Gả cho gian hùng

Trong xe chật chội, hai người nhìn nhau một cách kì quái, Phó Dục trơ mắt nhìn gò má trắng như tuyết của nàng ửng đỏ màu ráng chiều, ngay cả đôi mắt trong sáng của nàng cũng mang theo độ ấm, tựa như ngượng ngùng xấu hổ, cũng tựa như lo lắng hoảng hốt. Nhịn không được nhớ tới bộ dáng ngủ mơ lạc cõi thần tiên nhưng vẫn ngồi ngay ngắn của nàng, trong lòng cảm thấy thú vị, biểu tình lại vẫn thản nhiên như không, chỉ thuận miệng nói: “Vẫn còn ngái ngủ?”
 
Du Đồng lắc lắc đầu, “Không, tỉnh rồi.”
 
Qua một lát, lại thành thật thừa nhận:  “Chắc là do thời tiết se lạnh, liền cảm thấy buồn ngủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đầu óc nàng mơ màng giống như lúc nhiễm lạnh vào buổi đêm, chỉ là ngại nói với hắn.
 
Phó Dục nhìn nàng một lát, thu hồi ánh mắt, sau đó đưa cho nàng gối mềm gấm Thục ở bên cạnh, nói: “Còn bốn mươi dặm đường nữa.”
 
Lộ trình ngắn như vậy trong tiết trời xuân nắng vàng, ngồi trên xe ngắm quang cảnh ven đường chốc lát là đến. Nhưng hiện giờ trời mưa phùn rả rích ướt cả mặt đường, thân thể nàng lại không khỏe chỉ cảm thấy buồn ngủ rã rời, e rằng không thể giữ tinh thần tỉnh táo phấn chấn cho đến khi tới chùa Kim Chiêu. Phó Dục đã đưa gối mềm cho nàng, có lẽ sẽ không để ý, Du Đồng chỉ hơi chần chờ bèn giơ tay cầm lấy, ôm vào trong ngực.
 
Phó Dục cũng ngồi dịch vào trong góc, cho nàng chút không gian, rồi sau đó khép mi, trầm mặc suy tư.
 
Đến khi mở mắt ra, giai nhân bên cạnh quả nhiên đã ngủ say, hai cánh tay ôm chặt gối mềm, nằm nghiêng trên gối, mặt mày uyển chuyển, mi dài cong cong, mái tóc tán loạn rơi trên gò má, càng có cảm giác thịt da như tuyết, dung nhan kiều diễm.
 
Dung mạo như vậy quả thực xuất chúng, nhưng chưa thể làm chàng rung động.
 
Nhưng mà tinh thần nàng có vẻ mệt mỏi...
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Dục duỗi tay áp lên trán nàng, quả nhiên nhiệt độ cao hơn so với bình thường, hẳn là do nhiễm lạnh.
 
……
 
Một đường đi chậm tới bên ngoài chùa Kim Chiêu, thế nhưng mưa đã tạnh rồi.
 
Xe ngựa rung lắc nhẹ rồi dừng hẳn, Du Đồng tỉnh ngủ mở mắt ra, liền thấy Phó Dục đang khom người đi ra ngoài. Nàng vội vã chỉnh đốn y phục, theo sát đằng sau. Xe ngừng ở ngoài cổng chùa Kim Chiêu, những hòn đá mọc rêu xanh rì sau khi mưa ướt át trơn trượt. Du Đồng sợ không cẩn thận hẫng bước trượt chân, vô cùng cẩn thận đạp lên ghế đẩu, chợt thấy một cánh tay duỗi trước mặt nàng, kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy mặt Phó Dục hướng về phía chùa, góc nghiêng gương mặt vẫn lạnh nhạt như thường, chỉ có cánh tay giơ ra trong tầm nắm của nàng.
 
Thật đúng là…… ngượng ngùng.
 
Du Đồng không khách khí, nắm lấy cánh tay bước xuống vững vàng, nói: “Đa tạ phu quân.”
 
“Nàng cảm lạnh, nhớ tìm trụ trì lấy thuốc.” Phó Dục trả lời ngắn gọn, không thèm nhìn nàng, đi thẳng đến chỗ nam tử đang đứng trước cổng chùa —— Đó là phó tướng của hắn, Ngụy Thiên Trạch.
 
Ngụy Thiên Trạch từ nhỏ lưu lạc ở Tề Châu, tám tuổi làm một số việc tạp dịch nặng nhọc ở gần quân doanh, bởi vì thân thủ nhanh nhẹn được người khác nhìn trúng, cho học võ nghệ, đến lúc mười lăm tuổi tòng quân, đã là rất là xuất chúng. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Lúc đầu hắn chỉ là binh nhì hạng bét, sau đó trong lúc do thám, tình cờ gặp Phó Dục cũng đang luyện tập thăm dò quân địch, như vậy hai người bèn kết bạn.
 
Về sau Phó Dục xuất chinh làm nhiệm vụ, thường cho Ngụy Thiên Trạch đi theo, mấy lần kề vai chiến đâu, kết thành giao tình đậm sâu.
 
Mà Ngụy Thiên Trạch cũng không phụ kì vọng, văn võ tiến bộ rất nhanh. So tài thân thủ, tài trí, ứng biến đều xuất sắc hơn người.
 
Cho tới bây giờ, hắn đã là phó tướng đắc lực dưới tướng Phó Dục, giao tình sâu nặng với Phó gia. Đợt này xuất chinh Phó Dục đồng hành cùng hắn hơn tháng rưỡi. Bởi vì Ngụy Thiên Trạch thường xuyên qua lại với huynh đệ Phó gia, cũng từng nhận được sự quan tâm của Điền thị, hôm nay liền vội vàng tới chùa Kim Chiêu, mong muốn cùng dâng hương với phụ tử Phó Dục.
 
Phó tướng hai mươi tuổi, mạnh mẽ tiêu sái, tinh thần sáng láng, vừa mới xuất hiện bèn ôm quyền hướng đến Phó Đức Thanh: “Mạt tướng bái kiến tướng quân!”
 
Phó Đức Thanh đương nhiên nhận ra hắn, ông khoát tay, nói: “Đợt này cùng Tu Bình đồng hàng xuất chinh, nhọc công ngươi rồi.”
 
Ngụy Thiên Trạch cười rạng rỡ, tiện đà ôm quyền hành lễ với Phó Dục, lại vỗ vỗ bả vai Phó Chiêu: “Tam công tử!”
 
“Ngụy đại ca.” Phó Chiêu cũng khách khí với hắn.
 
Đoàn người tụ họp đi vào cổng chùa, Ngụy Thiên Trạch đứng ở bên cạnh Phó Dục, ánh mắt tò mò hướng về phía Du Đồng, trêu ghẹo hỏi: " Người đi đằng sau kia là Tẩu tử? Hôn lễ trước đó ta đóng quân bên ngoài, còn không kịp đến uống rượu mừng.”
 
Phó Dục nhếch môi: “Đêm nay uống bù.”
 
Ngụy Thiên Trạch cười, xoay người liếc nhìn Du Đồng, ánh mắt hơi ngưng.
 
Hai năm trước, hắn từng vào Kinh thành, cũng đã từng gặp Ngụy gia tam cô nương được ví như một nửa là con dâu Duệ Vương phủ, quả thực quốc sắc thiên hương, nhưng thần thái cử chỉ toát lên vẻ kiêu căng và ngây thơ ngu ngốc, không hiểu sự đời. Hiện giờ gặp lại, dung mạo vẫn như cũ, nhưng thần thái đã khác biệt hoàn toàn.
 
Dựa vào con mắt nhìn người rất cao, tính cách lạnh lùng của Phó Dục, hắn sẽ không bao giờ vì sắc mà yêu, nghe nói hắn không quan tâm lời đồn đãi trong Kinh thành mà cầu hôn nàng, là bởi vì Ngụy tam cô nương đã cứu tánh mạng của hắn.
 
Nhưng nhìn tình hình vừa nãy, phu thê ngồi chung một xe nhưng ánh mắt ít khi gặp nhau, không có thái độ thân thiết.

 
Ngụy Thiên Trạch ngầm đánh giá Du Đồng, đến lúc lễ dâng hương tạ Phật kết thúc, Phó Dục mời hắn đến khách điếm gần đây uống rượu, hắn cười nói: “Nhị ca không tiễn tẩu tử trở về?”
 
“Nàng có người hầu hạ.” Phó Dục trả lời một cách lạnh nhạt.
 
“Ồ ” Ngụy Thiên Trạch kéo dài âm thanh có ý chế nhạo “Uyên ương mới cưới mà phải bôn ba bên ngoài hai tháng, huynh cam lòng sao?”
 
Phó Dục nghe vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, liếc nhìn hắn ta một thoáng, hờ hững nói: “Không vội.”
 
Ngụy Thiên Trạch cười mà không đáp lời, thoáng nhìn bóng dáng yểu điệu khuất sau rèm xe ngựa, dường như có chút suy tư.
 
……
 
Du Đồng nghe theo lời dặn dò của Phó Dục, đến chỗ trụ trì lấy dược hoàn uống, đầu óc cũng thanh tỉnh một chút. Dâng hương xong, nghe nói Phó Dục không đi cùng nàng, mừng rỡ chui vào xe ngựa thư thái nghỉ ngơi, hoàn toàn không biết có người đã để ý tới nàng vị thiếu phu nhân Phó gia này.
 
Sau khi từ chùa Kim Chiêu về, Phó Dục vẫn bận rộn như cũ.
 
Bởi lẽ quân chưa luyện, trăm không địch một, quân đã luyện, một địch trăm.
 
Phó gia có thể an ổn tại Vĩnh Ninh là nhờ binh hùng tướng mạnh, chiến đấu kiêu dũng, hiện giờ thiên hạ loạn lạc càng không dám lười biếng. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Cha con chú cháu thay phiên xuất mã, đốc thúc các nơi luyện binh. Phó Dục dưới tư cách là trợ thủ đắc lực nhất của Phó Đức Thanh, càng không thể nhàn rỗi dù chỉ một chút, ngoại trừ buổi sáng xuất hiện ở Thọ An Đường, cả ngày không thấy bóng dáng, buổi tối cũng nghỉ ở tầng hai Thư các, chưa từng đặt chân vào Nam Lâu.
 
Du Đồng đợi chờ ba ngày, mới tính nghe được tin tức hắn chưa ra khỏi Phủ.
 
Người bận chăm công ngàn việc như Phó Dục, thật sự là hiếm có cơ hội ở trong Phủ, Du Đồng đâu chịu dễ dàng bỏ lỡ, sau khi hỏi thăm biết tin tức là thật. liền gọi Hạ tẩu cùng Xuân Thảo, dặn dò hai người chuẩn bị mấy món ăn thơm nức mũi có thể ngửi thấy từ xa.
 
Đến khi nguyên liệu chuẩn bị đầy đủ, món ăn đã vào nồi, hương thơm lan toả, nàng đã ngồi ở đình Ba Tiêu trong Viện.
 
Xuân Thảo sớm đã được dặn dò, nhận được ánh mắt ra hiệu bèn đi gọi Tô Nhược Lan đang nghỉ ở trong Sương phòng ra, nói một cách ôn hòa: “Tô tỷ tỷ, Thiếu phu nhân có việc tìm tỷ.”
 
Sau đợt mưa thu rả rích nhiều ngày, khắp nơi trong Phó gia đều nhóm chậu than sưởi ấm.
 
Giờ phút này, Tô Nhược Lan đang ngồi ở ghế bành bên chậu than, dưới chân là tấm thảm nhung gấm dày dặn ấm áp thoải mái. Ả đang đan một cái mũ len—— nói là làm cho lão phu nhân, từ việc tìm nguyên liệu đến hoa văn, mất nhiều ngày liền, bây giờ đã có vải vóc nguyên liệu nhưng mỗi ngày ả ta cũng chỉ làm tí một, không biết khi nào mới có thể làm xong.
 
Nghe thấy Xuân Thảo tới gọi, ả đáp lời qua loa lấy lệ: “Ta đang may đồ cho lão phu nhân, không có thì giờ, gọi Bảo Tương nhi đi theo ngươi.”
 
Bảo Tương là cô nương mười hai tuổi nhát gan thành thật, sau khi nghe lời dặn dò của Chu Cô thì vô cùng cung kính với Du Đồng. Tô Nhược Lan ngứa mắt, mỗi khi có công việc liền ghen tức chế nhạo mà bắt cô bé đi làm thay.  Lúc này vẫn là trò cũ, ả lười nhác tựa vào ghế gọi Bảo Tương.
 
Xuân Thảo không để cho ả ta lười biếng, ngoài mặt làm bộ cười nói “Thiếu phu nhân gọi tỷ, chứ không phải Bảo Tương.”
 
“Ta đang bận. Nhìn nè——” Tô Nhược Lan vẫy vẫy mũ trong tay: “ Đan cho lão phu nhân.”
 
“Lão phu nhân quả thực quan trọng, nhưng tỷ tỷ có thể từ từ làm, không sợ mất chút thì giờ.”
 
Lời này dường như vạch trần thủ đoạn gian dối, lý do lý trấu của ả. Sắc mặt Tô Nhược Lan thay đổi, cười lạnh nói: “Thiếu phu nhân cả ngày ngoài ăn ra thì còn có thể có chuyện gì. Trong viện nhiều người như vậy, không có ta chẳng lẽ không sống được sao? Hừ, nàng lại muốn sai ta đi làm cái gì?”
 
Xuân Thảo cũng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ là nha hoàn của Nam Lâu, tự nên hành xử đúng thân phận, cần gì phải hỏi quá nhiều.”
 
“Ngươi lại dám lên mặt với ta!” Tô Nhược Lan lập tức nổi giận.
 
Xuân Thảo cười lạnh nhìn ả: “Tỷ tỷ không muốn đi, lại nói ra những lời này, ta sẽ về hồi bẩm. Đến lúc đó bị trách phạt, cũng tự mình chịu trách nhiệm.”
 
Xuân Thảo rất ít khi cứng rắn như vậy, lúc này nếu không phải Tô Nhược Lan dám nói những điều không hay về Du Đồng trước mặt thì Xuân Thảo cũng cố gắng chịu đựng, hiện giờ nói ra lời tàn nhẫn như vậy, ngược lại khiến Tô Nhược Lan chột dạ. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Nghĩ một lát, cảm thấy nhất định phải là việc mà trưởng bối giao cho, Du Đồng mới có gan đến sai sử ả. Cuối cùng không dám trì hoãn, quăng mũ sang bên cạnh, không tình nguyện đi ra.
 
Tác giả có lời muốn nói: Vỗ béo là có thể ăn đó!
 
Phó Nhị ca cự tuyệt liên hồi: Không thích. Không động tâm. Không động tình.
 
Du Đồng: Nói được thì làm được nha =. =
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui