Trans: Cyane
Beta: Lam
Vân Sâm thay đổi rồi.
Sau khi giết tên Quỷ Dại ăn thịt người, cô đã hơi thay đổi.
Sau những chuyện xảy ra trong động, cô cũng thay đổi thêm một chút nữa.
Sau khi để lại một bức thư cho chị Đỗ Quyên ở nghĩa trang, cô thậm chí còn thay đổi nhiều hơn.
Cô gái tóc ngắn đi phía trước, tay cầm con dao bầu dẫn đường.
Những bụi cây trong khu vực này luôn phát triển rất nhanh, mới vài ngày không đến đây thôi mà chúng đã sinh sôi trở lại rồi.
Phía sau tai phải của cô có một dấu ấn nụ hoa xanh được dây leo quấn quanh, đó là biểu tượng của Thành Quyến Giả.
Hoa Đình thận trọng đi theo phía sau cô gái, sau khi bước ra khỏi phạm vi của hơi thở của tòa thành thì anh không thể nói được nữa, chỉ có thể giao tiếp với nhau bằng dây leo.
Trước kia đi trên đường như thế này, Vân Sâm luôn vui vẻ trò chuyện với anh ngay cả khi ở bên ngoài phạm vi của hơi thở tòa thành, chứ không giống như bây giờ, cô hầu như không nói gì cả.
Anh vốn muốn dùng dây leo tạo ra một số hình dạng thú vị để khiến cô vui.
Khi anh chuẩn bị làm như vậy, anh chợt nhận ra nguyên nhân tại sao cô lại không nói chuyện.
Cô luôn quan sát cảnh vật xung quanh, ghi nhớ lại địa hình gần đó và vẽ lại một bản đồ mới dựa trên so sánh với bản đồ của Lý Đỗ Quyên.
Đồng thời cô cũng đang tính toán lộ trình sửa đường tốt nhất.
Hoa Đình ngơ ngác.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Vân Sâm, cô đang chạy trốn khỏi đám ma quỷ rồi chạy đến phạm vi bảo vệ của tòa thành anh, đôi lông mày xinh đẹp của cô hiện lên vẻ sợ sệt và kính trọng.
Dáng người cô nhỏ và gầy, làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, nói chuyện thì hồn nhiên thật thà.
Vì nghĩ anh sắp chôn sống cô nên cô đã tủi thân mà khóc lóc van xin lòng thương xót.
Vì anh đỡ dây leo cho cô nên cô đã khóc dữ dội khi ôm anh.
Vì ăn được một miếng thịt thỏ nóng hổi thơm phức mà nụ cười trở nên rất ngọt ngào.
Nhận ra Tòa Thành Nát ở trên vai đang lơ đãng, Vân Sâm hỏi anh: “Sao thế?”
Lúc này bọn họ đã đi đến bên cạnh sông lớn, thư viện ở bên kia sông.
Cầu gãy, tàu hư hỏng, những con đường được đánh dấu trên bản đồ đều là những con đường không thể đi được nữa.
Vân Sâm cúi đầu bình tĩnh cập nhật bản đồ.
Hoa Đình nhìn vào góc mặt cô, đôi gò má đã không còn nét phúng phính nữa, đường nét trên khuôn mặt cô cũng dần hiện rõ hơn.
Cô không cười nhiều nữa và trở nên kiềm chế cảm xúc hơn.
Khi tập luyện bị thương, anh lau sạch vết thương cho cô, cô sẽ chỉ khịt mũi kêu đau chứ không còn la hét như trước nữa.
Bây giờ lông mày của cô lúc nào cũng cau có, không còn mềm mại nữa mà có chút sắc bén.
Cô lo lắng về thủ lĩnh của ma quỷ, lo lắng đám ma quỷ sẽ tấn công anh một lần nữa.
Cô tính toán thời gian xem khi nào mới có thể nói với thế giới bên ngoài tin tức về sự thức dậy của anh, để những người Hoa Đình trước đây sẽ quay trở về…
Hoa Đình không vui nằm trên vai cô.
Anh đã lấy lại được tên của mình và đã trải qua nguy hiểm với Vân Sâm, nhưng anh vẫn chỉ muốn chơi đùa với Vân Sâm mỗi ngày, trêu Niệm An, còn có nở hoa cho Vân Sâm xem nữa.
Người đồng hành bé nhỏ của anh đột ngột lớn lên chỉ trong một đêm, còn anh vẫn như một đứa trẻ.
Anh nên làm gì đây?
Khi bọn họ từ bờ sông trở về ngôi nhà đá thì trời đã xế chiều.
Niệm An sủa lên và chạy đến.
Bây giờ nó đã lớn bằng một nắm xôi mì lớn, nó đi vòng quanh dưới chân cô gái và dây leo.
Tâm trạng của Hoa Đình tốt hơn rất nhiều, anh và Niệm An xoay vòng tại chỗ.
Vân Sâm cất bản đồ và các đồ vật khác vào trong nhà, cô lấy đồ bảo hộ và quả cân rồi nói với Tòa Thành Nát: “Anh ở nhà chơi với Niệm An đi, tôi đi tập né tránh một lúc, hôm nay anh phải nghỉ ngơi cho tốt nhé.
Tối nay tôi sẽ vẽ lộ trình con đường ra, ngày mai sẽ sử dụng năng lượng của anh để sửa đường đó.”
Hoa Đình: “…”
Động tác xoay vòng tròn của anh dừng lại.
Vân Sâm đã tạo ra rất nhiều cơ quan trên một mảnh đất trong rừng cách bức tường bên ngoài không xa, cô dùng những cơ quan đó để luyện phản xạ cơ thể.
Cô nghĩ rằng khi di chuyển dưới lòng đất, phản xạ tự nhiên của cơ thể khi gặp nguy hiểm quá chậm.
Vốn dĩ Vân Sâm sẽ kéo anh đi tập luyện cùng nhau mỗi ngày, nhưng sau này không hiểu tại sao cô lại không nhắc đến chuyện đó nữa.
Hoa Đình nhìn cô gái bước ra khỏi cánh cổng sắt.
Anh nói với Niệm An: “Lúc trước cô ấy đã kêu anh tập luyện với cô ấy, nhưng anh không nỡ dùng dây leo đánh cô ấy, anh hoàn toàn không thể có suy nghĩ sẽ đánh cô ấy, anh thậm chí còn không dám xem cô ấy tập luyện.
Anh lo lắng rằng mình sẽ không kiềm được mà đi đập vỡ các cơ quan tấn công của cô ấy…”
Niệm An ngậm lấy một khúc xương đặt trước mặt Hoa Đình, nó nghiêng đầu: “Gâu?”
Hoa Đình giận dữ đánh khúc xương sang một bên, anh ngồi xổm tại chỗ suy nghĩ.
Niệm An: “Gâu, gâu, gâu?”
Hoa Đình: “Em cảm thấy anh rất vô dụng sao?”
Niệm An: “Gâu!”
Hoa Đình: “Vậy mà em dám coi thường anh hả? Anh không muốn nhìn thấy con người bị thương nữa, đặc biệt là cô ấy.
Ấn tượng ngày cuối cùng để lại quá đau đớn.”
Niệm An: “Gâu, gâu, gâu?”
Hoa Đình: “Em nói cũng đúng, anh không muốn nhìn thấy cô ấy bị thương là đang trốn tránh.
Anh không nên trốn tránh như vậy.”
Chú cún con màu trắng ngơ ngác nhìn dây leo lao ra khỏi ngôi nhà đá, không hiểu nó và đối phương đã giao tiếp những gì nữa.
Nó nhìn chằm chằm khúc xương dưới đất, chẳng ai chơi với nó nữa.
Nó chán nản chen vào mở cửa phòng, bắt đầu cắn cái mai rùa của Lão Vương Bát.
Lão Vương Bát: “…”
*
“Vù.”
Mũi tên tre cuối cùng từ bên phải phía sau lưng vọt đến, sau khi Vân Sâm né tránh, cô duỗi tay chống lên đầu gối thở hổn hển, sau đó cô vác cơ thể mệt lả đi đặt lại cơ quan.
Mỗi ngày cô thực hiện bài tập này hơn hai lần, trong đó một nửa thời gian của cô bị lãng phí vào việc sắp xếp lại các cơ quan.
Cô đang ngồi trên cây, bổ sung số lượng mũi tên tre.
Đột nhiên, hai chân cô bị kẹt vào thân cây, cả người xoay quanh thân cây, cô cúi đầu nhìn dây leo đang cắm sâu vào thân cây.
Mắt Vân Sâm thoáng ngạc nhiên, cất giọng nói: “Sao anh lại ở đây?”
Dây leo ra khỏi thân cây, lắc lư từ từ đi về phía cô.
Cành lá đung đưa rồi “Bụp” một tiếng, một bông hoa nhỏ nở ra.
Vân Sâm đang định cười thì một nhánh dây leo khác đã bắt đầu tấn công ở bên dưới.
“Vậy mà anh còn biết đánh lạc hướng nữa!”
Cô bật dậy, dùng tay giữ thân cây, đá chân rồi nhanh chóng đi xuống gốc cây.
Dây leo của Tòa Thành Nát bí mật chui lên từ mặt đất, số lượng nhiều vô kể.
Cô không rõ khi nào thì dây leo sẽ tấn công, cũng như không biết lúc tấn công sẽ xuất hiện bao nhiêu dây leo và tấn công từ phía nào.
Như thế này tiêu hao rất nhiều năng lượng và sức lực.
Vân Sâm dùng hết sức tập trung tránh, trên trán không ngừng đổ mồ hôi.
Đôi mắt cô sáng ngời, dáng người khéo léo và động tác nhẹ nhàng.
Dây leo chính của Hoa Đình núp sau một tán cây rậm rạp, anh hơi nhô đầu cành ra, giống như đang thò ra cái đầu nhỏ len lén nhìn về phía trước.
Cô gái đổ mồ hôi, tay chân mạnh mẽ chứa đầy sức lực.
Anh nhìn thấy rồi.
Khóe môi cô nhếch lên, hai mắt cong cong, bên má phải xuất hiện má lúm đồng tiền nhỏ và nông.
Nụ cười rạng rỡ.
Hoa Đình: “…”
Những cành cây không kiềm được ôm lấy thân cây mạnh mẽ lắc lư.
Anh thích dáng vẻ Vân Sâm cười.
“Rầm.”
Cành cây rung chuyển quá mạnh, cây lớn gãy làm đôi ngay tại chỗ.
Vân Sâm quay đầu lại, cô nhìn thấy một cái cây lớn ngã về phía cô, nghiền nát tất cả, bị nó đè trúng không chết thì cũng bị thương.
Cô co giò bỏ chạy.
Không ngờ Tòa Thành Nát tham gia tập luyện tập lại “High” như vậy, khi tập luyện với cô quả thật là ôm một bụng sát khí cực cao mà…
Vân Sâm vừa chạy vừa nghĩ.
Cây lớn ầm ầm ngã xuống, cô nhìn cây lớn đã đè bẹp toàn bộ mấy cái bẫy, ngay cả mặt đất cũng hơi trũng xuống.
Cô vẫn còn sợ mà nuốt nước bọt, nói với Tòa Thành Nát: “Chuyện đó, Nát… Nát… Nè, nghiêm túc trong việc tập luyện là một chuyện rất tốt, nhưng anh hãy hiểu chính xác về sức mạnh bây giờ của tôi đi.
Tôi chưa đạt được đến giai đoạn có thể tùy ý tránh né kiểu tấn công như thế này đâu.”
Hoa Đình rất muốn nói rằng đây là một sự hiểu lầm.
Anh thực sự không định dùng cây lớn này để tấn công Vân Sâm.
Bây giờ là buổi tối, bọn họ phải quay trở lại phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành.
Dây leo ủ rũ theo sau cô gái, cô gái phía trước cũng đau đầu.
Anh thì cảm thấy chán nản vì sự cố mà mình đã gây ra ban nãy, trong khi cô lại cảm thấy đau đầu vì không biết lời nói của mình có đánh trúng sự nhiệt tình của Tòa Thành Nát hay không.
Họ đi vào phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành, ma quỷ từ từ xuất hiện ở bên ngoài.
Vân Sâm: “Vừa rồi…”
Đồng thời, Hoa Đình cũng chú ý tới một điểm mấu chốt, anh kích động nói: “Em gọi anh là Nát Nát!”
Vân Sâm một mực phủ nhận.
Cô sợ hãi nên mới nói lắp, lúc đầu định gọi là Tòa Thành Nát, cô sẽ không không gọi cái tên “Nát Nát” buồn nôn như vậy đâu.
Hoa Đình xoắn dây leo thành con sóng nhỏ.
“Sau này anh sẽ tên là Nát Nát, mỗi ngày em đều phải gọi anh là Nát Nát, đừng gọi anh là Hoa Đình nữa.”
Vân Sâm: “Anh chắc chứ?”
Hoa Đình mạnh mẽ gật đầu.
Nát Nát, anh muốn Vân Sâm gọi anh là Nát Nát.
Khi gọi anh là Hoa Đình, cô luôn có cảm giác xa lạ.
Vân Sâm bất lực thở dài, nắm lấy một nhánh dây leo, ôm vào lòng xoa nhẹ.
Hoa Đình chỉ cảm thấy lồng ngực của cô gái cực kỳ ấm áp, giống như hơi ấm nâng đỡ anh khi anh chui lên khỏi mặt đất, đồng thời tốc độ tăng trưởng năng lượng cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cành cây nằm im trên người cô không muốn rời.
Nhìn thấy sắp bị đuổi đi, anh lập tức nói với giọng điệu tủi thân: “Anh còn muốn được sờ nữa.”
Vân Sâm cạn lời mà sờ anh, tay nhổ những chiếc lá rách trên cành của anh, dù sao thì dây leo của anh cũng sẽ không bị đau.
Sau khi sờ xong cành này lại xuất hiện một cành khác.
Sờ xong cành đó lại xuất hiện cành khác nữa.
Dây leo rất dài và nhiều, từng nhánh tranh nhau nằm trên người cô gái hoặc cọ vào lòng bàn tay cô.
Chỉ cần cô không sờ nữa thì anh sẽ vây quanh cô để làm nũng.
Không phải nở ra hoa thì là làm nũng, hoặc là chơi xấu nằm xuống đất để chắn đường cô.
Giống như Niệm An đang đi vòng quanh dưới chân cô đòi ôm vậy.
Vân Sâm sờ dây leo, có phải cô không nên cứu Niệm An ra khỏi bẫy không.
Rõ ràng cô chỉ cứu một con chó về, bây giờ lại giống như đang nuôi hai con chó vậy.
Cô khiêng dây leo to bước vào nhà.
May mà sức mạnh của cô đã tăng lên rất nhiều sau khi tập luyện, nếu không thì cô không thể khiêng nổi tên vừa nặng vừa không tự giác này được đâu.
Hôm nay cô nói chuyện với Tòa Thành Nát bên bờ sông nhưng anh lại không trả lời cô.
Cô cho rằng hôm nay đối phương tâm trạng không tốt, định buổi tối sẽ an ủi anh.
Bây giờ nhìn bộ dáng vô tâm này của anh, chắc là đã không có chuyện gì rồi.
…
Vân Sâm ngồi trên ghế đẩu, nấu bữa tối.
Cô lấy một tay chống má, nghiêng đầu nhìn Tòa Thành Nát đang chạy đua với Niệm An, lơ đễnh đặt nguyên liệu đã chế biến vào trong nồi.
Cô nhớ lại ký ức mà cô nhìn thấy vào ngày cô trở thành Thành Quyến Giả.
Nỗi đau và những chuyện mà Hoa Đình gặp phải đã đủ rồi.
Chỉ cần một mình cô trưởng thành là đủ.
Trong tay cô đột nhiên truyền đến cảm giác giãy giụa, Vân Sâm cúi đầu nhìn thì thấy trong tay cô lại là Lão Vương Bát, nó suýt chút nữa đã bị cô ném vào trong nồi luôn.
Nước nóng gần chạm vào mai rùa, hơi nóng phả ra.
Cô dường như nhìn thấy sự tuyệt vọng nặng nề trong đôi mắt đậu màu xanh của nó.
Lão Vương Bát: “…”
Không muốn nuôi rùa thì cứ nói thẳng, không nhất thiết phải như vậy đâu!.