Thẩm Dứu đã chuẩn bị tinh thần bị tra công quỵt, vậy nhưng hắn lại giữ lời.
Lúc y nói muốn một ngàn lượng mặt hắn còn qua loa lấy lệ.
Giờ đây mắt y tràn ngập niềm vui sướng: "Đã nói là tạ lễ một ngàn lượng, thế mà lại dư ra hai mấy lượng, ta mà nhận thì quá không biết xấu hổ rồi."
Y đã biết giá cả của thế giới này, hai bảy lượng đối với một gia đình của nông thôn thì là một khoản không nhỏ! Đủ cho mấy năm chi tiêu lận đó!
Tôn sư gia cong râu cười lên giống như một con cáo già: "Đây đều là tâm ý của Lâm tiểu công tử, ngươi nhận đi."
Khi đón Lâm Cảnh Mân, vị Tôn sư gia này cùng huyện lệnh đều ở đây đón người.
Đều nói kẻ trong cuộc u mê, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, tuy rằng lúc Lâm Cảnh Mân đi thì tức muốn hộc máu nhưng Tôn sư gia lại nhìn ra được: trong lòng tiểu công tử phủ Chiêu Thành Hầu nhớ thương vị ca nhi này!
Nếu trong lòng không nhớ thương y thì tại sao đã qua hai ngày rồi mới đưa tiền cho y? Tôn sư gia nhìn viện nhỏ tồi tàn của Thấm Dứu lại nhìn khuôn mặt khinh diễm lòng người của y thì âm thầm nghĩ: không ngờ nơi tồi tàn này lại chứa báu vật.
Nói không chừng hai người đều lưỡng tình tương duyệt, một thời gian nữa thể nào cũng được Hầu phủ đón đi.
Thẩm Dứu vui mừng nhận lấy tiền, trong lòng cảm khái Hầu phủ quả nhiên hào phóng, hai mấy lượng bạc cũng không để vào mắt! Y lại lấy mười lượng đưa cho Tôn sư gia: "Đa tạ ngài vất vả chạy tới đây một chuyến." Dù sao cũng là tiền y cũng biết đau lòng nhưng người này là sư gia của huyện lệnh lấy lòng một chút cũng không thiệt.
Dù sao thì về sau mình cũng phải sinh tồn trong huyện này.
Là mua đất làm ruộng hay theo nghề cũ thì xây đựng quan hệ tốt với quan phủ cũng chuẩn không sai!
Tôn sư gia thụ sủng nhược kinh: "Ây...!thế này ta mà nhận thì mặt dày quá." Mười lượng bạc bằng nửa năm bổng lộc của ông rồi!
"Ngài cầm đi, về sau còn cần ngài quan tâm nhiều hơn." Đây là lời trong lòng Thẩm Dứu.
Người nói vô ý, người nghe hữu ý.
Tôn sư gia lại tưởng ngày đó Thẩm Dứu từ chối Lâm Cảnh Mân nên giờ hối hận, y muốn thông qua quan huyện móc nối với Lâm Cảnh Mân.
Nếu Thẩm Dứu với tiểu công tử nhà Hầu gia mà thành, ông thành người mai mối trung gian, nhiều ít cũng chiếm được chỗ tốt.
Không chỉ mình ông mà toàn bộ người trong huyện nha đều nghĩ như thế, bằng không số tiền này không có khả năng đầy đủ mà đến tay Thẩm Dứu.
Vạn nhất Thẩm Dứu được Hầu phủ đón đi, Lâm tiểu công tử lại biết chuyện số tiền không đúng thì bọn họ không xong mất!
Vì thế hai người ra sức lấy lòng đối phương, khen lẫn nhau, hình ảnh hết sức hài hòa.
Tôn sư gia nhận bạc, tâm tình vui vẻ trở về, Thẩm Dứu nhìn ngân phiếu trong tay, vui tới nở hoa: "Đưa tiền thì đưa tiền, nói chuyện còn tính tính toán toán."
Lâm Cảnh Hành cùng Tiểu Ngũ vẫn luôn nghe lén bọn họ, hai người đi ra phức tạp nhìn Thẩm Dứu.
Thẩm Dứu không muốn quan tâm nhiều tới người không ở cốt truyện chính, liền vẫy vẫy tay: " Quay vào đi."
Lâm Cảnh Hành thấy trong lòng ê ẩm.
Lý Đạt đòi hắn một ngàn lượng mà giờ đến tay Thẩm Dứu chỉ còn 700 lượng! Hắn bị người lừa mất ba trăm lượng! Giận!
Hắn có chút đau lòng nhìn Thẩm Dứu, âm thầm nói ở trong lòng: Tóm lại.....tóm lại người nhà họ Lâm nên đền bù cho Thẩm Dứu.
*****
Thẩm Dứu ngồi đầu bờ ruộng thở dài.
Mới sáng sớm nay y bừng bừng khí thế vác cuốc ra ruộng.
Ở thế giới thực y đã rất nhiều năm không ra đồng, kỹ năng tệ không nói đến mà sức khỏe thân thể này yếu không tả được.
Y cuốc được không quá hai mươi nhát mà đã dừng lại thở hồng hộc, cẳng chân còn bị vô số đỉa bu, tựu nhiên thấy nhớ nhiệm vụ ma quỷ của hệ thống.
Không so sánh sẽ không có đau thương, quản lý viên 01 nói không sai, nhiệm vụ bắt buộc so với làm ruộng thì vẫn nhẹ nhàng chán.
Đáng tiếc hệ thống 01 như fan leo tường - Hà Bình bỏ y đi mà không thèm liếc lấy một cái ㅠㅠ.
Thẩm Dứu trái lo phải nghĩ, cảm thấy trồng trọt không thích hợp với y, vẫn là quay về nghề cũ làm đầu bếp thôi.
Tuy tửu lâu không nhận y nhưng y có thể tự mở mà! Trong tiểu thuyết đều viết vậy, nhân vật chính nào là mở cửa hàng, nào là nhà hàng BBQ,....!Y còn là đầu bếp có bằng chứng nhận, còn có bạc của Lâm Cảnh Mân làm tiền vốn! Nghĩ xong dứt khoát hạ cuốc đi về nhà.
"Em cảm thấy được đó." Hà Bình bị một chén măng hầm thịt của Thẩm Dứu chinh phục đến u mê: "Em lúc mới bị nhốt vào lãnh cung đồ ăn cũng không tệ, nhưng chưa ngon bằng idol em làm~"
Sáng sớm hôm nay là cháo gà nấm hương đã làm nàng cảm thấy cuộc sống mỹ mãn.
Thẩm Dứu thấy nàng tâng bốc mình quá.
Y có tự tin nhưng vẫn chưa cảm thấy tay nghề của mình có thể so với ngự trù đâu.
Nhưng mà "mạt sát một phương" thì vẫn có khả năng.
Cổ nhân nấu cơm đều tương đối tối giản.
Ở hiện đại thì bột ngọt, nước tương, nước dùng,...!đều dễ kiếm nhưng ở cổ đại mấy cái này đều phải tự làm, nếu sử lý hoặc làm không tốt thì vị sẽ rất tệ.
Quá khó khăn.
Tuy rằng Thẩm Dứu hiện tại chưa cần dùng đến bột ngọt, nước tương,...!Nhưng giờ muốn mở quán ăn thì thực đơn phải đa dạng mà kiến thức về đồ ăn ở cổ đại y biết quá ít.
Ở cổ đại đa phần đều là gia truyền, ai sẽ vì một người lạ mà truyền bí kíp gia truyền? Ở hiện đại thì tiện hơn nhiều, lên mạng dạo một vòng là biết cách làm.
Thẩm Dứu được Hà Bình khen nức nở thì nóng lòng muốn thử: "Vậy để ta mở một tiện nhỏ?" Y chỉ có một thân một mình mở quá lớn sẽ không lo hết được, trước tiên cứ mở một tiệm bán mì sợi, sủi cảo gì đó xem thử khẩu vị của người bản địa.
"Anh có thể thuê người." Hà Bình ngại ngùng chỉ cái chén sớm đã thấy đáy: "Tiền vốn không đủ em có thể cho anh mượn.....!Nhưng có thể mỗi ngày đều có đồ ăn ngon như "Yêm Đốc Tiên" không?"
****
Thẩm Dứu quyết định vào thành một chuyến, đi bán chiếc nhẫn mà Hà Bình đưa tiện thể khảo sát chỗ mở tiệm, mua thêm gạo trắng với nguyên liệu nấu ăn.
Đối tượng thử đồ ăn là hai bệnh nhân trong nhà y, nhìn quần áo bọn họ có lẽ là người có tiền, còn là người cổ đại chính gốc đáng tin hơn so với Hà Bình - phi tần pha kè, có lẽ hiểu biết thị trường hơn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Dứu qua gõ cửa luôn: "Ta muốn vào thành, các ngươi có yêu cầu gì không? Kim cang sang dược linh tinh?" Y không dám gọi đại phu vì sợ làm lộ hành tung của bọn họ.
Lâm Cảnh Hành cùng Tiểu Ngũ đều uyển chuyển từ chối.
Tiểu Ngũ lắc đầu: "Cảm ơn tiểu ca nhi, ta mang theo thuốc đặc trị, đã dùng rồi." Mang theo thuốc trị thương cho bất cứ tình huống nào là điều cơ bản hộ vệ phải làm.
Thẩm Dứu gật gật đầu: "Ta đi đây, nếu trưa ta vẫn chưa về thì trong bếp có thừa cháo gà lúc sáng, các ngươi hâm nóng lại là có thể ăn rồi." Nói xong thì chuẩn bị dời đi.
"Từ từ." Lâm Cảnh Hàng gọi y lại: "Ngươi....!Ta có chút đồ nhờ ngươi mua."
Tiểu Ngũ nghi hoặc: "Chủ tử người cần gì? Phân phó ta là được rồi."
Lâm Cảnh Hành dùng ánh mắt ý bảo Tiểu Ngũ câm miệng.
Hắn thì có gì cần Thẩm Dứu mua hộ đâu mà là nhìn được chiếc nhẫn trên tay Thẩm Dứu.
Hà Bình đưa cho Thẩm Dứu một cặp nhẫn phỉ thúy, mặt nhẫn xanh thẳm như làn nước.
Thẩm Dứu muốn cầm đi bán lại sợ làm rơi hoặc bị kẻ gian móc mất nên tròng luôn vào ngón tay.
Thẩm Dứu là một ca nhi nhỏ bé ở nông thôn không biết, Hà Bình là phi tần giả cũng không biết.
Lâm Cảnh Hành liếc mắt một cái đã biết chiếc nhẫn này không tầm thường, có lẽ là đồ trong cung, ngay cả đệ đệ hắn cũng không có, thế nào một ca nhi nông thôn lại có?
"Trên người ngươi còn đang bị thương, muốn mua gì thì nói với ta là được." Ánh mắt Thẩm Dứu thương hại nhìn Tiểu Ngũ.
Người hầu trong cổ đại thật đáng thương, bị thương thành như vậy mà vẫn tự giác làm trâu làm ngựa, cũng may chủ tử hắn cũng không phải một tên vô nhân tính.
Y nhìn về phía Lâm Cảnh Hành: "Ngươi muốn mua gì?"
Lâm Cảnh Hành nhất thời nghẹn lời.
Hắn thì muốn mua gì? Muốn gọi y lại là vì muốn xác nhận lại chiếc nhẫn kia.
Vì thế trầm ngâm một lát, hỏi Thẩm Dứu: "Ngươi có muốn gì không?"
Thẩm Dứu: "Ta?"
Lâm Cảnh Hành cố gắng trấn định: "Ta muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi....Ngươi muốn gì? Ta tặng ngươi."
Thẩm Dứu khiếp sợ nhìn Lâm Cảnh Hành: Cổ nhân đều sẽ hào phóng thế à?
Từ từ, đây lại là cơ hội phát tài của y à?
Thẩm Dứu: Bỗng nhiên hưng phấn.jpg
Tiểu Ngũ cũng khiếp sợ nhìn về phía chủ tử nhà mình: Chủ tử bọn họ nổi tiếng thủ lễ, không hiểu phong tình.
Thế gia tiểu thư mờ ám mắt đưa mày đẩy với hắn mà chỉ đổi lại ánh mắt chán ghét, công chúa quận chúa bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa chạy xa ba thước! Khoan, trọng điểm không phải ở đây!
Tiểu Ngũ vội vàng kéo tay áo Lâm Cảnh Hành: "Chủ tử, nhưng chúng ta không có tiền."
Bọn họ đột nhiên bị ám sát, trên người không mang bạc, nếu phân phó cậu đi mua thì phải tới tiền trang của hắn lấy tiền, giờ lấy cái gì cho tiểu ca nhi đi mua?
Lâm Cảnh Hành: "......"
Thẩm Dứu: "......"
Lâm Cảnh Hành tức giận: "Ngươi câm miệng!"
Tiễn Thẩm Dứu vẻ mặt khó tả đi, Lâm Cảnh Hành chỉ muón đá cho tên ngốc Tiểu Ngũ này hai cái: "Ngươi!"
Tiểu Ngũ ủy khuất: "Ta nói sự thật mà..."
Lâm Cảnh Hành không muốn nói chuyện với cậu, lấy từu bên người ra lệnh bài được chạm chổ tinh sảo: "Ngươi cầm tín vật của ta tìm cứ điểm gần nhất, nói với bọn họ điều tra kỹ chuyện này.
Hiện giờ tình hình trong kinh thành, tình hình trong phủ phải nhìn chằm chằm cho ta."
Đầu tiên là Lâm Cảnh Mân bị ám sát tiếp theo là bọn hắn, Lâm Cảnh Hành không tin đây là chuyện trùng hợp.
Chỉ là kẻ nhắm Chiêu Thành Hầu phủ là kẻ nào hắn vẫn chưa đoán ra.
Nói đến chính sự, mặt Tiểu Ngũ nghiêm túc hẳn lên: "Vâng!Thuộc hạ liền đi!"
"Sau đó ngươi liền ở bên đó tĩnh dưỡng đi, không cần quay lại." Lâm Cảnh Hành nhìn thương thế của Tiểu Ngũ, tuy thương thế này đối với hộ vệ chuyên nghiệp không là gì: "Trước tiên ta vẫn sẽ ở lại đây.
Ngươi phái vài người đi theo bảo vệ vị ca nhi kia.
Ngày đó y bị lộ mặt trước đám sát thủ."
Nhớ tới tên "Lão tam" trước khi đi còn lưu luyến Thẩm Dứu làm trong lòng Lâm Cảnh Hành trong lòng có một chút mông lung không thoải mái.
Tiểu Ngũ nghe mấy câu đầu còn nghiêm túc, nghe đến đoạn hắn bảo cậu không cần quay lại liền kinh ngạc: "!!!! Vì sao?!! Ta muốn bên cạnh, bảo vệ chủ tử."
Ta còn muốn ăn cơm Thẩm Dứu làm mà!!!
Lâm Cảnh Hành ghét bỏ nhìn cậu: ".....!Ngươi nói nhiều quá!"
Tiểu Ngũ: "!!!! QaQ!"
Ánh mắt Lâm Cảnh Hành dời đi: ".....!Còn có đưa thêm tiền cho ta.".