Thế là, Đỗ Hoằng Đình đăng cơ.
Công việc đầu tiên của cuộc đời là lên làm sếp tổng luôn, vạch xuất phát cao thật.
Chẳng bù cho tôi, công việc đầu tiên của tôi là giặt quần xì hộ người khác.
Khoảng thời gian ấy anh ta luôn đi sớm về trễ, thường phải nửa đêm mới về.
Bố mẹ tôi dặn dò mấy trăm lần, kêu tôi cổ vũ an ủi người ta một chút.
Tôi biết làm sao được nữa?
Tôi cũng tuyệt vọng lắm đó.
Nguyên kì nghỉ đông chẳng làm được gì chỉ toàn xoay quanh anh ta.
Ban đầu, Đỗ Hoằng Đình phải tính toán lại đống sổ sách loạn cào cào của công ty, bận rộn sứt đầu mẻ trán, tôi ân cần hỏi han: “Cần em hỗ trợ gì anh cứ việc mở miệng nhé.”
Anh ta ngẫm nghĩ một lát: “Khen anh đi.”
Tôi: “……”
Tên béo chết tiệt lại còn cô đơn thở dài thườn thượt, còn nói: “Sinh thời bố anh thường hay cổ vũ anh……”
Rồi rồi rồi, để em dỗ, em dỗ.
Về sau lúc gần giao thừa, vấn đề thu nợ và trả vay hao tổn tinh thần, tôi quả thực biết quan tâm săn sóc, mua một túi hạt óc chó về để anh ta ăn cho bổ não.
Ai dè tên béo chết tiệt này lại rất rành điểm yếu của tôi: “Bố anh thường bảo, ăn gì bổ nấy……”
Tôi quả thực bội phục bản thân tôi, hơn nửa đêm rồi mà còn nấu cho anh ta một nồi lẩu não Shabushabu!
Đừng hỏi tôi về quá trình.
Có trời mới biết tôi phải trải qua những gì mới nấu ra nó được!
(Shabushabu: là một món lẩu nabemono Nhật Bản gồm thịt và rau thái lát mỏng luộc trong nước và ăn kèm với nước chấm. Thuật ngữ này là một từ tượng thanh, bắt nguồn từ âm thanh phát ra khi các thành phần được khuấy trong nồi nấu. Thức ăn được nấu từng miếng bởi thực khách tại bàn. Shabu-shabu được coi là mặn và ít ngọt hơn sukiyaki. Link tìm hiểu.)
//
Cuối cùng, việc công ty đã được xử lý hòm hòm, chỉ còn mỗi mối phiền toái lớn là món nợ 2 triệu mấy tháng nữa đến hạn ở ngân hàng.
Tôi thương nhưng không giúp gì được.
Nếu bố em giàu thì em sẽ không nói hai lời viết ngay cho anh một tấm séc 100 triệu ngay tắp lự, khỏi cần thối lại tiền lẻ.
Nhưng hiện thực lại là nhà tôi nghèo đến độ tiền học phí đại học năm 2 cũng phải đi vay nhà người.
Hồi đấy Đỗ Hoằng Đình thường xuyên mất ngủ.
Tôi: “Nếu bố anh còn sống thì tốt rồi.”
Anh ta lại còn lộ ra vẻ mặt thương cảm, nhìn tôi nói: “Bố sẽ ở bên anh suốt đêm, ngủ cùng với anh.”
Tôi: “……”
Quá đê tiện, Anh Béo ạ.
Kinh nghiệm ngủ chung đầu đời của bố đây tặng cho anh vậy.
Bởi vì thể tích của Anh Béo quá lớn, một mình anh ta có thể nằm kín giường, nên tôi chỉ đành ghép mấy chiếc ghế lại nằm tạm bợ.
Đừng hỏi tại sao tôi không để gái ngủ giường trai ngủ ghế dựa theo lẽ thường, okay?
Hình ảnh Tiểu Long Nữ nằm ngủ trên dây thừng ấy, các chế tự tưởng tượng đi.
Cũng đừng hỏi vì sao tôi lại có thể ngủ chung một gian phòng với con trai ở ngay dưới mí mắt bố mẹ tôi, okay?
Có lẽ tôi không phải con đẻ của bố mẹ tôi, Anh Béo mới là con ruột họ.
Nguyên văn lời hai cụ là: Chỉ cần thằng Béo vui thì mày thế nào chả được.
Ngày 30 Tết.
Bố mẹ tôi và cả tôi với Anh Béo cùng ăn bữa cơm đoàn viên.
Tình hình hiện tại thế này.
Tôi lừa Anh Béo là bố mẹ tôi muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, nên tôi nhờ anh ta giả mạo đối tượng của tôi. Tôi kêu bố mẹ tôi vờ như không biết tôi lừa Anh Béo muốn anh ta giả mạo đối tượng của tôi sau đó coi anh ta như đối tượng của tôi.
Đến tôi còn thấy rối cmn mù phát ngất.
Bố mẹ tôi không bối rối mà được ư?
Họ lại còn hỏi Đỗ Hoằng Đình: “Hai đứa tính bao giờ kết hôn?”
Tôi sợ tới mức vội uống một hớp rượu xái Hồng Tinh cho đỡ sợ.
Đỗ Hoằng Đình thì lại rất bình tĩnh: “Cháu nghe em nhà cả ạ.”
Tôi tức đến mức sặc cả rượu xái ra qua đường lỗ mũi.
(Rượu xái Hồng Tinh – Ngôi sao đỏ)
Để chứng minh sự trong sạch của bản thân, tôi đi nói chuyện riêng với bố mẹ tôi.
Điều bất ngờ là mẹ tôi lại rất cởi mở sáng suốt: “Phụ huynh Trung Quốc thời bây giờ khó hiểu ghê. Lúc con đi học thì ngăn cản chúng nó yêu đương. Nó vừa tốt nghiệp xong thì lập tức thúc giục xem mắt kết hôn, tốt nhất phải là đối tượng có nhà có xe lương năm 1 triệu tệ. Mỡ đâu ra mà húp?”
Mẹ, cảm ơn mẹ đã thấu hiểu.
Nhưng ——
“Con không yêu đương với Đỗ Hoằng Đình thật mà.”
Mẹ tôi: “Cái cữ mày cũng chẳng dám.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mẹ tôi lại nói: “Cho nên mẹ tính tìm đối tượng kết hôn cho mày từ giờ luôn.”
Tôi: “!!!”
Cũng may tư tưởng của bố tôi không phong kiến như vậy: “Việc này không vội, cứ để con gái học hành tử tế, ra đời tìm công ăn việc làm cái đã.”
Tôi gật đầu như giã tỏi: Thời đại nào rồi, con gái có phải chỉ có mỗi con đường gả chồng nữa đâu!
Bố tôi: “Như thế, điều kiện ổn một chút, tương lai có thể tìm được đối tượng xuất sắc hơn.”
Tôi: “……”
Con đã nhìn lầm bố rồi bố ạ.
Hồi bé ai bảo con là con gái con phải chăm chỉ học hành, tương lai kiếm nhiều tiền làm việc lớn trở thành nhân tài cho xã hội đấy ạ?!
Nếu lừa nhau sao bố không nói sớm!
Hại con cực khổ học hành khốn khổ khốn nạn bao năm như vậy.
Cảm thấy tan tành ảo tưởng với hình tượng của bố mẹ, tôi bèn đi tìm Anh Béo.
Anh ta nghe xong thì nói một câu thờ ơ: “Xem ra trong cảm nhận của bác trai bác gái, anh vẫn còn chưa đủ tư cách làm con rể nhà em à……”
Xong rồi.
Tôi tự vả cho mình một cú đau điếng ở trong lòng.
Không chỉ làm lộ mục đích thật sự mời anh ta tới nhà ăn Tết, tổn thương lòng tự tôn của anh ta, mà còn khiến anh ta cảm nhận được hiện thực tàn khốc, tổn thương tự tôn X2……
Cũng may Đỗ Hoằng Đình ngoài béo trong khoẻ.
Anh ta chẳng những không tức giận, còn đưa tôi ra ngoài dạo phố giải sầu.
Tôi càng nghĩ càng khó chịu.
Sẻ nhạn sao hiểu chí thiên nga!
Có lẽ là thời kì phản nghịch tới muộn, tôi quyết định làm một chuyện.
Mẹ tôi nói, chuyện này ảnh hưởng tới học tập nên vẫn luôn cấm tiệt tôi làm, cho nên tôi vốn định chờ tốt nghiệp đại học rồi bàn sau.
Bây giờ, tôi quyết định làm luôn, làm ngay!
Nhưng chuyện này cần có thêm một người nữa phối hợp mới làm được.
Vừa hay, ngay lúc này có một người rất thích hợp đây.
Trên đường về, tôi và Đỗ Hoằng Đình ghé vào tiệm thuốc.
Mua được công cụ gây án.
Bởi vì trước nay không có kinh nghiệm, tôi nghiên cứu bao bì hồi lâu, “Cái của nợ này dùng thế nào nhỉ?”
Đỗ Hoằng Đình nhìn thoáng qua: “Để anh dạy em.”
Sau khi về.
Tôi tắm rửa xong thì đi vào phòng Đỗ Hoằng Đình, sau đó nhanh chóng khóa cửa, “Bắt đầu đi!”
Dở cái là tôi đã nhìn lầm.
Đỗ Hoằng Đình hoàn toàn không có thiên phú trong phương diện này.
Không nhẹ không nặng, chẳng hề có kỹ xảo đáng nói gì.
Hại tôi nhất thời không nhịn được kêu ra tiếng: “Đậu má!!! Đau quá! Anh nhẹ chút thôi được không!”
Tôi giơ tay quệt một phát, một màu đỏ tươi!
Tôi tức giận đến mức gào to: “Anh nhìn đi! Chảy cả máu rồi đây này!!!”
Ai dè Đỗ Hoằng Đình vẫn thong thả ung dung tiếp tục: “Chảy tí máu là chuyện bình thường, em nhịn chút đi, chốc nữa là đỡ thôi.”
Nhưng tôi cũng chẳng thiệt gì, trong quá trình đấy tôi véo đỏ cả hai cánh tay anh ta luôn.
Tôi hối hận quá đi.
Tại sao tôi không sống đúng với bản thân mà lại đua đòi phản nghịch gì nhỉ?
Tôi sai rồi.
Thật sự quá đau.
Lúc đi ra khỏi phòng Anh Béo, hốc mắt tôi đỏ ửng cả lên.
Ai dè vừa ngẩng đầu tôi đã bắt gặp mẹ tôi.
Úi chột dạ quá.
Vẻ mặt ấy của mẹ tôi quả là ——
Phức tạp khó có thể hình dung.
Tuy rằng người ngoài thoáng trông sẽ thấy là không có biểu cảm gì.
Lúc làm chuyện xấu tôi kiên cường lắm, nhưng thấy mẹ thì lại lúng túng ngay.
Tôi tự sửa soạn ngắm vuốt lại bản thân từ trên xuống dưới, càng thêm giấu đầu lòi đuôi.
Hy vọng mẹ không phát hiện.
Không ngờ mẹ đột nhiên nói với tôi: “Con gọi Đỗ Hoằng Đình tới đây.”
Tôi sợ tới mức mặt xanh lè môi tím tái nói lắp bắp: “Gọi gọi gọi tới làm gì……”
Mẹ tôi thấy vẻ mặt này của tôi thì hơi biến sắc, tôi đoán là mẹ tôi nhận ra rồi.
Cuối cùng, mặt mẹ tôi tái đi rất kiểu “Nếu chuyện đã xảy ra rồi, có truy cứu nữa cũng không thay đổi được gì”.
Mẹ tôi nói: “Gọi nó tới…… ăn cơm.”
Tôi: “Ồ.”
Đỗ Hoằng Đình nghe xong thì sửng sốt hai giây.
Rồi sau đó mỉm một nụ cười rất sâu xa hàm súc.
Tôi lại hiểu nó thành vui sướng khi người ta gặp họa.
Aizz.
Biết thế đã chẳng xỏ lỗ tai, đau kinh lên được.
[HẾT CHƯƠNG 9]
Sẻ nhạn sao hiểu chí thiên nga: 燕雀安知鴻鵠之志哉。(史記陳涉世家)
“Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai” (Sử ký – Trần Thiệp thế gia).
Dịch nghĩa: Chim sẻ, chim én làm sao biết được chí hướng của chim hồng chim hộc (thiên nga).
Câu này ý muốn nói những kẻ tầm thường làm sao biết được chí hướng của người mang hùng tâm tráng chí.
“Trần Thiệp Thế Gia” viết về Trần Thắng, tên chữ là Thiệp, vốn xuất thân là một anh dân cày, sau xưng vương lên làm Trần Vương, đóng ở đất Trần. Lúc còn cày thuê, Trần Thắng có nói với người bạn cày rằng giàu sang thì đừng quên nhau. Bạn cày cười, đi làm thuê giàu sang gì. Lúc đó, Thắng mới thở dài: “Chao ôi! Sẻ nhạn sao hiểu chí thiên nga!”.