Gả Cho Lão Nam Nhân

Editor: Linh.

Chạng vạng, Dương Tú Trúc mới từ từ tỉnh lại, nàng ta đột nhiên run lên, nhanh chóng kiểm tra một lần, phát hiện lúc này nàng ta đã an toàn ở
trong Đồng gia rồi. Trong lòng nàng ta nhẹ nhàng thở ra, có điều nghĩ
đến vẻ mặt của đường tỷ phu ở tửu lâu Như Ý, Dương Tú Trúc không khỏi co rúm lại một chút.

Có khi nàng ta thật sự không rõ đường tỷ cười với khuôn mặt này của
đường tỷ phu như thế nào, dù sao nàng ta rất sợ vị đường tỷ phu này,
nhất là lúc hắn nghiêm mặt.

Nếu như đường tỷ có thể che chở nàng ta, vậy nàng ta cũng không cần sợ
đường tỷ phu. Dù nói thế nào, nàng ta cũng là đường muội của Dương Nghi, cho dù có trách tội, cũng nhất định phải thay nàng ta che giấu một hai. Trong lòng Dương Tú Trúc nghĩ như vậy, nhưng trên mặt nàng ta vẫn là lo sợ không yên.

“Phu nhân, Tú Trúc cô nương cầu kiến.” Tiểu nha đầu ngoài cửa báo lại.

Nghe nói như thế, Dương Nghi ngoài ý muốn rất bình tĩnh, so với tức giận của hai giờ trước, lúc này sắc mặt Dương Nghi quá mức bình tĩnh. Bình
tĩnh đến mức làm Dương Du ở bên cạnh có chút không hiểu, lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng thật sợ tỷ tỷ thấy đường tỷ sẽ không nhịn được quở
mắng một trận. Nhưng Dương Du không biết, với Dương Nghi mà nói, dù có
nhiều tức giận hơn nữa, qua hai ba canh giờ, cũng đủ để trái tim nàng
bình tĩnh lại.

Dương Nghi bảo Tống mẹ ôm Đại Bảo vào phòng trong, tiếp theo, không để ý vẻ mặt hiếu kì của Dương Du, bảo nàng lui xuống.

Kế tiếp nàng cùng đường muội nói chuyện, có lẽ sẽ rất không thoải mái,
cũng không thích hợp để Dương Du lại đây. Nàng làm như vậy không phải vì Dương Tú Trúc, mà là bảo vệ Dương Du. Người lòng dạ thâm sâu đều hay
mang thù, nàng không muốn để Dương Du nhìn đến bộ dáng chật vật của
Dương Tú Trúc. Đỡ phải để Dương Du vì chút hiếu kì nhất thời mà chôn
xuống một mầm tai họa. Tục ngữ nói đúng, không có đạo lý ngàn đêm đề
phòng cướp, như thế chẳng bằng ngay từ đầu sẽ không đắc tội.

Nói thật, nàng cũng không hiểu rõ đường muội Dương Tú Trúc này. Có lẽ
suy nghĩ của nàng bây giờ là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng
có một số việc đề phòng nhất định không sai.

Xong tất cả, tiểu nha đầu dẫn Dương Tú Trúc vẻ mặt không yên lo sợ áy náy đi vào.

“Đường tỷ, thực xin lỗi, ta không nên tùy tiện đi ra ngoài, cũng không
nên tùy tiện cùng người uống rượu, bằng không, cũng sẽ không phiền toái
đến đường tỷ phu.”

“Người ngươi nên xin lỗi không phải là ta, mà chính là ngươi. Nếu ngươi
thật sự gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, người đau lòng nhất khẳng định
là đại bá và đại bá nương, nửa đời sau chịu khổ cũng chính là ngươi.
Cùng ta có quan hệ gì đâu? Ta nhiều lắm sẽ vì trông coi người không
nghiêm mà bị đại bá nương trách tội vài câu, với ta mà nói, không sao
cả.” Đối với loại người ỷ có vài phần thông minh liền cho rằng không gì

không làm được, làm việc không chút nào cố kị như đường muội nàng, phải
cho nàng ta một cái cảnh tỉnh, mới có thể làm nàng ta tỉnh táo lại.

Dương Tú Trúc sắc mặt trắng nhợt, lấy thân phận bây giờ của Dương Nghi,
quả thật không cần để ý đến lời cha mẹ nàng ta. Có điều, nàng ta cũng
không thể để đường tỷ phủi sạch quan hệ như vậy, tâm tư thay đổi thật
nhanh, Dương Tú Trúc tự trách nói: “Đường tỷ ngươi nói đúng, đều do ta
không tốt, một mình ra ngoài, cũng không biết phải cẩn thận bảo vệ bản
thân, làm cha mẹ trong nhà lo lắng.”

Lời nói của Dương Tú Trúc làm Dương Nghi rất không vui, thế nào nói
nhiều như vậy, lúc này còn muốn lấy cha mẹ ngươi đến áp ta sao?

Chẳng lẽ mấy ngày này Đồng phủ ưu đãi nàng ta, làm nàng ta cho rằng
Dương Nghi nàng rất cố kị cha mẹ nàng ta hay sao? Dựa trên quan hệ thân
thích nàng đối Dương Tú Trúc không mời tự đến đã rất chiếu cố rồi. Bọn
họ tưởng lấy chút phân tình họ hàng này đến yêu cầu nàng làm này nọ hay
sao? Việc này nàng cũng phải mua sổ mới được.

Cuối cùng, Dương Tú Trúc còn bổ sung một câu, “Đường tỷ, việc này tuyệt
đối không thể để thúc thúc thẩm thẩm biết, ta không muốn làm bọn họ áy
náy.”

Câu sau là cố ý nhắc nhở nàng sao? Dương Nghi cười như không cười liếc
mắt nhìn Dương Tú Trúc một cái, nếu không phải trong mắt nàng ta còn một tia không được tự nhiên, dựa vào vẻ mặt áy náy bất an bây giờ của nàng
ta, chỉ sợ không có ai không tin nàng là một cô nương tình nguyện mình
bị ủy khuất cũng muốn vì người thân suy nghĩ.

“Đường muội yêu cầu như vậy, đường tỷ ta sao có thể không thuận theo đây.”

Vẻ mặt hiểu rõ của Dương Nghi khiến Dương Tú Trúc vô cùng không được tự
nhiên, phảng phất như nàng ta chỉ là tôm tép nhãi nhép. Nhưng lúc này
đang có việc cầu Dương Nghi nên nàng ta không thể không nén không vui
trong lòng xuống.

Hôm nay trước khi đi phương tiện nàng ta đã bị mấy nam nhân kia cảnh
cáo, nếu nàng ta dám đùa bọn họ, tự gánh lấy hậu quả. Lúc đó nàng ta chỉ muốn chạy trốn, đâu thèm đẻ ý hậu quả gì. Bây giờ an toàn rồi, nghĩ đến bộ dáng hung ác của ba người kia, không biết sẽ đối phó với nàng ta thế nào, nàng ta lúc này mới biết sợ.

So với việc khác, không còn trinh tiết hoặc là mất người, tất cả đều là
hư vô, việc cấp bách đó chính là giải quyết việc này. Bây giờ cũng chỉ
có Đồng gia mới có thể bảo vệ được nàng ta, vì tương lai, nhịn tức giận
là phải làm.

Lập tức, Dương Tú Trúc nói uy hiếp của ba người kia từ đầu đến cuối cho Dương Nghi nghe.

Dương Nghi cau mày nghe xong, nói: “Việc này ngươi không cần lo lắng,

chỉ cần ngươi ngoan ngoan ở trong Đồng gia, ta nghĩ bọn họ muốn cũng
không có lá gan dám đến cửa ầm ĩ.”

Bất kể như thế nào, Dương Tú Trúc vẫn là khách của Đồng gia bọn họ. Cho
dù không vừa ý giúp nàng ta xử lí phiền toái mà nàng ta gây ra, nhưng
túi vẫn là là túi, nếu ngay cả em vợ cũng không bảo vệ được, chẳng phải
là đánh thể diện của Đồng gia bọn họ sao.

Dương Tú Trúc đương nhiên biết ở lại Đồng gia là biện pháp ổn thỏa nhất, nhưng là ý định ban đầu của nàng ta vốn không phải như thế. Nếu như cứ
luôn rú rú trong Đồng gia, vậy nàng ta đến Khâm Châu còn có ý nghĩa gì
nữa?

“Đường tỷ, ta đã đáp ứng Tôn tiểu thư hai ngày nữa cùng nàng đi dạo Linh Âm tự -”

“Khước từ.” Dương Nghi không kiên nhẫn nói, lúc này nàng chỉ muốn bưng
trà tiễn khách, thật sự không kiên nhẫn cùng nàng ta dây dưa.

“Nhưng là, thất tín với người, chung quy không tốt lắm?” Dương Tú Trúc
do dự nói, “Đường tỷ, có thể như vậy hay không, đến lúc đó ngươi để hai
thị vệ đi theo giúp ta, sẽ không cần lo lắng rồi.”

Nói đi nói lại, đơn giản chính là vẫn muốn ra ngoài. Dương Nghi thật sự
không biết nên nói đầu óc nàng ta không tốt, vẫn là nói nàng ta quá mức
vội vàng?

Tôn Thiểu Thành này là cái mặt hàng gì, lui tới một đoạn thời gian,
trong lòng Dương Tú Trúc còn chưa có sổ? Nhưng là người như vậy, nàng ta còn nguyện ý cùng hắn dây dưa không rõ, Dương Nghi thật sự không thể
nói rồi. Huống hồ, hôm nay Tôn Thiểu Thành vội vàng đẩy nàng ta cho ba
tên lưu manh kia, bây giờ nàng ta đã quên hay sao?

Tôn Thiểu Thành này là thứ trưởng tử của đại ca Tôn Thành Ích, bởi vì mẹ đẻ hắn cùng Tôn phủ lão phu nhân có chút sâu xa, cho nên so với các thứ tử khác của Tôn phủ, không thể nghi ngờ là Tôn Thiểu Thành tốt hơn rất
nhiều. Cũng chính bởi vì như thế, mới nuôi thành tính cách nhạy cảm và
tự đại của hắn.

Phu nhân của Tôn Thành Ích, chính là Tôn Nhị phu nhân, người có quan hệ
tốt với Dương Nghi và Lâm phu nhân, rất là chướng mắt hắn. Ngày đó bà
cũng chỉ được người nhờ vả mới hướng Dương Nghi hỏi thăm tình huống hai
người muội muội này của nàng, sau đó liền chưa từng hỏi thêm một câu.

Thật ra bà như vậy Dương Nghi còn nhẹ nhàng thở ra, nếu Tôn phu nhân cố ý muốn làm mối, nàng thật đúng là không biết cự tuyệt thế nào, chắc là
Tôn phu nhân và nàng có băn khoăn giống nhau.

“Thị vệ trong phủ cũng có số lượng, thật sự không có cách nào tách ra

hai người cho ngươi.” Đều đã như vậy còn không buông tha ra ngoài gặp gỡ huynh muội Tôn gia, nghĩ đến cũng là người đầu óc không rõ ràng.

Chê cười, nàng ta thỉnh cầu, nàng liền đáp ứng? Dương Tú Trúc hết một
tới hai, hết hai tới ba lượt yêu cầu, thật sự coi nàng như Phật tổ, có
cầu tất ứng à!

Nói xong, Dương Nghi không thể ý tới Dương Tú Trúc sau khi bị cự tuyệt
không cam lòng cắn môi, hạ lệnh trục khách, “Không còn chuyện gì, ngươi
trở về nghỉ ngơi đi, nữ hài tử gia, nên văn tĩnh chút thì tốt hơn.”

Dương Tú Trúc nghe xong, miễn cưỡng hành lễ cáo lui, ra cửa liền xị mặt xuống.

Đợi nàng ta đi xa, Xuân Tuyết nhìn bóng lưng nàng ta khinh miệt xùy một
tiếng, xoay người vào phòng, “Thực coi bản thân là tiểu thư chính thức
của Đồng phủ chúng ta, bày cái mặt thối cho ai xem chứ. Du cô nương cũng không có cái giá lớn như nàng

ta!”

Lời của Xuân Tuyết, Dương Nghi tự nhiên cũng nghe thấy, cảm thấy hơi bực mình.

Bản thân giúp còn chưa đủ sao? Khi Dương Tú Trúc và muội muội của nàng
vừa tới Khâm Châu, nàng đã bảo cửa hàng bạc Trường Thái đánh cho mỗi
người một bộ trâm cài vòng tay tinh xảo, sau đó lại đặt Cẩm Tú phường
làm cho nàng ta ba bốn bộ quần áo. Tuy rằng nàng luôn không đồng ý dẫn
nàng ta gia nhập vào vòng lẩn quẩn của nàng, nhưng nàng ta hành tẩu
trong thành Khâm Châu, người khác có ý nghĩ dâm dục với nhan sắc của
nàng ta, còn không phải xem trên phần Đồng gia làm chỗ dựa cho nàng ta?

Bây giờ cũng chỉ là cự tuyệt một thỉnh cầu của nàng ta, xoay người liền
bày sắc mặt cho nàng xem, có thể thấy được cũng là một bạch nhãn lang
nuôi không quen mắt.

Lúc này Nhị gia cũng đã trở lại, nghe xong chuyện Dương Tú Trúc muốn
mượn hai thị vệ che chở nàng ta ra ngoài, cười lạnh một tiếng. “Người
như vậy không ngã không tiến bộ, thị vệ là không có khả năng cho nàng
ta, nếu nàng ta kiên quyết ra ngoài, nàng bảo người gác cổng cũng đừng
ngăn cản. Nàng ta cũng 15, nên chịu trách nhiệm với mỗi lời nói hành
động của bản thân, đừng chuyện gì cũng muốn để người khác chịu trách
nhiệm thay nàng ta.” Hơn nữa, những thế lực muốn rục rịch kia, cũng nên
mượn cớ đến sửa chữa rồi.

Nhị gia không có kiên nhẫn tiếp tục để ý đến chuyện này, thay áo dài sạch sẽ liền ôm nhi tử đi chơi.

Dương Nghi đi bố trí đồ ăn trở về, thấy Đại Bảo đang mặc một cái yếm ghé vào trên người Nhị gia chảy nước miếng, cái mông nhỏ mềm mại vểnh lên,
trong tay nắm một cái ngọc bội, trong miệng kêu a a.

Nhìn thấy Dương Nghi, tiểu gia hỏa lấy lòng, giơ tay trái lên, trong
miệng a a hai tiếng, muốn cầm ngọc bội trong tay đưa cho Dương Nghi. Nào biết lực đạo nhất thời không nắm chắc, lúc nhấc tay dùng rất nhiều sức
lực, cả người ngửa ra phía sau.

Cái này dọa Dương Nghi chết khiếp, vội bước tiến lên, mới phát hiện phía sau tiểu gia hỏa tất cả đều là chăn mềm mại.

“Tiểu tử con, làm nương sợ muốn chết.” Dương Nghi bất đắc dĩ chỉ chỉ trán bé.


Tiểu gia hỏa nhìn thấy gương mặt phóng đại của nương, còn tưởng rằng
nàng đang chơi với bé, vỗ bàn tay nhỏ bé cười đến vô cùng vui vẻ.

“Nàng phản ứng cũng thật sự quá nhanh chút. Ta ở đây, làm sao có thể để
nhi tử chúng ta bị thương? Đúng không, con trai?” Nói xong, Nhị gia tóm
lấy con trai bảo bối hôn hai cái.

Nhị gia cằm thô ráp khiến cho Đại Bảo ngứa, hai tay của Đại Bảo túm lấy tai Nhị gia, cười khanh khách.

Đùa nhi tử một hồi, Nhị gia mới ngẩng đầu, nhìn nhi tử ở trước mặt bọn
họ phô bày đôi chân, nhếch môi cười. “Cũng không biết tiểu tử này suốt
ngày cười ngây ngô cái gì.”

Dương Nghi liếc trắng mắt, sẵng giọng: “Nào có ai nói nhi tử như vậy?”

Cách cơm chiều còn một đoạn thời gian, Dương Nghi lấy châm tuyến ra làm. Từ khi thành thân đến nay, áo lót của hai phu thê đều là nàng tự mình
làm, áo dài bên ngoài mới có thể giao cho tú nương hoặc phòng thêu làm.

Lúc này Dương Nghi đang thêu cái yếm, bây giờ là khoảng thời gian đứa
nhỏ đối với các vật gì to to cảm thấy hứng thú. Tiểu gia hỏa từ xa nhìn
thấy nương bé cầm cái cuộn gì đó màu tím, còn tưởng rằng nàng lấy ra
chơi đùa với bé, xoay người vươn bàn tay mập mạp muốn với lấy. Còn chưa
đợi bé hoàn thành động tác, toàn bộ thân mình đã bị lật trở về, chổng vó nằm trong chăn mềm mại.

Tiểu gia hỏa có chút mờ mịt nhìn màn trên đỉnh đầu, không rõ sao bé lại
trở về chỗ này rồi. Xoay đầu qua liền thấy nương bé vẫn còn ở chỗ kia
chơi với cuộn tròn, vì thế tiểu gia hỏa lại hưng phấn rồi.

Nỗ lực nghiêng người, đang muốn duỗi tay thật dài, như vậy là có thể với tới rồi. Oa nhi này mới nửa tuổi, sẽ ngồi, nhưng còn chưa biết đi. Cha
bé bắt nạt bé, lại lật bé bốn chân chổng lên trời.

Sau khi như thế, tới tới lui lui vài lần, tiểu gia hỏa ủy khuất nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn.

Mắt thấy nhi tử sẽ bị người cha vô lương tâm làm khóc, Dương Nghi vội
hất bàn tay quấy phá của Nhị gia ra “Nhi tử còn nhỏ, chàng đừng bắt nạt
con, chọc hắn khóc, lát nữa đừng nghĩ dễ chịu.”

“Ta đây là bắt nạt hắn à? Ta đây là đang rèn luyện tính cách cho hắn đấy.” Nhị gia lưu manh nói.

Dương Nghi liếc trắng mắt. Lúc này tiểu gia hỏa không có cha cố ý giở
trò xấu, vẻ mặt bực bội cuối cùng cũng với được cuộn tròn đó, tay nhỏ bé dùng sức kéo, cái yếm màu tím đã bị bé lấy tới tay, tiểu gia hỏa ôm nó
hướng Dương Nghi kêu a a, nước miếng đều chảy xuống.

Dương Nghi sờ sờ đầu hắn coi như thưởng cho, “Đại Bảo của nương giỏi quá!”

Tiểu gia hỏa cười đến càng thêm vui vẻ.

Nhị gia gối hai tay, mỉm cười nhìn hai mẫu tử bọn họ.

Đột nhiên, ngoài cửa có tiểu nha hoàn bẩm báo, “Lão gia, phu nhân, Thanh tổng quản phái người báo lại, nói Đại cữu tử đến đây, đang ở bên
ngoài.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận