Bầu không khí trong phòng tuy không trầm lắng giống sáng nay, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt Phó Lan Âm đã lịm dần đi.
Trong lòng Du Đồng hơi khẩn trương, nhẹ nhàng nắm chặt mu bàn tay Lan Âm.
Phó Lan Âm cười nhẹ, lắc lắc đầu, nói: “Không sao đâu. Mùng một tháng Mười hằng năm, phụ thân đều sẽ dẫn theo huynh muội chúng ta đi dâng hương ở chùa Kim Chiêu, trừ phi việc quân gấp bách, bằng không sẽ không bao giờ trì hoãn. Lần này Nhị ca cũng là đi xuyên đêm ngày, vội vàng trở về vì chuyện này.”
Chuyện bình thường như đi chùa dâng hương, đương nhiên không cần vội vàng như vậy.
Du Đồng thử thăm dò hỏi: “Là đi cầu phúc sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cũng coi như cầu phúc, nhưng mà ——” Phó Lan Âm chần chờ một lúc, nghĩ đến Du Đồng đã đã gả vào Phó gia thành dâu con trong nhà, chuyện này rốt cuộc vẫn phải tham dự bèn thấp giọng nói: “ Mùng một tháng Mười là ngày giỗ của mẫu thân muội. Sinh thời bà một lòng hướng Phật, thờ Bồ Tát trong chùa Kim Chiêu, ngày trước khi Đại ca vẫn còn sống, mỗi năm bà đều đi lễ tạ Thần Phật. Hiện giờ mẫu thân không còn tại thế nữa, phụ thân liền nhớ kỹ việc này, không bao giờ quên.”
Nàng nói xong, rũ mắt nhìn chiếc khăn trong tay, tựa như đang hoài niệm thương cảm.
Du Đồng muốn an ủi, nhưng Phó Lan Âm chỉ thương cảm một lát liền ngẩng đầu, đáy mắt đã không còn bi thương, chỉ còn tươi sáng: “Đã sáu năm rồi, không sao cả. Nhị tẩu, nghe tên bánh bột lọc cua thật độc đáo, chế biến như thế nào? Tí nữa muội cũng muốn sai người làm.”
Như thế này hiển nhiên là muốn đánh trống lảng.
Du Đồng bèn không nhắc lại chuyện đau lòng nữa, bèn tỉ mỉ nói kỹ cách làm của vài món ăn.
Phó Lan Âm cũng không đắm chìm vào chuyện xưa, nghe Du Đồng nói rườm rà khó hiểu liền chạy tới phòng bếp xem tận mắt.
Đến khi Hạ tẩu nhanh nhẹn làm xong, bánh bột lọc chín ra lò, liền thấy từng viên bánh tròn tròn đặt trong đĩa, mặt trên rưới đẫm canh măng nấm, hương thơm của thịt cua hòa lẫn với mùi nước ninh gà, sắc vị mê người. Nhân lúc còn nóng múc một muỗng đưa lên miệng, chỉ cảm thấy mềm nhuyễn như bông, hận không thể ăn mãi ăn mãi.
Chị dâu em chồng đều cực kỳ yêu thích mỹ thực, ngồi cạnh bàn đối diện, tranh nhau gắp.
Ăn xong mỹ thực, lại dùng thêm một chén canh măng giải ngấy, liền cảm thấy mỹ mãn.
Phó Lan Âm sinh ra trong quý tộc, ăn biết bao nhiêu sơn hào hải vị, cũng thường ở Thọ An Đường của lão phu nhân hưởng thụ mỹ vị, nhưng chạy đến viện của Nhị ca xưa nay lạnh lùng nghiêm cẩn để thưởng thức đồ ngon thì đây là lần đầu tiên. Nàng khó tránh khỏi cảm thấy mới mẻ, nhìn trong viện có thêm chút không khí náo nhiệt, cũng thấy vui mừng, càng trở nên thân thiết với Du Đồng.
Bên ngoài tiết trời trong lành, đứng ở hành lang Nam Lâu, lá cây trong viện rụng phân nửa, dây leo hoa Cẩm địa bám vào rặng trúc cũng ngả vàng khô héo.
Lại hướng ra xa, bầu trời xanh trong vắt tựa như được gột rửa bằng nước hồ, cuối mùa thu trên cành cổ thụ vẫn điểm xuyết vài lá cây xanh tươi phản chiếu trong ánh dương, quang đãng sáng trong.
Tâm trạng Phó Lan Âm cũng thay đổi theo ngoại cảnh, trên mặt cũng thêm vài phần ý cười rực rỡ, cùng Du Đồng đi đến gò đất, trước khi ra về đôi mắt nét mày nàng cong cong: “Nói thật, lúc Nhị tẩu vừa mới gả đến, muội rất tò mò. Hiện giờ xem ra, tẩu không giống như trong lời đồn của người khác.” Ánh mắt ẩn chứa ý tứ chọc ghẹo, tính tình nàng rất ngây thơ, không hề che giấu việc nàng đã nghe thấy những lời đồn đãi vớ vẩn ngoài kia.
Du Đồng mỉm cười: “Những gì nghe thấy chưa chắc đã là thật. Tính tình một người như thế nào, phải ở chung lâu dài mới biết được.”
“Đúng vậy!” Phó Lan Âm nâng lên khóe môi “Về sau thèm ăn sẽ còn tới chỗ Nhị tẩu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được thôi, mỏi mắt chờ mong Nhị cô nương.” Du Đồng trêu đùa.
……
Sau khi tiễn Phó Lan Âm, Du Đồng trở lại phòng, chọn một cuốn kinh Phật từ trong hòm sách, tắm gội dâng hương, chép kinh thư.
Từ cuối tháng bảy gả vào Phó gia đến nay, hai tháng này ngoại trừ Chu Cô nhiệt tình, thường xuyên giúp đỡ, trên dưới Nam Lâu, đa phần mọi người đối xử với nàng đều là lạnh nhạt tránh né. Mặc dù Du Đồng không muốn ở đây cả đời nhưng gặp phải Phó Lan Âm cô nương thẳng thắn ngây thơ như vậy, vẫn vô cùng yêu quý. Mà chuyện về chùa Kim Chiêu cũng khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.
Phó gia kiêu dũng thiện chiến, Phó Đức Thanh chức cao vọng trọng, cũng coi như là danh tướng đương triều.
Nhưng không ngờ dưới vẻ ngoài dũng mãnh, lại ẩn chứa tình ý tinh tế lâu dài ——
Cùng thê tử kết tóc bên nhau hai mươi năm, tuy quyền cao chức trọng, tư mạo đoan chính, bên người lại không nạp bất kì cơ thiếp nào, dưới gối gái trai đầy đủ, đối với tỷ đệ Phó Lan Âm cũng vô cùng yêu thương. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Hiện giờ tuổi ngoài tứ tuần, ở trong đám võ tướng vẫn là thân thể tráng kiện, công thành danh toại, sau khi Điền thị qua đời vốn tưởng ông sẽ cưới thê nạp thiếp, nhưng trong sáu năm nay không hề có chút động tĩnh, bên người chỉ giữ lại vài bà vú của thê tử quá cố, thậm chí nha hoàn cũng chẳng có mấy người.
Phó Đức Thanh tính tình cũng không lập dị, thủ thân như ngọc như vậy, tất nhiên là bởi vì nhớ thương thê tử quá cố.
Trong đám con trai gái của ông, trưởng tử chết sớm, Du Đồng chưa từng gặp. Cặp tỷ đệ long phượng thai kia, Phó Chiêu hơn phân nửa thời gian ở Thư lâu, tâm tính còn không biết như thế nào, nhưng Phó Lan Âm tính cách hoạt bát, trên người không thấy chút bóng dáng kiêu căng ngạo mạn của thiên kim quý tộc, rất có gia giáo, nhắc tới mẫu thân đã qua đời, cũng bộc lộ vẻ hoài niệm đau xót. Mà Phó Dục tuy tính tình lạnh lùng, đối với nàng hờ hững, lại có thể giữa lúc quân vụ bận rộn thúc ngựa vội vã trở về dâng hương, đủ thấy hiếu thảo với Điền thị.
Phu quân con cái đều hoài niệm như vậy, có thể thấy được lúc Điền thị còn tại thế, toàn gia Nhị phòng chắc chắn vô cùng hòa hợp hạnh phúc.
Cũng có thể thấy Điền thị rất được lòng người.
Du Đồng chưa từng gặp mặt mẹ chồng, nhưng tới ngày giỗ của bà, lại không thể không chút chuẩn bị, bởi vậy nàng chép kinh thư thông đêm, gói ghém kỹ lưỡng tơ lụa thượng đẳng.
Hôm sau đợi cả một ngày, cũng không nghe thấy tin tức Phó Dục hồi phủ, đến lúc chạng vạng có bà vú từ Thọ An Đường đến đây chuyển lời, nói rằng ngày mai đi dâng hương ở chùa Kim Chiêu, bảo nàng đêm nay không được chạm vào thức ăn mặn để mai đi theo cùng.
Du Đồng đồng ý, đêm đó chỉ dùng vài món chay.
Hôm sau dậy sớm, lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, ánh dương bên ngoài tối tăm hơn bình thường, khiến đầu óc nàng cảm thấy mê man.
Du Đồng ôm chăn gấm ngồi một lát, thấy trong tay Xuân Thảo cầm trong tay một tấm áo choàng nhung mỏng, liền mặc vào người, đứng dậy lê dép đến Nội thất, thuận miệng nói: “Giờ nào rồi? Dường như sớm hơn chút so với bình thường.”
“Canh giờ không còn sớm. Chỉ là bên ngoài trời mưa, trong phòng tối tăm một chút.” Xuân Thảo hầu hạ nàng rửa mặt, thấy Du Đồng uể oải ỉu xìu, cảm thấy lo lắng: “Tinh thần Thiếu phu nhân không tốt, là cảm lạnh sao? Lúc này không tiện mời thầy thuốc, Từ tẩu ở bên ngoài, gọi bà vào trong xem một chút?”
“Không cần, chỉ là ngủ không đủ giấc. Mau chóng ăn sáng rồi đến Thọ An Đường, không thể để người khác chờ đợi.”
Xuân Thảo tuân mệnh, gọi Yên Ba, Mộc Hương hầu hạ nàng mặc quần áo trang điểm, còn Xuân Thảo đi phòng bếp nhỏ thúc giục Hạ tẩu nhanh chóng nấu cháo ăn sáng.
Đợi Du Đồng trang điểm xong, một bàn đồ ăn chay thanh đạm ngon miệng đã chuẩn bị đầy đủ.
Du Đồng hôm nay cố ý mặc y phục trang sức đơn giản, có lẽ là vì ngủ không đủ giấc, cũng không có hứng thú ăn uống, chỉ gắng gượng ăn nửa chén cháo, rồi sai Xuân Thảo lấy kinh thư, đi Thọ An Đường.
Thời tiết cuối thu đầu đông, lại thêm sau khi mưa xong nhiệt độ giảm xuống, vô cùng lạnh lẽo.
Du Đồng khoác trên người áo choàng nhung ấm áp, vén rèm ra ngoài, gặp phải gió mưa lất phất, vẫn là nhịn không được rùng mình một cái.
Hứa bà bà thận trọng, sợ chùa trên núi cao thời tiết lạnh lẽo hơn, vội vàng thêm chút than vào lò sưởi Tử Kim trong tay, nhét vào trong lòng Du Đồng. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Du Đồng yêu thích sự ấm áp, ôm chặt lò sưởi bọc trong gấm vóc, vừa nhấc đầu, liền thấy Tô Nhược Lan che dù đi ra. Thấy Du Đồng, chỉ tùy tiện hành lễ, sau đó nói với Chu Cô: “Hôm kia Lão phu nhân dặn ta may những thứ này, sáng nay trời lạnh, e rằng người phải dùng đến liền vội vàng đưa tới.”
Nói xong, đem tay nải trong ngực đưa cho Chu Cô.
Chu Cô chỉ liếc nhìn ả một cái, không nói nửa lời, nhưng Du Đồng thì ngược lại nhịn không được mà chú ý đến ả ta.
Lúc trước Phó Dục không có nhà, Tô Nhược Lan tuy làm loạn sinh chuyện thị phi, nhưng ăn mặc trang điểm vẫn đúng với thân phận nha hoàn của mình. Hôm nay nhìn kỹ, đã khác với bình thường. Y phục trên người tuy không nổi bật đến mức hồng phấn xanh nõn, nhưng cũng là màu hoàng kim mới tinh, mặt trát phấn trắng, môi tô son đỏ, mày vẽ cong cong, cũng có chút thanh tú.
Quả thật là cố ý làm dáng.
Du Đồng thoáng nhìn một lát liền thôi, rúc người trong tấm áo choàng, ra khỏi Nam Lâu, hướng đến Thọ An Đường.
Đi qua chỗ ngoặt trên hành lang, lại bỗng nhiên dừng lại bước chân, nhìn thấy nam nhân khoanh tay đứng bên dưới, chần chờ gọi: “Phu quân?”
Nam nhân đang đưa lưng về phía nàng dường như nhờ có thanh âm này mà bừng tỉnh, thản nhiên quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người nàng.
……
Phó Dục nửa đêm tối qua mới trở về.
Vĩnh Ninh Tiết độ sứ dưới trướng cai quản vô số châu huyện, hiện giờ bên ngoài thế thời loạn lạc, Phó gia phải trấn thủ biên cảnh, cần phòng bị chặt chẽ quân mã như hổ rình mồi của các nơi khác, bởi vậy vô cùng để ý đến quân sự. Đợt này hắn ra ngoài tuần tra đi qua khắp các quan ải trọng yếu, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều tự mình tra xét, vừa khích lệ tướng sĩ, cũng vừa nhắc nhở nghiêm chỉnh, mệnh lệnh các nơi cần phải đề phòng lưu tâm, không được lơi lỏng dù chỉ một chút.
Chuyến đi này, quả thực mất rất nhiều thời gian, đến lúc tuần tra xong đã là cuối tháng.
Ngày đêm cưỡi ngựa gấp gáp trở về, đêm khuya hôm qua vào phủ, nghỉ ở thư phòng, sáng nay ra ngoài, nhớ tới vị thê tử của mình vẫn ở Nam Lâu nhưng lười quay lại đón, liền ở chỗ này chờ nàng, suy tư chuyện quân trong tiếng mưa rơi.
Một tiếng “Phu quân” kia lọt vào tai, thật ra vô cùng nhu hòa uyển chuyển.
Quay người lại, liền thấy mỹ nhân đứng ở dưới hành lang, trên người khoác áo choàng lông vũ mỏng thêu hoa Sơn Trà, đôi tay giấu trong áo, thấp thoáng thấy được lục lạc đeo ở bên eo. Tóc tạo kiểu búi Lăng Hư, điểm xuyết một vài đóa mẫu đơn tím sẫm mỏng như cánh bướm, châu thoa rủ xuống chạm đến vành tai, phía dưới kết hợp khuyên tai trân châu sáng bóng.
Hành lang lầu các lẩn khuất sau làn mưa thu, ánh mặt trời buổi sớm vẫn còn mờ ảo, khuôn mặt nét mày nàng cũng tựa như bóng núi ẩn sau làn sương, thêm vài phần ý tứ nhu nhuận lười biếng. Lúc nhìn thấy mình, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, dung mạo quyến rũ kiều diễm, sóng mắt lại vô cùng đúng mực, cùng với tiếng gọi “Phu quân” lọt vào trong tai, khiến hắn bất giác nhớ tới một mảnh kí ức dịu dàng.
Phó Dục chỉ quen tiếp xúc với nam tử, bỗng nhiên rơi vào chút ôn nhu trong cơn mưa thu, cõi lòng liền cảm thấy nao nao.
……
Thử nhẩm tính, số lần Du Đồng thấy Phó Dục vô cùng ít.
Đêm Tân hôn vội vàng nhìn qua, hắn liền trở về thư phòng, ngày hôm sau hắn nghỉ ngơi một đêm tại Nam Lâu, rồi sau đó lập tức ra khỏi thành tuần biên, biến mất hai tháng. Sau những lần gặp gỡ ít ỏi đó, ấn tượng của nàng đối với Phó Dục đó là hắn đối xử với người khác lạnh lùng kiêu ngạo, thần thái kiên cường đĩnh đạc, mặt mày tuấn tú oai phong, có dáng vẻ của một tướng quân kiêu hùng.
Giờ phút này, Phó Dục đứng ở mái che mưa dưới hành lang, trường bào viên lĩnh tím thẫm uy nghi nhưng khuôn mặt lại tiều tụy rất nhiều.
Đôi mắt kia vẫn thâm thúy nhưng không lạnh lùng kiêu ngạo giống lúc trước, mà tựa như ánh trăng mờ nhạt, sâu không lường được.
Cho dù là tướng quân nổi danh thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì địch nổi, nhưng trong ngày giỗ của mẫu thân quá cố, hắn vẫn cất giấu nỗi đau đớn khôn cùng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đều dừng lại một ở trên người đối phương một chút, sau đó mới dịch chuyển đi chỗ khác. Đợi Phó Dục cất bước lại đây, Du Đồng liền ôm chặt lò sưởi, đi theo bên cạnh hắn. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Lúc này Phó Dục đi chậm rãi, hai mắt nhìn thẳng phía trước, tuy không ngoảnh mặt quay lại nhìn nhưng vẫn dường như quan tâm đến mỗi bước đi của nàng.
Du Đồng tìm đề tài nói chuyện: “Phu quân đêm qua về muộn sao?”
“Ừ” Phó Dục trả lời, nghiêng đầu liếc nhìn nàng: “Trời lạnh, ăn mặc phong phanh như vậy.”
“Bên trong lót nhung, không sợ lạnh.” Du Đồng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Lúc trước cùng Chu Cô thu dọn rương đồ, tìm được chút vải vóc thượng phẩm, nghĩ đến thời tiết chuyển lạnh, cũng may cho phu quân hai bộ quần áo đông, đã sai người đưa đến hai thư các. Nếu phu quân rảnh rỗi thì mặc thử, không vừa người có thể sửa lại.”
Phó Dục gật đầu: “Nhọc lòng rồi.”
Sự xa cách giữa phu thê lâu ngày mới gặp nhau cuối cùng cũng biến mất, Du Đồng không nhiều lời nữa.
Nhân cơ hội quay đầu lại nói chuyện với Xuân Thảo bèn quét mắt qua Tô Nhược Lan, quả nhiên thấy thái độ ả thất vọng cùng cực, xiêm y mới tinh tôn lên dáng người, lại vì sợ béo mà quá mỏng manh, bị gió lạnh thổi một hồi, rét đến mức khuôn mặt ả trắng bệch run run. Tuy rằng ả ta ẩn giấu tình ý sâu kín, nhưng không dám làm càn trước mặt Phó Dục, không thể chen lời nói chuyện gây sự chú ý.
Gan của ả ta cũng chỉ thế mà thôi!
Đôi phu thê đến Thọ An Đường, đợi một lát, Phó Đức Thanh cùng tỷ đệ Phó Lan Âm cũng lục tục tới.
Điền thị qua đời đã sáu năm, lúc này đến chùa dâng hương cũng không cần nhiều người. Đại phòng Thẩm thị phái một bà vú lại đây, mang theo lễ vật cúng bái mà Thẩm thị cùng hai vị con dâu chuẩn bị, cũng được xem như đã có lòng. Bản dịch đã được đăng hết ở trang luvevaland chấm co, mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Luv nha. Lúc trước, lão phu nhân thừa dịp trời còn ấm đã đi chùa Kim Chiêu cầu nguyện, gần đây trời lạnh không tiện ra ngoài, liền chuẩn bị lễ vật trang trọng, giao cho Phó Đức Thanh mang theo, thay bà lễ tạ Thần Phật, lại phái bà vú đắc lực bên người đi theo, giúp đỡ việc vặt.
Phân công hoàn tất, Phó Đức Thanh dẫn nhi nữ đi ra ngoài.
Phó Lan Âm muốn đi đón chị dâu cả sau khi góa chồng đã đến Phật tự đi tu, Phó Đức Thanh ngồi chung với Phó Chiêu, Du Đồng liền cùng xe với Phó Dục.
Trời ngày càng sáng nhưng những đám mây đen vẫn tích tụ trên bầu trời, hạt mưa rả rích rơi xuống đất, lúc nhanh lúc chậm.
Du Đồng nghe tiếng mưa cảm thấy mơ màng, xe ngựa vừa ra khỏi Thành một đoạn, liền càng thêm buồn ngủ. Tình cờ Phó Dục cũng nhắm mắt không nói một lời, mày kiếm nhăn lại, tựa như suy tư chuyện quan trọng, không nên quấy rầy. Mặc dù nàng quả thật e sợ vị tướng quân uy mạnh nổi danh quân địch này nhưng cũng không thể chống đỡ được lâu, dần dần trước mắt mờ ảo tựa như đi vào cõi thần tiên, nhịn không được khép lại mí mắt, gắng gượng bày ra dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn.
Ý thức càng lúc càng mơ hồ, trước khi rơi vào mộng đẹp, chợt thấy xe ngựa bỗng nhiên nảy lên một cái, thiếu điều khiến nàng ngã quỵ, đập mình vào tường.
Du Đồng kinh hãi, hốt hoảng mở to mắt, phát hiện thân mình quả thật đã đụng mạnh vào chỗ nào, trán hơi hơi đau. Theo bản năng nhìn về phía Phó Dục, liền thấy vị kia đang đánh giá nàng, ánh mắt rất là kì lạ.
Đầu óc nàng vẫn mơ hồ, ánh mắt mông lung nhìn hắn một hồi, mới đột nhiên phát hiện xe ngựa chạy rất ổn định.
Như vậy vừa rồi……
Đừng bảo nàng đâm đầu vào trước ngựa Phó Dục nhé!
Ánh mắt hắn kì lạ, tất nhiên là không vui vì bị nàng va chạm quấy rầy.
Vừa nghĩ đến ý niệm này, xấu hổ bùng lên như một ngọn lửa, từ ngón chân nhanh chóng lan đến đỉnh đầu. Du Đồng chỉ cảm thấy hai má nóng bỏng, cố nén xúc động muốn sờ tay lên má thăm dò nhiệt độ, gắng gượng trấn tĩnh, muốn suy đoán một điều gì đó từ vẻ mặt của Phó Dục.
Tác giả có lời muốn nói: Du Đồng nhi ngốc quá ~~