Gả Cho Đông Hán Đô Đốc FULL


Hạ Hầu Diễm cũng hai mắt thủy linh nhìn về phía Lục Hoài Khởi, hắn cao lớn, toàn thân khí thế bễ nghễ mà chỉ có ở trung tâm quyền lực mới có được, cũng là hấp dẫn trí mạng đối với thiếu nữ mới lớn như nàng.

Tiểu hoàng đế ở cạnh, thân hình gầy yếu, mặt màu có chút lạnh bạc, người như hắn vừa nhìn đã biết không phải một phu quân tình cảm
“Thiếp thân thỉnh an Hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an” Hạ Hầu Diễm nhẹ nhàng, uyển chuyển tiến lên hành lễ với tiểu hoàng đế
Tiểu hoàng đế mặt mày vẫn lạnh nhạt như cũ “đứng lên đi”
Sau khi Hạ Hầu Diễm đứng lên, Lục Hoài Khởi ôm quyền, coi như hành lễ tượng trưng với nàng
Hạ Hầu Diễm rủ mi, mềm mại nói ‘khi thiếp còn ở Hạ Lan thành đã nghe đến mỹ danh của Cửu thiên tuế, hôm nay vừa gặp, Cửu thiên tuế quả nhiên là long trung chi phượng”
Một đôi nam nữ sắp thành thân với nhau; nam trông thấy nữ, thần tình lạnh nhạt; nữ nhìn thấy nam, lại khen nam nhân khác.

Cực kỳ cổ quái
Lục Hoài Khởi tuy cảm thấy Hạ Hầu Diễm có vài phần tương tự Trầm Thanh Lê lúc còn trẻ, nhưng chỉ là tương tự mà thôi.

Hắn cũng không nhìn nhiều, chỉ nhàn nhạt nói “Hoàng hậu nương nương cũng tươi mát thoát tục như trong truyền thuyết” Nói xong xoay người đi về phía Trầm Thanh Lê, ôm lấy Thừa Hi.

Hai cha con mấy ngày không gặp, ôm nhau khắng khít
“Phụ thân, vừa rồi trên đường đến Phượng Tiêu cung, ta và mẫu thân nhìn thấy một vườn hoa đào rất đẹp.

Chúng ta cùng đến đó hái hoa đào được không?”
Tiểu cô nương chớp chớp mắt đáng yêu, gương mặt khát cầu, Lục Hoài Khởi sao có thể cự tuyệt nữ nhi của mình.

Hắn sủng nịch nhéo mũi nàng, quay đầu nói với tiểu hoàng đế và Hạ Hầu Diễm “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, vi thần cũng không tiện quấy rầy hưng trí của hai vị, vi thần mang người nhà rời đi trước” Nói xong ôm Thừa Hi đi đến trước mặt Trầm Thanh Lê, Thừa Hi vươn tay kéo khuỷu tay nàng, ba người cùng rời đi
Một nhà ba người ấm áp như thế, tiểu hoàng đế nhìn thấy, ánh mắt lóe lên
“Hoàng thượng, Cửu thiên tuế và thê tử thật ân ái nha” Bên tai chợt vang lên tiếng than nhẹ, hắn quay đầu thì thấy Hạ Hầu Diễm đang đứng cạnh hắn.

Ngữ khí của nàng có hâm mộ, có cảm thán, còn có chút tình cảm không nói nên lời
Tiểu hoàng đế nhăn mày, lại đưa mắt nhìn Lục Hoài Khởi vừa dỗ dành nữ nhi, vừa nói gì đó với Trầm Thanh Lê.

Ánh mắt trời chiếu lên mặt nàng, kim sắc huy hoàng khiến cả người nàng như phát sáng, tốt đẹp đến không nói nên lời.

Trong lòng hắn khẽ động.

Hắn đã là nam nhân, hắn thích nữ nhân dịu dàng, hiền thục, đối tốt với hắn như Đại hoàng tỷ.

Nhưng mà từ sau khi chúng đại thần đề nghị lập hoàng hậu cho hắn, hắn thường xuyên mơ thấy nàng, nữ nhân xinh đẹp không gì sánh nổi bên cạnh Cửu thiên tuế
“Cửu thiêu tuế mới là may mắn” Tiểu hoàng đế thở dài
Hạ Hầu Diễm cau mày, nhìn theo thân ảnh ba người phía trước biến mất nơi cửa đại điện
Bên ngoài Phượng Tiêu điện có Mặc Minh hồ, nướ trong suốt thấy đáy, bên hồ lại trồng rất nhiều cây đào.

Lúc này hoa đào đang nở rộ, gió nhẹ thổi qua làm cánh hoa bay lả tả, xinh đẹp khôn tả
Thừa Hi tuột khỏi tay Lục Hoài Khởi, tung tăng chạy đến dưới một tang cây hoa đào, chỉ vào mộ chùm hoa, cao hứng nói “phụ thân, mau giúp ta hái chùm hoa này xuống”
Lục Hoài Khởi là tôi tới của nữ nhi, nàng chỉ đâu, hắn liền hái đó, không lâu sau trong tay Thừa Hi đã có một bó hoa đào thật to
Nhiễm Mặc muốn cầm giúp nàng, nàng lại lắc đầu, nói “Nhiễm Mặc tỷ tỷ, làm cho ta cái vòng hoa đi”
Nhiễm Mặc cũng luyến tiếc cự tuyệt nàng, giao việc trong tay cho nha hoàn khác rồi bắt đầu làm vòng hoa cho Thừa Hi
Lục Hoài Khởi hái một chùm hoa đào đi đến trước mặt Trầm Thanh Lê “A Lê, ta cũng làm cho ngươi một vòng hoa cài đầu nhé” Nữ nhi cao hứng, hắn cảm thấy thân là trượng phu, cũng không thể bạc đãi thê tử mình
Trầm Thanh Lê cười khẽ, hắn là Cửu thiên tuế quyền thế ngập trời, nếu để người khác nhìn thấy hắn bện vòng hoa, chắc chắn ngày mai nàng sẽ trở thành đề tài bị thảo luận.

Mấy năm nàng đã là đề tài câu chuyện của toàn Lương kinh rồi.

Không nhớ ngày nào đó, Lục Hoài Khởi hưu mộc ở nhà, hưng trí vẽ lông mày cho nàng, không biết sao chuyện này lọt ra ngoài, hôm sau nàng trở thành đối tượng hâm mộ ghen tỵ của vô số nữ tử trong kinh thành.

Ngày khác, nàng không thể tham gia yến hội của một quan phu nhân, bị gièm pha, Lục Hoài Khởi biết được, không nói hai lời liền đòi lại công đạo cho nàng.

Cho nên lúc này nàng không muốn bị người ta nghị luận, đưa tay đón lấy hoa đào trong tay hắn “ta tự mình làm đi”
Lục Hoài Khởi không chịu, cúi đầu nghiêm túc bện vòng hoa.

Trầm Thanh Lê nhìn hắn, quả nhiên nam nhân nghiêm túc làm việc luôn toát ra mị lực, hắn lúc này cũng thế
“Phụ thân, mẫu thân, các ngươi xem vòng hoa Nhiễm Mặc tỷ tỷ làm cho ta có đẹp không?” Thừa Hi vui vẻ chạy đến, riu1 rít khoe vòng hoa trên đầu mình
Nữ nhi của mình, Trầm Thanh Lê nhìn thế nào cũng thấy khả ái xinh đẹp
Nàng còn chưa lên tiếng, Lục Hoài Khởi đã làu bàu “có dễ nhìn hơn nữa cũng không bằng mẫu thân ngươi.

Mẫu thân ngươi đội vòng hoa là đẹp nhất” Vừa nói vừa đội vòng hoa đã bện xong lên đầu Trầm Thanh Lê, xoay nàng một vòng, cười nói “nhìn đi, người dễ nhìn nhất vẫn là nàng.

Ngươi nha, đời này cũng không thể xinh đẹp bằng mẫu thân ngươi”
Có phụ thân chê bai nữ nhi của mình vậy sao? Thừa Hi ghen tỵ “phụ thân, ngươi thật bất công” Phụ thân quá sợ vợ, chỉ cần có mẫu thân, nàng luôn vĩnh viễn xếp thứ hai.

Nàng làu bàu một tiếng rồi lại chạy tới chỗ Nhiễm Mặc, để cho các nàng khen nàng
Lục Hoài Khởi nhân lúc không có ai, cúi đầu hôn trộm lên mặt Trầm Thanh Lê.

Nàng ngại ngùng muốn đẩy hắn ra, hắn lại ôm nàng chặc hơn
Cùng lúc này, Đồng Vạn Kim đang ở trong Thanh Phong lâu vùi đầu tính toán, tay gảy bàn tính thật nhanh, vất vả lắm mới xong đống sổ sách hôm nay.

Hắn đang tính ngâm một ấm trà ngon tự thưởng cho mình thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, hắn liền gọi người vào hỏi
Tiểu nhị vội bẩm báo “Đương gia, có tiểu khất cái ở ngoài cửa Thanh Phong lâu chúng ta đoạt điểm tâm của một khách nhân, khách nhân kia đang giáo huấn hắn”
Đây chỉ là chuyện nhỏ, Đồng Vạn Kim liền không để ý.

Hắn tự rót cho mình chén trà ngon, yên lặng thưởng thức nhưng tiếng ồn bên ngoài không ngừng lại mà còn ầm ĩ hơn.

Hắn liền đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, thấy người đến bu xem rất đông, một nam nhân tầm hai mươi tuổi đang không ngừng vung tay đánh một tiểu khất cái.

Tiểu khất cái kia bị đánh lại không khóc không la, chỉ ôm chặt thứ gì đó trong ngực.

Trong đầu hắn chợt lóe lên cảnh tượng tương tự, năm đó hắn cùng Lục Hoài Khởi trốn từ Bắc Tề đến Tây Lương, cũng vô cùng nghèo túng.

Có lần hắn bị phong hàn, Lục Hoài Khởi trên người không có tiền, bất đắc dĩ đến một hiệu thuốc trộm dược liệu, bị người bắt được, đánh đến bán sống bán chết.

Từ đó hắn đã thề cả đời này, dù có thế nào cũng sẽ không phản bội Lục Hoài Khởi.
Lục Hoài Khởi nghe hắn thề xong, lấy trong lòng ra một bao dược liệu, cười nói “Vạn Kim, ngươi thấy ta thông minh không, lén giấu được một bao dược liệu.

Ngươi uống thuốc vào, nhất định sẽ khá hơn”
“Lục Hoài Khởi, ngươi khốn kiếp.

Mình sắp mất mạng còn nghĩ tới ta” Hắn nhớ lúc đó hắn đã mắng Lục Hoài Khởi như vậy
Thấy cảnh thương tình, nhìn tiểu ăn mày dưới lầu bị đánh chỉ còn một hơi, hắn liền gọi một hạ nhân đến, nói vài câu
Hạ nhân kia nhìn xuống dưới lầu, có chút do dự “Đương gia, tiểu ăn mày kia gần đây luôn đảo quanh Thanh Phong lâu chúng ta, hắn không phải là lần đầu tiên trộm đồ của người khác”
Đồng Vạn Kim phất tay, ý bảo hắn cứ đi làm
Hạ nhân kia liền xuống lầu, lấy ra một thỏi bạc đưa cho người trẻ tuổi kia, lại đưa tay muốn nâng tiểu ăn mày dậy.

Tiểu ăn mày lại cự tuyệt hảo ý của hắn, tự mình run rẩy đứng lên.

Có lẽ nghe hạ nhân kia nói là Đồng Vạn Kim cứu hắn, hắn liền ngẩng đầu nhìn lên lầu.
Đồng Vạn Kim cảm thấy nao nao, ánh mắt tiểu ăn mày kia sáng kinh người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui