Ngày xuân, trong chùa Ân Hữu ấm áp dễ chịu, một cây bạch mai trước Đại Hùng Bảo Điện nở muộn, từng bông hoa như những ngôi sao trắng xóa nhỏ xinh lẩn khuất trên cành cây cong cong, bên cạnh là bụi hoa nhài sớm nở, nhụy hoa vàng nhạt giương lên giữa nhánh lá xanh tươi, tuy không phải nở rộ rực rỡ, nhưng dưới ánh nắng chan hòa mùa xuân lại bừng lên vẻ đẹp của sức sống.
Trước điện, nhang hương lượn lờ, một vài chú sóc không biết từ đâu chui ra chạy nhanh thoăn thoắt, làm lay động cành cây, xao động từng đợt lá vàng rơi xuống.
Du Đồng đã thay sang y phục mỏng nhẹ của mùa xuân, đoản sam đỏ rực thêu hồ điệp hải đường, thắt lưng tố cẩm đeo trên eo, treo thêm một sợi Như Ý, phía dưới là váy dài tiên hạc trắng tinh khiết, góc váy thêu hoa mai nở rộ. Lúc đi lại, áo váy khẽ bay bạc tựa như tiên hạc, tơ lụa thượng phẩm sắc màu rực rỡ chiếu rọi cảnh xuân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Triều Tông mới dâng hương trong Phật điện xong, vừa ra ngoài liếc mắt một cái liền thấy được cách đó không xa kia một thân ảnh quen thuộc.
Hắn là tiện đường tới dâng hương, cũng không ngồi Nghi trượng, Trụ trì sợ đoàn người tấp nập va chạm với hai quý nhân, liền an bài vài vị sư vãi ngăn mọi người ở bên ngoài chục bước, đợi lúc Duệ Vương di giá đến Tinh Xá thì lại cho mọi người vào. Mà Du Đồng đứng ở trong đám người, so sánh với những phụ nhân khác, vóc dáng thiếu nữ tuy không phải cao ráo xuất chúng nhưng dung mạo kiều diễm, tư chất thanh tú, bèn giống như châu ngọc giữa gạch ngói tầm thường, vô cùng dễ phát hiện.
Dung nhan yểu điệu, mi thanh mục tú, một nụ cười kia ngay lập tức khiến ánh mắt Hứa Triều Tông dán chặt trên người nàng, khó có thể di dịch.
Hắn bất chợt đứng sững người, nhớ tới sự việc dây dưa trước kia, theo bản năng lùi về sau nửa bước.
Cũng may dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, hắn chung quy không thể trốn, chỉ giả vờ chỉnh đốn y phục, tầm mắt rủ xuống, tư thế trang nghiêm.
Mà Từ Thục, cũng tựa như tránh còn không kịp, nhanh chóng xê dịch tầm mắt, lùi về sau bám lấy cánh tay của Duệ Vương.
Từ đằng xa mấy chục bước, Du Đồng nhìn thấy chút phản ứng nhỏ bé này của hai người, bên môi hiện lên nụ cười tự giễu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu là nguyên chủ gặp phải tình cảnh như thế này, bị Hứa Triều Tông liên tục tránh né, nhìn thấy bạn thân cũ khoác tay người thương, có lẽ sẽ đau lòng chết mất. Mà giờ phút này, Du Đồng nhìn đôi phu thê được người đời xưng tụng loan phụng hòa minh* kia, đáy mắt thoáng nhìn thấy tượng Phật, Kinh phan trong điện, chỉ cảm thấy không đáng giá thay nguyên chủ.
*loan phụng hòa minh: nghĩa đen là chim loan, chim phượng cùng cất tiếng hót, ý chỉ phu thê cao quý nhưng yêu thương lẫn nhau, ân ái hòa thuận.
Bình tĩnh suy xét, thật ra nàng có thể hiểu rõ vì sao Hứa Triều Tông lựa chọn như thế.
Ngày trước, Hứa Triều Tông là đứa cháu trai mà Văn Xương Hoàng đế yêu thích nhất, vị trí của hắn là độc tôn, nhưng bây giờ Đương kim Hoàng thượng lại sủng ái một người khác. Nếu như Hứa Triều Tông muốn đoạt đích, so với một gia tộc nối dòng thi thư, không thạo triều đình như Ngụy gia thì Từ gia với vị trị Thái phó tôn quý, hưởng hết ân huệ của hoàng đế, ở trên triều đình rất có quyền thế, hiển nhiên là càng hữu dụng hơn.
Hiện giờ, Hoàng Thượng bệnh tật triền miên, hắn vội vã cưới vợ thành thân, có lẽ cũng chỉ vì nguyên cớ này.
Nếu Hứa Triều Tông đã lựa chọn quyền thế, vứt bỏ tình cảm thì cho dù Ngụy Du Đồng có đi thêm vài lần nữa cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Nhưng có thể hiểu rõ không có nghĩa có thể chấp nhận.
Tuy rằng nguyên chủ thật sự có chút kiêu căng, thế nhưng đã từng hiến dâng cho hắn tấm chân tình nhiệt thành, mấy lần liều mình cứu giúp. Nói Hứa Triều Tông thay lòng đổi dạ cũng vậy, hay là vì lợi quên tình cũng thế, đều được coi là tình thế bức bách, vì mục đích riêng. Nhưng những lời đồn đãi như thanh kiếm sắc nhọn cắm vào người nguyên chủ, khiến nàng tuyệt vọng mà chết đuối ở trong hồ giữa mùa đông khắc nghiệt lạnh giá thấu xương. Hứa Triều Tông bỏ mặc nàng, khoanh tay đứng nhìn, bạc tình bạc nghĩa đến mức khiến người khác khinh miệt.
Du Đồng nhìn hai người y phục hoa lệ trước mặt, ý tứ trào phúng cất giấu dưới đáy mắt càng lúc càng nồng đậm.
Nhìn thấy ánh mắt của Duệ Vương lần nữa chuyển đến người mình, nàng bèn để tay ra đằng trước, hành lễ với hắn, rồi sau đó kéo Tiết thị đi đến trước mặt một vị sư vãi, hỏi: “Tiểu sư phụ, gia mẫu muốn đến Tháp Lâm sau núi bái lễ, không biết liệu có được không?”
“Thí chủ, thỉnh đi lối này.”Sư vãi chắp tay hành lễ, chỉ phương hướng.
Du Đồng cảm tạ, liền cùng Tiết thị và tôi tớ xung quanh rời đi.
Váy dài trắng tinh khiết thêu hồng mai dập dờn như sóng nước, dáng đi của nàng không nhanh không chậm, bộ dạng thanh tú lả lướt, cần cổ thon dài, tóc tựa sương mây, từ góc nghiêng nhìn qua, liền cảm thấy dung nhan mỹ lệ, thanh nhã khéo léo. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha.
Tư thái này vượt ngoài dự đoán, khác xa với bộ dạng tìm đến trước của khóc lóc kể lể, khiến Duệ Vương cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Hắn vốn dĩ sợ Du Đồng dây dưa, nhập nhằng không rõ, liền lúc nào cũng tránh né, giờ phút này thấy nàng mắt nhìn thẳng, đã làm tan biến vài phần cố kỵ. Bởi vì khách hành hương xung quanh liên tiếp trộm liếc bên này, âm thầm xem kịch hay, dù sao hắn cũng từng có giao tình với Ngụy gia, nếu chỉ đứng im một chỗ, không khỏi cảm thấy xấu hổ bèn hơi dịch bước chân, nói: “Ngụy phu nhân.”
Tiết thị lập tức dừng lại thi lễ, “Điện hạ có gì phân phó?”
Duệ Vương đi qua, tựa như không có việc gì nói: “Gần đây bận nhiều việc, không có cơ hội đến phủ bái vọng, Thái phu nhân cùng Ngụy thúc thúc vẫn mạnh khỏe chứ?”
“Đều mạnh khỏe, đa tạ điện hạ lưu tâm.”
Tư thái khách khí cung kính giống hệt lúc thường.
Ánh mắt Duệ Vương chuyển đến Du Đồng, muốn nói chuyện, nhưng lại sợ nàng tùy hứng dây dưa, làm loạn đến khó coi. Một chút chần chờ, lại thấy mày đẹp của nàng nhíu lại, nói nhẹ nhàng: “Ngày trước ta không hiểu chuyện. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Điện hạ, ta đã không còn tình ý với người, sau này người cũng không cần trốn tránh. Nếu không còn gì phân phó, liền từ biệt ở đây.”
Thanh âm cực thấp, lại hờ hững như nước chảy mây trôi.
Dứt lời, thi lễ từ biệt, để lại một mình Duệ Vương vẫn đứng nguyên tại chỗ, đai ngọc lụa cẩm theo gió bay bay, biểu tình trên mặt khó có thể nhận ra.
Ngoại trừ mấy tháng cẩn thận né tránh, người trước mắt từng là ý trung nhân của hắn, từ ngày còn là hai đứa trẻ vô tư đến hiện giờ thành nông nỗi này, khó tránh khiến lòng người cảm xúc lẫn lộn. Chớp mắt một cái đã mười năm, lời thề một lòng chung thủy ngày đó dường như vẫn văng vẳng bên tai nhưng giờ phút này gặp nhau chỉ còn là người xa lạ, hắn cưới người khác, nàng cũng sắp gả xa đến Tề Châu, ngày sau núi cao sông dài, không hẹn ngày hội ngộ.
Một khắc đó, Duệ Vương hoảng hốt ý thức được, hắn có lẽ đã thật sự mất đi nàng.
Ánh mắt hắn dính ở trên người Du Đồng, cho đến nàng khuất dáng sau hành lang cũng chưa thu hồi, giữa lúc nỗi lòng cuồn cuộn, nhất thời ngẩn ngơ.
Từ Thục ở bên cạnh nhìn thấy vậy, âm thầm nghiến răng, suýt nữa nghiền nát khăn gấm trong tay.
Nàng dạo bước lại đây, kéo tay Duệ Vương, hắn mới lấy lại tinh thần, tựa như mất hồn mất vía.
Từ Thục chột dạ, chỉ cảm thấy Hứa Triều Tông vẫn quyến luyến tình cũ, sợ Ngụy gia được người khác chỉ bảo, cố ý bày ra dáng vẻ quen biết, mà những lời bàn tán xôn xao của người khác, cũng nhất định là trào phúng nàng phản bội đoạt tình, phu thê bằng mặt không bằng lòng.
Trước mắt bao người, nàng cảm thấy cực kỳ khó xử, nhưng chỉ có thể kiềm chế ghen ghét, thấp giọng nói: “Điện hạ, chúng ta nên đi thôi.”
“Ừ.” Hứa Triều Tông có vẻ hoảng hốt, thu tay áo hoàn hồn, cùng Từ Thục rời khỏi.
Trong chùa, hành lang với điện nhỏ đan xen, cách Phật điện không xa, đường mòn trên núi quanh co khúc khuỷu, quay đầu lại nhìn, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mái đình cong cong và tùng bách xanh ngắt, hình dạng ngôi chùa hiện lên rõ ràng. Du Đồng đi mệt nghỉ chân, xoay người quan sát, mơ hồ thấy bên ngoài Sơn Môn có một cỗ kiệu đẹp đẽ quý giá, tùy tùng nhiều như mây, Duệ Vương cùng Từ Thục tay trong tay lên kiệu, tựa hồ như không có việc gì.
Nàng thờ ơ nhìn một lát, ngón tay đùa nghịch chuỗi ngọc trên cổ tay, đáy mắt hiện lên vẻ quyết tuyệt.
Hiện tại, quyền thế chênh lệch, con đường phía trước của nàng còn chưa biết thế nào, tự thân khó bảo vệ, chưa thể thanh toán nợ cũ. Vả lại, Từ gia canh phòng nghiêm ngặt, dưới miệng lưỡi thiên hạ, những ô danh mà nàng phải gánh chịu khó có thể rửa sạch —— Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Một khi Ngụy gia phản kháng, Từ gia chắc chắn sẽ tạo ra những lời đồn đãi che trời rợp đất, thêm cả lợi ích của Hứa Triều Tông cùng Từ gia liên quan đến nhau, hắn sẽ ngầm cho phép, dựa vào thế lực của Ngụy gia, sao có thể chống lại?
Nhưng nếu có cơ hội, nàng cuối cùng sẽ quay lại Kinh thành.
Trái tim ấm nóng của nàng giữa nước hồ đêm đông lạnh giá tựa như rơi xuống hầm băng, những lời đồn đãi bôi nhọ che trời rợp đất, tất cả cuối cùng sẽ phải trả giá!
……
Du Đồng cho rằng, khúc mắc của nàng và Hứa Triều Tông đã cắt đứt sau lần tình cờ gặp nhau ở chùa. Ai ngờ hồi phủ không được mấy ngày, nàng nhận được một phong thư không đề tên, nhưng chữ viết trong đó lại quen thuộc cực kỳ.
Là thư của Hứa Triều Tông.
Thư viết ngắn gọn, nhìn nét mực ngưng đọng, chắc rằng khi đặt bút đã chần chờ. Đại ý nói, hắn làm ra lựa chọn này là bất đắc dĩ, trong lòng thường xuyên chất chứa áy náy, chỉ vì sợ tơ tình vấn vương, mới nhiều lần lảng tránh. Mong nàng có thể hiểu rõ khúc mắc, bảo trọng thân thể, chớ làm việc dại dột. Việc xưa, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không quên, nếu sau này tâm nguyện đã thành, tất sẽ hết sức bù đắp cho nàng.
Du Đồng đọc vài lần, lắc lắc đầu, đặt ở trên đuốc đốt sạch.
Mặc kệ Hứa Triều Tông lúc ấy có nỗi khổ hay không, thư này ẩn giấu bao nhiêu tâm tư mịt mờ, chung quy cũng đã muộn.
Lời đồn đãi tàn nhẫn như đao kiếm, người con gái một lòng yêu ngươi đã mãi mãi ra đi giữa nước hồ lạnh giá, không có khả năng vãn hồi.
Mà nàng, cũng cần tính toán cho con đường sau này—— Ngụy gia tuy có vài người làm quan trong triều, nhưng quyền thế lẫn năng lực đều ít ỏi, lại thêm Du Đồng thanh danh bại hoại, vốn dĩ sẽ không lọt vào mắt quý nhân. Phó gia cầu hôn ngay thời điểm đó, còn bịa ra câu chuyện “ân cứu mạng”, hiển nhiên là có chút kỳ lạ.
Đường xa phía trước, chờ đợi nàng chỉ sợ không phải là con đường bằng phẳng.
Nhưng dù thế nào cũng phải chậm rãi đi tiếp.
Du Đồng nghĩ thông, bèn cùng Tiết thị chuẩn bị của hồi môn, may hỉ phục, đến đầu tháng bảy, sính lễ Từ Châu đã đưa tới.
Ngụy Tư Đạo biết rằng thanh danh Du Đồng quá kém, liền tận lực đền bù bằng của hồi môn, từ gấm vóc lụa là, vàng bạc châu báu đến ruộng đất tôi tớ, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ hết, lại chọn lựa mấy thứ quý giá trong sính lễ của nhà trai để trả lại.
Ông đọc sách từ nhỏ, tính tình đoan chính nghiêm khắc, hiện giờ nhậm chức Binh bộ Lang trung, toàn bộ tâm tư đều đổ vào việc triều chính, rất ít quan tâm đến nội trạch. Ngày trước Du Đồng làm loạn, ông đã tức giận mấy phen, cảm thấy nữ nhi bất hiếu. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Hiện giờ nữ nhi chuẩn bị gả xa, ông cũng ít khi lộ diện, không biết là do bản tính lạnh lùng, hay là cố ý tránh mặt nữ nhi.
Chỉ có Tiết thị lưu luyến không rời, Du Đồng bèn thường qua bầu bạn, tiện thể trêu chọc đệ đệ nhỏ hơn nàng ba tuổi.
Chớp mất liền đến ngày cưới cuối tháng, từ Kinh thành đến Tề Châu đường xa, Phó gia liền phái người tới rước dâu sớm hai ngày.
Du Đồng bái biệt song thân, mang theo của hồi môn tùy tùng, dưới sự hộ tống của Phó gia, ước định sáng ba mươi ngày sau sẽ đến Tề Châu.
……
Khi còn ở Kinh thành, bởi vì sóng gió hồi tháng Chạp mà Du Đồng bị Thái phu nhân cấm túc ở trong phủ, ngoại trừ ngẫu nhiên được Tiết thị dẫn theo dâng hương dự tiệc, rất ít có cơ hội ra ngoài, lúc nhàn rỗi chỉ có thể mua vui bằng mỹ thực, hiểu biết về sự tình bên ngoài vô cùng ít ỏi. Đầu óc của nguyên chủ lại chỉ nghĩ về tư tình nam nữ, trước hoa dưới trăng, mấy năm nay rất ít để ý đến thế sự triều đình. Trước khi xuất giá, Du Dồng vẫn nghĩ tuy Hoàng đế tầm thường nhưng thiên hạ nói chung là vẫn thái bình.
Ai ngờ chuyến đi về phía Đông lần này lại nằm ngoài dự liệu của nàng.
Trong Kinh thành có Cấm quân trấn thủ bèn vẫn coi như yên bình nhưng chỉ vừa ra khỏi thành hơn hai trăm dặm, xung quanh đã nổi lên phong ba.
Đầu tiên là giữa đường có thổ phỉ chặn đường làm loạn, bá tánh lũ lượt lưu vong, sau lại chứng kiến khách điếm xảy ra án mạng nhưng quan phủ lại khoanh tay đứng nhìn, bao che thủ phạm. Du Đồng nghe bá tánh nghị luận mới biết bên ngoài đã sắp thành loạn thế.
Cũng may Phó gia Tề Châu khiến người khác khiếp sợ, chuyến đi này tuy mấy phen nhiễu loạn nhưng không có gì quá nghiêm trọng.
Phong tục Tề Châu, bái đường thành thân vào lúc hoàng hôn, Phó gia cai quản một phương, ngày đại hôn khách khứa đầy nhà, càng là một giây cũng không thể chậm trễ. Du Đồng gấp gáp, sau khi vào thành chưa kịp uống miếng nước đã bị nhét vào kiệu hoa, dưới âm thanh kèn trống tưng bừng náo nhiệt, một đường khênh đến trước cửa Phó gia.
Tiếng pháo trúc đinh tai nhức óc, kiệu hoa dừng lại, hỉ bà vén rèm lên, đỡ lấy nàng.
Du Đồng chỉnh đốn lại giá y, bước nhỏ ra khỏi kiệu đứng vững thân mình, giương mắt nhìn lên, cách một lớp khăn voan đỏ thẫm, xung quanh bóng người thấp thoáng, châu đầu ghé tai. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Trước phủ có một người ngạo nghễ đứng đó như cây tùng kiên cường giữa ngày đông, tư mạo nghiêm nghị, thẳng tắp như đỉnh Hoa Sơn, một thân hỉ phục mặc ở trên người chàng, đặc biệt lỗi lạc rắn rỏi.
Người này tất nhiên là vị tướng quân kiêu dũng thiện chiến nổi danh thiên hạ- Phó Dục.
Nhìn thấy nàng, Phó Dục dường như không kiên nhẫn nhíu mày, quay người đi, chỉ để lại bóng dáng ngạo mạn.
Một động tác nhỏ trong lúc lơ đãng, khiến trong lòng tân nương Du Đồng gả xa đến đây không khỏi lộp bộp hai tiếng.
Tác giả có lời muốn nói: Mẹ đẻ quất roi: Lại dám không kiên nhẫn, không muốn có vợ đúng không ←.←