Gả Cho Đông Hán Đô Đốc FULL


Hạo kiếp qua đi, trong cung rốt cuộc cũng khôi phục lại sự yên ổn
Liễu Nguyên Tông cùng Tứ đại Thủ phụ vẻ mặt ngưng trọng tụ tập trong Cần Chính điện
Một hồi hạo kiếp sau, trong cung rốt cuộc lại khôi phục yên ổn.
Tây Hán đô đốc Lưu Trực đứng cách bọn họ không xa, tròng mắt tinh lợi nhìn chăm chăm, trong mắt tràn đầy nghi kỵ.

Dù hắn không giảo hoạt như Lục Hoài Khởi nhưng cũng không ngốc.

Lúc trước hắn đã hoài nghi vì sao mấy người này vẫn luôn không để hắn gặp mặt Hoàng thượng, mà chân tướng nam tử mắt tím đã nói ở pháp trường khiến hắn khiếp sợ không thôi.

Hắn đã bị đám người Liễu Nguyên Tông gạt ra ngoài, nếu lần này bọn họ thành công diệt trừ được Lục Hoài Khởi thì hắn cũng không có lợi ích gì.

Thế nhưng đám người này chẳng những không diệt trừ được Lục Hoài Khởi,còn để hắn ta quang minh chính đại quay về hoàng cung, thân làm kẻ thù của Lục Hoài Khởi, hắn có chút khó chịu lại cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.

Đám người Liễu Nguyên Tông bị thế là xứng đáng, nếu bọn họ thực sự cho hắn gia nhập cùng phe, dựa vào kinh nghiệm đấu đá nhiều năm với Lục Hoài Khởi của hắn, nói không chừng bọn họ đã trừ khử được Lục Hoài Khởi thành công.

Giờ thì hay rồi, đến lượt Lục Hoài Khởi trở mũi giáo về phía bọn họ
Đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh, mọi người trong điện theo tiếng nhìn qua liền thấy Lục Hoài Khởi một thân chế phục Đông Hán Đô đốc chậm rãi đi tới.

Hắn thân hình cao lớn, lại xuất hiện trong tư thế bễ nghễ khiến rất nhiều bá quan văn võ khó chịu, nhất là Liễu Nguyên Tông cùng Tứ đại Thủ phụ.

Chỉ suýt chút nữa thôi, giang sơn Tây Lương đã nằm trong tay Ngũ đại gia tộc bọn họ…
Lục Hoài Khởi chắp tay sau lưng, đứng yên trước cửa đại điện.

Ánh mặt trời chiếu rọi trên người hắn, cảm giác như toàn thân hắn tỏa ra hào quang
“Các vị đại nhân, Hoàng thượng băng hà lúc nào, hiện tại chúng ta cũng không tiện thông báo với bách tính.

Theo bản giám thấy chuyện quá khứ đã qua thì cho qua luôn đi, thân là thần tử, chuyện quan trọng chúng ta cần làm là hạ táng Hoàng thượng thật phong cảnh.

Dĩ nhiên, trước đó chúng ta vẫn nên công bố chiếu thư truyền ngôi Hoàng thượng đã tự tay viết, xem đến cùng là vị hoàng tử nào mới là người chân chính được Hoàng thượng chọn lựa”
Lời này chẳng khác gì sấm nổ bên tai, đám người Liễu Nguyên Tông nghe mà hai mắt trợn trắng nhưng bọn họ lại chẳng thể làm gì Lục Hoài Khởi.

Hiện toàn bộ hoàng cung đã bị hắn nắm trong tay, thi thể của Minh Hoài đế cũng bị phát hiện.

Lúc này bọn họ muốn đối kháng với hắn, Lục Hoài Khởi chỉ cần đem chuyện bọn họ che giấu việc Minh Hoài đế băng hà cũng đủ để đầu của bọn họ dời nhà
Liễu Nguyên Tông và Tứ đại Thủ phụ đưa mắt nhìn nhau, dù không cam tâm thế nào, Liễu Nguyên Tông vẫn phải liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ.

Người kia hiểu ý, cẩm thận cầm một cái hộp bằng gỗ lim tiến lên, mở ra, bên trong là chiếu thư màu vàng
Trương Lực từ phía sau Lục Hoài Khởi tiến lên, cầm lấy chiếu thư, cung kính đưa cho Lục Hoài Khởi
Trong tay Lục Hoài Khởi lóe lên sự khinh miệt, vung tay mở ra chiếu thư truyền ngôi “phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: trẫm đăng cơ mười bảy năm có thừa, quốc thái dân an.

Nay trẫm đại nạn đã tới, suy nghĩ nhiều lần, quyết định lập Thập nhị hoàng tử là Thái tử.

Thái tử nhân hiếu, thiện phụ chi đạo,tấm lòng khoan dung, hết lòng vì nước, đủ tư cách đăng cơ.

Khâm thử”
Lục Hoài Khởi vừa tuyên đọc chiếu thư xong, văn võ bá quan lập tức quỳ xuống, tung hô “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”
Lục Hoài Khởi ném chiếu thư cho Trương Lực, nói “ Hoàng thượng đã phong Thập nhị hoàng tử làm Thái tử, mà hiện Hoàng thượng đã băng hà, Thập nhị hoàng tử liền trở thành tân đế của Tây Lương quốc chúng ta” đôi đồng tử âm u như hai vũng đen thăm thẳm sâu không thấy đáy
Hắn vỗ vỗ tay, Đồng Vạn Kim liền tự mình đưa Thập nhị hoàng tử đi vào Cần Chính điện.

Lục Hoài Khởi liếc mắt nhìn Trương Lực, Trương Lực liền đưa chiếu thư truyền ngôi cho Thập nhị hoàng tử
‘Vi thần Lục Hoài Khởi khấu kiến tân hoàng.

Tân hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế’ Lục Hoài Khởi tiến lên hành lễ
Những người khác thấy vậy cũng vội hành lễ với Thập nhị hoàng tử
Thập nhị hoàng tử nhìn đám người đang quỳ trong đại điện hành lễ với hắn, trong mắt lóe lên sự lo sợ, nhìn thoáng qua Đồng Vạn Kim đang nắm tay hắn.

Thái giám hầu hạ hắn từng lén nói cho hắn biết lúc hắn sinh bệnh, ngự y trong cung không khám bệnh bốc thuốc cho hắn, sau này nhờ Đại hoàng tỷ tiến cung, các ngự y mới xem bệnh bốc thuốc cho hắn.

Mà Đại hoàng tỷ lại bị Liễu quý phi bắt gian trong cung, trong một đêm trở thành dâm phụ bị người đời thóa mạ.

Đại hoàng tỷ của hắn không phải là dâm phụ, nàng là người duy nhất chịu thật lòng đối tốt với hắn.

Tuy hiện tại hắn được người người tung hô nhưng trong lòng hắn chỉ quan tâm duy nhất một người là Đại hoàng tỷ hắn
“Bình thân’ Thập nhị hoàng tử lười biếng nói
Hắn đã bị Lục Hoài Khởi khống chế, sau này sẽ trở thành một hoàng đế bù nhìn mà thôi, mà dù Lục Hoài Khởi không khống chế hắn thì đám người Liễu quý phi cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Vận mệnh đã khiến cuộc đời của hắn lấy tư thái buồn cười mà đi về phía trước
Mọi người lục tục đứng dậy
Thập nhị hoàng tử nghĩ nghĩ, cuối cùng mím môi đi đến trước mặt Lục Hoài Khởi.

Đứng trước một Lục Hoài Khởi cao lớn, nhìn hắn vô cùng nhỏ bé nhưng hắn vẫn ngưỡng cao cổ mà nói “Lục đô đốc, ngươi có tin tức của Đại hoàng tỷ ta không? mà dù ngươi có tin của nàng hay không thì giờ ta là tân hoàng, lệnh cho ngươi ngay lập tức mang Đại hoàng tỷ ta trở về”
Trầm Thanh Lê là yếu điểm của Lục Hoài Khởi, dù hắn lúc này cao cao tại thượng, chưởng khống cả tân đế cùng triều đình Tây Lương, nhưng vừa nhắc tới Trầm Thanh Lê, trái tim cứng rắn của hắn liền như bị đục thủng một lỗ, vô cùng khó chịu.
Hắn mím môi, đưa tay vuốt đầu Thập nhị hoàng tử “được” hắn đây là trả lời Thập nhị hoàng tử cũng tự nói với bản thân mình
Sau khi ra khỏi Cần Chính điện, Đồng Vạn Kim liền lải nhải với Lục Hoài Khởi “Bắc Tề Quốc sư kia đến vô tung đi vô ảnh, người của ta phái đi đến giờ vẫn chưa tra được hành tung của hắn”
Là huynh đệ cùng chung hoạn nạn với Lục Hoài Khởi, hắn đương nhiên cũng không có hảo cảm với Bắc Tề Quốc sư kia.
Lục Hoài Khởi dừng bước, đứng trên cao, nhìn ngắm hoàng cung được bao bọc trong ánh sáng màu vàng.

Những năm gần đây, hắn ngày lo đêm nghĩ, tìm đủ mọi cách để đoạt quyền tranh thế.

Hắn không phải người tốt, người tốt cũng không thể có được quyền thế và địa vị như hắn bây giờ.

Có lẽ vì một mình đi trong đêm đen quá lâu, hắn vô cùng khát vọng ánh sáng.

Cho nên khi luồng ánh sáng đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời của hắn, hắn liền liều mạng bắt lấy, muốn giữ bên mình bằng được
Hắn gắt gao nắm chặt tay, mi nhãn thâm thúy lại sắc bén ‘Vạn Kim, ngươi lại phái thêm người đi tìm, nhất định phải tra ra tung tích của bọn họ”
Đồng Vạn Kim bĩu môi gật đầu, nhưng hắn không dám chắc có tìm được hay không
Rời khỏi Cần Chính điện, Liễu Nguyên Tông lập tức đi đến tẩm điện của Liễu quý phi.

Hắn vuốt râu than khẽ “chuyện đã đến mức này,Hoàng thượng cũng đã bị hắn khống chế, chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước”
Liễu quý phi phẫn uất lại không cam lòng “huynh trưởng, chúng ta không thể tìm ra cách nào sao? chúng ta nỗ lực nhiều lần như vậy vẫn không đánh bại được hắn, sau này tân đế lên ngôi, chúng ta càng không thể xoay người”
Liễu Nguyên Tông nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm, im lặng hồi lâu mới nói ‘Quý phi nương nương, Trầm Thanh Lê bị nam tử mắt tím kia bắt đi, Lục Hoài Khởi lúc này hẳn không có thoải mái như chúng ta nghĩ.

Theo ta thấy, nam nhân kia có lẽ sẽ là khắc tinh của hắn, chúng ta cứ ngồi chờ xem trò hay đi”
Tuy vậy, Liễu quý phi vẫn thấy không cam lòng
Liễu Nguyên Tông như nhìn thấu nàng, đưa tay vỗ vỗ vai nàng, thở dài an ủi ‘hiện trong tay chúng ta không có lợi thế nào cả, chỉ có thể từ từ rồi tính”
Ánh mắt Liễu quý phi tối sầm
Bùi Diễm cũng đã được thả ra ngoài.

Hắn một thân chật vật, vừa ra khỏi nhà giam không kịp thích ứng với ánh mặt trời chói mắt, theo bản năng liền nhắm mắt lại, chờ sau khi thích ứng được, vừa mở mắt đã thấy Lưu Trực vẻ mặt gian manh như lão hồ ly từ xa đi tới
“Bùi Diễm, lần này khiến ngươi chịu ủy khuất rồi” làm như quên mất chính hắn đã tố cáo Bùi Diễm là gian tế Bắc Tề, Lưu Trực tiến lên, thân thiện vỗ vai Bùi Diễm
Bùi Diễm đạm mạc liếc hắn một cái.

Lục Hoài Khởi tuy không phải người tốt nhưng so với Lưu Trực vẫn phúc hậu hơn nhiều
‘Bùi Diễm, chuyện trước đó cũng do ta bị Liễu quý phi bọn họ áp bức, sau này ta mới biết chính ta cũng bị lừa.

Trải qua chuyện lúc trước, ta cho rằng vẫn là ngươi đối với ta quan trọng nhất, chuyện trước kia chúng ta đừng truy cứu nữa, cùng nhau làm lại từ đầu, cùng nhau hạ gục Lục Hoài Khởi”
Bị đám người Liễu Nguyên Tông vứt bỏ, Lưu Trực hoàn toàn hiểu rõ Bùi Diễm là phụ tá thông minh nhất của hắn, mà bên cạnh có thêm một người thông minh vẫn tốt hơn là thêm một kẻ địch.

Vì thế hắn mới quyết định lần nữa thu phục Bùi Diễm về dưới trướng.

Mà hắn cũng hiểu rõ Bùi Diễm, hắn ta là người có dã tâm, sẽ vì dã tâm của mình mà chịu đựng tất cả để leo lên.

Lúc này đây, hắn lại lần nữa chìa tay ra với Bùi Diễm, tin chắc Bùi Diễm ở Lương kinh đã hết đường đi sẽ không từ chối hắn
Bùi Diễm cười lạnh “hảo ý của Lưu đô đốc, tại hạ tâm lĩnh nhưng tại hạ đã quyết định sẽ không ở lại Lương kinh” thời gian ở trong ngục, hắn đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, chỗ của Lưu Trực không phải là nơi để hắn thi triển dã tâm và dục vọng của mình.

Hắn muốn rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui