Gả Cho Một Tòa Thành Hoàng

Edit: Diệu Linh

Beta: Cyane

Mẹ Quỷ lang thang quanh khu vực sương mù bên ngoài Hoa Đình gần một tiếng rồi từ từ biến mất, lũ ma quỷ đang điên cuồng trong sương mù cũng dần lấy lại bình tĩnh.

Những người trong ngôi nhà đá lập tức há hốc mồm nhìn nhau.

Dựa theo kinh nghiệm mấy tháng qua thì lúc này không phải thời điểm Mẹ Quỷ sẽ xuất hiện mà là ngày mai…

Chẳng lẽ thời gian Mẹ Quỷ xuất hiện lại đôn lên?

Nếu muốn xác nhận suy đoán này thì phải chờ tới ngày tiếp theo Mẹ Quỷ xuất hiện mới biết được.

Sau khi Mẹ Quỷ biến mất, thời gian còn lại của buổi tối sẽ an toàn hơn, mọi người có thể trở về phòng nghỉ ngơi.

Hoa Đình bị Mẹ Quỷ đáng sợ đó hù dọa.

Anh nhào vào lòng Vân Sâm, giọng run run: “Vợ, sợ sợ!”

“Sợ? Tôi sợ tên quỷ đầu to cậu đây mới đúng!”

Hạ Phong Niên đột nhiên nhận ra, ông vậy mà lại mong muốn Hoa Đình phục hồi trí nhớ càng sớm càng tốt, hơn cả Vân Sâm mong muốn nữa.

Khi Hoa Đình có trí nhớ và kiến thức thì sẽ biết xấu hổ là gì, bây giờ cậu ta chỉ biết hành động theo bản năng.

Vân Sâm sững sờ nhìn Hạ Phong Niên chộp lấy dây leo của Hoa Đình, ném lên chỗ tượng thành rồi truyền năng lượng một cách thô bạo.

Mắt hạt đậu của tượng thành rưng rưng đầy tủi thân, dây leo khó chịu, không nhịn được khẽ run rẩy, đáng thương nói: “Vợ…”

Vân Sâm nhẹ giọng nói: “Bố à, anh ấy khó chịu.”

Hạ Phong Niên hừ lạnh nói: “Con nhìn cậu ta xem có giống đang khó chịu không? Đừng dùng sức mạnh như khi đánh thức cậu ta dậy nữa, cứ như thế này thì đến mùa quýt nào cậu ta mới có thể khôi phục cấp bậc lúc trước được chứ?”

Hạ Phong Niên nhìn Vân Sâm đang muốn nói gì đó, nói tiếp: “Nếu như con không nỡ xuống tay thì hãy để bố làm. Hiện tại cậu ta vẫn chưa phải là tòa thành siêu lớn nên có thể hấp thụ năng lượng của bố, mặc dù năng lượng của con sẽ phù hợp với cậu ta hơn, nhưng khi bố kiểm soát năng lượng rồi thì cũng giống vậy thôi.”

Vân Sâm do dự một hồi, sau đó quyết định phớt lờ đôi mắt hạt đậu đẫm lệ của Hoa Đình.

“Vâng, vậy nhờ bố ạ.”

Chuỗi ngày ngậm đắng nuốt cay của Hoa Đình chính thức bắt đầu.

Từ đó, mỗi ngày từ bình minh cho tới hoàng hôn, trong ngôi nhà đá đều xuất hiện những cuộc hội thoại tương tự nhau.

“Á… đau! Đau quá! Ông là đồ lưu manh!”

“Im miệng mau, thứ rách nát này, có biết bao ý thức tòa thành khác muốn năng lượng của tôi, tôi còn không chịu cho đâu đấy.”

“Hu hu hu đau quá, vợ ơi cứu anh, anh sắp chết rồi.”

“Vợ? Ha ha, tôi thấy cậu nói chuyện lưu loát hơn nhiều rồi đấy, được lợi quá nhỉ.”

Bên ngoài ngôi nhà đá, bức tường cũ đã được xây lại lần nữa, không chỉ để cho đẹp mà còn để che chắn tầm nhìn của ma quỷ.

Bùi Sinh Âm ngồi trên bậc thang, nói với Vân Sâm: “Anh Hạ thật sự là một… mạnh miệng nhưng lại mềm lòng…”

Anh ta dừng lại, gọi là người thì không phù hợp, còn nếu gọi là đá thì thật bất lịch sự.

Vân Sâm cười nói: “Bố tôi vẫn luôn rất tốt.”

Ánh mắt cô vẫn luôn tập trung vào cái chậu đá bên cạnh.

Lão Vương Bát đang nhàn nhã tắm nắng và ăn chút đồ ăn vặt.

Anh ta vẫn chưa thăm dò được ước muốn của Lão Vương Bát.

Mỗi khi đội chuyên môn được phái tới để xử lý Lão Vương Bát tới gần nó, con rùa nhàn nhã này sẽ thay đổi diễn xuất ngay lập tức.

Khí thế hùng hổ, làn sóng không khí dâng cao.

Vân Sâm nhìn chằm chằm vào mắt của Lão Vương Bát một lúc lâu, cô nhớ tới một chuyện.

Lúc trước khi Lão Vương Bát làm động tác buồn nôn, Hạ Phong Niên đã nói một số lời kỳ lạ.

Bây giờ nghĩ lại, hẳn là lúc đó Hạ Phong Niên đang chỉ điểm cho bọn họ.

Lão Vương Bát chủ động nôn mửa…

Vân Sâm đột nhiên lẩm bẩm: “Ý muốn sống sót à?”

Bùi Sinh Âm nhìn cô, đẩy gọng kính trên mặt, hỏi cô: “Nghĩ ra được gì rồi à?”

Vân Sâm nói: “Nếu Lão Vương Bát chỉ muốn sống, chỉ đơn giản là muốn sống sót thôi thì sao?”

Lão Vương Bát biết Vân Sâm sẽ không ra tay với nó, nên nó không sợ Vân Sâm đ ến gần.

Người ở Thần Kinh thì khác, nếu vẫn không thể sử dụng những cách thông thường để lấy mảnh vỡ tượng Cửu Châu ra thì chỉ còn cách phải mổ xẻ nó ra.

Lão Vương Bát nhận ra điều này nên nó rất chống đối.

Vân Sâm nói ra suy nghĩ của mình với Bùi Sinh Âm, cô ngồi xuống gần Lão Vương Bát, coi nó như một sinh vật có trí thông minh giống như mình, hỏi thăm nó: “Lão Vương Bát, có phải cưng sợ chết không?”

Con rùa với chiếc mai xám vẫn trừng mắt nhìn đội ngũ đang muốn rục rịch hành động kia, Vân Sâm lại kiên nhẫn hỏi thêm một lần nữa: “Nếu bọn chị cam kết sẽ không khiến cưng bị thương hay làm hại tới sinh mệnh của cưng mà nghĩ cách an toàn để lấy mảnh vỡ ra thì cưng có thể phối hợp với bọn chị chứ?”

Lão Vương Bát từ từ nghiêng đầu nhìn về phía Vân Sâm.

Vân Sâm vội vàng nói: “Bọn chị có thể hứa với cưng.”

Đôi mắt hạt đậu màu xanh nhìn người thanh niên đứng cạnh Vân Sâm.

Bùi Sinh Âm gật đầu nói: “Tôi đã hứa chuyện gì thì nhất định có thể làm được, hãy tin tưởng danh dự của tôi.”

Đôi mắt hạt đậu màu xanh lại nhìn về phía nhóm người của đội ngũ kia.

Bọn họ vội vàng gật đầu, trong lòng thầm kêu: Trước đó bọn họ chỉ thuận miệng có suy nghĩ đó thôi, không ngờ con rùa này nhờ có mảnh vỡ tượng Cửu Châu mà thành tinh luôn rồi!

Lão Vương Bát nghiêng đầu hồi lâu, tựa như đang suy nghĩ.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn nó.

Sau mười phút, Lão Vương Bát chậm rãi gật đầu.

Người của đội ngũ kia hò reo, bước tới muốn nâng Lão Vương Bát lên: “Giờ sẽ đưa mày về Thần Kinh.”

“Ầm!”

Bọn họ lại bị bay ra một lần nữa.

Người của đội ngũ kia: “???”

Không phải là đã đồng ý phối hợp rồi sao?

Lão Vương Bát dùng sức dậm chân, đạp mạnh mấy phát xuống mặt đất.

Vân Sâm đoán: “Ý của nó đại khái là chỉ có thể ở Hoa Đình, không được đưa nó đi chỗ khác.”

Lão Vương Bát hài lòng gật đầu, tặng Vân Sâm một ánh mắt khen ngợi.

Vân Sâm: “..”

Tâm trạng thật vi diệu.

*

Chi Giang.

Sương trắng lượn lờ, hơi nước vờn quanh tựa chốn tiên cảnh.

Sương trắng xung quanh Chi Giang dày hơn các tòa thành khác, dù sao đây cũng là nơi màn sương bắt đầu tản ra. Giống như Quỳnh Nhai luôn duy trì tiếng hát lảnh lót, ở các tòa thành khác chỉ có động vật mới có thể nghe được một số sóng âm mà tai người không thể nghe được.

Tại Chi Giang, hai người duy trì khoảng cách giao lưu bình thường, chỉ có thể thấy hình dáng lờ mờ của đối phương, còn lại đều là sương trắng.

Máy phun nước hai bên đường, ngày đêm vẫn không ngừng phun ra hơi nước.

Toàn bộ Chi Giang vừa ẩm vừa ướt, các góc tòa nhà dần xuất hiện tình trạng rêu mốc.

Điều này khiến cuộc sống của người dân Chi Giang có chút bất tiện, nhưng bọn họ lại thấy thích thú, mỗi ngày gặp người khác đều giống như đang làm quen qua mạng.

Chi Giang và Quỳnh Nhai không giống các tòa thành siêu lớn khác, họ luôn phải giữ tài năng tòa thành luôn hoạt động với cường độ cao, không thể ngủ quên hay lơ là.

Không thể nghỉ ngơi nên họ không thể nào khôi phục năng lượng tòa thành, nguồn cung cấp năng lượng tòa thành chỉ còn có thể dựa vào sự cúng bái của con người và sự truyền năng lượng không ngại cực khổ của Vân Sâm.

Trước đó Vân Sâm cách ngày sẽ truyền năng lượng tới Chi Giang và Quỳnh Nhai một lần, hiện giờ thành mỗi ngày một lần.

Cứ như vậy, trừ đi năng lượng tiêu hao mà họ sử dụng tài năng tòa thành thì có thể vẫn còn thừa một ít.

Sau khi Vân Sâm tới Quỳnh Nhai, cô tới địa điểm cũ tại Chi Giang, Kỷ Lạc Thần đã ở đó chờ cô.

“Ai da.” Giọng điệu của Kỷ Lạc Thần giống như đang cười trên nỗi đau của người khác.

“Anh nghe nói mọi người ở Hoa Đình đều đang hầu hạ con rùa đại gia kia, còn nghiêm túc nấu đồ ăn và may chiếc chăn nhỏ cho nó, để nó ăn nhiều sẽ đi ẻ nhiều hơn thì có thể lấy mảnh vỡ ra ngoài được sao?”

Vân Sâm cạn lời: “Anh Dư nói cho anh rồi à?”

Kỷ Lạc Thần cười ha ha: “Dư Triều Gia và anh em Trà Phủ nói, hai anh em Trà Phủ kia đúng là hai cái loa. Bây giờ chuyện về con rùa đại gia kia là chuyện cười mà họ hay kể nhất tại đình Thương Lãng đó.”

Vân Sâm thở dài: “Tất cả mọi người đều biết hết rồi à?”

Kỷ Lạc Thần ngẫm nghĩ, nói: “Anh không biết có phải tất cả mọi người đều biết không, nhưng chắc chắn các ý thức tòa thành đều biết hết rồi.”

Cũng không phải Thành Quyến Giả nào có gì cũng nói cho ý thức tòa thành biết.

Ví dụ như Bách Bộc và Thành Quyến Giả Trùng Tử Y của anh ấy.

Rõ ràng là Thành Quyến Giả do Bách Bộc tự mình chọn, nhưng anh ấy lại rất sợ Trùng Tử Y.

Sau khi Bách Bộc phát triển thành tòa thành siêu lớn, mỗi lần hóa hình người làm việc đều tránh né Trùng Tử Y.

Vân Sâm: “Sao anh biết vậy?”

Cô đoán hình người của Bách Bộc hẳn là rất đẹp, hơn nữa lại là hình tượng nam tính của con người, Trùng Tử Y có chấp niệm đặc biệt với người đẹp.

Kỷ Lạc Thần: “Trà Phủ nói.”

Vân Sâm: “… Bọn họ không có chuyện gì làm sao, không cần đi ngủ để tích trữ năng lượng à, cả ngày chỉ biết buôn chuyện.”

Kỷ Lạc Thần nhún vai: “Bọn họ tự gọi đó là thu thập tình báo, anh em bọn họ không cần ngủ cùng lúc, một người ngủ để tích trữ năng lượng, một người thu thập tin tức, đợi người kia dậy sẽ chia sẻ ngay lập tức.”

Kỷ Lạc Thần còn kể rất nhiều tin đồn thú vị.

Vân Sâm yên lặng nhìn thoáng qua vị trí của Kỷ Lạc Thần.

Mới chỉ có một đêm lẻ nửa ngày không gặp, vậy mà lại có nhiều chuyện phiếm như vậy để kể cho cô nghe.

Anh Kỷ cũng giống Trà Phủ vậy, bản chất đều thích buôn chuyện.

Kỷ Lạc Thần đang nói thì trang sức bằng ngọc trên người lóe sáng, anh ta “ừ ừ” hai tiếng rồi nói vài câu, sau mấy phút lại nói với Vân Sâm: “Đã xác định tần suất xuất hiện của Mẹ Quỷ lại thay đổi rồi.”

“Vốn là năm ngày xuất hiện một lần, giờ thành bốn ngày xuất hiện một lần.”

Vân Sâm nói: “Buổi tối trở nên ngày càng khó cầm cự hơn rồi.”

Kỷ Lạc Thần cảm khái nói: “Đúng vậy đó, Mẹ Quỷ vừa xuất hiện thì bên trong tòa thành không thể phát ra bất cứ âm thanh gì. Trước kia buổi tối còn có thể vận chuyển thiết bị, bây giờ buổi tối tất cả nhà máy đều phải dừng hoạt động.”

Một khi Mẹ Quỷ xuất hiện thì không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Ban đêm xuất hiện Mẹ Quỷ giống như một loại tra tấn.

Cũng may mỗi lần Mẹ Quỷ xuất hiện thì thời gian xuất hiện không quá lâu, nếu không chắc mỗi tòa thành lại xuất hiện không ít người điên, rất nhiều người không chịu được áp lực như vậy.

Các tòa thành cũng đang suy nghĩ xây dựng các tòa nhà để có thể cách âm hiệu quả hơn, hiện tại chỉ cần khiến Mẹ Quỷ không nghe được những âm thanh vật lý là được.

Khoản đầu tư vào một tòa nhà cách âm có thể chứa được tất cả mọi người là quá lớn, với nguồn tài nguyên hạn chế ở hiện tại thì không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai được.



Vân Sâm nhìn thấy tượng thành Chi Giang, sau khi chào hỏi một cách đầy thân quen xong thì lập tức truyền năng lượng vào.

Năng lượng truyền gần xong, Chi Giang nhẹ nhàng nói: “Thần Kinh mời cô qua đó một chuyến.”

Vân Sâm không hỏi có chuyện gì, đợi cô tới đó thì cũng biết thôi.

*

Những kiến trúc cổ điển và kiến trúc hiện đại ở Thần Kinh đều được giữ gìn rất tốt.

Đi tới đầu đường của Thần Kinh có thể cảm nhận được hơi thở văn hóa nồng đậm.

Vân Sâm hưởng thụ cảm giác này trong chốc lát, quen thuộc đi vào phòng tiếp khách.

Thần Kinh đang chờ cô.

Vân Sâm nói: “Xin lỗi, tôi tới hơi trễ.”

Thần Kinh khẽ lắc đầu, nâng tay áo rót cho cô một tách trà nóng, đợi cô uống một ngụm rồi mới nói.

“Em dâu…”

“Phụt!”

Vân Sâm phun ra một ngụm trà nóng, tất cả đều phun lên mặt Thần Kinh.

Hình người của ý thức tòa thành cũng có thực thể, trừ việc có thể xuất hiện và biến mất tùy ý thì những cái khác cũng không khác gì con người.

Nước trà trên mặt Thần Kinh rơi xuống, anh ấy cụp mắt xuống trầm tư, đại khái chắc không ngờ sẽ có cảnh tượng như vậy

“Xin lỗi, xin lỗi.” Vân Sâm vội vàng xin lỗi.

Cơ thể của Thần Kinh lóe lên rồi ngưng lại, nước trà dính trên người đã biến mất không còn dấu vết, anh ấy nói: “Không sao, tại sao em lại kinh ngạc như vậy chứ?”

Ngón chân của Vân Sâm ở trong giày co quắp lại, cả người nóng bừng: “Chủ yếu là do anh vừa… vừa gọi tôi như vậy, tôi cảm thấy không quen lắm.”

Giữa lông mày của Thần Kinh lộ ra sự hoang mang: “Tiểu Bùi báo cáo với tôi, Hoa Đình đã gọi em là vợ, tôi cũng đã thông báo cho các ý thức tòa thành khác chú ý thay đổi cách xưng hô rồi.”

Vân Sâm không muốn tiếp tục chủ đề xấu hổ này nữa, cô hỏi: “Anh tìm tôi tới đây có chuyện gì không?”

Thần Kinh không muốn khiến người khác khó xử, anh ấy thuận thế nói: “Em từng đi vào Tổ Quỷ mấy lần, hiểu biết của em về nó thế nào?”

Vân Sâm nói: “Tôi chỉ đi qua một góc của Tổ Quỷ thôi, chủ yếu hành động gần bên dưới cái bục, còn lại thì chưa từng đi quá sâu vào đường hầm nên biết rất ít về nó.”

Thần Kinh gật đầu: “Em có bằng lòng tham gia vào đội ngũ thăm dò Tổ Quỷ sắp tới không, em không cần lần nào cũng phải đi…”

Không đợi Thần Kinh nói xong, Vân Sâm quả quyết nói: “Tôi muốn đi! Đi tới đó làm gì vậy?”

Thần Kinh nói với Vân Sâm, bọn họ cần phải thu hồi lại những mảnh vỡ tượng Cửu Châu trong tay ma quỷ.

Độ khó của chuyện này rất cao, trước khi chính thức hành động, bọn họ cần hiểu rõ tình hình trước đã.

Nếu có người quen hiểu về phương diện này đưa ra ý kiến thì càng tốt…

Vân Sâm sáng mắt lên: “Chị Đỗ Quyên đó, lúc ấy chị ấy đã từng ở dưới đó, Vô Danh cũng do chị ấy phát hiện ra, chắc chắn chị ấy biết rất rõ!”

Thần Kinh trầm mặc.

Lý Đỗ Quyên kia trả lời đầy hung dữ “Liên quan cái rắm gì tới tôi, liên quan cái rắm gì đến anh”, đến bây giờ khi nghĩ lại đều khiến Thần Kinh không khỏi cảm thấy đau đầu.

Vân Sâm vẫn nhiệt tình đề cử với Thần Kinh: “Chị Đỗ Quyên thật sự rất lợi hại, danh sách ma quỷ đầu tiên cũng là do chị ấy tổng hợp ra đó…”

Thần Kinh nghiêm túc lắng nghe, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi.”

Vân Sâm vẫn còn muốn nói tiếp, còn rất nhiều ưu điểm của chị Đỗ Quyên cô chưa nói cho Thần Kinh biết.

Thần Kinh lại nói: “Hoa Đình vừa tăng cấp lên thành tòa thành trung bình.”

Vân Sâm sững sờ, trong mắt lập tức hiện lên sự mừng rỡ, cô không khống chế được mà lớn tiếng nói: “Tôi về trước đây!”

Cô lấy mảnh vỡ tượng thành Cửu Châu ra, đốm sáng liền xuất hiện.

Cơ thể Vân Sâm lóe lên rồi trở lại Hoa Đình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui