Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Trans: Cyane

Nắm đấm như xé gió lướt qua hai má của Vân Sâm, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, tóc dựng lên, nhìn kỹ vẻ mặt của cô thì có thể nhìn ra một tia thất thần.

Nhậm Bội Quân có thể cảm nhận được sự lơ đãng của Vân Sâm, cho dù như vậy, trong cuộc tập luyện này cô ấy cũng không thể bắt được đối thủ, điều này khiến cô ấy càng vui hơn.

Cô ấy trời sinh sức lực mạnh mẽ, luôn thích trấn áp và chiến thắng bằng sức mạnh tuyệt đối. Nay gặp phải đối thủ có thực lực không thua kém mình, chiêu này không có tác dụng, cô ấy chỉ có thể bắt đầu nghĩ đến “tà đạo”, chẳng hạn như một số định vị và kỹ năng.

Đối với Vân Sâm mà nói thì những điều này đều vô ích.

Khi năng lượng trong cơ thể cô tăng lên thì không thể dùng tố chất cơ thể của người bình thường để đo lường sức lực của cơ thể cô nữa.

Ngay cả khi cô không chủ động sử dụng năng lượng, năng lượng sẽ tự động chuyển hóa cơ thể cô, khiến cô mạnh hơn, phản ứng nhanh hơn, nhận thức cũng mạnh mẽ hơn, v.v.

Tập luyện với Nhậm Bội Quân, không ngoa khi nói rằng người lớn đang bắt nạt trẻ con.

Vân Sâm không phải là người coi thường đối thủ, chỉ là… Tâm trí của cô bây giờ rất rối bời, căn bản không thể tập trung.

Hoa Đình có thích cô không?

Không cần phải hỏi cũng biết, câu trả lời chỉ có một từ – Thích.

Nhưng “thích” ở đây, cô luôn cho rằng đó là sự yêu thích giữa gia đình và bạn bè thân thiết, không có cảm xúc nào khác.

Tức là tình yêu giữa nam và nữ.

Từ khi được dịch chuyển khỏi Trung Châu, không ngờ đến Hoa Đình, trong hoang mang hoảng loạn nhận nhận được sự bảo vệ của anh. Ngay từ đầu cảm giác đối với ý thức tòa thành chỉ có biết ơn, sau đó có cảm giác gần gũi hơn khi nhận ra ý thức tòa thành này cũng chỉ là “đứa trẻ” cùng tuổi với cô… Cô luôn đối xử với Hoa Đình như một cậu em trai, một thành viên trong gia đình.

Lúc đó cô cho rằng mình không có gia đình, không có ai quý mến, gặp được ý thức tòa thành tốt bụng bằng lòng làm người nhà của cô, cô rất cảm kích, không dám có suy nghĩ khác.

Cô sống thận trọng ở một nơi hoàn toàn xa lạ, sau khi nhận ra rằng ý thức tòa thành này nuông chiều mình hơn cô nghĩ, cô mới hoàn toàn yên tâm.

Khi đó anh bị ma quỷ nhắm tới, hơn nữa anh vẫn còn yếu, có rất nhiều chuyện không thể tự mình làm, cô sẽ làm, cô sẽ bảo vệ anh.

Hoa Đình là người nhà của cô, sao cô có thể có những suy nghĩ không hay về gia đình mình được chứ!

Cơ bắp trên cánh tay cong của Vân Sâm căng lên để đỡ những cú đấm nặng nề của Nhậm Bội Quân, hết cú đấm này đến cú đấm khác, dữ dội như một cơn bão, hai chân của cô để lại những vết xước sâu trên mặt đất, cánh tay đang đỡ đòn đánh không ngừng run rẩy.

Rung động đi lên tận cánh tay rồi lan đến ngực, khiến ngực cô ngứa ran, ngay cả những ý nghĩ kiên định trong lòng cũng không còn vững chắc như vậy nữa.

Thật sao?

Nhậm Bội Quân ép Vân Sâm vào một góc của võ đài, cô ấy trừng đôi mắt tròn xoe, nói với vẻ rất bất mãn: “Từ năm phút trước đến giờ cậu cứ tránh mãi, vẫn chưa đánh trả một lần nào, có phải cậu đang thầm nhớ người trong lòng không?”

“Không phải.” Vân Sâm lập tức phản bác, đồng thời khi cô phản bác, cô dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của Nhậm Bội Quân, bắt đầu phản công.

Nhậm Bội Quân vững vàng lùi về phía sau, mồ hôi đầm đìa bị khăn trùm đầu hút khô, sắc mặt đỏ bừng. Sau khi Vân sâm dừng lại, cô ấy thở hổn hển chỉ vào Vân Sâm, cười nói: “Cậu đang thẹn quá hóa giận!”

Vân Sâm: “… Cậu còn muốn tập tiếp không?”

“Để tớ uống ngụm nước trước đã.” Trên chiếc bàn gỗ nhỏ bên cạnh là một chiếc ấm đun nước và rất nhiều ly nước được ngâm trong xô, Nhậm Bội Quân lấy ly nước ra rồi nhấp một ngụm nước, cô ấy nheo mắt nhìn Vân Sâm rồi nói: “Nói thật đi, người vừa rồi gọi điện thoại cho cậu là ai thế?”

Vân Sâm cạn lời, rõ ràng cô đã nói thật, tại sao đối phương lại không tin: “Tớ đã nói cho cậu rồi mà.”

Nhậm Bội Quân khịt mũi hai lần rồi tiếp tục uống nước, lúc này mồ hôi trên người cô ấy ra nhiều nhất, lưng ướt đẫm.

“Bảo Châu, cô tin lời cậu ấy nói không?”

Bảo Châu khó hiểu: “Bội Quân, cô đang ám chỉ cái gì vậy?”

“Động tác nhỏ mà lúc nãy cậu ấy làm khi nghe điện thoại.” Nhậm Bội Quân rút dây đeo trên quần áo của cô ấy ra, dùng ngón tay xoắn lại, cố ý làm ra dáng vẻ thẹn thùng, khóe môi cong nở ra nụ cười: “Còn có biểu cảm này nữa.”

“Đây rõ ràng là đang trò chuyện với người cậu ấy thích, nhưng cậu ấy lại nói đó là cuộc gọi của Hoa Đình, cô có tin không?”

Bảo Châu thấp giọng nói: “Điện thoại hiệu Trà chỉ có thể liên lạc với Thành Quyến Giả và ý thức tòa thành, có thể thực sự là Hoa Đình.”

Nhậm Bội Quân sửng sốt, cô ấy thấp giọng nói: “Chung sống với ý thức tòa giống như đang sống với không khí vậy, nhất định là Thành Quyến Giả của tòa thành nào đó, chẳng lẽ là Thành Quyến Giả của Chi Giang lần trước? Tên gì nhỉ? Kỷ… Kỷ Lạc Thần! Xét về đặc điểm khuôn mặt, anh ấy thực sự rất đẹp nhưng anh ấy trông rất giống chị em, đứng cùng nhau, người khác không thể phân biệt được ai là con gái, vẫn phải mạnh mẽ và nam tính để khiến mọi người cảm thấy an toàn. Có phải ông chú ở Trung Châu không? Hơi già, tôi cảm thấy già hơn bố tôi nữa… “

Thấy lời nói của cô ấy càng ngày càng thái quá, Vân Sâm vội vàng ngăn cản cô một cách bất lực: “Đừng nghĩ lung tung, tớ vẫn chưa xác định…”

Nhậm Bội Quân sốt sắng hỏi: “Chưa xác định cái gì?”

“Chưa xác định…” Vân Sâm không nói nữa, cô uống một hớp nước lớn, thiếu chút nữa bị sặc, sau đó thấp giọng như muỗi kêu: “Loại thích đó là cảm giác gì?”

“Loại nào?” Nhậm Bội Quân theo bản năng hỏi, nhìn thấy d ái tai Vân Sâm đỏ lên không biết do cuộc tập luyện vừa rồi hay vì câu hỏi lúc này, cô ấy lập tức tự tin nói dứt khoát: “Tớ cũng không biết.”

Vân Sâm: “…”

Nhậm Bội Quân nở nụ cười rạng rỡ giống như nụ cười của một tài xế già đã lái xe nhiều năm, mạnh mẽ vỗ ngực hứa hẹn: “Tớ có thể tìm người nói cho cậu biết.”

Vân Sâm từ chối cũng vô ích.

Nửa giờ sau.

Cố Tư Lượng xuất hiện bên lề võ đài với vẻ ngoài cuộc đời này không còn gì để lưu luyến.

Ngoại trừ Nhậm Bội Quân vẫn bình thường, hai người còn lại đều rất xấu hổ.

Cố Tư Lượng không được tự nhiên, nói: “Bội Quân, chuyện này hỏi tớ không tốt lắm đâu.”

“Có gì mà không tốt, nếu cậu đã có kinh nghiệm thì chia sẻ chút không được à? Cũng đâu phải chuyện gì mất mặt đâu.” Nhậm Bội Quân giơ tay và vỗ vào lưng Cố Tư Lượng, cô ấy nghiêm túc nói với Vân Sâm: “Nếu cậu đã hiểu rõ suy nghĩ lòng mình, nhận ra bản thân thật sự thích người đó thì đừng bỏ lỡ để rồi phải hối tiếc. Trong thế giới này, không ai trong chúng ta có thể đảm bảo rằng chúng ta sẽ sống được mãi mãi.”

“Loại cảm xúc này ở ngày tận thế rất hiếm gặp, thích hay không cũng phải lập tức nói cho người kia biết!”

Cố Tư Lượng đang xoa cái lưng bị đau của mình, khi nghe thấy những lời kia của Nhậm Bội Quân, cậu ta lập tức phì cười, cười nói với Vân Sâm một cách bất lực: “Sau khi cô ấy phát hiện ra tôi thích cô ấy, cô ấy cứ như vậy xông vào phòng tôi và kéo tôi ra khỏi chăn bông, nói với tôi rằng cô ấy không bao giờ thích những người thấp bé, nói với tôi rằng đừng lãng phí thời gian của tôi cho cô ấy.”

Nhậm Bội Quân đứng bên cạnh Cố Tư Lượng gật đầu lia lịa, cô ấy chống nạnh nói: “Phải như vậy đấy.”

Vân Sâm thấy Cố Tư Lượng không hề tức giận, ngược lại ánh mắt còn dịu dàng, bất kỳ cử động nhỏ nào của Nhậm Bội Quân cũng sẽ ảnh hưởng đến sự thay đổi cảm xúc của cậu ta, trong mắt cậu ta những người khác dường như không tồn tại.

Cố Tư Lượng quay lại nhìn Vân Sâm và nói: “Có thích đối phương hay không, cậu chỉ cần tự hỏi mình một vài câu hỏi.”

“Câu hỏi đầu tiên, cậu có hạnh phúc trong từng khoảnh khắc ở bên đối phương không? Ngay cả khi không nói gì, chỉ im lặng ở cạnh nhau.”

Rất vui, mỗi phút mỗi giây Vân Sâm và Hoa Đình ở với nhau đều rất hạnh phúc, bất kể cảm xúc trước đó là gì, chỉ cần hai người họ ở bên nhau, cô sẽ trở nên vô cùng thoải mái.

Lúc đầu, Hoa Đình thậm chí không thể nói và viết, giao tiếp giữa họ hoàn toàn dựa vào dây leo và khả năng lý giải của cô. Sau nhiều trắc trở, họ không cần giao tiếp thì cũng có thể hiểu suy nghĩ của đối phương.

Không cần giải thích lý do cho hành động của mình, chỉ cần bất kỳ hành động hay biểu hiện nào cũng có thể khiến đối phương hiểu ngay mình muốn làm gì.

Không cần phải che đậy tính cách vốn có hay những thứ khác, bọn họ đã nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác nhất của đối phương, không có chuyện gì có thể che giấu được.

Kiểu chung sống này vừa ấm cúng lại thoải mái, Vân Sâm thích ngồi dưới tán cây trong sân, có dây leo ở bên cạnh, cho dù không làm gì, cả ngày nhìn mây trắng bay bay cũng không thấy chán.

Suy nghĩ này thoáng qua trong đầu Vân Sâm rất nhanh, khi cô đang nghĩ về câu hỏi trước, Cố Tư Lượng đã hỏi câu hỏi tiếp theo.

“Câu hỏi thứ hai, có muốn kể cho đối phương nghe tất cả những điều tốt đẹp và thú vị xung quanh mình càng sớm càng tốt không?”

Lần đầu tiên con thỏ bị sập bẫy, viên đá có hình thù kỳ lạ dưới dòng suối, phát hiện mới trong nhật ký của chị Đỗ Quyên, thậm chí cả những điều tầm thường như một con bọ nhỏ bò ra khỏi đá, Vân Sâm cũng đều chia sẻ với Hoa Đình.

Cố Tư Lượng cũng nói rất nhiều câu hỏi, Vân Sâm lắng tai nghe, nhưng tâm trí lại đi về nơi rất xa.

Trong đầu cô như có một đại dương, mặt biển gợn sóng lăn tăn, sóng biển trắng xóa cuộn lên vô số giọt nước, hết cảnh này đến cảnh khác lần lượt lăn lộn trong giọt nước.

Nhiệt độ rất thấp, cô vội vàng chạy trốn vào trong rừng rậm. Lá cây sắc bén cứa vào da thịt, khí đen bao quanh khi ma quỷ xuất hiện, cô vừa lạnh vừa đói không biết chạy đi đâu, ma quỷ đuổi theo sau lưng cô, dây leo chợt kéo cô ra khỏi giá lạnh.

Lửa trại bập bùng xua tan mọi giá lạnh.

Giọt nước bao bọc ánh lửa di chuyển ra xa, một giọt nước khác cuộn lên.

Cô đang dựa vào dây leo, cô đã tìm thấy một gia đình mới.

Những giọt nước không ngừng cuộn lên, cảnh tượng không ngừng thay đổi.

Cô dùng ngón tay út móc vào dây leo, tay cái thì ấn xuống để đóng dấu, hứa một lời hứa mà những đứa trẻ khờ khạo thường hứa với nhau rằng bọn họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tòa thành nhỏ đổ nát lập tức tràn ngập nhà cao tầng, khu vực vắng vẻ trở nên đông đúc người qua lại, cô từ gầy gò thấp bé trở nên cao lớn khỏe khoắn. Trải qua nhiều chuyện, lời hứa giữa họ chưa bao giờ thay đổi.

Lẽ ra cô phải cảm nhận được điều đó, tình cảm của họ không đơn giản như tình cảm gia đình.

Khi cô nhận ra chuyện “người khác giới”, khi cô bắt đầu ngại ngùng với anh, tình cảm đó không còn trong sáng nữa, cô cũng cảm thấy có gì đó không bình thường.

Cô cố kìm nén cảm giác không bình thường đó, tự nhủ đó chỉ là những suy đoán vô căn cứ, khi mọi người đều đang trong hoàn cảnh khó khăn thì cô không nên suy nghĩ lung tung về những chuyện như vậy.

Cố Tư Lượng nói rằng thích không có gì đáng xấu hổ, đặc biệt là khi bạn sẵn sàng nỗ lực gấp đôi vì cảm xúc này và khiến bản thân trở nên tốt hơn, bạn nên đối mặt thay vì trốn tránh nó.

Trong cảm xúc này, tất cả những gì Vân Sâm nhận được đều là phản hồi tích cực.

Cho dù đó là cô hay Hoa Đình, họ đang trở nên tốt hơn nhờ có đối phương.

Một khi suy nghĩ đã rõ ràng, thứ tự của sự việc cũng sẽ trở nên rõ ràng hơn.

Sự khác biệt rõ ràng nhất giữa thích và những cảm xúc khác, đó là một cảm xúc mang tính chất độc quyền, cho dù bạn có cố tình khống chế nó thì bạn cũng sẽ không muốn chia sẻ cảm xúc này với người khác.

Hoa Đình rất đặc biệt đối với Vân Sâm, cô không muốn chia sẻ anh với bất cứ ai.

Cô thích Hoa Đình.

Tòa thành nhỏ đổ nát khi lần đầu tiên nhìn thấy, thành phố phồn hoa tráng lệ một thời, giờ là tòa thành trên bầu trời nơi cô có thể tự do bay lượn. Bất kể anh trông như thế nào, trong mắt cô thì anh vẫn là Tòa Thành Nát đáng yêu đó.

Đôi mắt của Vân Sâm ngày càng sáng hơn, cô cắt ngang lời của Cố Tư Lượng: “Tôi hiểu rồi.”

Cô ngẩng đầu lên chạm vào chiếc trâm ngọc trên đầu, chiếc trâm cài đồng thời phát sáng với những đốm sáng trên bầu trời.

Con đường dịch chuyển giữa Trung Châu và Bảo Châu bắt đầu được thiết lập,Nhậm Bội Quân nói: “Bảo Châu, tại sao cô không nói trước với tôi một tiếng chứ?” Rồi cô ấy vội vã đến nơi đặt tượng thành của Bảo Châu.

Cố Tư Lượng nói xin lỗi, ngay lập tức đi theo Nhậm Bội Quân.

Võ đài không còn người nào, chỉ còn lại Vân Sâm và chiếc trâm ngọc trên đầu phát ra ánh sáng dịu dàng.

Liên lạc được kết nối, bên tai cô truyền đến câu hỏi dịu dàng của Hoa Đình: “Sao thế em?”

Vân Sâm vốn đã nghĩ xong nên nói thế nào thì đột nhiên lại mắc nghẹn, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói lắp bắp của cô, cũng rất dữ dằn.

“Tôi có… Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Hả?” Hoa Đình đang nói chuyện với những ý thức tòa thành khác trong đình Thương Lãng, nghe thấy giọng điệu của Vân Sâm, anh lập tức ngồi thẳng dậy.

Bởi vì giọng nói của Vân Sâm vô cùng nghiêm túc, trước tiên anh tự kiểm điểm chính mình, sau đó đi ra ngoài đình, một lúc sau mới nghiêm túc nói: “Anh không có nhân lúc em đi vắng mà làm chuyện xấu gì đâu.”

Bên kia, Chu Nguyên đang nói về việc nhân viên của Thần Kinh dự đoán nhật thực.

Hoa Đình đi về phía đình đá, xung quanh là dòng suối, những phiến đá nhỏ nhô cao tạo thành lối đi trên mặt nước. Anh giẫm lên đá, dòng suối làm ướt vạt áo trắng của anh, bên phía Vân Sâm im lặng một hồi lâu.

Ngay khi anh tưởng rằng Vân Sâm sẽ không nói lời nào, lại nghe được một câu…

“Em thích anh.”

Bọn họ vẫn thường nói mấy câu thích này thích nọ qua lại với nhau, nhưng sở thích của Vân Sâm khác với anh, điều này khiến tòa thành thấy nhức đầu.

Mặc dù mỗi người có ý kiến khác nhau, nhưng khi nghe thấy câu này anh vẫn cảm thấy vô cùng sung sướng.

Khi Hoa Đình nghe thấy câu này, anh ngay lập tức trả lời: “Anh cũng thích em.”

Anh nghĩ cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng đối phương lại đáp một câu khác.

“Không phải thích của trước kia, mà là kiểu thích trong bức ảnh.”

Như thể đã gây ra tai họa gì lớn lắm, trong khoảnh khắc khi giọng nói dừng lại ở từ “ảnh” ở cuối câu thì điện thoại cũng cúp máy.

Ý thức tòa thành có thể cùng lúc xử lý nhiều việc, nhưng lúc này Hoa Đình lại trì trệ.

Anh ngạc nhiên một lúc lâu, chân vẫn tiếp tục đi về phía trước, sau đó đột nhiên trượt chân.

“Ùm…”

Ý thức tòa thành khác trong đình đá nghe thấy âm thanh này đều quay đầu lại nhìn xuống nước, một cơ thể màu trắng đang bốc hơi úp mặt xuống nước, trôi theo dòng nước.

Anh em Trà Phủ kinh hoảng, nói: “Hoa Đình, anh sao vậy, ở đây không dìm chết ý thức tòa thành được đâu!”

Hoa Đình: “Ọc ọc…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui