Hồi ở kinh thành, xung quanh toàn là những người mà nguyên chủ đã sống chung mười mấy năm, Du Đồng đề phòng người của Ngụy gia phát hiện điểm khác lạ nên hành xử vô cùng cẩn thận. Tuy yêu thích mỹ thực nhưng cũng không dám bày biện nhiều món mới, hơn nửa năm không hề nghĩ đến việc ăn lẩu.
Mà nay gả đến Tề Châu, không cần phải đề phòng nữa, nghĩ đến hương vị kia, bất giác chảy nước miếng, vô cùng thèm thuồng, liên tục thúc giục.
Xuân Thảo vội vàng đi thúc giục vài lần, hết buổi trưa, thợ thủ công bên ngoài cuối cùng cũng dâng lên chiếc nồi.
Nồi lẩu được đúc từ đồng đỏ, quai cầm chắc chắn, độ dày vừa phải, đáy nồi xám xịt khắc hoa văn hình mây, ống thông khói hình dáng giống như tượng Phật, vô cùng quý phái. Thân nồi được mài đến nhẵn bóng, ống than cao cao, cửa ống kín mít, theo như lời Du Đồng dặn dò, bên trong nồi được phân ra thành hai nửa. Trên vung nồi được đúc một chỗ để nhấc có hình sư tử, gia công tinh vi.
Du Đồng quan sát một vòng, càng xem càng thấy vừa lòng, ý cười trong đáy mắt lan tràn, là niềm vui sướng hiếm hoi kể từ khi gả đến đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xuân Thảo ở bên nhìn thấy vậy liền buồn cười: “Thiếu phu nhân đừng nhìn nữa, cẩn thận trâm ngọc rơi vào nồi!”
Du Đồng càu nhàu một tiếng, sai người dọn nồi đi, rồi sau đó đi đến phòng bếp căn dặn Hạ tẩu chế biến phần quan trọng nhất- nước lẩu.
Lâu lắm không ăn lẩu, vô cùng nhớ nhung hương vị tuyệt vời đó, trong nồi uyên ương tất nhiên không thể thiếu nước dùng cay nồng đặc trưng của Tứ Xuyên.
Từ sau khi phòng bếp nhỏ ở Nam Lâu bắt đầu làm việc, Du Đồng đã lần lượt mua đầy đủ các gia vị nguyên liệu. Tiểu nha hoàn lấy mười mấy loại gia vị như hoa hồi, tiêu xanh, vỏ quế, bột ớt, hành tỏi theo như lời sai bảo sau đó đem đi xào thơm, lại băm nhuyễn ớt chỉ thiên, ớt cay xộc lên khiến nha hoàn rơi nước mắt, được Du Đồng đút cho vài miếng điểm tâm mới dừng lại.
Hạ tẩu tay chân lanh lẹ, bắc nồi lên bếp chờ đủ nóng, bỏ hành tỏi vào xào thơm, khô vàng thì vớt ra, cho thêm ớt bột và một chút tương cay vất vả rất lâu mới mua được, đến khi dầu ăn trong nồi biến thành màu đỏ mới bỏ các loại gia vị khác vào. Một lúc sau, thêm đường cùng rượu, sau đó vớt bã nguyên liệu ra, cho thêm nước cốt thịt.
Hương thơm nức mũi tràn ngập khắp gian bếp nhỏ, bay ra ngoài Viện, khiến cho các nha hoàn bà vú đều thèm thuồng nhìn vào trong.
Du Đồng nhìn thấy màu đỏ chói mắt trong nồi uyên ương, rất là vừa lòng, lại rót nước dùng bồ câu vào nửa nồi còn lại, bỏ chút nấm rừng, càng thêm bổ dưỡng.
Rồi sau đó, vô cùng vui vẻ đi chuẩn bị nước chấm.
Chu Cô, Hứa bà bà cùng Xuân Thảo thường xuyên được hưởng ké mỹ thực, lúc này bị Du Đồng thúc giục, lại thấy nàng chế biến món mới, cũng học theo chuẩn bị nước chấm. Nha hoàn rốt cuộc không dám phá vỡ quy củ, nhìn khói cay nghi ngút trong nồi mà không khỏi tò mò, đem từng xiên đồ ăn tới theo sai bảo.
Bà vú bỏ than vào trong ống, đợi đến khi nước trong nồi sôi cuộn, Du Đồng gấp gáp nhúng miếng thịt vào.
Kỹ năng dùng dao của Hạ tẩu tuyệt đỉnh, lát thịt thái mỏng dính, hơi nhúng chút là chín.
Vớt ra rưới nước sốt tỏi, hương vị này quả thực...chẹp chẹp!
Mỹ vị đã lâu không được thưởng thức khiến người ta vui sướng tột cùng, nàng vô cùng vừa lòng, lại nhúng thêm đồ ăn.
Chờ vài xiên đồ ăn chín liền bảo mọi người nếm thử.
Hứa bà bà tuổi cao, sợ cay quá chịu không nổi, chỉ ăn đồ trong nước dùng bồ câu. Xuân Thảo tham ăn, nhìn từng đợt khói bốc lên bên trên nước dùng cay nồng nghi ngút, thật sự mê người, liền gắp một miếng thịt bên trong phần nước cay nóng, ai ngờ cay đến mức dậm chân, xuýt xoa đầu lưỡi, tìm nước ấm đến giải cứu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nha hoàn khắp Viện bị Xuân Thảo chọc cười, Chu Cô làm theo lời Du Đồng sai bảo cũng chế biến chút thức ăn cho các nàng nếm thử.
Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút dưới gác mái kín như bưng, bởi vì buổi chiều không quá lạnh, Du Đồng liền ra lệnh mở cửa sổ ra, tránh để hun khắp phòng.
Hương thơm bay ra ngoài cửa sổ phiên tán khắp nơi, không bao lâu, liền dẫn tới hai vị khách không mời mà đến ——
Phó Lan Âm thường xuyên lần theo hương thơm mà đến, cùng Phó Chiêu rất ít khi lộ diện.
……
Phó Chiêu rất ít đi dạo trong Phủ, hôm nay giúp tỷ tỷ đi ra ngoài mua đồ trang trí mới tự mình đem đến chỗ ở của Phó Lan Âm. Lúc Lan Âm tiễn đệ đệ ra về, ngửi thấy mùi thơm phảng phất, đoán được nguồn gốc, thuận miệng tán gẫu tài nấu ăn của Nhị tẩu cao cường, hơi lộ ra dáng vẻ thèm thuồng. Phó Chiêu bị ảnh hưởng bởi thành kiến của trường bối, ấn tượng đối với Du Đồng là tầm thường, nghe tỷ tỷ khen không ngớt lời, tất nhiên là không tin, còn chê cười nàng tham ăn.
Phó Lan Âm làm sao có thể chịu đựng bị đệ đệ vô cớ chê cười?
Nghĩ vậy lôi kéo Phó Chiêu đi về hướng Nam Lâu, nằng nặc bắt hắn phải tự mình nếm thử.
Tỷ đệ hai đều yêu thích mỹ thực, Phó Lan Âm kiên quyết bắt hắn nếm thử, Phó Chiêu cũng hơi chần chờ, bị tỷ tỷ kéo tới một cách ngại ngùng.
Tới bên ngoài Nam Lâu kia, hương cay càng thêm nồng đậm, Phó Lan Âm thích chí bừng bừng, đi vào cười nói: “Nhị tẩu lại làm đồ ăn ngon à?”
“Nhị tiểu thư, Tam thiếu gia.” Chu Cô cười đứng dậy tiếp đón, sai Mộc Hương nhanh chóng bê ghế ngồi ra.
Phó Lan Âm là khách quen của Nam Lâu, nhưng Phó Chiêu lại chưa bao giờ đặt chân tới đây, nha hoàn nào dám làm trái quy củ, gấp gáp đứng dậy tránh qua một bên.
Xuân Thảo tay chân lanh lẹ, nháy mắt thu dọn bát bẩn, trên chiếc bàn vuông rộng rãi chỉ còn nồi lẩu nóng hầm hập và mười mấy đĩa đồ ăn xung quanh ——
Lúc này thời tiết chuyển lạnh, không có nhiều rau xanh phong phú. Đây là lần đầu Du Đồng chế biến lẩu, nguyên liệu nấu ăn cũng chỉ chuẩn bị đơn giản, thịt dê, thịt bò, chân giò hun khói, thịt sấy cắt thành lát mỏng, còn có dồi tiết vịt, cá thái mỏng, củ niễng, măng mùa đông, bí đao, đậu hũ, thêm một số loại rau củ muối, lại sai người lột vỏ tôm càng xanh, mất rất nhiều thời gian mới chuẩn bị được một chén tôm xay nhuyễn.
Phó Chiêu nhìn lướt thấy hai đĩa thịt sống cùng dồi tiết vịt liền nhíu mày.
Hắn quả thực đã từng ăn thịt trần, nhưng phần nhiều là thịt dê bò thái lát, chưa từng nhìn thấy tiết tươi dồi sống, chỉ cảm thấy vô cùng bẩn tưởi.
“Ăn được à?” Hắn nhìn nồi lẩu với vẻ mặt kháng cự.
Phó Lan Âm đã quen ăn đồ Du Đồng chuẩn bị, đối với đĩa dồi tiết vịt kia cũng chỉ chần chờ nói: “Ăn được mà……”
Du Đồng cười, vớt một miếng tiết vịt trong nồi ra: “Nấu chín là ăn được, hương vị cực ngon. Ăn đi ——” nàng ôm lấy bả vai Phó Lan Âm, đến bàn để gia vị bên cạnh lấy bát sạch, dạy Lan Âm chế biến nước chấm. Rồi sau đó nói với Phó Chiêu: “Tam đệ, ăn được cay không?”
“Được.”
Du Đồng sợ hai người bọn họ không ăn được cay chỉ chế biến nước chấm thanh đạm, rồi sau đó mời hai người ngồi xuống cùng thưởng thức.
Trong nồi đã có thịt cùng đồ ăn nấu chín, Xuân Thảo giúp hai người gắp vào trong bát, Phó Lan Âm nếm thử, trên mặt liền lộ ra ý cười.
“Ngon hơn thịt trần mà chúng ta vẫn ăn!”
“Thật à? Vậy thì ăn nhiều một chút.”Du Đồng thấy nàng thích thú, tất nhiên cũng vui vẻ.
Phó Chiêu không chê thịt, ăn chút thịt dê thịt bò cá thái lát và măng, thấy Du Đồng xuýt xoa miếng dồi tiết vịt, hắn cũng nhúng ăn thử.
Thế mà hương vị quả thật không tồi!
Tiếp đó hai người tự tìm chỗ ngồi xung quanh bàn, chọn đồ mình thích nhúng ăn.
Thấy Du Đồng cầm muỗng bạc gạt một thứ gì đó trắng mềm nhão dính vào trong nồi, lại hỏi: “Đó là cái gì?”
“Tôm xay nhuyễn. Hương vị rất ngon.” Du Đồng chỉ lớn hơn bọn họ hai tuổi, mày mắt cong cong, một cái ngoảnh mặt hương sắc kiều diễm. Tôm xay mềm nhuyễn chỉ một lát là chín, vội vớt ra, chấm chút nước sốt, giòn ngọt tươi ngon, quả thực là mỹ vị trần gian!
Tỷ đệ hai người nếm thử, Phó Lan Âm khen ngợi không dứt: “Ngon hơn với khi chỉ luộc lên! Ngon hơn cả bánh bột lọc nhân cua đợt trước!”
Du Đồng nghe vậy chỉ mỉm cười.
Nhưng Phó Chiêu lại học tính xấu của Phó Dục, đũa không ngừng gắp nhưng miệng lại nói “Hương vị cũng tạm.”
Bị Phó Lan Âm châm chọc: “Đó là đệ không biết cách thưởng thức!”
“Chỉ là chút thịt nhúng, ai chẳng ăn rồi!” Phó Chiêu mạnh miệng.
Khói trong nồi bốc lên nghi ngút tỏa ra khiến căn phòng càng thêm ấm áp, ba người ngồi vây quanh bàn, tỷ đệ ồn ào nhốn nháo, tranh nhau gắp đồ, thế nhưng lại vô cùng thú vị. Ăn xong lẩu, mỗi người đánh chén thêm bát canh bồ câu, thật sự là cảm thấy mỹ mãn, không còn cần gì khác nữa.
……
Vì một bữa này mà Du Đồng phải vất vả vài ba hôm, tuy phiền toái, nhưng cuối cùng nhận lại kết quả xứng đáng. Nhìn bộ dạng tỷ đệ Phó Lan Âm ăn lẩu thích thú, trong lòng cũng kiên định rất nhiều —— rất nhiều nhà quý tộc kinh thành đã từng ăn thịt trần, có thể thấy được là thích không khí ấm áp ngồi vây quanh bàn ăn cơm, chỉ là hương vị nhạt nhẽo, không đủ hấp dẫn.
Nhưng món ăn trong nồi này của nàng hương vị thơm ngon, đa dạng phong phú, lại kết hợp với nước chấm vừa miệng, nếu thật sự mở tiệm lẩu, nhất định có thể mời gọi khách.
Chỉ là thiếu nhân lực, một mình Hạ tẩu gánh vác không nổi, tốt nhất vẫn nên tìm một nữ đầu bếp có chí hướng, cũng phải tìm một tiểu nhị phục vụ.
Nàng ở bên này lặng yên suy tính, ai ngờ ở Tây Lâu, Phó Lan Âm ăn xong lẩu, nửa đêm lại nháo loạn đau bụng.
Bệnh tình tuy không nghiêm trọng, nhưng lá ngọc cành vàng quý tộc, hơi chút bệnh vặt là đủ để gây nháo loạn, nha hoàn Tây Lâu không dám chậm trễ, vội vàng lọ mọ nửa đêm đi mời thầy thuốc, trùng hợp thầy thuốc Hứa mà Phó gia thường mời vì việc bận mà đã đi xa, hai ba ngày sau mới có thể trở về, liền phải mời đồ đệ của ông là thầy thuốc Giả.
Thầy Giả y thuật không tồi, đã tới Phó gia vài lần nhưng vọng, văn, vấn, thiết* xong, không khám ra bệnh gì.
*vọng, văn, vấn, thiết: bốn bước khám bệnh thời xưa gồm có nhìn thần sắc, nghe hơi thở, hỏi han bệnh nhân, bắt mạch.
Hỏi đến đồ ăn hai ngày gần đây, nghe nói hôm qua Phó Lan Âm ăn tiết vịt, cá tôm linh tinh, liền khuyên nàng chớ tham ăn tham uống, kê một phương thuốc điều trị. Kinh động một phen, đến lúc trời sáng, chuyện này đã truyền tới Thọ An Đường, lão phu nhân hỏi tới, bà vú vì không hiểu phương thuốc cùng một mớ lí do thoái thác của thầy thuốc, chỉ nghe thấy thầy Giả nói sau này không được tham ăn tham uống, chỉ nghĩ rằng nguyên nhân là do hôm qua ăn lẩu ở Nam Lâu liền lanh mồm lanh miệng nói.
Lão phu nhân mới vừa tỉnh ngủ, nghe thấy lời này, liền âm thầm nổi giận.