Edit: Tâm
Beta: Cyane
Khi nhận được câu trả lời của Tòa Thành Nát, cả người Vân Sâm lạnh buốt.
Vết thương trên người sói xám không giống với vết thương mà động vật có thể gây ra.
Nơi này trừ người ra thì chỉ có ma quỷ, Tòa Thành Nát đã xác định đó không phải là con người, như vậy chỉ có thể là ma quỷ mà thôi.
Phải đi xuống đáy giếng lấy tờ giấy mà cô để lại, săn giết sói xám rồi gửi nó đến doanh trại của cô.
Đây giống như lời cảnh cáo và uy hiếp vậy.
Một con quỷ lại hành động có tính toán và có mục đích như vậy khiến Vân Sâm không khỏi nhớ đến quyển ghi chép của Lý Đỗ Quyên về loại Quỷ Dại có “Chỉ số IQ cao” kia.
Trên bản đồ của Lý Đỗ Quyên tổng cộng đã đánh dấu hai cái ngã ba lớn.
Một cái hướng Tây Bắc bên trái, một cái khác hướng Đông Nam bên phải bản đồ, hai ngã ba này đều ở gần sông.
Ngã ba hướng Tây Bắc được đánh dấu bằng một vòng tròn lớn, có lẽ đây chính là nơi Quỷ Dại xuất hiện.
Chỉ dựa theo địa hình trên bản đồ, Vân Sâm không thể phán đoán được rốt cuộc là cô đang ở ngã ba nào.
Một tháng qua cô đã từ từ ra ngoài thăm dò, muốn thông qua tàn dư kiến trúc còn sót lại để xác định phương hướng, nhưng cô vẫn chưa thể xác định được.
Vân Sâm hơi nghiêng về ý nghĩ cô ở hướng Tây Bắc của bản đồ.
Cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên đến đây, khi đang lánh nạn chạy đến ngã ba đường, cô vội vàng lựa chọn chung cư có dấu hiệu của con người.
Trong lòng lo lắng bất an, đồng thời kim la bàn lại chạy hỗn loạn, cô nhất thời thay đổi phương hướng mới nhìn thấy Tòa Thành Nát, tiếp đó là bắt gặp thỏ hoang bị cây đinh đâm trúng và mảnh vải sâu trong rừng trúc.
Sau khi cô đọc qua quyển nhật ký của Lý Đỗ Quyên, nghĩ lại mới cảm thấy thật kỳ quái.
Khi Lý Đỗ Quyên viết quyển nhật ký về các loại ma quỷ mà chị ấy đã đối phó suốt 7 năm, nhưng bọn ma quỷ xuất hiện năm 2012, cũng chính là Quỷ Dại được bổ sung lúc sau vào nhật ký.
Vậy là chúng được thêm vào ít nhất là năm 2019 hoặc khoảng một năm sau đó.
Vân Sâm lẩm bẩm: “Lúc mình từ Trung Châu đến đây là ngày 1 tháng 12 năm 2031.
Mình đã ở nơi này được 45 ngày, vậy bây giờ là tháng 1 năm 2032, chẳng lẽ là bọn Quỷ Dại của mười năm trước sao?”
Sau khi cô hiểu rõ, cũng không hề sợ hãi.
Chị Đỗ Quyên không có ý thức tòa thành che chở nhưng vẫn không cảm thấy sợ ma quỷ, còn cô cho dù ban ngày hay đêm tối đều có sức mạnh tòa thành che chở, không cần lo lắng ma quỷ sẽ đột nhiên xuất hiện ở trong doanh trại.
Lúc nguy hiểm nhất cũng chỉ có khi ra ngoài tìm kiếm đồ vật và khi huấn luyện thôi.
Khi tận thế, chỉ số an toàn của cô đã được nâng rất cao.
Nếu thứ kia thật sự là Quỷ Dại thì cho dù cô có sợ hãi cũng chẳng có ích gì, điều cần làm nhất bây giờ là nên nghĩ cách đối phó với chúng.
Tòa Thành Nát im lặng dùng dây leo đẩy thi thể sói xám ra khỏi cánh cửa sắt.
Trong địa bàn của anh không thể chứa chấp bất kỳ thứ kỳ lạ nào.
Đồng thời, một cành khác từ từ vươn lên, dọc theo đầu ngón tay có hơi thô ráp của người con gái, chậm rãi vòng qua cổ tay cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ muốn xoa dịu động viên cô.
Vân Sâm tặng anh một nụ cười rạng rỡ, cô quay về phòng đặt cây cuốc xuống, lại nhặt một cây rìu và một túi dụng cụ lớn, bên trong có các dụng cụ như kềm và một số thức khác.
Quanh eo cô đeo một chiếc thắt lưng, bên trên treo hai con dao và sợi dây leo núi cùng với cây cung và mũi tên do cô tự chế.
Ngoài ra, còn có một chiếc túi nhỏ với một túi dụng cụ đeo trên người.
Vân Sâm nói: “Hôm nay tạm thời không trồng trọt nữa, trước tiên làm việc khác đã.”
Nửa tháng trước, cô đang tập parkour trên đống đổ nát của tòa thành.
Khi nhảy qua khoảng cách của hai tòa nhà thì không cẩn thận trượt chân rồi ngã xuống, may mắn nhờ vậy mà cô tìm thấy một cái rương dụng cụ trong đống đổ nát.
Dụng cụ không được bảo dưỡng kỹ càng đã bị rỉ sắt khá nhiều nhưng vẫn có thể sử dụng được, cây rìu cũng là tìm được ở chỗ gần đó.
Tòa Thành Nát hơi ngơ ngác không biết cần phải làm gì.
Vân Sâm vác rìu lên vai, bắt lấy đuôi sói xám nhấc lên kéo về phía trước: “Chúng ta cũng nên xây một cái hàng rào, không thể làm bằng xi măng được nhưng có thể thay bằng gỗ.”
Cô từng là một cô gái yếu đuối ngay cả xê dịch một tảng đá cũng phải dùng hết sức lực, bây giờ kéo một con sói mấy chục ký lại dễ như trở bàn tay.
Tòa Thành Nát cảm thấy xúc động, anh chợt sửng sốt, hóa ra cảm giác như vậy chính là xúc động sao?
Anh vẫn đi theo sau Vân Sâm như thường lệ.
Vân Sâm ném thi thể sói xám vào bụi cây.
Chỉ một lát sau, trong lùm cây truyền ra tiếng xào xạc.
Mùi máu thịt đã thu hút một đám chó hoang lớn nhỏ, ánh mắt hung ác, chúng nó cảnh giác nhìn chằm chằm Vân Sâm và dây leo cao lớn phía sau.
Sau khi con người mai danh ẩn tích trong tòa thành, những vật nuôi như chó được họ nuôi lúc trước đã chết đói ở nhà hoặc may mắn chạy thoát, trở thành một thành viên của bầy chó lưu lạc trong thành phố.
Trải qua vài thập niên, chúng nó đã khôi phục bản tính hoang dã, trở thành một sinh vật chiến đấu để sinh tồn trong đống sắt thép đổ nát bị cây xanh xâm lấn.
Đám chó hoang này không ác lắm, một số con trong đó còn khá hiền lành, có lẽ trong mấy trăm năm tới sẽ được con người thuần phục như vốn gen ban đầu.
Mỗi lần Vân Sâm lột da thịt xong, số xương còn dư lại đều ném qua bọn chúng.
Cô nhìn đám chó hoang ăn xong thi thể sói xám liền đong đưa cái đuôi rời đi.
Con nào ăn nhiều, con nào ăn ít, cô đều cố tình ghi nhớ lại.
Vân Sâm đi chặt cây, cô định dùng một cây gỗ và gậy trúc xen kẽ nhau để nhanh chóng làm thành một cái hàng rào.
Chỉ có một nơi gần suối mới có rừng trúc.
“Xin chào.” Cô như thường lệ chào hỏi chú nai con.
Nai con nhắm mắt làm ngơ, uống nước xong thì chậm rãi từ từ rời đi.
Vân Sâm vui vẻ khoe khoang với Tòa Thành Nát: “Anh xem, bây giờ nó đã quen với tôi rồi.”
Dây leo vỗ tay cho có lệ, so với sự vô tư của Vân Sâm, anh lại vô cùng lo lắng.
Trong nhật ký của Lý Đỗ Quyên mà Vân Sâm đọc cho anh nghe, sau khi Quỷ Dại nhập vào người thì cũng có thể xuất hiện vào ban ngày.
Nếu thật sự là Quỷ Dại, lại không ở trong phạm vi anh có thể bảo vệ, nếu cô gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?
Nếu phạm vi bảo vệ của anh có thể lớn hơn một chút thì…
Vân Sâm rung đùi đắc ý cười hì hì.
Đột nhiên, cô tiến lên một bước nhìn chằm chằm vào mảnh đất sẫm màu giữa những chiếc lá rụng, đó là một vùng đất đai tơi xốp.
Hiện tại dụng cụ trong tay cô có thể bố trí một cái bẫy cỡ vừa, muốn đặt nhiều bẫy cỡ vừa và lớn trên mặt đất thì cần phải xới đất lên.
Vân Sâm quét mắt nhìn mặt đất, rõ ràng phía trước có dấu vết những chiếc lá rụng xếp chồng lên nhau, nhánh cây to và nhỏ ở xung quanh vươn ra.
Cô chọn một cây đại thụ cao ngất, chỉ cần vài ba động tác đã nhanh chóng trèo lên trên thân cây.
Ở trên cao nhìn xuống, dễ dàng nhìn thấy cái bẫy trên mặt đất một cách rõ ràng.
Đó là một loạt bẫy liên hoàn còn chưa bố trí xong.
Trong đầu Vân Sâm không ngừng mô phỏng cảnh tượng khi cái bẫy liên hoàn được kích hoạt, nơi lá rụng phía dưới hẳn là nơi để kích hoạt.
Nếu cô giẫm lên, mũi lao trên cây trúc cách đó không xa sẽ từ ba hướng tấn công về phía cô, cô chỉ còn một hướng để né tránh, mà hướng kia lại có thêm một cái bẫy nữa, một khi giẫm lên thì cả người sẽ bị treo ngược lên cành cây.
Tiếp đó còn có một điểm kích hoạt bẫy, nhưng cơ quan bên trong vẫn chưa hoàn thiện.
Vân Sâm ngồi xếp bằng trên thân cây, dùng ngón cái và ngón trỏ vừa xoa cằm vừa suy nghĩ.
Dây leo tựa vào vai cô.
Cứ năm ngày cô lại đi vào rừng trúc một lần để lấy thêm ống trúc mới, một tháng qua đều như vậy.
Phạm vi bẫy có thể bao trùm chính là con đường cố định cô đi vào rừng trúc trong một tháng này.
Nếu không có những người khác thường xuyên đi con đường giống cô thì cái bẫy này chính là nhắm vào cô.
Thời gian này cách khoảng thời gian lần trước cô đi vào rừng trúc mới hơn hai ngày, cô có thể xác định chắc chắn hôm trước không có cái bẫy này.
Vân Sâm ngân nga: “Tôi thấy cảm động quá chừng, vậy mà lại có người hay ma quỷ đang âm thầm nhớ đến tôi, lại còn lặng lẽ chuẩn bị một món quà xa hoa cho tôi như vậy.
Tôi nhất định phải chuẩn bị một món quà tương xứng để đáp trả mới được.”
Vừa dứt lời, Tòa Thành Nát vội vàng vươn một cành cây ra che trước trán Vân Sâm.
Em làm sao vậy, người khác muốn hại em, em lại còn cảm thấy người ta muốn tặng quà cho mình, em bị bệnh rồi hả?
“…”
Cảm xúc tốt đẹp của Vân Sâm bị anh làm gián đoạn.
Cô giải thích: “Trong ngôn ngữ của con người, đây là cách nói chuyện kết hợp với ngữ cảnh.
Tôi đang dùng cách nói “Mỉa mai”, ý là không phải thật sự muốn tặng quà mà là đang tính toán để trả thù lại đó.”
Tòa Thành Nát: “Σ( ° △°|||)”
Hóa… Hóa ra là mỉa mai à?
Kiến thức của con người thật phức tạp.
Anh thấy người con gái gỡ con dao thẳng màu đen bên thắt lưng xuống, tay kia cầm con dao găm móc lên thân cây.
“Người có năng lực làm ra loại bẫy này chắc chắn không thể chỉ có đám ma quỷ có móng vuốt dài kia được, ít nhất phải có cả con người hoặc chính là loại Quỷ Dại đã nhập vào con người.”
Cô lấy ra một sợi dây câu cá từ trong túi dụng cụ, thân chỉ trong suốt dưới ánh mặt trời, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười xấu xa.
“Nếu là thực thể thì sẽ giẫm vào bẫy thôi.
Đây gọi là “Có qua có lại mới toại lòng nhau”.”
Tòa Thành Nát rung rung cành cây, thì ra có qua có lại mới toại lòng nhau là ý tứ này, cuối cùng anh cũng hiểu rõ rồi.*Tác giả có lời muốn nói:
Một vở kịch nhỏ vô trách nhiệm.
Nhiều năm sau đó, các ý thức tòa thành gặp nhau.
Tòa Thành Nát nhìn các anh trai lớn.
Thần Kinh: XX cuối cùng cũng đã thức tỉnh, có thể trông chờ vào tương lai của Cửu Châu rồi.
Trung Châu: Tuy nói như vậy, nhưng chúng ta cũng không thể xem nhẹ được.
Phủ Trà: Anh nè, em nó tặng chúng ta món quà lớn như vậy, mọi người không tặng lại gì sao? Em trai, nghe người khác nói thế nào xem.
Tân An: Tính cách thay đổi xoành xoạch này của em phiền thật đó.
Giang Hữu: Mọi người nói chuyện ở trước mặt người mới nên dịu dàng một chút.
Vũ Nguyên: Có qua có lại mới toại lòng nhau là truyền thống quý báu không thể không có của Cửu Châu chúng ta.
Tòa Thành Nát: Có qua có lại mới toại lòng nhau??? Đám ý thức tòa thành này muốn hại tôi!!!
Vì thế, kể từ đó các ý thức tòa thành không còn nhìn thấy Tòa Thành Nát nữa.
PS: Tòa Thành Nát có tên, nhưng bản thân anh ấy vẫn chưa nhớ ra..