Gả cho gian hùng

Cả phòng mờ mịt hơi nước ấm áp khiến người ta lười biếng, Du Đồng toàn thân chìm trong sữa tắm, tứ chi giống như hóa đá, đến đầu óc cũng chậm chạp hơn so với bình thường. Lời nói của Xuân Thảo rơi vào trong tai, nàng không nghĩ ngợi mà “Ừm” một tiếng, vẫn nhắm mắt hưởng thụ. Một lát sau, mới phát hiện có điều gì đó không ổn——
“Ai?” Nàng mở mắt ra, dường như có chút ngại phiền phức:“Ai tới?”
“Cô gia!”
Phó Dục? Đêm hôm khuya khoắt, nàng đã định đi nghỉ rồi, hắn tới làm cái gì?
Du Đồng ngạc nhiên, theo bản năng ngồi thẳng dậy, cử động mạnh đến nỗi sóng nước dập dờn: “Chàng đã tới?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đã ở trong Viện!” Xuân Thảo vừa gấp gáp vừa cảm thấy buồn cười: “Đột nhiên trở về, cũng không biết muốn làm cái gì, vào cửa liền hỏi Thiếu phu nhân ở đâu, em bèn chạy nhanh vào đây bẩm báo.”Trong lúc nói chuyện, Xuân Thảo đã mang khăn cùng áo ngủ được chuẩn bị trước lại đây, giúp Du Đồng lung tung lau khô tóc, đến khi Du Đồng ra khỏi bồn tắm mặc xong nội y, liền dâng lên áo ngủ giao lĩnh mềm mại màu đỏ tươi.
Bởi vì tiết trời vẫn hơi nóng, áo ngủ này được may mỏng manh mềm mại, mặc vào chắc chắn sẽ lộ ra dáng người.
Du Đồng cùng Phó Dục vẫn còn xa lạ, sao có thể mặc cái này đi ra ngoài gặp chàng?
Nghĩ vậy bèn đẩy xiêm y ra ngoài bình phong, thấp giọng nói: “Không mặc cái này. Lại lấy bộ ngoại y thường.”
Xuân Thảo ngây ra một lát mới hiểu ý, vội đem lên váy dài có nửa tay áo bằng lụa Bạch La thêu Khổng Tước nấp sau nụ hoa vốn chuẩn bị để ngày mai diện. Du Đồng vội vàng mặc vào, thắt lưng ngọc thêu hoa Phù dung đeo bên hông, sợ Phó Dục chờ sốt ruột không vui, vội vàng ra ngoài.
Tới cửa Nội thất, thăm dò nhìn ra bên ngoài thấy thấp thoáng bóng người, nàng bất giác hít một hơi thật sâu.
Rồi sau đó sửa sang xiêm y, nâng bước đi qua.
……
Trong phòng đã thắp đèn, Chu Cô phụng mệnh dẫn theo Tô Nhược Lan cùng nha hoàn đi ra ngoài, Phó Dục đứng ở gian bên, đang tiện tay lật giở vài cuốn sách.
Du Đồng hơi nhăn mày, có chút xấu hổ.
Nàng từng nuôi chí thưởng thức hết mỹ thực trong thiên hạ, xuất giá rồi cũng không thay đổi ước nguyện ban đầu, Bởi vì khi ở Kinh thành bị quản thúc không được ra Phủ, liền nghĩ biện pháp kiếm thực đơn từ bên ngoài tới, hoặc là dựa theo đó mà làm, hoặc là viết lại theo ý của mình. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Bởi vì số lần lật giở quá nhiều, mép sách đều quăn cả. Lúc này gả xa đến Tề Châu, cũng không nỡ bỏ đi, hôm nay đọc xong bèn đặt trên bàn, đang dự định tìm chỗ cất, ai ngờ bị Phó Dục thấy được.
Ngụy gia dòng dõi thư hương, thi thư không đọc, lại bí mật mang theo quyển sách này lại đây, thực sự không xứng danh.
Âm thầm liếc thần sắc của Phó Dục, ánh mắt hắn quả thật có chút kỳ lạ, dường như chê nàng không có học thức.
Cũng may hắn không truy cứu nhiều, thấy nàng đi ra bèn tiện tay đặt xuống.
Du Đồng đành phải miễn cưỡng làm ra vẻ không có việc gì đặt sách lên giá, nhìn trên bàn đã có trà nóng, liền không khách khí, chỉ nói: “Còn tưởng rằng phu quân đêm nay có việc bận, sẽ về trễ một chút, liền thừa dịp……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta chỉ ở một chút liền đi.” Phó Dục cắt lời nàng.
Du Đồng “Vâng” một tiếng, bộ dạng ngoan ngoãn biết nghe lời: “ Có việc gì thế?”
“Muốn nói vài câu.”Phó Dục đứng ở bên cạnh bàn, ánh nến chiếu lên đôi mắt hờ hững của hắn: “Ta và nàng vì sao thành hôn, có lẽ lệnh tôn đã nói qua. Công việc trong quân doanh bận rộn, ta không rảnh để ý tới việc vặt, sau này chưa chắc có thể bớt thời giờ qua đây. Nếu đã gả vào Nam Lâu, một ngày ở tại nơi này, thì một ngày nàng là Phó gia Thiếu phu nhân. Phó gia sẽ không bạc đãi nàng, nàng cũng phải an phận thủ thường, chuyện xảy ra trong Kinh thành——”
Hắn dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ cao ngạo, xoay người, ngữ khí cũng càng thêm lạnh nhạt.
“Chuyện tư của nàng ta sẽ không hỏi đến nhưng sau này cần lưu ý hành xử đúng mực. Nhớ kỹ chưa?”
Ánh mắt thâm thúy mà xa cách hướng về chỗ nàng, có vài phần ý tứ cảnh cáo.
“Được” Du Đồng gật gật đầu, thanh âm cũng hờ hững.
Trước khi xuất giá hồi còn ở Kinh thành, Ngụy Tư Đạo thường tránh mặt nàng, nàng đã thăm dò vài lần, cũng chưa thể tìm hiểu vì sao Ngụy gia đáp ứng hôn sự. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Tuy nhiên, ý tứ của Phó Dục nàng đã nghe hiểu rõ ràng, người này chắc chắn nhận định trong lòng nàng vẫn còn Hứa Triều Tông, giống như trước đây kiêu ngạo ngu ngốc, mới mở miệng nhắc nhở, không để nàng bôi đen Phó gia.
Như vậy cũng tốt, nam nhân tâm cao khí ngạo như Phó Dục tuyệt đối sẽ không chạm vào nữ nhân trong lòng có người khác.
Phu thê không can thiệp nhau, an lành yên ổn, nàng mong mà không được đó.
Nàng nhìn Phó Dục, ung dung nói: “Tất cả đều là quá khứ. Đã gả vào đây, thiếp sẽ tự cẩn thận hành sự, phu quân yên tâm.” Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nhưng trong lòng chung quy vẫn có chút khó chịu —— trên đời này, có ai nguyện ý bị vô cớ coi khinh, bị người khác mang theo thành kiến đối đãi? Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt với thái độ khinh thường lạnh lùng của Phó Dục, Du Đồng rốt cuộc vẫn không thể thản nhiên như không.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, chỉ còn thanh âm hô hấp của nhau.
Một lát sau, Phó Dục quay đầu lại nhìn Du Đồng.
Cả phòng ánh nến sáng ngời, nàng tuy mặc xiêm y chỉnh tề, trong lúc hấp tấp lại không thể lau khô tóc, tóc đen ướt át xõa tung trên vai, có vài sợi vương trên xương quai xanh thanh tú, da trắng như tuyết, tóc đen như mun, tựa tranh thủy mặc. Nàng hoàn toàn không biết, nghiêng người đứng ở bên cạnh bàn, nét mày ủ dột, bặm môi không nói, lông mi rủ xuống che lấp cảm xúc.
Nhưng có thể nhìn ra, nàng có chút khổ sở.
Dường như phát hiện ánh mắt của hắn, nàng ngẩng đầu lên, khổ sở trên mặt che giấu hầu như không còn, dáng người thẳng tắp, mang theo vài phần quật cường không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Việc ở Kinh thành không cần nói thêm, nhưng thiếp không phải hạng người lả lơi ong bướm. Phu quân nói đúng, một ngày còn ở tại Nam Lâu này, thì thiếp vẫn là Thiếu phu nhân. Thiếp tuy không thể làm rạng rỡ Phó gia nhưng cũng sẽ không làm chuyện hồ đồ khiến Phủ ta hổ thẹn. Chuyện ngày trước, mong phu quân khoan dung.” Dứt lời, tay hơi thu lại, hành lễ tương kính như tân.
Thái độ này ngược lại khiến Phó Dục cảm thấy áy náy.
Hắn quả thật không xem nàng là thê tử nhưng cũng không có ý tổn thương nàng.
Suy cho cùng, hôn sự này tuy là liên hôn nhưng hai bên đều tình nguyện. Mặc dù thanh danh Ngụy Du Đồng bại hoại nhưng chẳng hề có lỗi với hắn, không tới lượt hắn chỉ trích. Mới vừa rồi nói trắng ra, có lẽ đã đâm đến chỗ đau của nàng.
Phó Dục tâm cao khí ngạo, tính tình lạnh lùng, vậy nhưng sẽ không vô duyên vô cớ khi dễ nữ tử.
Tuy nhiên, lời đã nói ra bèn không thể rút lại. Hắn ngẫm nghĩ một lát liền nâng bước chân đi vào trong, vạt áo lướt qua làm lay động ánh nến, biểu tình vẫn lạnh nhạt, tựa như thuận miệng nói: “Chỉ là nhắc nhở đề phòng tai họa khi nó chưa xảy ra, đừng nghĩ nhiều. Chuẩn bị nước đi.”
“Hả?” Du Đồng nhìn chén trà rót đầy trên bàn, không hiểu lắm.
Phó Dục dường như bị nghẹn một chút, thấy vẻ mặt nàng quả thực mù mờ, không tình nguyện mà chỉ chỉ Nội thất, “Tắm gội.”
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng khiến Du Đồng trở tay không kịp.
Nếu là nàng nhớ không lầm, chỉ một lát trước, nam nhân này có nói ở một lát liền đi! Tuy nhiên chuyện này hiển nhiên không thể nói ra, nàng mới hứa hẹn sẽ an phận thủ thường, cẩn thận hành xử, sao có thể chậm trễ phu quân?
Nàng bèn gọi Chu Cô, Xuân Thảo tiến vào, phân phó hai người chuẩn bị nước ấm khăn mềm, hầu hạ tướng quân tắm gội.
Phó Dục đứng tại chỗ, nhìn nàng vội vàng thu xếp, biểu tình có chút cứng đờ.
Một lát trước, hắn quả thực dự định nói xong liền đi, không có việc gì sẽ không trở lại đây. Tuy nhiên, trong lúc vô tình hắn đã tổn thương nàng, Du Đồng lại vô cùng hiểu chuyện, đêm nay ngủ lại nơi này thể hiện thái độ khiến nha hoàn bà vú kính trọng nàng một chút, cũng coi như là bù đắp.
……
Trước khi xuất giá, Tiết thị đã từng dạy nàng hầu hạ phu quân tắm gội. Chẳng qua nàng chưa từng hầu hạ người khác, chuyện này thực sự mới lạ, cũng may Phó Dục không phải vương tôn công tử kiêu căng, đợi đủ nước ấm liền tự mình đi vào tắm gội, bảo nàng đi nghỉ ngơi.
Du Đồng vui vẻ vì được nhàn nhã, nhân lúc nội gian không có người khác, thay áo ngủ, ngồi ở bên cạnh bàn chậm rãi chải tóc.
Sau một lúc lâu, Phó Dục mới đi ra, áo ngủ nghiêm chỉnh.
Yên Ba đã trải giường đệm cẩn thận, lui ra gian ngoài chờ lệnh, mở màng trướng rủ màn che, chỉ còn phu thê đối diện nhau.
Còn chưa tới giờ Hợi - giờ nghỉ ngơi, Du Đồng vốn định ngủ sớm, nhưng nhìn bộ dáng Phó Dục long tinh hổ mãnh, hiển nhiên sẽ không sớm như vậy liền nằm trên giường. Một canh giờ dài đằng đẵng, hai người không thể cứ thế giương mắt nhìn nhau, đối diện không nói gì. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha.
Du Đồng chưa từng ứng phó tình huống như này, Phó Dục hiển nhiên cũng vậy, hai người nhìn nhau, có chút xấu hổ trong lòng hiểu rõ mà không muốn nói ra.
Vẫn là Phó Dục dứt khoát, trong lúc Du Đồng vắt nát óc để nghĩ ra đề tài nói chuyện thích hợp, hắn chỉ cần một câu liền giải quyết vấn đề, “Ta đi tìm quyển sách, nàng ngủ trước đi.”
Dứt lời, ống tay áo khẽ nhúc nhích, lập tức đi đến gian bên.
Nam Lâu tuy không phải thư phòng, nhưng Phủ đệ bình thường chỉ cần có người ở liền sẽ bày vài quyển sách, kể cả làm vật trang trí cũng được. 
Du Đồng nhìn hắn đi ra ngoài, vẫn thờ ơ chải tóc. Đợi một lát, không nghe thấy tiếng bước chân Phó Dục quay lại, đoán được chàng chắc chắn đến nửa đêm mới trở về ngủ, trong lòng không khỏi cười thầm —— nam nhân này, vẻ ngoài cao ngạo lạnh lùng, trong lòng thực ra vẫn thấy ngượng ngùng.
Nàng rảo bước đến gian bên, quả nhiên thấy vị kia ngồi ngay ngắn trên ghế, đang đọc sách.
Du Đồng đi vào, nói: “Hai ngày trước đi đường mệt nhọc, muốn nghỉ ngơi sớm một chút. Phu quân nếu có phân phó, thiếp để Xuân Thảo bên ngoài hầu hạ, được chứ?”
Phó Dục nghe vậy ngẩng đầu, liền thấy nàng dịu dàng đứng cạnh bóng đèn, tóc đen xõa xuống trên vai, bên môi ngậm ý cười.
Dưới mày ngài, đôi mắt kia lúng liếng ý cười, trong suốt như sương sớm, không hề sợ cảnh phòng không gối chiếc, cũng không thấy thái độ buồn bực, ngược lại có vẻ thích ứng trong mọi tình cảnh, không nóng lòng sốt ruột. Nếu không phải Ngụy Tư Đạo chính miệng thừa nhận, chàng thật sự không thể tin tưởng, nàng có thể vì tình mà tự sát.
Hắn nhìn một lúc bèn thu hồi ánh mắt, thanh âm hờ hững như thường, “Không cần hầu hạ. Nàng đi ngủ trước đi.”
Du Đồng vâng lời, không tiếp tục quấy nhiễu hắn, tự về giường nghỉ ngơi.
Mấy ngày liền mệt nhọc, sáng nay lại không ngủ đủ, vừa ngả người xuống gối, cơn buồn ngủ bèn ụp tới. 
Màn trướng tối tăm, ánh nến chập chờn, ý thức dần mông lung. Du Đồng không biết Phó Dục trở về lúc nào, nửa tỉnh nửa mơ, xung quanh tĩnh lặng đến tiếng gió cũng không có, chỉ là bên cạnh nhiều thêm một nam nhân hô hấp trầm ổn. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Dưới chăn gấm, hai người sóng vai ngủ, ở giữa chỉ cách nhau một gang tay. Du Đồng cảm thấy có điều gì đó không ổn, đầu óc mơ hồ một lát, mới phát hiện nàng không biết từ lúc nào đã nắm lấy cánh tay hắn.
—— Giống như ngày hôm đó chìm giữa nước hồ lạnh giá nắm lấy cọng rơm cứu mạng, nàng nắm chặt lấy cánh tay ấm áp rắn chắc của hắn.
Cũng may Phó Dục không phát hiện, dáng ngủ thẳng tắp, mặt mày anh tuấn, thậm chí lúc ngủ mà biểu tình của hắn vẫn nghiêm túc như thế.
Nàng có chút chột dạ, vội vàng thu tay lại, ánh mắt thế nhưng không thể di chuyển, vẫn dán ở trên mặt hắn.
Cuối hạ đầu thu, không khí bên ngoài cửa sổ đã có chút lạnh lẽo nhưng trong chăn gấm có Phó Dục, vô cùng ấm áp.
Du Đồng nương theo ánh trăng mờ ảo ngắm nhìn khuôn mặt Phó Dục, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không đoán được Ngụy gia đến tột cùng có chỗ gì tốt đáng giá nam nhân này dùng hôn sự đổi lấy.
Cơn buồn ngủ dần dần ập tới, nàng âm thầm cười cười, trở người quay về mộng đẹp. 
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, nam nhân bên cạnh đã không thấy bóng dáng.
Nàng cứ theo lẽ thường đến chỗ Thái phu nhân vấn an, sau khi trở về sai Xuân Thảo chế biến chút điểm tâm mềm mại thơm nức, để tránh Phó Dục lại đến bất ngờ mà không có đồ ăn chiêu đãi, quá mức mất mặt. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Đến buổi tối, thấy bên ngoài không có động tĩnh, sợ Phó Dục giống như tối hôm qua đột nhiên đến, nàng hỏi Chu Cô, mới biết được hắn sáng nay đã dẫn người ra khỏi Thành đi tuần biên, chuyến này đi rất xa, lại có nhiều công việc phải xử lý, sẽ không trở về trong hai tháng.
Du Đồng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, quay đầu, hưởng thụ điểm tâm một cách thỏa mãn.
Tác giả có lời muốn nói: Đoán xem Phó gia có ý đồ gì với Ngụy gia hắc hắc =w=

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui