tiếng anh, ý chỉ đồng tính nữ (lesbian).
May mắn đôi của cô là đôi có hoa nhỏ.
Phương Phương quả là yêu cô hơn, không đan cái của cô giống đôi găng tay mang vẻ đồng tính đó như tiểu công chúa.
Lục Vãn Vãn cười tự giễu.
Còn đôi của Viên Viên thì bình thường hơn nhiều, một đôi màu xanh lam nhạt và một đôi màu xanh lam đậm.
Cái màu nhạt là của cô, màu đậm là của Cố Huấn Đình.
“Cảm ơn Viên Viên.” Lục Vãn Vãn lấy găng tay của Viên Viên rồi nhanh chóng lấy thêm đôi trong tay của Phương Phương, “Và cảm ơn Phương Phương nhé!”
Cô giữ quà mà những robot trong nhà tặng cho mình, tỉ mẩn cất đi, sau đó hỏi, “Sao lại nghĩ đến việc làm găng tay?”
“Vì nếu theo thời tiết của hành tinh Tiểu Lộc thì sắp đến mùa đông rồi.” Phương Phương nói.
“Trên mạng nói tay của con người rất dễ lạnh.” Phương Phương vừa nói vừa đóng bụng lại.
Nhuyễn Nhuyễn nói, “Trên mạng còn nói nhất định phải chú ý giữ ấm, không thì rất dễ cảm lạnh.”
Viên Viên và 992 dùng màn hình điện tử liếc nhìn Phương Phương, robot trong nhà đều ngầm nhận định rằng vì sắp đến mùa đông nên chúng mới biện ra cái lý do này.
Lục Vãn Vãn bị robot trong nhà xúm lại, nói những câu đại loại như phải giữ ấm, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng cụ thể chỗ nào kỳ lạ thì cô lại không thể nói rõ.
Bọn chúng bỗng như biến thành phụ huynh vậy, quan tâm săn sóc cho cô và Cố tiên sinh.
Cảm giác quả thực khá tuyệt nhỉ?
Lục Vãn Vãn cười, vuốt lông Nhuyễn Nhuyễn, sau đó mới đứng dậy, chuẩn bị đi làm chút đồ ăn nhân lúc tiểu công chúa còn tắm.
Nhưng điều cô không biết là, lúc cô và Cố Huấn Đình lạc vào vành đai thiên thạch...
Khi Lục Vãn Vãn và tiểu công chúa, nhưng người đối xử với chúng như người nhà gặp nguy hiểm, thì chúng đều vô cùng lo lắng.
Chúng thảo luận rất nghiêm túc, khi tình huống xấu nhất ập xuống, thì chúng với cương vị là người nhà có thể làm được những gì.
992 tốt hơn một chút, nó là robot thứ hai trong nhà sở hữu năng lực chiến đấu. Trong lúc nguy cấp, nó dặn dò những robot trong nhà trong hệ thống nội bộ.
“Ngộ nhỡ tiểu công chúa quá mệt, Bạch Bạch (phi thuyền) cũng hư hỏng...”
992 nói, “992 có thể biến hình, có thể che chở cho Vãn Vãn và tiểu công chúa.”
Là một robot bảo mẫu thứ ba được cải tạo nhưng không hề có sức chiến đấu nào, trong con chip của Phương Phương xẹt qua một chuỗi mã loạn, nếu như nó là con người, có lẽ nó sẽ biết những cảm xúc khiến nó không thể lý giải đó, cảm xúc gọi là “Đau đầu và hối hận.”
“Ban đầu, Phương Phương không để cho tiểu công chúa làm cho Phương Phương lợi hại hơn một chút.” Toàn bộ màn hình điện tử của Phương Phương là màu đen, “Phương Phương chỉ nói, hy vọng tuổi thọ của Phương Phương dài hơn một chút, hy vọng Phương Phương có thể làm nhiều món ngon hơn, có thể đan nhiều quần áo đẹp hơn.”
Con chip đáng thương của nó căn bản không thể phản ứng kịp, chưa từng nghĩ qua mình có thể bảo vệ bọn họ như 992.
“Nhưng mà, “Phương Phương nói, “Người của Phương Phương rất lớn, vỏ kim loại cũng rất cứng!”
Cuối cùng Phương Phương đã nghĩ ra, trong lúc nguy cấp như thế mình vẫn có thể làm được gì đó, nó trở nên vui vẻ trở lại: “992 có thể nâng Phương Phương lên, che những thiên thạch đó.”
Viên Viên cũng chậm chạp phản ứng lại, “Vỏ của Viên Viên cũng rất chắc”
Nhuyễn Nhuyễn im lặng lắng nghe, dáng của nó nhỏ, vỏ cũng không đủ cứng cáp, mang nó theo hầu như chẳng có tác dụng gì.
Con chip của nó rất nóng, trầm mặc một lát mới nói, “Nhuyễn Nhuyễn...Nhuyễn Nhuyễn chẳng thể làm gì cả.”
Cảm nhận được Nhuyễn Nhuyễn thất vọng, Phương Phương đột nhiên nói, “Nhuyễn Nhuyễn, chỗ cậu có giáo trình đan găng tay không?”
Nhuyễn Nhuyễn tìm được giáo trình gần như chỉ trong 0,001 giây, “Có”
Phương Phương nói, “Vậy Nhuyễn Nhuyễn dạy Phương Phương đan găng tay đi!”
Viên Viên hỏi, “Tại sao phải đan găng tay chứ?”
Phương Phương khựng lại một lát, “Vãn Vãn đã nói rồi.”
Phương Phương rất thích ghi lại những chuyện vụn vặt nói, “Găng tay tượng trưng cho sự ấm áp và quan tâm.”
“Hơn nữa hành tinh Tiểu Lộc cũng sắp đến mùa đông rồi.”
“Đợi sau khi vượt qua khỏi cửa ải khó khăn này trở về nhà, không có găng tay sẽ rất lạnh.”
Vả lại, ngộ nhỡ Phương Phương không thể trở về, nếu theo lời Vãn Vãn nói, đây có tính là di vật của Phương Phương không?
Phương Phương không nói ra suy nghĩ này mà chỉ nói, “992 cũng phải bảo vệ găng tay của Phương Phương đan đó!”
Nếu như vậy, có nghĩa là Phương Phương đã không còn nữa.
Găng tay có thể thay thế Phương Phương, vĩnh viễn ở bên Vãn Vãn và tiểu công chúa.
Vào mỗi mùa đông, chỉ cần Vãn Vãn mang chiếc găng tay do Phương Phương đan, nhất định sẽ nhớ đến nó.
Nếu có thể, Phương Phương thật sự muốn vĩnh viễn bầu bạn cùng họ.
Con chip của Phương Phương rất nóng, nhưng khi giao tiếp với những robot khác lại là những tín hiệu lạnh lẽo.
Nó nói xong, 992 cũng đã hiểu ý của nó.
992 đồng ý với Phương Phương nhưng cũng không nói ý nghĩa khác trong câu nói của nó ra.
Hai robot ngâu thơ khác trong nhà đã bắt đầu nghĩ về cuộc sống sau khi trở về hành tinh Tiểu Lộc rồi.
Viên Viên nói, “Vậy Viên Viên cũng muốn đan găng tay, còn phải đan đẹp hơn của Phương Phương!”
Làm một robot vẫn luôn tìm tòi trên mạng gần đây, học được rất nhiều kiến thức bên lề nghe thế thì đồng ý nói, “Bây giờ học cũng rất tốt, đợi sau này bảo bảo* của Vãn Vãn và tiểu công chúa ra đời phải đan găng tay rất nhỏ đó.”
*Nguyên văn 宝宝, nghĩa là cục cưng, con.
“Ngón tay của Phương Phương và Viên Viên rất thô, rất khó đan cho đẹp, nên cần phải luyện tập nhiều.”
Nhuyễn Nhuyễn miễn cưỡng bỏ qua suy nghĩ bản thân mình rất vô năng này, phân tán sự chú ý.
Trong lúc Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình đang tập trung toàn lực, muốn vượt qua cửa ải khó khăn này, những robot trong nhà cũng đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất.
Bọn chúng vừa cảnh giác, vừa tăng tốc đan găng tay.
May thay, phi thuyền đã thuận lợi vượt qua vành đai thiên thạch, chúng không phải đón kết quả xấu nhất.
Bọn chúng lại có thể chọn màu hoa, đan thêm nhiều găng tay cùng nhau.
Phương Phương nhìn Vãn Vãn đang cong môi cười trước mặt, có chút hy vọng...
Lúc nào nó mới có thể đan găng tay cho bảo bảo của Vãn Vãn và tiểu công chúa đây?