Gả Cho Huynh Trưởng Của Tra Công


Tình huống gì đây? Ăn một bữa ngon thì đồ đệ của mình ngang hàng với mình! Khổng Quân trợn mắt há mồm, nhân sinh sao khó khăn quá, anh không tiếp nhận được chuyện này!!!
Thẩm Dứu cười đến không ngừng được: "Cũng không phải chung một phái, ngươi là phái dùng lời, ta là phái hành động.

Ngươi là chưởng môn Hải Phái còn để ý chuyện này?"
Để ta hỏi có ai mà không để bụng? Có! Ai! Mà không để bụng cơ chứ?!!!
Thẩm Dứu cũng không để tâm lắm, chủ yếu là do bối phận của y cao dù thế nào cũng không hại đến y.

Nhưng thấy oán khí của Khổng Quân có xu hướng tăng lên, đành sửa lại, hỏi: "Nhóc con, ngươi muốn lấy thân phận đồ tôn theo ta học nấu ăn không?"
Oán khí của Khổng Quân xẹp xuống.
Niễn Tử luống cuống nhìn Thẩm Dứu rồi lại nhìn Khổng Quân, không biết nên đáp hay nên chối: "Con, con, con có thể chứ?" Nhóc biết bản thân không hợp thuyết thư, sư phụ nhóc từng nói luyện nhiều thì sẽ tốt thôi, nhưng luyện nhiều năm như thế tiến bộ hay không nhóc biết.
Niễn Tử nhìn đĩa củ cải xào trên tay, tuy rằng nấu ăn nhóc cũng làm không tốt lắm, nhưng.....nhưng có lẽ sẽ dễ dàng hơn so với thuyết thư nhỉ?
Lúc này Khổng Quân ở một bên rầu rĩ lên tiếng: "Con muốn học thì học thôi, không cần bận tâm đến ta." Mấy đạo lý Khổng Quân đều hiểu, chỉ là anh không có thêm kỹ năng nào có thể dạy cho Niễn Tử, mà Thẩm Dứu có, không chỉ là mỗi kỹ thuật mà y còn có cả một tửu lầu, không phải là một cơ hội rất tốt hay sao?
Tổ sư gia chân chân chính chính phát cơm cho đó.
Huống hồ thuyết thư không hợp với tiểu Niễn Tử, thiên mệnh khó trái, Niễn Tử không thành sư đệ của anh là được rồi QaQ.
Niễn Tử vẫn do dự, thấp giọng nói: "Con con con con luyến tiếc mọi người."
Thẩm Dứu thở dài một tiếng: "Ta sẽ không mang nhóc đi.

Ngươi cứ ở lại đây cùng sư phụ ngươi, chờ sau khi cửa tiệm của ta khai trương thì đến đó bắt đầu học việc là được, ta cũng sẽ trả công cho ngươi.


Dù sao cũng đều là ở trong thành, cũng không tới vài bước." Đem ngươi đi thì cũng có chỗ cho ngươi ở đâu, trong nhà còn có một con chim công đang thời kỳ phản nghịch....!Nghĩ đến Lâm Cảnh Hành, Thẩm Dứu nhịn không được cong khóe miệng.
Niễn tử lúc này mới vui vẻ gật đầu: "Sư tổ tổ tổ con con không cần tiền công."
"Vậy cứ coi như sư tổ cho ngươi tiền tiêu vặt." Thẩm Dứu cười tủm tỉm nói.
Giỏi quá, tự dưng lại tìm được người phụ giúp.

Thẩm Dứu rất vui vẻ.

Hơn nữa tiểu Niễn Tử rất thật thà, lại có danh sư tổ dễ bề dạy bảo cũng như bồi dưỡng.

Thời này rất tôn trọng tôn sư trọng đạo, kể cả sau này ngươi có năng lực hay tài giỏi bao nhiêu nếu phản sư môn hoặc ngỗ nghịch sư phụ sẽ bị toàn ngành phỉ nhổ.

Huống chi Thẩm Dứu còn là sư tổ! Chiếm lĩnh bối phận tối cao cơ mà!
Ăn cơm xong, Thẩm Dứu lắc lư đi cùng Khổng Quân đi bộ đến quán trà, bên cạnh cũng có một nhóm người rảnh rỗi cũng kéo đến quán trà.
"Ui, đây không phải vị tiểu tiên sinh kia sao?" Khách quen nghe Thẩm Dứu kể qua 《Tam Quốc diễn nghĩa 》 liền nhận ra y, giơ ngón cái cho chưởng quầy: "Chưởng quầy thật giỏi, đã mời được vị tiên sinh này tới rồi!"
Chưởng quầy vuốt vuốt cằm đắc ý, còn làm ra vẻ khiêm tốn: "Nào phải ta mời đến, là Khổng tiên sinh bái vị này làm sư, giờ đến đây cũng là nhờ mặt mũi của Khổng tiên sinh." Chưởng quầy sợ khách truy phủng Thẩm Dứu quá sẽ làm Khổng Quân không vui.

Bởi vì Khổng Quân mới là người diễn thường trú chỗ ông.
Khán giả quả nhiên bị tin tức này dời chú ý: "Cái gì? Khổng tiên sinh bái sư? Vị tiên sinh kia nhìn tuổi cũng xêm xêm Khổng tiên sinh cơ mà?"
"Người nguyện ý bái sư sẽ không phân biệt tuổi tác, Khổng tiên sinh đúng là có khí độ a."
"Vậy mới nói vị tiểu tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã có bao nhiêu tài giỏi."

"Tiểu tiên sinh nay kể chuyện gì thế?"
Thẩm Dứu hơi hơi mỉm cười, dặn dò Khổng Quân "Nghe cho kỹ." Sau đó bước lên bục: "Hôm nay chúng ta vẫn nói tiếp về Tam Quốc.

Ngô Chu Du bảy tuổi học văn, chín tuổi tập võ, mười ba tuổi bái thủy quân đô đốc, sau đó mang theo thiên quân vạn mã, chấp chưởng 81 châu chi binh quyền,...."
Một hồi liền kể một mạch truyện của 《Tam Quốc》, tiết tấu rõ ràng, lôi cuốn người nghe trôi theo mạch truyện.

Khổng Quân không hổ là người có thể tự học thành tài, anh chỉ mới xem Thẩm Dứu diễn qua có hai lần đã mơ hồ bắt được nhịp tiết tấu, tự mình kể lại mấy câu chuyện xưa đã xuất sắc hơn trước.
Người xem một mảnh reo hò, Thẩm Dứu hôm nay lại kết thúc buôn bán, thành công kiếm được +x tích phân.
Thẩm Dứu nhìn số tiền nay kiếm được, lại gạt hơn phân nửa đưa cho Khổng Quân: "Ngươi còn nuôi mấy đứa nhỏ, lấy nhiều chút về mua đồ ăn cho tụi nhỏ."
Khổng Quân có chút hổ thẹn, tiền này đa phần là do Thẩm Dứu kiếm được so với ba bốn đồng bạc xưa anh kiếm được.

Nhưng anh cũng biết sư phụ mình không thiếu tiền bèn nhận lấy.
"Học phí là học phí, đây là vi sư lén cho ngươi trợ cấp." Thẩm Dứu lại lần nữa cường điệu.
Khổng Quân: "?" Anh nghi hoặc, không phải đều là chút tiền ấy sao? Sao lại phải lấy một cái tên khác..........
Thẩm Dứu gào thét trong lòng, đương nhiên là vì tích phân!
Thẩm Dứu trở lại thôn thì trời đã tối.

Nông dân bắt đầu lục tục từ ruộng trở về nhà, trong thôn khói bếp bắt đầu nổi lên.


Thẩm Dứu mới vừa đẩy cửa nhà mình ra, liền nghe thấy âm thanh còn u oán hơn nữ quỷ: "Sao giờ ngươi mới về?"
Thẩm Dứu sợ tới mức xém nữa cầm đồ trong nhà ném tới.
Quay đầu lại nhìn, Lâm Cảnh Hành ủy khuất đứng sau lưng y.
"Ngươi định hù chết ta à?" Thẩm Dứu bám vào cửa, y bị dọa tới mềm hết cả chân.

Y còn rất sợ mấy thứ thần thần quỷ quỷ, may là không xuyên qua mục thần quái.

Lâm Cảnh Hành tiến đến bên người y: "Ta đợi ngươi một ngày."
Thẩm Dứu nghĩ trong lòng thật ra ngươi có thể đi....Ngươi đừng cho là ta không biết là chân ngươi đã có thể đi lại rồi, nửa đêm ta còn thấy ngươi không cần nạng mà vẫn có thể đi nhà xí! Nhưng mà bởi vì giữ mặt mũi cho Lâm Cảnh Hành, lời này như thế nào cũng nói không ra, y sờ sờ mũi.

Lâm Cảnh Hành tiếp tục nói: "Ta sắp thành ma đói rồi."
Thẩm Dứu: "Ta nhớ là ta có để sủi cảo trên bếp mà?"
Lâm Cảnh Hành: "..." Hắn tính sai, hắn sao có thể không xấu hổ mà nói là cuối cùng hắn cũng không biết nhóm lửa, lần trước là Tiểu Lục nấu giúp hắn.
Cũng may Thẩm Dứu cũng không so đo với hắn, giơ gà nướng cầm trên tay: "Ta mua gà nướng rồi." Gà nướng ngoài giọn rụm, trong mềm ngon miệng, Thẩm Dứu còn mua thêm một ít, trừ gà cầm trên tay còn đưa một ít cho Hà Bình.
Thấy Lâm Cảnh Hành vẫn làm vẻ mặt uất ức, Thẩm Dứu lại cần tay nải trên tay giơ lên cho hắn: "...Còn mua cho ngươi ít quần áo."
Thẩm Dứu cảm thấy khả năng dỗ người lên một level, bằng không vừa thấy người ta ủy khuất một tí y đã muốn gào lên với hắn rồi.
Thẩm Dứu đi vào phòng bếp, Lâm Cảnh Hành ngoan ngoãn ngồi trước bàn.

Một ngày chờ y làm hắn có vài suy nghĩ, giống như Thẩm Dứu giống như mấy ông chồng ra ngoài ong bướm còn hắn là vợ ở lại trong viện phủ cô đơn....chờ chồng.
Lâm Cảnh Hành nắm quyền, hạ quyết tâm nhất định sau này phải đối xử tốt với bạn đời, tuyệt đối không để người ấy phòng không gối chiếc.
Hắn lại nhịn không được liếc đến Thẩm Dứu đang đứng trong bếp.
Nếu là y....hắn tuyệt đối không để y phòng không gối chiếc.


Y nào giống một tiểu ca nhi, y tiêu sái phóng khoáng, giống như không có thứ gì có thể giữ chân y lại.
Thẩm Dứu đem sủi cảo vào nhà: "Đã để một ngày, không biết hỏng chưa..." Y cắn thử một cái, thần sắc ngưng trọng nếm vị, yên lòng nói: "May, còn chưa hỏng." Y đẩy gà nướng đến hướng Lâm Cảnh Hành: "Ngươi mau nếm thử đi." Một bộ dáng dỗ dành.
Lâm Cảnh Hành động động đũa, vẫn kẹp lấy sủi cảo lên miệng: "Ta vẫn thấy ngươi làm ngon hơn."
Thẩm Dứu sửng sốt: "....Sao thế? Ta cũng chưa từng nướng gà bao giờ." Thẩm Dứu không vui: "Ta cảm thấy ăn cũng được mà."
Lâm Cảnh Hành:....Đồ đầu gỗ này!
Ăn cơm xong, Thẩm Dứu vui vui vẻ vẻ nghịch mấy món đồ mới mua.

Mua sắm luôn làm người ta vui, cũng may chưa phá hủy thú vui giống như ở hiện đại nóng lòng chờ đồ chuyển phát ship tới nhà.
Y phục của Lâm Cảnh Hành hôm qua rửa rau mà bị ướt, hôm nay hắn mặc đồ của Thẩm Dứu tay và chân đều lộ ra một đoạn.

Thẩm Dứu xách tay nải đựng y phục lên: "Ngươi lại đây xem, ta cũng không biết là có hợp hay không."
Y phục này cũng chỉ là y phục bình thường, ở phủ Chiêu Thành Hầu hạ nhân cũng không mặc, nhưng giờ đây trong mắt Lâm Cảnh Hành lại là mặc đồ giống như Thẩm Dứu, rất hài hòa, còn rất xứng đôi.

Lâm Cảnh Hành nhấp nhấp miệng, rụt rè gật đầu: "Ân."
Hắn cũng không ham hố y phục đại chúng như vậy, mà Thẩm Dứu vì hắn mà thêm chút đồ vật liên quan đến hắn trong nhà, hắn cảm thấy dường như mình lại gần tới thế giới của Thẩm Dứu hơn một ít.
Thẩm Dứu: "Vậy ngươi mau mau thử đi! Bây giờ! Lập tức!" Không thể tận mắt thấy hiệu quả đồ mình mua có hơi sinh khí! Dong dong dài dài cái éo gì!
Lâm Cảnh Hành: "...."
Có đôi khi lại cảm thấy, thế giới kia không tiến cũng thế----
Lâm Cảnh Hành chỉ chỉ chân mình: "Trên đùi ta còn có thương tích, không tiện." Hắn giang rộng hai tay, vô lại nói: "Hay là em giúp ta thay?".

Thẩm Dứu cười lạnh, cẩu nam nhân vì ta mà làm bộ dáng này....!Nhưng mà y muốn biết đồ có vừa không để mai còn đi sửa nữa!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận