Sáng sớm hôm sau Thần Hiên đã trở lại núi Đại Từ, vừa tranh thủ gởi thư cho Du Bách Ngạn vừa thu thập một ít xiêm y cùng đồ dùng.
Tiểu Cẩn đã trở lại trường học, nếu phu thê bọn họ cũng về núi Đại Từ, trong nhà chỉ để lại một mình lão nhân lủi thủi ra vào một mình cũng không được.
Vì vậy Thần Hiên cùng A Vi định ở lại Kiều gia thêm một thời gian, ngộ nhỡ Kiều lão đầu có vấn đề gì cũng có thể kịp thời giải quyết.
Thôn dân Thủy Trúc thôn đã dần dần tiếp nhận sự thật, đã có vài thôn hộ lục tục định thu dọn hành lý nhưng đến khi rừng liễu nhìn qua tình hình đền ngán ngẩm mà trở về.
Nơi như thế là nơi người có thể ở sao?
Sai dịch của xưởng Quan Diêu hôm sau lại tới, thôn dân lập tức bị dọa không nhẹ.
Nhưng lần này các sai dịch không thúc giục bọn họ, bất quá lại phát cho mỗi nhà một bao bố hạt giống, bắt bọn họ phải đến chỗ sườn núi bị sạt, cùng chỗ đất trống, đồi trọc gieo trồng, còn bắt phải thường xuyên chăm chút tưới nước.
Kiều gia đương nhiên cũng nhận được một bao lớn hạt giống, A Vi mở ra liền thấy rất nhiều mầm hoa anh thảo, chỉ cần độ ấm độ ẩm thích hợp, qua nửa tháng liền có thể sinh trưởng rất tốt.
Thần Hiên biết rõ, chuyện này rõ ràng có uẩn khúc, là vì muốn che giấu chuyện sơn thể bị khai thác bừa bãi qua mức cho nên liền phải làm vậy.
Cái này cũng có thể xem là bước chuẩn bị của Hứa Tụng Công cùng viên quan trấn trên, chính một dân thường như hắn còn biết sắp có đội đến tuần tra thì quan viên nơi này khẳng định đã sớm nắm rõ tin tức trong tay.
Chiều muộn 5 ngày sau, Kiều gia bị gõ cửa, Thần Hiên giống như có linh cảm, lập tức tự mình đi mở cửa.
Du Bách Ngạn một thân phong trần bụi bặm, khoanh tay trước ngực ung dung nhìn Thần Hiên: "Đại Điểu, ngươi định cảm ơn ta thế nào đây? Nhường tẩu tử nấu cho ta một bàn cơm ngon có được không?"
A Vi nghe được thanh âm có chút quen kia liền từ phòng bếp đi ra, đón Du Bách Ngạn vào nhà, cười cười: "Đói rồi sao? Muốn ăn cơm hay mì, ta làm cho ngươi."
Du Bách Ngạn cũng không khách khí, ngồi vào bàn cơm trong sân: "Tẩu tử, hai ngày đi đường ăn uống cũng quá ủy khuất rồi.
Ta đói lắm rồi, có cái gì ăn cũng được cả, không cần so đo."
A Vi cười cười gật đầu, nhanh chóng đi vào bếp.
Thần Hiên cài cửa cẩn thẩn, ngồi xuống bên cạnh Du Bách Ngạn, nghiêm nghị nói: "Đừng mải tham ăn, tình hình thế nào?"
"Ta đói đến nói cũng không nổi nữa rồi đây!" Du Bách Ngạn ủy khuất, "Được rồi được rồi.
Dọc đường đi ta cũng đã nghe ngóng, Lãng Đình đã rời Đàm Châu rồi, đang trên đường đến Thanh Dụ trấn.
Lúc ta đi ngang qua Hồng Ngõa trấn đã thấy các chốt thông quan được dọn dẹp sạch sẽ, tăng thêm không ít sai dịch, còn có không ít xe lương thực được đưa tới, ngay cả lương thảo cho ngựa cũng ứng phó mười phần, chắc là vì muốn nghênh đón vị quan này."
"Vậy tính toán một chút thì tầm 5 ngày nữa vị quan này sẽ đến Thanh Dụ trấn rồi hả?" Thần Hiên thật sự không nghĩ tới lại gấp gáp như vậy.
Mấy hôm nay hắn cũng ra ngoài xem xét một chút, trên đường thường xuyên xuất hiện đầy quan binh, nghiêm khắc kiểm soát người ra vào trấn, nhất định là Hứa Tụng Công sợ có dân chúng đi gây chuyện cho nên mới cẩn thận như vậy, có thể thấy hắn đã phòng bị vô cùng kĩ càng.
" Không sai, ngươi có tính toán gì không?" Du Bách Ngạn thuận miệng hỏi, ánh mắt nhìn phòng bếp, có chút mất kiên nhẫn mà ngóng chờ.
Thần Hiên biết hắn thật sự đói đến không màng thế sự, không hỏi nhiều nữa, một mình suy nghĩ.
Năm ngày… Thật sự là gấp gáp vô cùng…
Qua một lát sau, A Vi lập tức mang ra một tô mì lớn, Du Bách Ngạn nhìn bên trong xanh đỏ hòa hợp, nước canh bóng loáng, không khỏi thèm ăn nhỏ dãi, vội vàng ngấu nghiến như quỷ chết đói.
Nhìn bộ dáng này cũng hắn, Thần Hiên chỉ biết lắc đầu không lên tiếng…
Loáng cái Du Bách Ngạn đã gác lại tô sạch bóng, quệt miệng, thỏa mãn ngồi dựa ra ghế.
"Xong rồi?" Thần Hiên hỏi, "Chúng ta bàn chuyện chính sự được chưa?"
Không đợi Du Bách Ngạn đáp ứng, Thần Hiên đã xoay người đến trước phòng Kiều lão đầu mà gõ cửa.
Vì muốn tâm tình của Kiều lão đầu tốt hơn một chút, mấy ngày qua Thần Hiên cũng nói qua tình hình với lão nhân, chỉ nói đây có lẽ là cơ hội, cũng không dám khẳng định, Kiều lão đầu biết can hệ trọng đại, cũng không nói ra hi vọng gì nhưng trong lòng quả thật ẩn ẩn mong chờ.
Lúc này nghe Thần Hiên muốn thỉnh ông cùng Vương thôn trưởng cùng các lão nhân trong thôn thương lượng chuyện chính sự, biết sự tình có chuyển biến liền nóng lòng, vội vàng đổi xiêm y ra cửa.
Chờ đến lúc mọi người tập trung đầy đủ ở nhà Vương bá đã là lúc trăng sáng sao thưa.
Người tới cũng hơn 10 người, trừ bỏ mấy lão nhân lần trước còn có thêm một ít nam nhân khỏe mạnh, thôn hộ bần thương, đều là những thôn hộ bị hao tổn nặng nhất, đáy lòng căm phẫn vô cùng.
A Vi đi theo Thần Hiên cùng Kiều lão đầu, Du Bách Ngạn là người nắm tin tức rõ nhất cũng bị Thần Hiên kéo đi, Vương bá bị thương chưa lành, nghe Kiều lão đầu nói có thể có biện pháp để không phải dời đi liền vội vàng sai hai nhi tử nhà mình đi gọi người, lúc này đang nằm trên giường, thân mình vẫn còn yếu ớt nhưng tinh thần tốt hơn không ít.
Sân nhà Vương bá rất lớn, mọi người liền nhanh chóng tìm ghế mà ngồi xuống, Thần Hiên, Du Bách Ngạn bị bao vây ở giữa.
Du Bách Ngạn có chút không quen, cảm thấy ánh mắt nóng bỏng khẩn trương của mọi người như muốn dùi vào mình, bất quá hắn cũng không thể thua trận, cố ý ngồi ngay ngắn đĩnh đạc.
Thần Hiên đem tình hình đội tuần tra của Lãng Đình nói qua một lượt, ai ai cũng lập tức lộ ra chút hi vọng.
Vương bá thậm chí còn muốn ngồi dậy, đôi mắt già nua có chút ướt át, run run nói: "Ý ngươi muốn nói chính là chúng ta có thể tố giác với vị quan này chuyện xưởng Quan Diêu hoành hành bao năm qua, như thế thì xưởng Quan Diêu cũng sẽ bị dẹp bỏ, chúng ta cũng không cần phải dời đi?"
" Không sai." Thần Hiên vuốt cằm, nói thêm: "Không riêng gì không cần dời đi, chỉ cần Quan Diêu hán không còn nữa tồn tại, của cải cùng tài sản bị trưng dụng cũng sẽ được trả lại.
Triều đình chú trọng nông canh, chiếm dụng đồng ruộng làm hầm mỏ đều phải xin chỉ dụ, hiển nhiên Thủy Trúc thôn thậm chí toàn bộ Thanh Dụ trấn đều là lén lút mà làm."
Du Bách Ngạn phát hiện mặc dù mình ngồi ở giữa, kì thật lại như không hề tồn tại cho nên liền lên tiếng: "Đúng vậy, vị quan này nổi tiếng là thanh liêm chính trực, vừa đầu năm mới đã tiêu diệt hết thủy tặc phía Đông mà lập công, lúc này đã là quan tam phẩm.
Mấy người Hứa Tụng Công cùng quan viên ở đây bất quá cũng chỉ là tiểu quan thôi, gặp người này còn phải quy củ hành lễ đây.
Chỉ cần các ngươi chịu bỏ công, không sợ chuyện không thành."
Mọi người nghe vậy liền liên tục gật đầu.
Từ trước đến giờ thôn dân Thủy Trúc thôn chỉ biết A Vi gả cho một nam nhân góa vợ, thi thoảng hắn xuất hiện trong thôn thì mọi người đối với hắn bắt đầu có vài phần kính trọng, nghi ngờ tin đồn thất thiệt.
Gần đây người này còn cứu Dương Thanh Tùng một mạng, mắt thấy tai nghe, biết hắn không phải người xấu, lại còn là người đến từ kinh thành nhưng lại đối đãi với tổ tôn Kiều gia vô cùng nhiệt tình, đáy lòng càng thêm tín nhiệm, ai ai cũng thật sự xem Thần Hiên là một thôn dân của Thủy Trúc thôn.
Lúc này thấy hắn thay Kiều gia, cũng là thay người trong thôn lo lắng tìm hiểu tin tức cùng biện pháp, mọi người lại càng thêm vừa lòng, thậm chí còn mừng cho tổ tôn Kiều gia tìm được một người tốt như hắn.
Vương bá nhìn những ánh mắt tha thiết chiếu vào mình, không đắn đo suy nghĩ gì liền đáp: "Được! Nếu có thể cứu người trong thôn thì dù có phải vào biển lửa lão nhân cũng không đếm xỉa đến.
Đã tàn một nửa rồi, còn sợ chết sao? Ngươi nói xem, ta phải làm gì mới tốt?"
Thần Hiên đợi Vương bá thuận khí mới chậm rãi nói: "Thứ nhất là phải xác nhận được số người trong thôn chết vì sơn thể bị khai thác quá mức.
Thứ hai là phải ghi lại được nơi phân bố cùng sản lượng khoáng sản thu được trung bình của Thanh Dụ trấn trong một vài năm gần đây.
Như thế mới có thể xác thực được nơi này thật sự bị khai thác quá độ, nếu không, Hứa Tụng Công cùng quan phủ sẽ ngụy tạo tình hình, nói chúng ta náo loạn vô căn vô cứ."
Vương bá nhíu mày suy tính, một lão nhân gần đó lên tiếng: "Chuyện thứ nhất thì dễ, mười năm qua cũng đã có hơn hai mươi ngươi gặp phải sự cố, thương tâm nhất là tám năm trước Kiều tú tài cùng nương tử gặp nạn, Thủy Trúc thôn vì vậy mà cũng mất đi một nhân tài!"
Lời này vừa dứt, mọi người đều đồng tình nhìn A Vi cùng Kiều lão đầu, thở dài một hơi.
Thần Hiên sợ A Vi khổ sở, lập tức cho nàng một ánh mắt an ủi.
A Vi khẽ lắc đầu, mím môi ý bảo hắn không cần phải lo lắng.
"Chuyện thứ hai lại không đơn giản", Vương bá kịp phản ứng, trở lại chuyện chính sự: "Lượng khai thác cùng nơi phân bố đất sét trắng chỉ có người của xưởng Quan Diêu mới có.
Các xưởng gốm của thôn dân cũng đã sớm đóng cửa, chỉ còn duy nhất xưởng Quan Diêu tung hoành, độc chiếm toàn bộ lượng tài nguyên quanh vùng này, người khác vừa có ý định đã lập tức bị xưởng Quan Diêu vùi dập tan nát."
Lúc này mọi người mới ý thức được chuyện này khó đến mức này, chỉ có dũng khí tố giác là không đủ, còn phải mạo hiểm một chuyến, chuyện tai họa liên lụy nhất định rất khó lường.
Thần Hiên gật gật đầu: "Ta cũng biết việc này quá khó, cho nên.
.
." Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Du Bách Ngạn, "Chuyện này liền nhờ ngươi."
Du Bách Ngạn giống như mèo bị dẫm phải đuôi, từ trên ghế nhảy dựng lên: "Ngươi.
.
.
Ngươi nói gì?"
Thần Hiên kéo hắn ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói: "Ta nói chuyện lấy sổ sách ghi lại lượng khai thác cùng nơi phân bố liền giao cho người."
Du Bách Ngạn cảm thụ được ánh mắt mong chờ của mọi người, nhận ra vừa rồi mình thất thố, vừa hắng giọng vừa chỉnh lại xiêm y: "Giao cho ta? Ta làm sao mà lấy được?" Thì ra Đại Điểu muốn hắn mang theo cả
Thần Hiên giải thích: "Ta cùng với Hứa Tụng Công đã gặp qua vài lần, ta định tự mình mạo hiểm ra mặt muốn mấy sổ sách này nhưng giờ phút này hắn đã biết ta cùng Thủy Trúc thôn có liên hệ, chỉ sợ mặc kệ ta dùng lí do gì đi nữa thì hắn cũng sẽ không đáp ứng.
Nhưng ngươi thì khác, ngươi là người xa lạ, lại vốn làm thương nhân buôn bán đồ cổ cùng gốm sứ, ngươi lấy lí do muốn ở Thanh Dụ trấn mở một xưởng gốm nho nhỏ, hứa sẽ cho Hứa Tụng Công lãi lớn, có khả năng hắn sẽ cho ngươi xem qua sổ sách một lần, ngươi thừa dịp này chép ra một bản là được."
"Chuyện này.
.
.
Ta đây không ngại…" Du Bách Ngạn lần này tình nguyện mất phong độ chứ không dám hứa hẹn, "Nhưng nếu chuyện không thành, có nguy hiểm cùng liên lụy thì ta biết xử trí thế nào?"
Thần Hiên vỗ bả vai hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Có cái gì nguy hiểm cơ chứ? Cùng lắm là hắn không cho ngươi xem, với tính tình của ngươi, khẳng định sẽ không cưỡng cầu."
Du Bách Ngạn phất tay cười cười, mấy lời này cũng có lý, đúng là huynh đệ lâu năm, hiểu nhau đến như vậy… Lại nói thân bản thân hắn cũng có chút tự tin, lăn lộn nhiều năm như vậy, nói đến xưởng Quan Diêu, nói đến đồ sứ, hắn tự nhận vẫn có mấy phần nắm chắc có thể đã lừa gạt được cái tên Hứa Tụng Công kia, bất quá đối phương rốt cuộc là keo kiệt hay là hào phóng, liền không dám khẳng định thôi.
"Nếu ta không lấy được chỗ tài liệu, ngươi có biện pháp gì khác chưa?" Du Bách Ngạn hỏi thêm.
Thần Hiên thở sâu thở ra một hơi, quyết định: "Nếu không được thì ta không dám chắc vị đại quan kia sẽ tin tưởng tin tưởng Thủy Trúc thôn, cho nên ta sẽ tìm cơ hội bẩm báo thử một lần xem sao.
Ta là tú tài, trước đây cũng đã ở phủ Minh Chân, cho dù Hứa Tụng Công có muốn phản kích thế nào cũng không dễ dàng."
A Vi nghe xong mấy lời này liền biết hắn đã sớm có kế hoạch rõ ràng, một bước kia thành hoặc bất thành, đều đã có bước dự phòng tiếp theo.
Bất quá, vì Thủy Trúc thôn mà hắn phải mạo hiểm như vậy, nàng không muốn, nàng tình nguyện khuyên ông nội dọn đi trấn trên ở.
Kiều lão đầu cũng ngồi không yên, ông chưa từng nghĩ đến chuyện phải để cho cháu rể mình phải ra mặt, muốn bẩm báo với quan viên thì phải là nhà thôn trưởng hoặc những nhà bị tổn thất nghiêm trọng chứ, vì sao cháu rể ông lại phải lộ diện? Nhưng ngẫm lại, bọn họ đều là người không có công danh, không có thể diện lớn như vậy, có thể gặp được đại quan hay không đã là khó khăn rồi.
Mọi người vô cùng cảm động trước những nghĩa cử của Thần Hiên, từng người từng người đều cúi đầu cảm tạ hắn.
Lúc này, cửa lớn nhà thôn trưởng bị đẩy ra, truyền đến một thanh âm vang dội: "Ta có thể lấy được sổ sách! Không cần phải phiền toái người không liên quan!"
Người trong sâu đều quay đầu lại, chỉ thấy một hán tử xiêm y mộc mạc sải bước vào cửa, là một nhân công của xưởng Quan Diêu, Dương Thanh Tùng.
Một phen mật đàm này bị người không nên nghe nhất phát hiện, mọi người đều vô cùng kinh hãi, ngay cả chuyện đối phương vừa mới nói to cái gì cũng quên mất.
.