Trans: Tú Anh
Beta: Cyane
Hoa Đình và Bách Việt cậu một câu tôi một câu, bọn họ đã cãi nhau hơn một tiếng đồng hồ, trong lúc này mấy từ dùng để chê bai ngoại hình của đối phương không hề bị lặp lại.
Hạ Phong Niên lại có thêm một ấn tượng mới với người tình bé nhỏ của con gái ông, may thay bình thường Hoa Đình không bao giờ cãi lại ông, chỉ với cái khí thế này, ông nghe được vài câu thì sẽ xắn tay áo lên đấm cho tòa thành một trận.
Vân Sâm không ngờ rằng hai ý thức tòa thành lại có thể cãi nhau ầm ỹ như thế này, cô ấn chặt hai bên thái dương, bất lực hét lên.
“Hoa Đình, đừng cãi nữa.”
Hoa Đình lập tức dừng lại, dây leo đang rủ xuống Bách Việt ngoan ngoãn nép vào bên cạnh Vân Sâm, dường như ý thức tòa thành miệng lưỡi trơn tru lúc nãy chỉ là ảo giác.
Cho dù Bách Việt có khiêu khích như thế nào, Hoa Đình cũng đều không để ý đến anh ấy nữa.
Bách Việt kinh sợ, từ lúc nào Hoa Đình lại biến thành một đứa trẻ ngoan như vậy rồi?
Ngày càng có nhiều viên đá trắng tích tụ xung quanh tượng thành của anh ấy, Vân Sâm và Hạ Phong Niên đã đặt một loạt đá năng lượng mới lên đó.
Hạ Phong Niên không truyền năng lượng cho Bách Việt, bây giờ những chuyện của Cửu Châu mà ông có thể không can thiệp thì ông sẽ cố gắng hết sức để không nhúng tay vào.
Bách Việt muốn tiếp tục cãi nhau với Hoa Đình, nhưng Hoa Đình vẫn phớt lờ anh ấy, anh ấy khịt mũi hừ lạnh, dồn mọi sự chú ý vào Vân Sâm.
Bách Việt muốn hỏi Vân Sâm làm cách nào lại huấn luyện Hoa Đình ra được như vậy.
Giây tiếp theo, anh ấy đã đứng trên đỉnh núi dốc thẳng đứng được bao phủ bởi sương mù, trước mặt là một đình đá trên dòng suối đang chảy róc rách.
Trong đình đá có vài ý thức tòa thành đang đợi anh ấy.
Bạch Việt cụp mắt xuống, bình tĩnh đưa tay ra, hai cánh tay này trắng sứ như ngọc.
Anh ấy lại chậm rãi đi đến bên bờ suối, không đợi anh ấy tự tán thưởng vẻ đẹp của mình, trong đình đá truyền đến tiếng hét chói tai.
“Ai yo, Bách Việt, sao anh lại giống với Hoa Đình vậy chứ, vừa đến đình Thương Lãng của anh em chúng tôi là phải nhìn xem dáng vẻ của mình trông như thế nào trước rồi.” Anh em Trà Phủ cạn lời.
Trên gương mặt của anh trai Trà Phủ hiện rõ chữ chê to tướng, anh ấy nói: “Thật chẳng hiểu nổi hai người, rõ ràng là ý thức tòa thành mà còn để ý đến tướng mạo của mình như vậy, đến tòa thành cũng phải làm màu mè hoa lá hẹ dữ vậy.”
Bách Việt mất hứng với việc tán thưởng vẻ đẹp của bản thân, anh ấy vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hoa Đình đang ngồi cạnh anh em Trà Phủ, chốc lát đã hóa thân thành một con chim khổng tước đực tràn đầy ý chí chiến đấu.
Anh ấy lấy chiếc quạt gấp treo ở bên hông xuống, tiêu sái mà phe phẩy, nét mặt đầy phong tình, khi bước lên tính so sánh vẻ đẹp thì Thần Kinh lãnh đạm nói: “Ngồi xuống.”
Động tác của Bách Việt như bị đóng băng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trung Châu học theo dáng vẻ anh em Trà Phủ khoác lên người Hoa Đình, một tay đặt lên vai của Chu Nguyên, nhỏ giọng nói: “Thần Kinh dữ thật đấy.”
Chu Nguyên thu lại ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Trung Châu và cánh tay đang đặt trên người mình một lúc, sau đó lặng lẽ lấy cánh tay đang đặt trên người mình xuống, ngồi cách xa Trung Châu hơn một chút.
Trung Châu: “…”
Thần Kinh ở bên đó đã bắt đầu hỏi.
“… Khi Hoa Đình tìm cậu, cậu đang cố ý trốn cậu ấy à?”
“Sao có thể chứ, tôi là loại ý thức tòa thành sẽ làm trễ nãi chuyện chính sự như vậy sao?” Bách Việt lời lẽ nghiêm túc: “Mặc dù tôi rất muốn phớt lờ cái đồ xấu xí kia bay ngang trên đầu tôi, nhưng tôi cũng biết rất rõ rằng phải liên lạc với mọi người mới được.”
Hoa Đình nghe thấy ba chữ “đồ xấu xí”, lông mày nhướng lên, đầu ngón tay đang buông xuống cử động nhẹ.
Các ý thức tòa thành khác cho rằng Hoa Đình sẽ phản bác lại Bách Việt, nhưng anh chỉ mỉm cười, đưa mắt nhìn ra ngoài đình đá.
Bách Việt: “… Trước hết đừng nói vấn đề của tôi nữa, đây thật sự là Hoa Đình à?”
Em trai Trà Phủ cười hi hi nói: “Hàng thật giá thật.”
Anh trai Trà Phủ dùng khuỷu tay huých nhẹ Hoa Đình, châm chọc: “Tòa thành có gia đình rồi đúng là khác biệt.”
“Đợi đã…” Bách Việt không hiểu rốt cuộc là tai của anh ấy có vấn đề hay miệng của anh em Trà Phủ có vấn đề, cái gì mà tòa thành có gia đình chứ?
Anh em Trà Phủ kích thích sự tò mò của anh ấy, không thèm trả lời.
Thần Kinh vẫn tiếp tục với câu hỏi trước đó: “Cậu biết ý thức tòa thành sẽ đi ngang, tại sao lại không để lộ tung tícht?”
Bách Việt cười khổ giải thích: “Tôi không thể chủ động khống chế cường độ tài năng mà mình bắt chước được.”
Tài năng tòa thành của Bách Việt là Sở Trường Trăm Họ, anh ấy có thể bắt chước bất kỳ tài năng tòa thành nào mà anh ấy đã từng nhìn thấy, ví dụ như Thành Quyến Giả Quỳnh Nhai đã từng vô ý đi qua khu vực hơi thở tòa thành không có người ở của anh ấy, bị hơi thở tòa thành phát hiện.
Tài năng bắt chước của anh ấy được chia làm hai loại, một là trường hợp đã từng thấy nhưng không hiểu rõ, anh ấy có thể bắt chước hoàn toàn tài năng tòa thành của đối phương, nhưng chỉ có thể bắt chước theo bộ dạng lúc nhìn thấy, không thể thực sự nắm vững được tài năng tòa thành mà mình bắt chước được.
Còn một kiểu nữa là ý thức tòa thành khác giải thích tường tận với anh ấy về tài năng tòa thành của mình, anh ấy nhìn thấy cách sử dụng tài năng tòa thành này, Thành Quyến Giả dùng thay cũng được, như vậy anh ấy mới có thể hoàn toàn tiến hành bắt chước theo.
Bắt chước hoàn toàn của anh ấy không chỉ là bắt chước tài năng tòa thành, đến cả hơi thở của ý thức tòa thành bị bắt chước cũng sẽ được khắc họa giống hệt với tài năng mà anh ấy bắt chước.
Khi Hoa Đình đi ngang bị người dân Bách Việt phát hiện, Bách Việt vẫn còn đang bắt chước theo tài năng Phá Vỡ Mây Mù của Quỳnh Nhai để tăng thêm tính an toàn cho con người trốn khỏi ma quỷ.
Anh ấy ngược lại còn muốn đối phương chú ý tới mình, nhưng Phá Vỡ Mây Mù mà anh ấy đang bắt chước khiến con người ở Bách Việt căn bản không cách nào đi ra ngoài để người khác chú ý tới được.
Sau này khi thời hạn của Phá Vỡ Mây Mù chỉ còn nửa tháng nữa là đến hạn, Bách Việt lại nhìn thấy Người Câu Khói Sóng, lúc đó ma quỷ la hét vô cùng khủng khiếp, anh ấy thuận theo tình hình đổi thành Người Câu Khói Sóng.
Bách Việt nói xong, các ý thức tòa thành khác cũng không biết nên bình luận thế nào.
Thần Kinh và Chu Nguyên biết được đại khái năng lực của rất nhiều tài năng tòa thành của ý thức tòa thành, nhưng cách dùng và hạn chế cụ thể của tài năng thì chỉ có bản thân ý thức tòa thành mới biết được.
Bọn họ không ngờ tài năng Bách Việt lại… báo như vậy.
Quỳnh Nhai vẫn luôn yên lặng bên cạnh hỏi: “Phá Vỡ Mây Mù khi đối diện với ma quỷ đã xuất hiện sơ hở gì sao?”
Bách Việt quay đầu lại nhìn thấy một ý thức tòa thành dung mạo dễ thương với hai búi tóc đuôi ngựa, có chút ngơ ngác không biết đây là tòa thành nào.
“Quỳnh Nhai.” Quỳnh Nhai nhìn thấy sự lúng túng trong mắt Bách Việt: “Cậu nói rằng Phá Vỡ Mây Mù nửa tháng nữa sẽ hết hạn, trong tình huống nguy hiểm có xác suất bị ma quỷ phát hiện như vậy, cậu đã nhanh chóng đổi sang Người Câu Khói Sóng. Lý do?”
Bách Việt tiến lại gần Quỳnh Nhai, tò mò nghịch vỏ sò và lụa trắng gắn trên bím tóc của đối phương: “Không có lý do gì cả, chỉ là muốn đổi thôi.”
“…” Quỳnh Nhai dùng ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn Bách Việt, cô ấy bỗng nhiên giơ tay lên, nắm chặt lấy cổ tay và dùng sức siết chặt ngón tay của anh ấy.
Nụ cười của Bách Việt đông cứng lại, nhẹ giọng nói: “Quỳnh Nhai, ngón tay không nên bẻ theo hướng này đâu, cho dù là ngón tay của ý thức tòa thành cũng sẽ bị bẻ gãy đấy.”
Quỳnh Nhai: “Lý do?”
Ánh mắt Bách Việt do dự, Quỳnh Nhai liên tục ép hỏi và toát ra khí thế thực sự sẽ bẻ gãy ngón tay của anh ấy, anh ấy mới lẩm bẩm: “Người Câu Khói Sóng đẹp hơn, sương trắng mịt mù, tiên khí bay bay, đến cả điều này mà mọi người cũng không thể hiểu được à?”
Các ý thức tòa thành khác: “…”
Vậy mà thật sự là nguyên do mà Hoa Đình đã nói.
May mà tám triệu người dân thì chứng tỏ thực lực của anh ấy rất mạnh.
Lần tấn công này của ma quỷ, Vân Sâm và Hoa Đình đã kịp thời ứng cứu, tỷ lệ thương vong ở Bách Việt được giảm xuống mức tối thiểu.
Thần Kinh hỏi: “Ma quỷ làm cách nào mà phát hiện ra cậu?”
Bách Việt cau mày: “Có một con người rất kỳ lạ, khi ma quỷ xuất hiện đã không chịu trốn đi, ngược lại còn cố chạy ra ngoài rồi la hét, thu hút một tên ma quỷ đầu đỏ đến.”
Sau khi tên ma quỷ có hai chiếc đầu đỏ hét lên, ngay sau đó thì có một cơn thủy triều ma quỷ khổng lồ tiến hành tấn công anh ấy.
Người cố tình hét lớn đó đã chết trong thủy triều ma quỷ, Bách Việt muốn hỏi cũng chẳng biết phải hỏi ai.
Một số tòa thành ngay lập tức nghĩ đến những con người trong tòa thành của họ đang bị cách ly ở một không gian khác.
Bây giờ người của Bách Việt đang ở trên Hoa Đình, Chu Nguyên nhắc nhở Hoa Đình: “Kiểm tra những người đó đi.”
Hoa Đình nói: “Trước mắt không có vấn đề gì.”
Sau khi anh đưa con người vào tòa thành thì vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của họ, ngay cả khi đấu võ mồm với Bách Việt cũng không hề nới lỏng.
Lần đầu tiên Bách Việt tụ tập cùng với các ý thức tòa thành khác, có rất nhiều thông tin mà anh ấy không hề biết, đợi sau khi anh ấy đã hiểu rõ tất cả cũng đã là nửa đêm rồi.
Ma quỷ vẫn không ngừng tấn công Hoa Đình.
Hoa Đình nhắc đến chuyện khi Vân Sâm truyền năng lượng sẽ cảm thấy không khỏe, mấy tòa thành nghe xong đều rất lo lắng, nhưng bọn họ cũng không hiểu rõ tình hình cơ thể của Vân Sâm nên căn bản không thể đưa ra bất kỳ đề xuất có ích nào.
Anh em Trà Phủ chuẩn bị giải trừ đình Thương Lãng.
“Đúng rồi.” Hoa Đình đứng dậy nhìn về phía Trung Châu: “Vân Vân hỏi tôi, anh ngoại trừ dịch chuyển ra thì còn có tài năng tòa thành nào khác không?”
Thần Kinh và Chu Nguyên đều dừng động tác lại.
Đôi mắt hẹp dài phía sau mặt nạ của Trung Châu khẽ chớp: “Tại sao lại hỏi vậy?”
Không đợi Hoa Đình trả lời, anh em Trà Phủ đã dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: “Hoa Đình, Bách Việt, Mẹ Quỷ đã xuất hiện ở Hải Hữu rồi, bây giờ đang di chuyển với tốc độ nhanh về hướng của hai người.”
Hôm nay không phải là thời gian mà Mẹ Quỷ xuất hiện… Chu kỳ lại bị rút ngắn rồi sao?!
Mẹ Quỷ có thể xác định được phương hướng của Hoa Đình và Bách Việt một cách vô cùng chính xác như vậy, nhất định là do những tên ma quỷ đang tấn công Hoa Đình kia.
Làm sao đây?
Để Hoa Đình đi trước? Chỉ còn 3 tháng nữa là tới nhật thực vòng lửa, bọn họ không có đủ thời gian để khiến Bách Việt ngủ say sau đó lại gọi anh ấy tỉnh dậy lần nữa để anh ấy trở thành tòa thành siêu lớn nữa rồi.
Hoa Đình nhìn Bách Việt đang nhàn nhã phe phẩy quạt: “Cậu có thể bắt chước tài năng của tôi không?”
Lời này vừa dứt, tất cả ý thức tòa thành nhận ra rằng họ có thể để Bách Việt và Hoa Đình cùng nhau rời khỏi nơi đó.
Không cần Bách Việt phải di chuyển hết tất cả đất đai, chỉ cần anh ấy có thể bảo vệ tốt cho bản chính tượng thành của mình, không để Mẹ Quỷ đánh vỡ rồi chìm vào ngủ sâu là được.
Có thể làm được không?
Mảnh vỡ tượng Cửu Châu đại diện năng lực Bách Việt thì không thể bắt chước Phiêu Bạt của Hoa Đình.
Bách Việt gấp quạt lại, nheo mắt nói: “Cậu đang khiêu khích tôi đấy à?”
Hoa Đình mô tả chi tiết lại năng lực tài năng của anh cho Bách Việt, bóng dáng của bọn họ trong đình Thương Lãng mờ dần.
…
Mặt đất đột nhiên bắt đầu chuyển động dữ dội.
Vân Sâm nghe thấy Hoa Đình nhắc nhở: “Mẹ Quỷ đã xuất hiện, Bách Việt đang bắt chước Phiêu Bạt.”
Sau khi vừa dứt lời, một lượng lớn dây leo màu xanh nhạt nhô lên khỏi mặt đất, một số lộ ra trên mặt đất, còn một số khác lại ẩn sâu trong đất.
Vị trí của các bản sao tượng thành ở một số khu vực đã có sự thay đổi tương ứng, hơi thở tòa thành dần dần kết nối lại với nhau.
Bách Việt mắng: “Hoa Đình, tài năng tòa thành của cậu cũng tốn nhiều năng lượng quá đó! Chỉ nuôi lớn mấy cái xúc tu này thôi năng lượng đã không đủ dùng rồi…”
Xúc tu cái gì, nói gì ghê vậy, rõ ràng là thực vật đáng yêu mà!
Đá năng lượng đã không cung cấp đủ năng lượng cho Bách Việt để bắt chước Phiêu Bạt.
Vân Sâm nhờ Hạ Phong Niên giúp đỡ, cô cho rằng cho dù là để ông nhúng tay vào vẫn hơn là để cô truyền năng lượng cho Bách Việt.
Hạ Phong Niên đồng ý, trong lòng càng thêm lo lắng.
Cơ thể của bé con rốt cuộc là có vấn đề gì, ông chẳng thể nhìn ra một chút nào…
Năng lượng màu đỏ nồng đậm tràn ngập trong không khí, mặt đất ngày càng rung chuyển, dây leo xanh nhạt dần dần trồi lên làm rung chuyển cả tòa thành.
Bách Việt ho nhẹ một tiếng, mặt đất truyền đến một tiếng nứt lớn.
Chẳng bao lâu sau, cả tòa thành giống như Hoa Đình, lơ lửng trong đêm tối, lấy ánh trăng làm vải bạt*, dây leo biến thành những bóng đen rũ xuống.
(*Canvas (hay vải bạt) là một loại chất liệu có đặc tính được sử dụng để mặc định thời trang như balo, túi xách hoặc giày, giày bảo hộ lao động. Canvas cũng được tận dụng để vẽ tranh khi căng trên khung gỗ. Canvas trong tiếng Anh mang nghĩa chỉ vải bố làm bằng vải sơn dầu, vải bố dùng làm bạt, phông chữ.)
Bách Việt lặng lẽ nói: “Không ngờ vậy mà lại có một ngày tôi chủ động cắm sừng cho bản thân.”
“Mẹ Quỷ tới rồi.”
Hoa Đình làm biếng tranh luận với anh ấy, anh vung dây leo đưa Vân Sâm về từ chỗ Bách Việt, chỉ để lại một mình Hạ Phong Niên.
Những người Bách Việt được cứu ở trong Hoa Đình thì đã để họ đi qua điểm dịch chuyển đi đến các tòa thành khác.
Hai tòa thành đồng thời bay cao tránh đi tầm nhìn của ma quỷ bên dưới, điều chỉnh phương hướng, bay về phía vùng biển phủ đầy sương trắng.
Màn sương đen phía sau cuồn cuộn đuổi theo, bóng dáng ngày một cao lớn của Mẹ Quỷ ẩn hiện trong màn sương trắng.
Nó dừng lại trên bờ một lúc, không bị nước biển ngăn cản, khí đen không bị chìm vào trong nước biển, nó di chuyển trong nước biển ngược lại còn nhanh hơn trước!
Hoa Đình và Bách Việt hoàn toàn không hề nghĩ đến điểm này.
“Chia ra chạy.”
Hoa Đình dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển, gần như chỉ để lại dư ảnh trong không khí.
Bách Việt lại chạy chậm hơn rất nhiều, anh ấy không giống như Hoa Đình, năng lực vẫn chưa được Bảo Châu tăng cường.
Khí đen cuồn cuộn phía sau đã đến gần, Bách Việt đã nghe các ý thức tòa thành khác nói về sức tấn công đáng sợ của Mẹ Quỷ, anh ấy đã chuẩn bị tinh thần bị vả một phát chết luôn rồi.
Ngược lại trên tòa thành chỉ còn lại một Hạ Phong Niên không hề sợ ma quỷ, Bách Việt dứt khoát dừng lại, trực tiếp đối diện với Mẹ Quỷ.
Dây leo vì đón lực gió của Mẹ Quỷ thổi tới mà bay càng cao.
Giây tiếp theo, Mẹ Quỷ đi ngang qua Bách Việt.
Bách Việt kinh ngạc, Mẹ Quỷ căn bản không phát hiện ra anh ấy…
Nó đang đuổi theo Hoa Đình, nó nắm rất rõ phương hướng di chuyển của Hoa Đình.
Tại sao?
Bách Việt bối rối, rõ ràng anh ấy đã bắt chước Hoa Đình rồi, hơi thở tòa thành cũng giống hệt nhau mới đúng.
Hoa Đình bị Mẹ Quỷ truy đuổi cả một đêm.
Sau khi trời sáng, Mẹ Quỷ mới không cam tâm mà biến mất.
Trước khi nó biến mất, bóng dáng ở trong làn sương trắng nhưng vẫn có thể chỉ điểm chính xác vị trí của Hoa Đình, nó vung móng vuốt mạnh mẽ cào một đường.
Đòn tấn công mạnh mẽ lại thêm thuận gió, đã chặt đứt đi của Hoa Đình không ít dây leo.
“…”
Sau một đêm đuổi bắt đầy căng thẳng, Vân Sâm kiệt sức ngồi trên mặt đất.
Mẹ Quỷ đuổi không kịp Hoa Đình, đây đúng là chuyện tốt.
Nhưng tại sao… Mẹ Quỷ lại có thể biết rõ Hoa Đình đang ở đâu?