Phó Dục ban đầu dự định đến Thọ An Đường.
Đêm nay hắn khao quân, phóng ngựa đi mấy quân doanh, mãi đến đêm muộn mới quay đầu trở lại Phủ. Vào trong Thành, hàng quán bên đường đều đã đóng cửa, nhưng các hộ gia đình đèn đuốc sáng trưng, âm thanh trẻ con chơi đùa, đố nhau phạt rượu*, tiếng pháo hoa cười nói hòa lẫn lọt vào tai, là sự náo nhiệt hiếm có trong suốt cả năm
*khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thường ngày hắn luôn điềm đạm nghiêm túc, không thích huyên náo, nhưng đi qua không khí đoàn viên khắp Thành, bỗng mê mẩn trước cảnh tượng đầm ấm sum vầy, đèn đuốc sáng trưng. Sau khi vào Phủ bèn hướng đến Tà Dương Trai một chuyến, thấy Phó Đức Thanh chưa về bèn đi thẳng đến chỗ tổ mẫu, ai ngờ giữa đường lại gặp phải Du Đồng và Phó Lan Âm.
Từ sau đêm đó hai mặt một lời xong, đây là lần đầu tiên phu thê hai người gặp lại nhau.
Dưới hành lang gió đêm thổi làm ánh đèn lồng dao động, Du Đồng mặc trên người áo choàng trắng ngà, phía trên thêu nhành thụy hương đang đua nhau khoe sắc, giữa chỉ màu điểm xuyết tơ bạc, dưới ánh đèn chiếu rọi, tựa hồ phát quang. Đêm nay là Trừ Tịch, nàng đặc biệt trang điểm, họa lên mày ngài, tô nhẹ môi đỏ, một cái ngoái nhìn nghiêng nước nghiêng thành, hai má phiếm hồng bởi hơi men, tựa như nhiễm lên sắc son nhàn nhạt, dưới sự tô điểm của phục sức hoa lệ, dung nhan nàng càng trở nên kiều diễm.
Phó Dục ngắm nhìn, ánh mắt hơi ngưng lại, đánh giá sắc mặt nàng.
Phó Lan Âm đã đến trước mặt, cười hì hì chào đón: “Nhị ca, cuối cùng huynh đã về.”
“Tướng quân.” Du Đồng vẫn đứng ở bên cạnh mỉm cười hành lễ, không quá nhiệt tình, không quá lãnh đạm.
Trước mặt muội muội, Phó Dục cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu nói: “Bên Thọ An Đường đã giải tán rồi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tinh thần tổ mẫu không tốt lắm, đi nghỉ từ sớm, không tiện quấy rầy. Nhị ca, hiếm lắm mới thấy ca lưu lại Phủ đón Tết, hay là bọn mình đến Tà Dương Trai, đợi phụ thân về cùng nhau đón giao thừa, được không?” Phó Lan Âm tựa như nắng hạn đã lâu gặp mưa rào, trong mắt tràn đầy chờ mong: “Tam đệ hai ngày trước đã đi ra ngoài mua đồ Tết, mứt quả bánh kẹo cái gì cũng có, chúng ta hãy đi hưởng ké!”
Du Đồng nghe vậy mỉm cười nói: “Chỉ có như vậy thôi sao?”
“Trên chợ bày bán bao nhiêu đâu, chỉ có những thứ này thôi.”
“Trong Nam Lâu còn có rất nhiều điểm tâm, cũng chuẩn bị thêm vài món nộm, đều có sẵn. Nếu như muội muốn… ....” Nàng không thực sự nắm bắt được tâm tình Phó Dục, bèn liếc hắn một cái, nói: “Nếu như thật sự muốn đến Tà Dương Trai đón giao thừa, có thể đem nộm và điểm tâm qua.”
“Tuyệt vời, điểm tâm chỗ Nhị tẩu là ngon nhất!”
Du Đồng thấy bộ dạng vui mừng của nàng, không nhịn được mỉm cười, ngẩng đầu bèn thấy Phó Dục đang nhìn mình.
“Nàng có đi không?” Hắn hỏi.
Du Đồng không hề đắn đo: “Nếu là đi đón giao thừa, tại sao ta lại không đi?”
Nói xong, nàng mới muộn màng hiểu ra ngụ ý của Phó Dục, âm thầm lắc đầu bật cười ——Nàng quả thực có ý định an phận một góc, không dính dáng đến thị phi hậu trạch, đợi thời cơ chín muồi bèn rời đi, nhưng không có nghĩa rằng nàng hoàn toàn đứng ngoài cuộc, rũ bỏ sạch sẽ. Phó Lan Âm đối tốt với nàng, Phó Dục cũng là người khoan dung, không giống như lão phu nhân lòng tràn đầy thành kiến bất mãn.
Điền thị bệnh nặng qua đời, Phó Huy chết trẻ, góa phụ của hắn cũng quanh năm đi tu ở chùa ít khi hồi Phủ, hiếm lắm mới có dịp cha con đông đủ, nếu như muốn một buổi đoàn viên náo nhiệt, nàng hà tất cố ý sinh chuyện?
Thấy Phó Dục không đáp, nàng mới hỏi: “Để ta sai người mang sang nhé.”
“Được.” Phó Dục có đôi chút bất ngờ.
Phó Lan Âm vui mừng hết cỡ, lập tức thúc giục Xuân Thảo “Xuân Thảo tỷ tỷ mau đi nhanh, lấy nhiều một chút, đừng có ăn bớt nha.”
“Tiểu thư yên tâm.” Xuân Thảo thấy Du Đồng gật đầu, không hề chậm trễ, nhanh chóng quay về Nam Lâu.
Còn lại nhóm người bọn nàng rẽ đường sang Tà Dương Trai.
Hảo cảm của Phó Lan Âm dành cho Du Đồng đã sâu đậm, thường xuyên rảnh rỗi ở cùng nhau, thi thoảng còn chọc ghẹo đùa giỡn, bây giờ thấy có Nhị ca ở đây, bèn có tâm tư trêu đùa, bèn nói phải đến trước thúc Phó Chiêu tiếp khách, nhảy chân sáo rời đi, nha hoàn bà vú bên người nàng cũng vội đi theo, nhoằng một cái đều biến mất.
Du Đồng ra khỏi cửa không quen bị người khác vây quanh, chỉ có mỗi Xuân Thảo đi theo, ngoài ra thêm một bà vú cầm đèn, bây giờ không còn Xuân Thảo, bà vú kia lại kính sợ Phó Dục, chỉ chăm chăm chúi đầu cầm đèn đi trước, bên cạnh nàng bèn trống không.
Phu thê sóng vai đi bên nhau, nhưng không ai nói lời nào.
Du Đồng lúc dùng bữa đã uống chút rượu, lúc này bị gió đêm thổi tới, đầu óc có chút mơ hồ.
Gió đêm vù vù, đèn lồng lắc lư, nàng vùi đầu trong mũ áo choàng, những chiếc lông trên mũ áo cũng bay phần phật, thi thoảng còn hoa cả mắt. Sắp sang mồng một năm mới, sắc trời tối đen như mực, không thấy ánh trăng chiếu rọi, bóng cây xung quanh cũng là một màu đen huyền ảo, đèn lồng theo gió lay động, bị những cột xà nhà ngăn trở tia sáng, dưới chân tù mù gianh tối gianh sáng.
Đi đến ngã rẽ có bậc thang đi xuống, Du Đồng không nhìn rõ, chân bước hụt, thân thể hơi lung lay, suýt nữa bổ nhào xuống phía trước.
Từ bên cạnh, Phó Dục bất chợt vươn tay ra, giữ chặt cánh tay của nàng, kéo nhẹ về phía sau.
Trong lúc hoảng loạn, Du Đồng bị kéo ngã vào người hắn, sau khi đứng vững, dưới gió đêm gương mặt nàng phiếm hồng: “Đa tạ tướng quân.”
Phó Dục chau mày, phát hiện hôm nay xưng hô của nàng từ “phu quân” đã biến thành “tướng quân”, nhưng hắn cũng không hề đáp lại.
Chỉ sợ nàng lại tiếp tục ngã, tiện tay đặt đỡ vai nàng, tránh để nàng ngã cắm đầu.
Du Đồng tiếp nhận ý tốt, nào dám né tránh, lại cảm thấy lúc nãy quả thực quá xấu hổ, gương mặt đỏ rực lên, vắt kiệt não ra sức suy nghĩ mới nhớ ra một vấn đề “Lời nói ngày hôm đó, tướng quân đã nói với ai chưa?”
“Chưa.”Lại trở về kiệm lời như hồi đầu.
Du Đồng “vâng” một tiếng, cảm thấy đợt này đắc tội hắn thật rồi, suy đoán Phó Dục tạm thời chưa muốn người khác nhìn ra sơ hở, liền quyết định đợi lát nữa im ỉm sửa lại xưng hô, tránh cho lại làm mất thể diện của hắn.
Du Đồng làm sao biết được những tâm tư này, cách bởi tấm áo choàng, bàn tay hắn đỡ vai nàng, chỉ cảm thấy nhu nhược đáng thương, trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Đây là thê tử của hắn, cưới hỏi đàng hoàng, nhưng lại không có ý định chung sống lâu dài cùng hắn.
Tối đó nàng ăn nói khéo léo, hết lời ca ngợi mình, nào là nàng tài đức nông cạn, nào là không dám mặt dày chiếm vị trí. Nói trắng ra, tất cả chỉ là cái cớ! Phó Dục liếc nhìn nàng, bất giác nhớ tới lần đó đến Tháp Vọng Vân, dưới ánh tà dương, mái tóc nàng chảy dài trên vai, dựa lan can ngắm cảnh, rõ ràng là Mỹ Nhân Đồ** do tạo hóa ban tặng, nhưng lời nói lại khiến người khác tức giận đến như vậy ——
**Mỹ Nhân Đồ: những bức họa về mỹ nhân nổi tiếng.
Nhàm chán, chịu đựng … …
Những lời kia lúc đó Phó Dục chưa hiểu, bây giờ nghĩ lại, hiển nhiên là nàng bất mãn với hắn.
Nữ nhân khẩu thị tâm phi, ánh mắt thiển cận!
Phó Dục cúi mắt, hừ nhẹ một tiếng.
… …
Phu thê hai người cả đường đi không nói gì, đến gần Tà Dương Trai, Phó Dục mới nới lỏng bàn tay đang đỡ vai nàng.
Du Đồng lặng thầm đổi lại xưng hô, nói: “Đa tạ phu quân.”
Trong phòng ồn ào náo nhiệt, Phó Lan Âm đang hứng chí bừng bừng vơ vét đồ ăn mà Phó Chiêu cất giấu, Phó Chiêu tuy rằng nói lời oán giận, nhưng không ngăn cản, thậm chí còn trở thành tay sai cho tỷ tỷ đem đồ ăn xếp lên đĩa. Đợi lúc Xuân Thảo đem mấy hộp đồ ăn đến, Du Đồng bèn cùng tỷ đệ Phó Lan Âm cùng nhau xếp sẵn bát đĩa.
Phó Dục lại bày ra dáng vẻ đại gia, ngồi dựa vào ghế bành đã lót sẵn thảm gấm, lấy vài món điểm tâm nóng hổi thưởng thức.
Lúc này, canh Tý đã qua nửa, bên ngoài hết đợt này đến đợt khác truyền đến tiếng pháo hoa mơ hồ, đồng hồ nước chuyển sang canh giờ khác, đã bước vào năm mới.
Phó Đức Thanh đã quen thuộc với đêm Trừ Tịch quạnh quẽ như này, đội gió đội rét trở về, nghe tin Thọ An Đường đã đi nghỉ, vốn định uống hũ rượu rồi đi ngủ. Ai ngờ vừa vào Viện, bèn thấy đèn đuốc sáng trưng, sau rèm sa có bóng người thấp thoáng, tiếng cười nói không rõ ràng. Vào trong phòng, thấy bàn giữa sảnh bày đầy bát đũa, Phó Dục ngồi khoanh chân, làm ra tư thế lười nhác. Du Đồng ở bên cạnh cùng tỷ đệ đoán câu đố ăn đồ ăn.
Nghe thấy động tĩnh, mọi người đều đứng dậy, nhất loạt tươi cười niềm nở chào đón ông.
Phó Dục đã trưởng thành, khí chất trầm ổn, cặp tỷ đệ song sinh vẫn còn nghịch ngợm, nụ cười hoạt bát ngây thơ, con dâu thì nhu mì uyển chuyển.
Trong khoảnh khắc đó, Phó Đức Thanh bất chợt tìm về được cảm giác náo nhiệt đoàn viên đã trống vắng mấy năm.
Cho dù thê tử kết tóc đã qua đời, trưởng tử thì chết trẻ, nhưng đối diện với những đứa con, ông cũng cảm thấy ấm áp đôi phần.
Ông cười hiền cởi áo choàng, tiện ta ném trên án trước cửa, sải bước dài đi qua: “Làm sao, muốn làm loạn nơi ở của ta sao?”
“Muốn cùng phụ thân đón giao thừa.” Phó Lan Âm luôn giữ quy củ trước mặt lão phu nhân, rất ít khi làm nũng, nhưng đến trước mặt phụ thân thì không còn giữ ý như vậy, lôi kéo tay áo của Phó Đức Thanh đến trước bàn: “Phụ thân nhìn xem, bao nhiêu bánh ngọt này đều là vơ vét từ chỗ Phó Chiêu—— hừ, giấu riêng cho mình vài hộp, cũng không biết điều chia sẻ cho chúng ta. Những món này đều được làm từ chỗ Nhị tẩu, Hạ tẩu bên đó tài nghệ nấu nướng thật là tuyệt vời!”
“Thật sao.” Phó Đức Thanh nhìn trên bàn có món sợi măng trộn, bèn gắp lên thử một miếng.
Giòn ngon lạ miệng, hương vị tuyệt hảo, ông bèn gật đầu tán thành: “Quả thực rất ngon.”
Trong lúc nói chuyện bèn liếc nhìn Phó Dục một cái.
Lần đó đi Lưỡng Thư Các, sự tình Phó Dục trốn ở trong phòng ăn cơm, Phó Đức Thanh còn nhớ rõ. Lúc ấy ông liền có chút ấn tượng đối với phòng bếp nhỏ của Nam Lâu, giờ phút này thưởng thức mấy món nộm rau, càng là khen không dứt lời, khuyên Phó Dục rảnh rỗi nên đi nếm thử nhiều nhiều, miễn cho chỉ biết quân vụ ở Lưỡng Thư Các, quên ăn quên uống.
Phó Dục mơ hồ đáp ứng, mời ông ngồi xuống, tự tay rót rượu, gương mặt ngày thường vốn lạnh lùng giờ cũng có thêm chút ý cười.
Ánh nến ấm áp, chị em vui đùa, cả nhà êm ấm.
Thức đến tận gần hết canh Sửu, mới buồn ngủ không chịu nổi bèn giải tán.
Phó Chiêu sợ tỷ tỷ đi đường té ngã, đích thân tiễn về Tây Lâu, thu xếp gọi người đem áo choàng tới, cầm đèn cho tỷ tỷ. Phó Đức Thanh từ sau khi góa vợ mất con bèn rất u sầu, hiếm khi vui vẻ như vậy, uống không ít rượu, đi đường không vững, được đỡ về nghỉ ngơi, còn không quen dặn dò Phó Dục: “Đi đường cẩn thận, con đi quen đường tối quen rồi, nhưng Ngụy thị vẫn còn nhỏ tuổi, uống rượu xong đừng có vấp ngã đâu đấy.”
Phó Dục đáp lời, đỡ ông đến trên giường, còn giúp cởi cả áo ngoài mới đi ra về.
Bên cạnh yến tiệc đã tàn chỉ còn Du Đồng cùng Xuân Thảo đứng đó, đã ăn mặc chỉnh tề, cầm sẵn áo choàng tránh gió của hắn mà đợi.
Ánh nến đã mờ, đêm khuya canh vắng, nàng đứng nơi đó, trên gò má trắng sứ đã nhiễm chút sắc hồng men say, thường ngày đôi mắt trong suốt tựa nước suối ngày xuân giờ cũng hơi mờ mịt hơi rượu, đầu mày cuối mắt, thêm chút quyến rũ yêu kiều yểu điệu. Sóng mắt không thu liễm giữ ý đoan trang như mọi ngày mà ngược lại có chút ngây thơ dụ dỗ. Thậm chí đến đôi môi nàng cũng càng đỏ mọng mềm mại, dưới ánh nến mờ mờ, làn da nhẵn mịn như sứ, không thấy một chút tì vết.
Nàng giương mắt nhìn qua, giọt châu bên tai hơi rung nhẹ, trên mái tóc cài trâm phượng vàng đính ngọc, tư thái diễm lệ động lòng người.
Hầu kết Phó Dục hơi động đậy, có lẽ là do uống rượu, khắp người cảm thấy rạo rực.
Chợt nghe thấy nàng hỏi: “Phu quân lát nữa về Lưỡng Thư Các, hay là… .... về Nam Lâu?”
Thanh âm tựa như ngâm trong rượu, nhẹ nhàng vô cùng.
Thế nhưng vẫn là nàng đẹp đẽ động lòng người, tối đó đã thốt ra lời không có ý định ở lại Phó gia lâu dài, chỉ đợi hắn hòa ly hoặc hưu thê.
Sau khi rời khỏi Phủ, nàng định ở với ai đây?
Đi tìm Hứa Triều Tông sao? Nam nhân mà nàng tình nguyện tìm chết.
Ý niệm này vừa mới xuất hiện, trong lòng Phó Dục cả kinh, lập tức di dời tầm mắt, không đáp lời mà đi ra ngoài.
Gió lạnh từ cổ rót xuống, cái giá rét căm căm xông thẳng vào phổi, sự rạo rực trong đầu óc cũng đã tan biến quá nửa. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy màn đêm tối đen, quạnh quẽ u tịch——hệt như vô số đêm dài trước đây mà hắn một mình trải qua, nhanh gọn dứt khoát, không hề níu kéo. Thật ra, hai bên không can hệ đến nhau, ranh giới rõ ràng, nàng an phận thủ thường không ra khỏi Nam Lâu, đó vốn chẳng phải là ý định ban đầu của hắn sao?
Nữ sắc quả nhiên làm lay động lòng người, nhưng làm sao có thể so với hổ dữ chứ?
Phó Dục trong lòng âm thầm khoan khoái, đợi Du Đồng cùng Xuân Thảo đi ra bèn trả lời: “Đến Nam Lâu.”
Du Đồng ban đầu đoán rằng Phó Dục sẽ tùy tiện tìm một lý do, ngạo nghễ đến Lưỡng Thư Các, nàng hỏi như vậy, chẳng qua là vì thấy không khí quá mức thanh tĩnh, hỏi cho khách khí mà thôi. Ai ngờ hắn không có ý định ở một mình? Trong lúc kinh ngạc, không biết nói gì, bỗng nghe thấy Phó Dục tiếp lời: “Tránh cho nàng say rượu vấp ngã, sau này phụ thân trách ta vô tâm.”
“Ồ” Du Đồng có chút cảm giác áy náy khi liên lụy anh hùng, thấp giọng trả lời: “Đa tạ tướng quân.”